Dịu Dàng Tận Xương
Chương 52
Đôi môi cô ấm áp mà mềm mại, như cơn gió nhẹ thổi qua mang hơi ẩm của mùa hè. Mùi hương ngọt ngào của cô như len lỏi vào cơ thể anh, quấn lấy trái tim đang đập rộn ràng của anh.
Nụ hôn của Khương Cách chỉ lướt qua trong chốc lát, cô rời khỏi môi anh, đầu lưỡi liếm liếm khóe môi. Lúc này anh mới bừng tỉnh, trong đôi mắt sâu thẳm tràn ngập ánh sáng dịu dàng. Anh nhìn sâu vào mắt cô.
Đây là lần đầu tiên hai người thân mật đến như vậy, khuôn mặt Khương Cách nóng bừng lên, trái tim đập rộn ràng. Cô quay mặt sang một bên. Nhưng lập tức có một bàn tay đặt lên sống lưng mảnh mai của cô, dịu dàng kéo cô vào một lồng ngực ấm áp. Chú mèo con trong tay khẽ kêu lên, nhịp tim Khương Cách đập loạn. Cô ngẩng đầu, cằm bị ngón tay của anh nắm lấy, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Một nụ hôn mãnh liệt mà dịu dàng, bờ môi anh trúc trắc quấn quít trên cánh môi cô. Bàn tay Khương Cách đặt lên lồng ngực vạm vỡ của anh, trái tim anh đập thình thịch, nhịp đập truyền đến đầu ngón tay cô.
Một nụ hôn nồng nàn giữa ngày hè, dù chưa đủ thành thục nhưng đã đủ khiến trái tim rung động.
Quý Tranh buông cô ra, vành tai Khương Cách nóng rực, bên mũi chỉ có hơi thở nam tính của anh, trong căn phòng vẫn còn vương mùi hoa hồng lãng mạn, cả người Khương Cách gần như mềm nhũn.
Cơ thể anh còn nóng hơn cả cô. Khương Cách ôm con mèo, chú mèo con đang liếm láp đầu ngón tay cô, nhồn nhột.
“Anh không biết hôn gì cả.” Khương Cách nhận xét.
Anh cũng không giận mà chỉ dịu dàng cười hỏi: “Em biết à?”
Khương Cách thành thật lắc đầu: “Không biết.”
Cô ôm mèo rúc trong lòng Quý Tranh, anh ngửi mùi lê ngọt lịm trên người cô, đặt một nụ hôn lên mái tóc dài, rồi khàn khàn nói.
“Sau này từ từ chúng ta sẽ biết.”
Chú mèo con kêu meo meo, đôi mắt hoa đào của Khương Cách cong lên.
Quý Tranh vuốt tóc cô, hỏi: “Em đói bụng chưa?”
Khương Cách gật đầu: “Đói bụng.”
Trước đây trong lúc quay phim, áp lực công việc khiến cô hiếm khi nào cảm thấy đói bụng. Nhưng bây giờ được thư giãn, đến giờ ăn cô liền cảm thấy đói bụng.
Quý Tranh nói: “Anh đi nấu cơm, lát nữa gọi em xuống ăn nhé.”
Nói rồi, Quý Tranh thả cô ra rồi rời khỏi phòng ngủ.
Bóng dáng anh biến mất nơi cầu thang, cầu thang gỗ vang lên theo từng bước chân, âm thanh vang lên giữa buổi chiều tà yên bình mà dịu dàng. Khương Cách ngồi trên giường, chú mèo con trong lòng vẫn đang chập chững bước loạn. Khương Cách ngửi mùi hoa hồng nồng nàn trong căn phòng, vuốt ve bộ lông mềm như nhung của mèo con, trên môi còn vương lại xúc cảm từ đôi môi anh.
Buổi sáng cô có được Quý Tranh, buổi chiều lại có được mèo. Khương Cách vuốt ve đệm thịt của chú mèo, nhịp tim dần ổn định lại, cô khẽ nói với bản thân: “Vui thật đấy.”
Con mèo nhỏ ngẩng đầu kêu meo meo, Khương Cách mỉm cười đặt tay lên đầu nó. Nó không biết tại sao cô lại cười, chỉ biết ngậm lấy đầu ngón tay cô, vươn đầu lưỡi nhỏ sần sần gai liếm láp khiến lòng bàn tay cô ngưa ngứa.
Khương Cách lặng lẽ nhìn con mèo, trong đầu hiện lên ánh mắt dịu dàng của anh. Cô chợt nhận ra, có lẽ cuộc sống nên là như thế. Cuộc sống không phải chỉ có bóng tối sợ hãi và tuyệt vọng, mà còn có ánh sáng dịu dàng và hi vọng.
