Sau Lại, Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng
Chương 33
33. Chương 33.
Đột nhiên đau ốm tới, Lương Sở Lâm càng hoảng hơn so với Vưu Lương Hành, bất quá cậu quá đau, chỉ có thể cắn răng ngồi xổm bất động, Vưu Lương Hành không do dự, vội nâng cậu lên đưa tới bệnh viện.
Cũng coi như may mắn, cách khu trò chơi điện tử này không xa có một bệnh viện, Vưu Lương Hành nâng người đi vào, y tá của bệnh viện liền tới hỗ trợ.
Đột nhiên Lương Sở Lâm bị đau đớn hung mãnh ập tới, Vưu Lương Hành và ngay cả bản thân cậu ta cũng bị dọa sợ, bác sĩ khám xét, kết quả cũng không có gì lớn, chỉ ăn tới đau bụng, nhưng vì thể chất thân thể nên phản ứng mới lớn như vậy.
Vưu Lương Hành thở dài nhẹ nhõm một chút, Lương Sở Lâm như được đại xá, vị bác sĩ khám cho họ hỏi:
“Đi du lịch?”
“Đúng vậy.”
Nếu là du lịch thì thời gian rất hạn chế, hy vọng thân thể mau chóng khôi phục lại, bác sĩ rất lý giải nên kiến nghị:
“Vậy truyền dịch đi, truyền mấy bình nước là nhanh khỏi.”
Lương Sở Lâm còn đang rất đau bụng, khuôn mặt trẻ con đáng thương vô cùng nói:
“Khi nào cháu mới tốt lên được a?”
“Một hai ngày gì đó.”
Bác sĩ đáp lời đột nhiên nở nụ cười:
“Lần sau đừng ăn nhiều kem như vậy, lần đầu tiên tôi thấy có người lớn vì ăn quá nhiều kem mà phải nhập viên đó, lại không phải trẻ nhỏ.”
Lương Sở Lâm thẹn thùng rụt đầu về.
Bác sĩ quay đầu nói với Vưu Lương Hành:
“Cậu đi làm chút thủ tục đi.”
Vưu Lương Hành gật đầu đi theo vị bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh, làm xong toàn bộ thủ tục nhập viện thời gian đã qua hồi lâu, Vưu Lương Hành ở cùng Lương Sở Lâm chờ truyền dịch xong, trong khi đó còn ra ngoài lấy thuốc thêm 2 lần, chờ Lương Sở Lâm truyền xong 2 chai nước thì vừa vặn 3 giờ sáng.
Lương Sở Lâm mới truyền được một nửa đã ngủ mất, Vưu Lương Hành xin nhờ ý tá tới rút kim ra mới hoàn toàn yên tâm. Bị bệnh sẽ mệt mỏi thập phần, Vưu Lương Hành cũng không tính gọi cậu ta dậy, hắn đi ra cửa hàng tiện lợi bên ngoài bệnh viện mua chút đồ ăn, tới khi ngồi xuống mới nhớ tới một việc.
Đêm nay hắn đã hẹn với [động cũng không muốn động] cùng mở mic chơi game.
Nhưng sự phát đột ngột, hắn vội vàng quên mất.
Cả một đêm hắn đều không có cảm giác bực bội gì, nhưng giờ khắc này, bỗng nhiên hắn không nhịn được mà chép miệng, đối với hắn mà nói, mặc dù thất hẹn ở trên mạng cũng khó có thể chịu đựng.
Nhìn nhìn thời gian, hiện tại đã là 3 giờ sáng, Vưu Lương Hành đăng nhập vào Vương Giả Vinh Diệu, giao diện đăng nhập vẫn trước sau như một, chỉ vài giây thời gian Vưu Lương Hành không nhịn được có chút phiền lòng.
Thời gian này [động cũng không muốn động] không có khả năng online, hắn tới muộn, muốn nói một câu xin lỗi.
Ngón tay nhanh chóng chọn vào danh sách bạn tốt, Vưu Lương Hành chợt dừng lại, hắn có nhìn lầm không [động cũng không muốn động] vẫn còn đang online.
Còn chưa ngủ sao, hay là đã ngủ nhưng không tắt game đang treo máy?
Vưu Lương Hành có chút chần chờ, nếu đối phương không online, tất nhiên hắn chỉ cần đánh câu xin lỗi vào khung rồi gửi đi là được nhưng nhìn hình ảnh bạn tốt đang sáng lên kia, ngược lại hắn có chút mờ mịt.
Vưu Lương Hành chọn vào giao diện nói chuyện phiếm, sau một lúc lâu mới đánh chữ:
– —- Xin lỗi.
Câu tiếp theo còn chưa kịp gửi thì phía đối diện đã gửi tin trả lời:
[động cũng không muốn động]:
– —- Bạn vẫn khỏe chứ?
Vưu Lương Hành khựng lại, phát ra một dấu chấm hỏi, [động cũng không muốn động] trả lời rất nhanh:
– —– Có phải có chuyện gì xảy ra không?
Rõ ràng là Vưu Lương Hành thất hẹn nhưng đối phương không chút xuy xét về khả năng hắn cố ý làm vậy, thấy hắn chưa trả lời, lại hỏi một lần:
– — Có phải thân thể không thoải mái hay không?
Vưu Lương Hành lấy lại tinh thần, trả lời:
– — Không có, là đưa người bạn đi khám gấp.
Sau khi xác nhận nguyên nhân, đối phương như thở dài nhẹ nhỏm [động cũng không muốn động] hỏi:
– —- Hiện tại sao rồi?
Vưu Lương Hành:
– —- Đã giải quyết.
Không bị chất vấn, không bị tức giận, ngược lại đối phương còn lo lắng hỏi han, tâm tình Vưu Lương Hành có chút không rõ ràng, hắn dừng lại một chút, rồi lại xin lỗi một lần nữa:
– —- Thật ngượng ngùng, xin lỗi nhé.
[động cũng không muốn động] liền gửi một vài khuôn mặt cười, trả lời:
– —- Chỉ cần bạn không có việc gì là tốt rồi.
Chỉ một câu đơn giản trong đó bao hàm sự lo lắng làm Vưu Lương Hành ngơ ngẩn, hắn hỏi:
– —- Thời gian khuya rồi tại sao bạn vẫn còn online?
Theo kinh nghiệm trước đó, thời gian [động cũng không muốn động] rất cố định theo đồng hồ sinh học, hắn rất ít khi thức đêm.
[động cũng không muốn động] trả lời:
– —- Tôi đang đợi bạn.
– ————————————
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!