Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 206
Sau khi Tiếu Lang xuất hiện, trên mặt hắn không có biểu cảm nào khác. Đỗ Yến nhất thời cũng chẳng rõ liệu hắn đã khôi phục bình thường hay chưa.
Hắn bước về phía trước, ôm Đỗ Yến rồi hôn cậu.
Đỗ Yến sững sờ nhưng không từ chối đối phương. Câu nghĩ tuy mình đang ở trong mộng cảnh song mấy năm vừa qua Tiếu Lang sống khá khổ sở, cho nên không khỏi cảm thấy thương hắn.
Mãi đến khi môi bị mút có hơi đau, Đỗ Yến mới khẽ nhíu mày đẩy hắn.
Câu đầu tiên Tiếu Lang nói là: “Sao môi em lạnh thế?”
Đỗ Yến đáp: “Bây giờ em không phải là người sống mà là thi sống. À cũng chẳng phải, bùa chú khống chế của phái Lăng Hành trong người em đã được giải trừ nên chỉ có thể gọi là cương thi.”
Vấn đề mà Tiếu Lang để ý không phải vậy, hắn nghe Đỗ Yến nói xong bèn đen mặt: “Thế mà phái Lăng Hành lại dám luyện chế em thành thi sống! Tôi muốn diệt sạch bọn chúng!”
“…”
Quỷ vương giận dữ nên âm khí trong không gian quỷ vực bắt đầu xoay vần, thậm chí còn văng vẳng tiếng khóc của vạn quỷ.
Đỗ Yến kéo tay Tiếu Lang: “Mặc dù phái Lăng Hành bất công nhưng cũng coi như giúp em tìm được anh, chưa đến mức phải diệt phái.”
“Cứ nghĩ đến việc người khác đóng dấu lên cơ thể em là tôi…”
Được rồi, Đỗ Yến vẫn không thể hiểu được mạch suy nghĩ của Tiếu Lang. Điều khiến hắn tức giận không phải là chuyện cậu biến thành pháp khí mà là vết tích thiên sư phái Lăng Hành để trên người cậu.
“Tôi có thể tha cho phái Lăng Hành nhưng tôi muốn lột da xẻo thịt đứa nào dám để lại dấu ấn.”
Đỗ Yến day day mi tâm, từ bỏ việc giảng đạo lý với quỷ vương lệ khí trùng thiên. Bây giờ quỷ khí xung quanh Tiếu Lang xen lẫn màu đỏ sậm, tượng trưng cho việc trên tay đã dính máu.
Đỗ Yến nghĩ đến chuyện Tiếu Lang diệt môn mà cậu nghe thấy lúc ở phái Lăng Hành. Cậu hiểu rất rõ bản chất con người Tiếu Lang, tuy hắn là quỷ vương nhưng lại khác với Tôn Tấn, không phải kiểu ác quỷ nhuốm máu tanh giết người như ngóe.
Những năm Tiếu Lang ở cùng cậu chẳng khác gì khi còn sống. Trừ phi phái thiên sư kia đã làm ra chuyện gì đó chọc giận hắn khiến hắn mất hết lý trí thì mới dẫn đến thảm kịch ấy.
Nghĩ đến đây, Đỗ Yến mở miệng hỏi: “Trước đây đã xảy ra chuyện gì mà lại thành ra thế này?”
Tiếu Lang sững sờ đứng tại chỗ chốc lát, nghi hoặc nói: “Tôi không nhớ rõ, tôi chỉ nhớ là mình muốn hồi sinh em nên cần tìm linh hồn của em về thôi.”
“…”
Đỗ Yến khẽ nhíu mày: “Có phải anh vẫn thiếu mất một hồn nào khác không?”
Tiếu Lang gật đầu: “Là Thai Quang.”
Bấy giờ Đỗ Yến mới hiểu, hóa ra ban đầu cậu gặp được Tiếu Lang ngốc nghếch như vậy là do hắn thiếu hồn U Tinh, chỉ biết hành động theo bản năng mà không chịu suy nghĩ.
Đỗ Yến lại hỏi: “Hồn Thai Quang đang ở đâu hả anh?”
Cậu đoán rằng trước đây U Tinh và Sảng Linh tự chấp hành nhiệm vụ của mình. Hàng năm đều liên hệ một lần để trao đổi thông tin nên nhất định có thể gặp được Thai Quang.
