Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình - Chương 14: Em đang chờ anh sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình


Chương 14: Em đang chờ anh sao?


Phó Ngàn Tư: “……”

Kỷ Hàn Trình,cầu xin anh, anh làm người được không:)

Phó Ngàn Tư cảm thấy rằng cô ấy vẫn còn quá đơn thuần và quá thiện lương, bởi vì một chút việc nhỏ, mà quên mất bản tính ban đầu của cẩu Kỷ.

“Ông xã” cái này, từ trước hay sau kết hôn, trước nay đều chưa từng gọi, bây giờ làm sao có thể gọi được.

Kỷ Hàn Trình rõ ràng là đang trêu chọc cô ấy.

Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn anh gửi đến một hồi lâu, càng xem càng cảm đỏ mặt, đem Kỷ Hàn Trình ở trong lòng mắng anh vừa vô liêm sỉ lại còn mặt dày không biết xấu hổ. Sau khi mắng xong, bắt đầu ngẫm lại xem bản thân mình có phải đã quá đáng rồi không.

Rốt cuộc, Kỷ Hàn Trình cũng là chồng trên danh nghĩa.

……

Qua vài phút, cũng không biết mình bị làm sao, ma xui quỷ khiến nhập hai từ vào khung thoại và suýt chút nữa thì ấn gửi.

Cũng may kịp thời phục hồi tinh thần lại, vội vàng xóa nó đi, sau đó lắc lắc đầu vài lần cho tỉnh táo.

Nghi ngờ chính mình vừa rồi bị mất trí, nếu không, vì sao lại làm ra động tác kì lạ như thế?

– –

Kỷ Hàn Trình nhìn vào khung thoại, trạng thái lúc thì im lặng lúc thì ” đang soạn tin nhắn” thậm chí anh có thể hình dung được dáng vẻ Phó Ngàn Tư ở bên đó,hai má đỏ bừng, cả người rối rắm không biết phải trả lời như thế nào, hơn nữa nói không chừng còn thở phì phò mắng anh lưu manh.

Không giống như vẻ kiêu ngạo bên ngoài, Phó Ngàn Tư thực chất là một người rất dễ thẹn thùng. Ngay cả khi lúc họ còn học cao trung, Phó Ngàn Tư cả ngày đều lớn mật to gan truy đuổi anh nhưng kỳ thật cũng chỉ là một con hổ giấy bịp bợm mà thôi.

Kỷ Hàn Trình bật cười, lại đánh thêm một hàng ký tự gửi qua: 【 Trước tiên, cho em nợ lần này 】

Trong văn phòng Tổng tài, ánh sáng đỏ cam chiếu từ cửa kính trong suốt từ từ tiến vào, theo đó, cũng dần dần di chuyển về phía tây.

Kỷ Hàn Trình đặt điện thoại của mình sang một bên, tiếp tục bận rộn công việc.

Qua một lúc lâu, Mạnh Cảnh, người đang đứng ở một bên, sớm đã mở nắp bút máy,đem bút đưa qua.

Sau khi ký tên, Phó Ngàn Tư bên này đã sớm trả lời, không nói tốt cũng không nói xấu, chỉ có một cái sticker con vẹt xấu hổ nấp sau cánh cửa.

Kỷ Hàn Trình suy nghĩ ngắn gọn, anh nhấn gửi một cái biểu tình: 【 Sợ hãi.jpg】

Nhịn không được muốn trêu cô.

Thật ra,nếu đổi lại lúc cao trung, biểu tượng cảm xúc Phó Ngàn Tư ném qua chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng ôn hòa như vậy.

Khi đó, vui vẻ hay giận dữ của cô đều thể hiện ở trên mặt, thậm chí có đôi khi còn tự cho mình là trung tâm,vô cùng tự cao tự đại.

Khi vui,cô sẽ chạy đến tìm anh cùng vui vẻ, còn khi cô không vui, cô sẽ đến tìm anh bộ dạng giống như hợp tình hợp lý mà muốn được anh dỗ dành.