Chú mèo con vẫn mải miết liếm ngón tay cô, có lẽ là do đói bụng. Khương Cách bế nó lên, bước xuống giường xỏ dép vào rồi đi xuống lầu.
Trong bếp không có tiếng nấu nướng, Quý Tranh đứng cạnh cửa sổ, quay lưng về phía cửa phòng bếp, anh đang nghe điện thoại.
Rau quả đều đã được rửa sạch và đặt gọn trên bàn bếp. Bóng lưng anh cao lớn mà vạm vỡ, một tay cầm điện thoại, tay còn lại chống bên eo, anh trầm giọng trả lời điện thoại.
“Được, vậy ngày mai tôi sẽ trở về đội một chuyến.”
Khương Cách vừa xuống lầu, Quý Tranh nhận ra. Anh nói chuyện cùng Chương Đình xong thì quay đầu nhìn cô. Cô ôm mèo con trong tay, đứng trước cửa phòng bếp nhìn anh.
Mặc dù đã mua quần áo mới nhưng Khương Cách vẫn không thay, cô rất thích mặc quần áo cấp hai của anh. Dáng người nhỏ nhắn của cô lọt thỏm trong quần áo rộng rãi. Tà dương xuyên qua cửa phòng khách chiếu vào nhà, phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt lên bóng hình nhỏ nhắn của cô.
Mỗi khi ở lại nhà cũ cùng anh, Khương Cách chẳng bao giờ tỏ ra hung dữ hay cáu kỉnh. Sự sắc bén và lạnh lùng là lớp áo giáp mà cô phải khoác lên người vì những chông gai trong cuộc sống. Nhưng một khi được vỗ về, lớp áo giáp kia được trút bỏ, để lộ một Khương Cách chân thật nhất – một Khương Cách mềm mại mà yên tĩnh.
Nghe những lời anh nói qua điện thoại, ánh mắt cô hơi tối đi một chút, cô cúi đầu nhìn con mèo nhỏ trong lòng, nói: “Nó đói bụng rồi.”
Quý Tranh khẽ bật cười rồi đi đến bên cạnh cô, hỏi: “Em thì sao?”
Khương Cách trả lời: “Không đói.”
Tâm trạng có thể làm ảnh hưởng khẩu vị.
Lúc Quý Tranh nhận nuôi con mèo, anh đã tiện đường đến cửa hàng thú cưng trong siêu thị gần đó để mua vài món đồ cho mèo. Trong nhà đã có đầy đủ ổ mèo, thức ăn, sữa bột và cả gậy đồ chơi cho mèo. Chú mèo bước lon ton, nắng chiều hắt lên người nó tạo thành một cái bóng trên mặt đất, trông vô cùng hung mãnh.
“Nhìn bóng nó cứ như báo đốm ấy.” Quý Tranh quỳ gối ngồi xổm trên đất nói với Khương Cách.
Khương Cách không cách nào vui vẻ được, cô múc vài thìa sữa bột cho vào chén nhỏ, sau đó pha nước ấm vào. Nghe Quý Tranh nói, cô chỉ ngước mắt nhìn hờ hững rồi đáp: “Ừm.”
Khương Cách chỉ “ừm” một tiếng rồi lại im lặng không nói lời nào. Nắng chiều vàng ruộm chiếu lên mặt cô, phát họa đường nét tinh xảo mà xinh đẹp.
Pha sữa xong, Khương Cách bế con mèo sang. Ngửi thấy mùi sữa, nó bèn lần mò đến bên cái chén, rồi lè lưỡi nhấm nháp sữa.
Quả là một nhóc mèo ồn ào, cứ uống sữa được một lúc, nó sẽ lại kêu vài tiếng meo meo, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng khách. Khương Cách không có quấy rầy nó, chỉ ngồi một bên quan sát, chỉ những khi mèo con quay đầu nhìn về phía cô, cô mới đưa ngón tay sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.
Vuốt ve xong, Khương Cách dời ngón tay đi, Quý Tranh lặng lẽ nhìn cô, hỏi: “Sao lần này lại không dỗi?”
Khương Cách đã nghe thấy cú điện thoại, biết ngày mai anh phải trở lại đội, thế nên mới an tĩnh lại. Lần trước lúc anh phải về đội tham gia hôn lễ của chiến hữu, cô đã làm ầm ĩ cả lên.
Khương Cách quay đầu, ngước mắt nhìn Quý Tranh, mím mím môi rồi nói: “Anh vốn thuộc về chiến trường.”