Ai ngờ Tiếu Lang lại lắc đầu đáp: “Tôi không biết, mấy năm này U Tinh và bảy phách phụ trách linh hồn vẫn còn lưu luyến dương thế thông qua không gian quỷ vực, Sảng Linh canh chừng ở Quỷ Môn Quan chờ hồn phách tới luân hồi, Thai Quang…”
Quả nhiên kể cả là quỷ hay người đều không thể mất hồn phách đặc biệt là chủ hồn, chỉ cần thiếu một thì sẽ nảy sinh đủ loại vấn đề.
May mà hiện tại đã có hai hồn về, việc tìm một hồn còn lại không phải việc gì khó.
Tuy bây giờ Đỗ Yến là thi vương song cậu cũng không quên vài thuật ngự quỷ từng học hồi còn làm thiên sư, chỉ cần thay đổi chút thủ pháp sử dụng thôi.
Trong đó có trận pháp triệu hồi ngự quỷ nếu đối phương ở cách mình quá xa.
Khế ước giữa Đỗ Yến và Tiếu Lang đã chấm dứt nhưng thông qua hai hồn để triệu hồi hồn còn thiếu thì vẫn làm được.
Đỗ Yến giải thích cho Tiếu Lang nghe, yêu cầu hắn đi tìm công cụ bày trận.
Tiếu Lang hơi không vui, hắn nói: “Tôi thấy như này rất tốt, sao còn cần chia sẻ với một hồn khác.”
Đỗ Yến không hiểu ý Tiếu Lang, cậu ngây ngốc lặp lại: “Chia sẻ với một hồn khác?”
Tiếu Lang gật đầu: “Tôi nghĩ có hai hồn là đủ rồi, dù gì Thai Quang cũng chẳng quan trọng lắm. Chỉ có U Tinh thì em sẽ cảm thấy tôi ngu, chỉ có Sảng Linh thì em lại có cảm giác tôi quá lạnh nhạt với em.”
Đỗ Yến hít sâu vài lần mới miễn cưỡng đè nén xúc động một đập tên vua giấm này một trận.
Cậu nói: “Thai Quang là sinh mệnh, anh không tìm nó về là muốn một ngày nào đó đột nhiên hồn phi phách tán à? Bây giờ em là thi vương, tuổi thọ dài đằng đẵng giống như anh vậy, chẳng nhẽ anh không muốn ở bên em nữa sao?”
Tiếu Lang nghe vậy vội đáp: “Cần những thứ gì để bày trận em cứ nói, tôi sẽ đi tìm ngay.”
Sau khi hai người phân công công việc cho nhau, Tiếu Lang phụ trách thu thập công cụ, Đỗ Yến ở lại sửa trận pháp.
Hắn bị Đỗ Yến doạ nên hiệu suất cực kỳ cao, mới một ngày đã mang đồ về.
Lúc hắn đến, Đỗ Yến cũng đã hoàn thành gần xong.
Cậu hơi lo, không biết Tiếu Lang có xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn không nên chẳng trì hoãn nữa, bắt đầu bày trận.
Ngày kế, trận pháp hoàn thành, Tiếu Lang tiến vào.
Trong trận pháp tỏa ra ánh sáng màu đen sau đó chuyển sang trắng. Chỉ là Đỗ Yến còn chưa kịp thả lỏng thì tia sáng kia lấp lóe mấy lần rồi vụt tắt.
Thuật gọi hồn thất bại.
Đỗ Yến đứng cạnh trận pháp, cẩn thận kiểm tra từng phù văn được vẽ bằng hoàng tuyền sa cũng chẳng thấy vấn đề gì. Ngoài ra tình huống sau khi trận pháp vừa khởi động đã chứng tỏ nó phát hiện được sự tồn tại của Thai Quang nhưng không hiểu sao Thai Quang lại có phần bài xích việc triệu hồi.
Tiếu Lang cũng mở mắt, đứng dậy đi tới: “Có sao không em?”
Đỗ Yến lắc đầu, nói cho hắn biết về suy đoán của mình.
Hắn trầm tư chốc lát, đáp: “Có lẽ là do tôi chỉ có hai hồn nên mới thất bại.”
Nghe thấy vậy, Đỗ Yến mới phát hiện vấn đề mà cậu bỏ quên. Lúc gặp Sảng Linh tại Quỷ Môn quan, cậu trông thấy hắn dùng bảy phách tách ra để luyện chế không gian quỷ vực.
Đỗ Yến nhướng mày, hỏi: “Trên người anh còn mấy phách?”