Hai người giao thoa rất ít, dù ở trường học hay trong các buổi hợp mặt gia tộc, đều chỉ là gật đầu chào hỏi nhau một cái mà thôi.

Cho nên, Kỷ Hàn Trình mới không hiểu lắm,rốt cuộc từ “Thích” mà cô luôn miệng nói rốt cuộc là từ đâu mà đến.

Thẳng cho đến khi cô đắc ý chạy đến nói với anh: “Dù sao thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ kết hôn, hiện tại làm quen trước một chút thì có cái gì không tốt đâu.”

Anh khẽ nhíu mày: “Kết hôn?”

“Đúng vậy.” Phó Ngàn Tư ngồi trên mép bàn trước mặt anh, đôi chân thon dài không ngừng đung đưa: “Nếu người thừa kế Phong Hằng không đổi, gia gia nói, em sẽ phải cưới người đó,mà người đó chẳng phải là anh sao.”

Kỷ Hàn Trình thẳng thừng nói với cô: “Tôi mới không phải.”

Sức khỏe của Kỷ gia gia vẫn luôn cường tráng, phía dưới còn có các thúc thúc nhìn chằm chằm vào anh như hổ rình mồi, bất kể là có lai lịch như thế nào đều tính kế thâm sâu hơn so với anh.

Huống chi, anh không muốn tranh giành quyền lực.

Phó Ngàn Tư bĩu môi: “Đừng nói dối.”

Tất nhiên,Phó Ngàn Tư sẽ không tin điều đó, trước sau đều như cũ, bất cứ lúc nào có thời gian rảnh cô đều chạy đến đây, không ngừng quấy rầy anh.

Kỳ thật,Kỷ Hàn Trình ngay từ đầu luôn xem cô như một cô em gái không hiểu chuyện, ở trong mắt anh, hành vi theo đuổi đó bất quá chỉ là do cảm hứng nhất thời.

Cho nên vẫn luôn không để trong lòng, chờ cô biết khó mà lui.

Nhưng cũng không biết từ lúc nào, anh sẽ bị cô làm trật tiết tấu, thậm chí trong nhiều khoảnh khắc, đều sẽ sinh ra một loại muốn lại gần cô…nhiều hơn.

Cho dù sau này anh không phải là người thừa kế Phong Hằng.

Chỉ cần có anh,Phó Ngàn Tư cả đời này đều không có cơ hội gả cho người khác.

– –

Bởi vì lo lắng Kỷ Hàn Trình sẽ trở về đòi nợ, Phó Ngàn Tư hôm nay muốn đi ngủ sớm một chút. Nhưng chắc do ngủ trưa quá nhiều, buổi tối nằm ở trên giường ngược lại càng nằm càng tỉnh táo.

Dứt khoát khoác áo xuống lầu đi đến bể bơi phía sau hậu viện giải sầu.

Không đến vài phút, liền nhận được cuộc gọi từ Lý Quân Hoa.

Theo lệ thường hỏi thăm một số chuyện,sau đó yêu cầu cô phải ôn nhu hiền thục, không tạo thêm gánh nặng không cần thiết cho Kỷ Hàn Trình….

Phó Ngàn Tư ngồi xuống thành bể bơi, giả vờ như cô đang nghiêm túc lắng nghe nhưng trên thực tế,cô đang buồn chán duỗi chân phẫy phẩy nước trong bể, nghe câu được câu không.

Thực ra cô cảm thấy, quan điểm hôn nhân của Lý Quân Hoa có chút khó hiểu và khá kì lạ.

Cho nên đối với mấy lời dạy dỗ của bà ấy, từ trước đến nay luôn nghe vào tai này lọt qua tai kia.

Lý Quân Hoa và Phó Chi Cần cũng là gia tộc liên hôn.

Trong ký ức thời thơ ấu của Phó Ngàn Tư, tình cảm của cha mẹ cô không tốt lắm, Phó Chi Cần thậm chí còn ở bên ngoài nuôi tận ba đứa con riêng, đêm sẽ thường không về nhà ngủ.