Hiện tại hai người họ chỉ mới ở bên nhau, nhưng cô cũng phải cân nhắc tình huống thực tế, cho dù Quý Tranh xảy ra chuyện gì, anh vẫn là một quân nhân. Đã đồng ý ở bên một quân nhân, phải chuẩn bị tâm lý chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Anh có thể sẽ phải đi tham gia nhiệm vụ bất kỳ lúc nào, có khi sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đây là công việc mà anh yêu quý, là thứ mà anh lấy làm tự hào. Khương Cách sẽ không ngăn cản anh, cô sẽ ủng hộ anh, vì cô muốn anh vui vẻ.
Mối quan hệ của hai người đã thay đổi, tâm trạng hai người lúc ở bên nhau cũng khác đi. Những thay đổi nhỏ ấy khiến lòng người rung động, nhưng cũng làm người ta đau lòng.
Quý Tranh nhìn Khương Cách đang cúi đầu cho mèo con ăn, nói: “Nhưng em vẫn sẽ buồn đúng không?”
“Ừm.” Khương Cách không quay đầu lại, cô khẽ đáp lời, thành thật nói: “Em muốn ở cùng anh.”
Giọng cô nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, giọng nói trong veo như hương lê, lại ẩn ẩn chút không cam lòng. Lời cô nói như một cái móc câu vào tim Quý Tranh. Anh chợt bế bổng Khương Cách lên. Đột ngột bị bế lên, hai chân Khương Cách vô thức quấn quanh hông Quý Tranh. Anh chỉ cần dùng một tay đã có thể bế cô lên.
Khương Cách choàng hai tay quanh cổ anh, anh mỉm cười nhìn cô, nói: “Ai nói em và anh không được ở cùng nhau?”
Ánh mắt Khương Cách vụt sáng, Quý Tranh khẽ bật cười: “Ngày mai em đến quân khu cùng anh.”
…
Vết thương trên tay Bạch Tông Quân vốn không nặng, băng bó kỹ là có thể xuất viện, chỉ cần phải đến bệnh viện thay băng theo đúng hẹn. Lão Bạch tổng tuổi đã cao, hiện nay Bạch Tông Quân mới là người nắm thực quyền của Truyền thông Nhĩ Gia. Sau khi xuất viện, anh ta vẫn đi làm như thường lệ. Phòng làm việc của anh ta nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, thiết kế hiện đại mà xa xỉ, không gian rộng rãi sáng sủa mang đến cảm giác sang trọng.
Cánh tay Bạch Tông Quân bị quấn băng vải, anh ta ngồi trên ghế bành, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất. Trụ sở tập đoàn Truyền thông Nhĩ Gia nằm giữa trung tâm tài chính đầy ắp cao ốc, phóng tầm mắt nhìn ra xa, nắng chiều đang chiếu lên những tòa nhà cao tầng san sát, dù cho nắng có nhu hòa đến mức nào cũng không thể thay đổi được những tòa nhà xi măng cốt thép lạnh lẽo.
Thái Kỷ đứng trước bàn làm việc, văn phòng lạnh lẽo nhưng anh ấy lại vã mồ hôi. Tin đồn về Khương Cách trên mạng dần vượt tầm kiểm soát, Thái Kỷ lo lắng đến mức đã tới văn phòng Bạch Tông Quân xin tha ba lần.
Bạch Tông Quân lười nhác nhìn Thái Kỷ, anh ta đã thay một chiếc áo sơ mi lụa màu tím nhạt, cổ áo rộng mở để lộ xương quai xanh, đi kèm với cái vẻ bất cần đời của anh ta, trông như một kẻ bại hoại đội lốt nhã nhặn.
“Tôi đã nói rồi, khi nào cô ấy nghĩ kỹ thì cứ đến tìm tôi. Tôi đã đưa ra điều kiện, nếu cô ấy đáp ứng được thì đương nhiên tôi sẽ giúp.” Bạch Tông Quân lười nhác nói, lời nói mang sự gợi cảm khó cưỡng, nhưng ý tứ lại vô tình bạc bẽo đến khó tin.
Lần này Bạch Tông Quân quá tuyệt tình, nhưng đây vốn dĩ là con người thật của anh ta, tính tình tàn nhẫn, ngang ngược, hung hăng, cố chấp phải chiếm được thứ mình muốn. Trước kia anh ta nhường nhịn Khương Cách, đó là vì anh ta đang vui lòng, nhưng một khi anh ta đã không vui, vậy Khương Cách cũng phải nếm quả đắng.
Anh ta ngậm thìa vàng từ nhỏ, vẻ nhã nhặn khiêm tốn bên ngoài chỉ là giả dối, con người thật của Bạch Tông Quân vốn là độc tài, cố chấp mà vô tình.