Tiếu Lang trả lời: “Không còn cái nào, hiện tại chúng đã bao trùm toàn bộ không gian quỷ vực.”
Đỗ Yến cảm thấy không đúng: “Mấy hôm trước em còn bắt gặp anh đang dùng thuật tách hồn mà?”
Tiếu Lang cười cười, đáp: “Lúc đó sau khi gặp em ở không gian quỷ vực thành phố Thuận Bình, tôi không muốn để cho người khác tiến vào nơi chúng ta gặp lại nên mới đóng cửa quỷ vực, hồn phách cai quản không gian kia đã thu về rồi…”
Đỗ Yến cạn lời, cách làm việc của hồn U Tinh kia thật quá khó đoán. Ngoài miệng nói không tin cậu là người mình cần tìm, chỉ là thế thân nhưng hành động lại thể hiện ra rằng hắn tin vào điều đó.
Tiếu Lang thấy sắc mặt Đỗ Yến có chút kỳ quái, cũng nhớ lại những việc ngu xuẩn mà U Tinh đã làm. Tai hắn đỏ ửng, nói: “U Tinh mất não rồi, em đừng chấp nhặt với nó.”
Đối mặt với quỷ vương chẳng hề ngại ngần căm ghét chính mình, Đỗ Yến chỉ có thể tự thuyết phục bản thân: tất cả đều do hắn tách hồn quá lâu, trong khoảng thời gian ngắn không thể hoàn toàn dung hợp. Đợi đến lúc Thai Quang trở về, mấy sự việc bất đắc dĩ này sẽ chẳng xuất hiện nữa.
Đỗ Yến lên tiếng: “Bây giờ không cần dùng đến quỷ vực, anh mau thu hồi bảy phách để em thử một lần xem sao.”
Tiếu Lang gật đầu: “Được.”
Tiếu Lang thẳng thắn đồng ý vì bảy phách không có thực thể, sẽ không giành giật sự quan tâm của Đỗ Yến với hắn.
Trong không gian quỷ vực.
Ôn Nghị Thành đang chiến đấu với boss cuối. Lần trước y làm mất thi vương, đánh vỡ pháp khí trấn phái nên bị cha mắng một trận, sau đó ông bèn chịu đựng áp lực của toàn môn phái, lấy sách quý và ngự thi của mình cho Ôn Nghị Thành sử dụng.
Bởi vì ông nhận được tin không gian quỷ vực xuất hiện quái vật gây hạn hán hiếm gặp.
Ôn Nghị Thành lựa chọn tiến vào hình thức vô tận của không gian quỷ vực thì sẽ đụng phải quái vật nọ. Nếu như bắt được nó về thì cũng coi như lấy công chuộc tội.
Vận khí của y không tệ, sau khi trải qua hai lần không gian quỷ vực đã đụng mặt quái vật gây hạn hán kia.
Thi sống của cha y bị xé nát khi cố gắng nhốt con quái vật lại, may mà cuối cùng Ôn Nghị Thành cũng chế trụ được nó.
Thi sống trói buộc trên người quái vật tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt, trên da thịt xám đen của quái vật hiện ra tầng tầng lớp lớp phù văn, chắc hẳn chỉ cần vài phút nữa thôi nó sẽ bị bắt.
Vào thời khắc cuối cùng, toàn bộ không gian quỷ vực đột nhiên chấn động kịch liệt, quái vật đang không ngừng rít gào sau khi thất thủ cũng yên tĩnh hẳn.
Cơn rung chuyển lan tràn từ mặt đất lên đến không trung, sau đó xung quanh như thể biến thành sóng nước, cảnh vật càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Thời điểm Ôn Nghị Thành rơi xuống mặt đất vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Y chật vật đứng dậy, ngơ ngác quan sát bốn phía, không hề phát hiện tung tích của quái vật gây hạn hán kia, cũng chẳng thấy thi sống quấn chặt lấy nó đâu.
Y nhìn cha mình mang vẻ mặt đầy khó hiểu đi tới, thầm nghĩ mọi thứ quả thực rất giống một bộ phim lặp đi lặp lại chỉ là lần này y chẳng còn cơ hội nào nữa.
“Không gian quỷ vực…biến mất?”
Các lão tổ của những phái thiên sư đang duy trì thông đạo ở đằng xa đồng loạt đứng dậy, âm thanh vang lên đã xác nhận dự cảm không lành trong lòng Ôn Nghị Thành.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!