Lý Quân Hoa đối với vấn đề này một mắt nhắm một mắt mở, hoàn toàn giống như một người vợ vừa dịu dàng lại vô cùng rộng lượng. Sau đó, không hiểu sao, Phó Chi Cần lại thay đổi, dần dần thu lại tính tình kia.

Thậm chí Phó Chi Cần còn bởi vì sai lầm tuổi trẻ của mình mà cho bà ấy rất nhiều cổ phần.

Cho nên mặc dù bây giờ hai người đã gần bốn năm chục tuổi nhưng tình cảm giống như càng ngày càng bền chặt.

“Đàn ông đều sẽ có nhiều thói hư tật xấu, nếu như con có thể nắm được trái tim của Hàn Trình thì tốt, còn nếu nắm không được cũng không sao cả” Lý Quân Hoa lại bắt đầu thao thao bất tuyệt “Điều quan trọng nhất là con phải dịu dàng và tỏ ra mình là người hiểu chuyện. Cho dù sau này Hàn Trình có tiểu tam bên ngoài hay thay đổi tính tình ra sao thì vị trí phu nhân của con cũng chắc chắn.”

Phó Ngàn Tư thu chân khỏi mặt nước, nhịn không được nói: “Nhưng con chỉ vừa mới kết hôn.”

Nghe có vẻ tốt đẹp mà đúng không.

Mặc dù cô không đạt đến trình độ phong lưu như Kỷ Hàn Trình nhưng chưa chắc cô là người bị anh cho “đội mũ xanh” đầu tiên.

“Mẹ chỉ tùy tiện gọi điện nhắc nhở.” Lý Quân Hoa nói “Hãy lấy chuyện của chị họ con mà làm mẫu, thật là, nháo đến mức khó coi.”

Sau khi cúp điện thoại, Phó Ngàn Tư không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái.

Qua mấy lời bà ấy vừa nói trong điện thoại, chỉ kém chút nữa là trực tiếp nói thẳng với cô rằng Kỷ Hàn Trình sớm hay muộn gì cũng sẽ lừa dối,và cô cần phải lên kế hoạch trước khi anh có ý định ly hôn, ngàn vạn lần đừng để chính mình chịu thiệt, cả đời sau này trở thành một oán phụ.

Phó Ngàn Tư cảm thấy có chút bài xích với quan điểm này.

Kỳ thật,đã là người hào môn thì làm sao có thể tránh khỏi việc liên hôn gia tộc, bốn chữ tự do yêu đương nhìn vào thì đơn giản nhưng với họ là điều không thể nào xảy ra.( Liên hôn gia tộc hay gia tộc liên hôn đều ổn mà đúng không mọi người ◉‿◉)1

Cho nên, đối với cuộc hôn nhân không có tình cảm này,Phó Ngàn Tư đã sớm tiếp thu, cũng không có quá nhiều hy vọng.

Nhưng cuối cùng thì sao, Phó Ngàn Tư cô vẫn là một cô gái nhỏ, đối với cuộc hôn nhân này trong lòng vẫn luôn ôm một ít chờ mong, hy vọng chính mình bắt được kịch bản tốt, có thể cùng một người vững vàng đi hết cả một đời.

Có thể không có tình yêu, nhưng tốt nhất là đừng có phản bội.

Vào đêm tân hôn, cô đi tìm Kỷ Hàn Trình giả vờ hỏi anh cuộc hôn này cuối cùng sẽ giống như một cuộc hôn nhân hình thức hay là một điều gì khác…Lúc đó trong lòng kỳ thật vẫn luôn rất lo lắng về câu trả lời của anh, sợ rằng câu trả lời đó làm mình sụp đổ và vô cùng thất vọng.

Cũng may, anh đã nói, chưa bao giờ có ý định sẽ “tự ai nấy chơi ” với cô.

Và tất nhiên cô cũng tin vào điều đó.

