Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ
Chương 36: Trời đổ cơn mưa, trong lều
Từ oi nóng chuyển dần sang ẩm ướt, mang theo từng đợt không khí mát mẻ thoải mái.
Mưa tí tách rơi, đánh từng tiếng “lộp bộp” lên lều vải.
Lúc ngài Hách và thầy Chu tiến vào lều vải thì cả hai đã dính mưa, quần áo mỏng manh dính dớp trên người, khó chịu không tả nổi.
Ngài Hách mở đèn điện thoại, lục lọi trong ba lô một hồi, tìm được một cái khăn mặt sạch sẽ. Hắn lấy cái khăn ra, đưa cho thầy Chu.
Thầy Chu nhìn khăn, có chút ngạc nhiên, không đưa tay nhận.
Hắn tưởng anh chê khăn bẩn, vội nói: “Là khăn sạch… Tôi chưa dùng qua.”
Thầy Chu lắc đầu, nói: “Anh bị ướt hơn tôi, anh lau đi.”
Ngài Hách thoải mái cười, trực tiếp đặt khăn lên vai thầy Chu, nói: “Không sao, khách khí làm gì.”
Nói xong, hắn quay lưng lại, cởi cái áo sơ mi đẫm nước, lộ nửa thân trên săn chắc. Da dẻ màu lúa mạch ướt nhẹp bởi cơn mưa, lấp loáng trong bóng đêm dưới ánh đèn flash của điện thoại.
Hắn vắt cái áo ướt sũng, còn vắt ra cả nước. Dù quần cũng bị ướt nhưng thầy Chu còn ở đây, ngài Hách không dám cởi.
Hắn đột nhiên nhớ tới chân thầy Chu còn đang bị thương, vội vàng quay qua hỏi: “Thầy Chu, chân cậu sao rồi?”
Sắc mặt thầy Chu không quá tốt, anh yếu ớt trả lời: “Không biết… Hình như không còn đau nữa.”
Ngài Hách cầm điện thoại lên soi chân anh, lại chỉ thấy cả chân be bét máu, không nhìn thấy rõ vết thương đang ở đâu nữa.
Hắn giật mình, vội vàng nhét điện thoại vào tay thầy Chu, căng thẳng nói: “Cậu cầm di động chiếu giúp tôi, tôi lau cho cậu…”
Thầy Chu không nói gì, nhận điện thoại.
Ngài Hách cầm giấy vệ sinh để bên cạnh, xé một đoạn nhỏ, bắt đầu lau từ mũi chân trước.
“Cậu có nhớ bị thương ở đâu không?”
“Gần gần chỗ đó.”
“Bị cái gì chọc vậy?”
“Chắc là cành cây? Tôi không rõ nữa.”
Ngài Hách đổi liên tục vài miếng giấy, nhưng càng lau càng thấm đỏ, như thể lau mãi chẳng xong.
Hắn lau đến chăm chú, miệng còn lẩm bẩm nói: “Sao lại chảy nhiều như vậy chứ…”
Thầy Chu giật mình nhìn đỉnh đầu hắn, dưới ánh đèn, một sợi tóc ngốc nghếch mọc giữa đỉnh đầu, theo động tác của người kia mà lắc lư đung đưa.
Như một tinh linh nhỏ đang khiêu vũ. Thầy Chu nghĩ vậy.
…
Ngài Hách lau tới lau lui nửa ngày, cuối cùng cũng lau xong máu chảy ra. Bấy giờ mới thấy rõ vết xanh tím trên cổ chân thầy Chu.
Hắn ghé lại nhìn, có lẽ vết thương không quá sâu, nhưng có thể thấy rõ là bị trầy tới thịt, hắn thấy mà đau lòng, hô hấp cũng nặng nề thêm.
“Còn đau không?”
Thầy Chu vội vàng co chân lại, đáp: “Không đau, ổn rồi mà.”
Vốn anh đã đau đến chết lặng* rồi, nhưng hô hấp nóng rực của ngài Hách lại phả lên phía trên, chỗ đó bắt đầu nhói lên một cách khó hiểu. (Ý là đau quá đến mất cảm giác luôn rồi)
Tiếng mưa bên ngoài càng ngày càng nhỏ, dần dần không nghe thấy nữa. Ngài Hách mở khóa lều, thò tay ra ngoài thử, mưa đã tạnh. Gió mát thổi tới, lùa vào trong lều.
Thầy Chu cũng cởi áo của mình ra, gấp chỉnh tề, để lên một thanh gỗ cạnh áo của ngài Hách, mang ra ngoài lều phơi.
Anh quay lại ngồi xuống, thấy hắn đang cầm điện thoại.
“Vẫn không có tín hiệu?”
“Ừ.”
“Thầy Chu, điện thoại của cậu đâu?”
Thầy Chu cười bất lực: “Sập nguồn rồi.”
Hắn nhìn điện thoại mình chỉ còn lại một chút pin, thở dài, đột nhiên cảm nhận được tầm quan trọng của việc mang theo sạc dự phòng.
Ọt——
Thanh âm này vừa vang lên, cả hai người đồng thời sửng sốt.
Ngài Hách mở miệng trước: “Cậu?”
Thầy Chu lắc đầu: “Tôi nghĩ là anh.”
Ngài Hách nở nụ cười: “Lạ quá, tôi lại nghĩ là cậu cơ.”
Vừa nói khỏi miệng thì một tiếng khác vang lên.
Ọt——
Hắn cúi đầu bật cười: “Ha ha, chắc là tôi thật rồi. Bụng lại biểu tình rồi.”
Anh cũng nhìn hắn cười: “Không phải mình anh, tôi cũng đang đói.”
“À, hình như trong ba lô của tôi còn một ít đồ ăn vặt.”
Ngài Hách kéo ba lô mình qua, mở khóa, đơn giản thô bạo đổ hết đồ trong túi ra.
Bánh quy, bánh ga tô, thịt khô, đủ thứ rơi ào ào xuống đất, trên đất nhanh chóng xuất hiện một ngọn núi nhỏ.
“Đây là một chút?”
“Thực ra ban đầu nhiều hơn cơ, vừa nãy tôi với trợ lý Tưởng có ăn một ít.”
Thầy Chu nhìn hắn, khóe miệng không khống chế được khẽ nhếch, nói: “Vậy anh gợi ý cho tôi đi, xem cái nào ăn ngon.”
Ngài Hách cúi đầu lựa, cầm ba bốn gói bánh gấu nhỏ nhét hết vào tay thầy Chu, hào phóng nói: “Cái này. Nào nào nào, đừng khách sáo.”
Thầy Chu cúi đầu nhìn bánh gấu nhỏ trong tay, bao bì màu hồng phấn, bên trên còn in một con gấu nhỏ hình dáng kỳ quặc.
Bởi vì không có ánh sáng, trong khung cảnh tối tăm này không nhìn rõ dáng vẻ bé gấu, nhưng vẫn cảm thấy có chút quen mắt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!