Thái Kỷ cảm thấy tuyệt vọng cho Khương Cách.
Văn phòng yên tĩnh trong chốc lát, bỗng có tiếng điện thoại vang lên. Bạch Tông Quân lười biếng lăn ghế tới nhận điện thoại. Bộ phận phụ trách hợp đồng gọi đến, nghe những lời họ nói, vẻ nhàn nhã trong mắt Bạch Tông Quân lập tức biến mất, anh ta đứng bật dậy khỏi ghế.
Hôm xảy ra chuyện ở hậu trường tiệc sinh nhật, tin tức bùng lên cả ngày. Khương Cách là diễn viên đang trên đà nổi tiếng, vốn đã đoạt rất nhiều miếng bánh béo bở của những diễn viên khác. Sau khi cô gặp chuyện, đám diễn viên kia đều thuê thủy quân và antifan giẫm đạp bới móc Khương Cách. Tên Khương Cách chiếm hơn nửa hot search.
Nhưng giữa những hastag #Khương Cách chơi thuốc phiện bán thuốc phiện #Khương Cách giết cha #Khương Cách lên giường với đạo diễn #Khương Cách là tiểu tam, bỗng có một hastag rộ lên, chẳng mấy chốc đã chiếm vị trí đầu tiên trên hot search.
Hot search weibo hôm đó thông báo: Vì Truyền thông Nhĩ Gia ngoảnh mặt làm ngơ trước tin đồn thất thiệt, Khương Cách quyết định hủy hợp đồng.
Người trong điện thoại còn chưa kịp nói hết, Bạch Tông Quân đã ném điện thoại xuống đất. Trên người anh ta lập tức đằng đằng sát khí, anh ta sải bước ra khỏi văn phòng.
Bên Khương Cách đã cử luật sư đến. Bạch Tông Quân biết ông ta là Trần Minh – luật sư đại diện của tập đoàn Mân Cốc. Tập đoàn truyền thông Mân Cốc khởi đầu từ trang web tin tức và mạng lưới truyền thông, hiện tại đã là công ty truyền thông lớn nhất cả nước. Người sáng lập tập đoàn Mân Cốc là một người phụ nữ họ Thịnh, bà dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng khi tập đoàn Mân Cốc đã lớn mạnh, bà lại qua đời vì bệnh tật.
Truyền thông Nhĩ Gia và Truyền thông Mân Cốc có quan hệ hợp tác lâu dài, việc ra mắt và tuyên truyền cho nghệ sĩ mới của Nhĩ Gia đều được lo liệu bởi đội ngũ truyền thông và trang web tin tức của Mân Cốc. Truyền thông Mân Cốc làm việc rất âm thầm, hầu hết phương tiện truyền thông trong nước đều trực thuộc Mân Cốc, có thể nói Mân Cốc hoàn toàn nắm trong tay chiều hướng dư luận trong giới giải trí.
Trần Minh tuổi chừng bốn mươi, ông đeo kính gọng vàng, lúc mỉm cười đôi mắt hơi híp lại. Thấy Bạch Tông Quân tới, ông mỉm cười lên tiếng chào: “Chào Bạch tổng.”
“Ai sai ông tới!?” Lửa giận của thái tử gia đã phừng phừng, sắc mặt xám xịt, ánh mắt hung ác. Mỗi câu mỗi chữ như chất chứa kịch độc, khiến nhóm người phụ trách hợp đồng sợ đến mức không dám hó hé.
Trưởng phòng lo rằng thái tử gia không biết chừng mực sẽ đắc tội Trần Minh, đành nhỏ giọng nhắc nhở: “Bạch tổng…”
“Cút!” Bạch Tông Quân quát lên, trưởng phòng lập tức im miệng.
Vẻ ngoài Trần Minh hòa nhã, thái độ cũng dễ gần, ông nhìn Bạch Tông Quân mỉm cười giải thích: “Là chủ tịch tập đoàn chúng tôi cử tôi tới.”
“Lâm Tín Hoành à?” Bạch Tông Quân hỏi lại rồi cười lạnh: “Già như ông ta mà còn ngủ được với Khương Cách à?”
Lời Bạch Tông Quân rõ ràng mang ý sỉ nhục, Trần Minh vẫn cười mỉm, bình tĩnh nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Bạch Tông Quân, giải thích: “Xin lỗi, Lâm tổng chỉ là chủ tịch đại diện của tập đoàn chúng tôi.”
“Mà người cầm quyền thực tế của tập đoàn chúng tôi mang họ Quý.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!