Nghĩ kỹ lại, ai mà không biết miệng đàn ông đều là lừa người gạt quỷ, nhưng với Kỷ Hàn Trình,cô luôn tin tưởng và chưa bao giờ nghi ngờ vào những lời anh đã nói.

Có phải vì hai người đã biết nhau từ trước?

Phó Ngàn Tư ngồi bó gối bên bể bơi một lúc, nghĩ nghĩ, cô lại cảm thấy hơi bực bội: Nếu lỡ như cô ấy thật tin tưởng và không quan tâm đến mọi thứ, Kỷ Hàn Trình nếu thật muốn cho cô ấy “đội nón xanh”, anh sẽ để cô ấy dễ dàng phát hiện ra sao?

Có lẽ là bị Lý Quân Hoa kích thích, cô bắt đầu nghĩ tới Kỷ Hàn Trình.

Tỷ như diện mạo cùng khí chất của anh cũng thực phù hợp với thẩm mỹ của cô ấy.

Về mặt tính cách, tuy rằng có đôi khi không giống người cho lắm, nhưng nhìn chung vẫn cho người ta một loại cảm giác vô cùng ôn nhu.

Hơn nữa, kinh tế thực sự không thể khinh thường, trình độ đạt tới cảnh giới cô ấy nghĩ muốn cái gì là có thể mua cái đó, anh không hề keo kiệt với cô chút nào.

Nói một cách khó nghe, những người tự do yêu đương,đàn ông có khi còn không thể làm được những điều này.

Nếu anh dám phản bội, lừa dối nuôi dưỡng tiểu tam……

Phó Ngàn Tư không nghĩ mình sẽ lại tin tưởng anh thêm một lần nào nữa.

Sau khi hoàn hồn, cô liều mạng lắc đầu: Cẩu Kỷ nào có tốt như vậy, là cô đột nhiên rộng lượng mới có thể nói tốt cho anh như vậy!

Bất quá, trước đó họ còn hứa không phản bội nhau, nếu ngẫu nhiên kiểm tra, tựa hồ cũng có thể lấy nó ra giải thích.

Nghĩ như vậy, Phó Ngàn Tư xoay người cầm điện thoại lên, bấm vào khung thoại Kỷ Hàn Trình, đối diện với hình đại diện trống trơn, cô cử động ngón tay, không biết nên nhắn cái gì là thỏa đáng.

– – “Anh đang ở đâu?”

Hình như có hơi thẳng thắng.

– – “Sao anh còn chưa về nhà?”

Như vậy giống như cô thực sự để ý việc anh về hay không trở về? Họ lại không phải là đôi vợ chồng ngọt ngào gì.

– – “Em ngủ rồi.”

Vạn nhất nếu anh trở về thấy cô chưa ngủ thì phải làm sao?

Thực sự, rất khó để nói ra một câu vẹn cả đôi đường.

Phó Ngàn Tư bực mình liếc nhìn thời gian, quyết định vừa đi lên lầu vừa suy nghĩ.

Bắc Thành sắp bước vào thu, ban ngày là quang cảnh mùa hè,nhưng tối đến gió mang hơi ẩm thổi qua, có chút se lạnh.

Phó Ngàn Tư còn chưa kịp đứng dậy, cô ấy đã đánh một cái rùng mình.

Đúng lúc này, một chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể người bao lấy cơ thể.

Phó Ngàn Tư duỗi tay kéo lên một chút, sau đó ngước mắt nhìn lên.

Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn bạc đứng bên cạnh cô. Làn gió đêm vô tình quét tới, trong không khí, hương gỗ tuyết tùng trộn lẫn một chút rượu không ngừng tỏa ra thoang thoảng xung quanh.

Anh rũ mắt nhìn màn hình di động,cong cong khoé môi: “Đang đợi anh sao?”

Tác giả có lời muốn nói: Tư bảo: Điên cuồng lắc đầu.gif

Máy phát hiện nói dối: Tích tích tích tích tích tích tích tích –!!

Kỷ ngọt ngào: Cười mà không nói.jpg

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN