Không Kiềm Chế Được - Chương 16-3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Không Kiềm Chế Được


Chương 16-3


Chương 16.3:

Xung quanh tất cả mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên, Cao Vi Như cũng thật bất ngờ.

Trước đây mỗi lần cô bày ra thái độ khiêu khích, Nam Hạ đều dùng thái độ bình thản không ảnh hưởng mà đối mặt, một chút cũng không tính toán với cô.

Cho nên cô luôn cảm thấy Nam Hạ là một nữ nhân Bạch Liên Hoa.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ý chí muốn thể hiện của Nam Hạ.

Khóe môi Cố Thâm như có như không cong lên.

Vu Tiền là người đầu tiên phản ứng lại: “Tỷ, không cần so đo với cô ấy.”, anh hạ giọng, “Kỹ thuật của cô ấy không phải là nói chơi.”

Nam Hạ nhẹ giọng đáp: “Vui thôi mà.”

Vu Tiền chuyển mắt về phía Cố Thâm, ý muốn Cố Thâm lên tiếng.

Cố Thâm làm như không trông thấy, nhìn Nam Hạ, vẫn dùng vẻ mặt không thèm để ý quen thuộc, nhàn nhạt đáp: “Muốn so thì so.”

Vu Tiền nghe vậy liền vui vẻ. Một câu này đã khẳng định, nếu Nam Hạ thua thì Cố Thâm sẽ thay cô lấy lại danh dự.

Anh cũng không ngăn cản nữa, bày ra vẻ mặt đợi xem trò vui.

Hai người phụ nữ đi đổi y phục.

Nam Hạ mặc một thân y phục đua xe màu đen xen đỏ, tay trái cầm nón bảo hiểm đỏ rực, tóc cột gọn thành một đuôi ngựa thấp.

Cố Thâm vẫn đang đứng ngoài hành lang hút thuốc, nghe Vu Tiền kinh hô, nhãn thần chuyển tới, không chớp một lúc lâu, thẳng đến khi đầu ngón tay phát nóng mới phản ứng được, đầu thuốc cũng đã cháy đến ngón tay.

Mọi người chưa từng thấy cô mặc qua y phục màu sắc táo bạo thế này bao giờ, không tự chủ được mà nhìn chăm chú.

Vu Tiền nhỏ giọng nói với Bình Trác: “Không nghĩ tới Nam tỷ có thể mặc mấy loại y phục kinh diễm thế này.”

Đồ đua xe ôm sát người, khéo léo phô bày dáng người lả lướt xinh đẹp của cô, đường cong trên người hiện ra cũng thật rõ ràng.

Lời này anh không dám nói với Cố Thâm, chỉ có thể len lén bình phẩm với Bình Trác.

Không biết Bình Trác đang nghĩ cái gì, chỉ thuận miệng đáp một tiếng.

Rất nhanh Cao Vi Như trong trang phục đua xe màu xanh trắng cũng xuất hiện.

Đường đua được chia thành 3 đoạn: Sơ cấp, trung cấp cùng cao cấp.

Cao Vi Như cũng không làm khó dễ Nam Hạ: “Chọn sơ cấp đi!”

Đường đua sơ cấp có hai làn, không có gì nguy hiểm, tay mua mới chơi cũng có thể lưu loát vượt qua.

Nam Hạ liếc nhìn đường đua, hời hợt nói: “Thực ra kỹ năng chơi xe của tôi cũng không tệ, chọn cao cấp đi!”

Cố Thâm nhíu mày.

Vu Tiền kinh ngạc: “Tỷ, tỷ biết đua xe?”

Nam Hạ gật đầu.

Vu Tiền: “Lúc học đại học…”

Nam Hạ: “Xuất ngoại đã tranh thủ học qua.”

Vu Tiền a một tiếng, nghĩ thầm, học là học với ai, nhưng anh không dám hỏi.

Đáy mắt Cố Thâm tối lại.

Trong mắt Cao Vi Như hiện lên vài phần kinh ngạc, bất quá cô cũng không sợ, chỉ hỏi: “Đã quyết thì không đổi ý được đâu, chắc chắn chưa?”

Nam Hạ đón lấy ánh mắt cô: “Đương nhiên, một lời đã định.”

Cố Thâm thay Nam Hạ lên xe kiểm tra trước, xong xuôi lại cẩn thận giúp cô kiểm tra nón bảo hiểm cùng trang phục. Đâu đó ổn thỏa, anh chỉ nói một câu: “Thua thì thua, không cần cậy mạnh.”

Nam Hạ ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

*

Mấy người trong phòng quan sát nhìn chăm chú.

Hai chiếc xe một đỏ một xanh, gần như cùng lúc vượt qua vạch xuất phát.

Câu lạc bộ này có thể được coi là đường đua chuyên nghiệp, đảm bảo tất cả các quy chuẩn quốc tế. Đường đua cao cấp có vòng đua dài 5 km và 7 góc cua, trong đó có 3 đường cong thu nhỏ hình xoắn ốc liên tiếp nhau. Đây là một đoạn đường đua có tính khảo nghiệm kỹ thuật rất cao.

Vu Tiền lo lắng ra mặt: “Tỷ của tôi xuất phát rồi kìa.”

Không đến hai mươi giây, anh liền kinh ngạc: “Nam tỷ vậy mà lại dẫn trước Cao Như Vi.”

Cố Thâm sớm nhìn ra, anh híp mắt, sờ soạng rút ra một điếu thuốc.

Xe đỏ mặc dù chỉ hơi vượt hơn một chút nhưng trên suốt đoạn đường đầu tiên vẫn chiếm ưu thế hơn xe xanh, xe xanh mấy lần muốn vượt qua đều không thành công.

Cao Vi Như cười lạnh một tiếng, kỹ thuật của Nam Hạ thật sự rất đáng khen, bất quá đoạn đường này là địa bàn của cô, đương nhiên sẽ nắm được ưu thế quen thuộc địa hình.

Ở khúc cua đầu tiên, Cao Vi Như dùng hết tốc lực, trực tiếp đụng mạnh vào đuôi xe Nam Hạ.

Đây gọi là tâm lý chiến trên đường đua.

Cao Như Vi thường xuyên lui tới câu lạc bộ này, nổi danh là nữ nhân lái xe ngang tàng, bình thường đều dùng tiểu xảo đụng người khác mà nhân cơ hội vượt qua, hầu như chưa thua thiệt lần nào.

Mấy người trong phòng quan sát lập tức nhận ra được phong cách này của cô, nhịn không được hoan hô mấy tiếng.

Xe đỏ như bất đắc dĩ, lui ra vòng ngoài, từ từ quay lại vòng đua.

Cố Thâm nhìn chằm chằm đường đua.

Vu Tiền khẽ thở dài, cùng Bình Trác liếc nhau một cái, đoán chừng Nam Hạ phải nhận thua rồi.

Chẳng ai nghĩ tới, ở cua quẹo tiếp theo, xe đỏ đột nhiên gia tăng tốc độ, dùng hết sức vượt liên tục hai quãng đường ngoằn ngoèo, bỏ lại xe xanh ở tít phía sau.

Vu Tiền: “Mẹ nó, Nam tỷ cũng quá chuyên nghiệp rồi.”

Một cú drift hoàn hảo và tốc độ cao như vậy mà không có sự hướng dẫn cùng huấn luyện của một huấn luyện viên chuyên nghiệp thì không thể xuống tay được. Vu Tiền đã chơi xe lâu như vậy, ở mấy khúc ngoặt này cũng chưa dám vượt qua tốc độ 300 km/h, huống chi là Cao Vi Như.

1 phút 49 giây.

Nam Hạ cán vạch đích nhanh hơn Cao Vi Như 10 giây.

Hai người trở về, sắc mặt Cao Vi Như không được tốt lắm, biểu tình của Nam Hạ thì bình tĩnh không khác gì lúc đầu, chỉ liếc mắt nhìn Cố Thâm một cái, phảng phất giống như muốn anh khen cô một tiếng.

Cố Thâm dụi tắt thuốc, chầm chậm đi tới, khuôn mặt thâm trầm có chút lạnh lùng khó nhận ra.

Mấy người khác không để ý nhưng anh vẫn nhìn ra được, lúc cô cố tình liều mạng vượt qua khúc quanh đó, chỉ thiếu chút nữa thì xe đã lật rồi. Cũng may là cô vẫn kịp ổn định, nếu không… nhất định sẽ bị thương nặng.

Vẻ mặt anh không chút thay đổi, nhận nón bảo hiểm từ trên tay cô đặt sang một bên, cầm lấy một chai nước suối, mở ra đưa cho Nam Hạ.

Vu Tiền trêu: “Tỷ, không ngờ kỹ thuật lái xe của cô mạnh như vậy, bảo sao Cố ca lại yêu thích đến thất loạn bát tao.”

Nam Hạ: “…”

Hình như cái câu này có chút sai sai rồi…

Cô nhìn sang Cố Thâm, muốn từ trong mắt anh tìm được tia tán thưởng cùng vui mừng. Bất quá anh chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, không nói gì.

Cao Vi Như đi tới, đột nhiên nở nụ cười: “Được, là tôi thua.”

Vu Tiền nhanh miệng: “Cô nhận thua từ đầu có phải tốt hơn không?”

Nghỉ ngơi một chút, những người khác cũng bắt đầu một vòng đua mới.

Chỉ còn Nam Hạ cùng Cố Thâm ở lại.

Lúc này anh mới mở miệng, giọng nói cũng lạnh lùng không chút độ ấm: “Ai dạy em lái xe như vậy? Không muốn sống nữa?”

Nam Hạ nghe vậy mới biết anh nhìn ra được, bảo sao anh lại không khen cô.

Nhớ tới tình huống lúc đó Nam Hạ cũng có chút chột dạ, trong chốc lát không dám lên tiếng.

Qua một lúc sau, cô ngước lên cắn cắn môi, nhìn biểu tình lạnh lùng của anh, nói: “Tôi muốn thắng.”

Nam Hạ biết trước đây Cao Vi Như nói cô như thế nào.

Nói cô và Cố Thâm không phải người của cùng một thế giới, những thứ Cố Thâm thích cô đều không thích, chưa bao giờ để tâm …. các loại.

Lúc còn hẹn hò với nhau, cô cũng không để ý lời người khác nói thế nào, cảm thấy chỉ cần lòng bọn họ hướng về nhau là được, không cần phải thể hiện cho ai nhìn cả.

Nhưng không biết vì sao, Cao Vi Như hôm nay khiêu khích cô như đã thành công khơi dậy lòng háo thắng của cô.

Cố Thâm đang định cắn răng giáo huấn cô một chút đã nghe cô mềm mại nói ra một câu như thế, đôi mắt trong suốt long lanh ấy nhìn thẳng vào anh, tức giận trong lòng nhất thời không nói ra được.

Anh nói: “Sao phải so đo với cô ấy?”

Nam Hạ cười cười: “Là anh nói muốn so thì so.”

Cố Thâm: “Được, là trách tôi đúng không? Tôi nói thế nào thì em liền theo như vậy? Sao lúc chia tay không thấy em nghe lời thế này?”

Nam Hạ không dám cãi lại rồi, ngửa đầu uống một hớp nước.

Đợi cô uống xong, Cố Thâm thay cô đóng nắp: “Lần sau mà còn dám lái xe như vậy thì nhớ xem cho kĩ tôi thu thập em thế nào.”

“….”

Nam Hạ thấy anh một chút kinh ngạc cũng không có, nhịn không được hỏi: “Kỹ thuật của tôi không tốt sao?”

Ánh mặt trời ban trưa chiếu tới, khiến người ta cảm thấy có chút nóng bức.

Cố Thâm khát nước, mở chai nước trong tay uống một ngụm, nghe lời này lại không để ý nhìn qua.

Nam Hạ im bặt.

Anh đang uống chai nước cô uống dở.

Hầu kết anh lăn lộn, đường nét rõ ràng, động tác uống nước cũng không quy củ, nhìn qua liền cảm thấy phóng túng vô cùng.

Tuy rằng tối qua đã hôn sâu nhưng nhìn anh quang minh chính đại, trực tiếp uống qua chai nước cô đã uống, Nam Hạ cũng có chút không nhịn nổi, chuyển mắt nhìn đến làn xe đua.

Chắc là Bình Trác sẽ về nhất vòng đầu tiên….

Cố Thâm vẫn không trả lời vấn đề của cô, thẳng đến khi mấy người kia đã đua được mấy vòng, Nam Hạ cũng sắp quên mất thì anh lại lên tiếng.

“Không biết, chưa thử qua.”

Nam Hạ không phản ứng kịp: “Chưa thử qua cái gì?”

Cố Thâm mang theo vẻ mặt bất cần đời cười cười, thẳng thắn nói: “Kỹ thuật.”

Nam Hạ:….

Cô lúc này mới nhận ra anh muốn nói gì, gò má lập tức nóng lên.

Khi ở bên nhau cũng vậy, anh rất hay dùng mấy lời không đứng đắn mà trêu cô thế này.

Nam Hạ coi như nghe không hiểu, nghiêm túc nói: “Một lát trở về để tôi lái xe, cho anh thể nghiệm một chút.”

Cố Thâm xấu xa cười cười: “Được.”

Mấy người Bình Trác cũng đã chơi đủ, trở lại phòng quan sát, Cố Thâm lúc này mới chuẩn bị ra đường đua.

Anh là tay đua có trình độ chuyên nghiệp, đua vài vòng cũng đủ làm người ta thích mắt vui tai.

Bình Trác cùng Vu Tiền ra hành lang hút thuốc, Cao Như Vi cùng Nam Hạ ngồi lại.

Cao Như Vi rút ra một điếu thuốc, đột nhiên mở miệng hỏi: “Hai người quay lại với nhau rồi?”

Cô không nói tên Nam Hạ nhưng Nam Hạ cũng thành thật trả lời: “Không có.”

Cao Vi Như: “Chuyện sớm muộn thôi”, cô châm thuốc, “Cô biết hôm nay tôi đến đây là do Cố Thâm chủ động gọi tới đúng không?”

Nam Hạ tưởng Cao Như Vi lại muốn khiêu khích mình, chỉ đáp một tiếng: “Biết.”

Cao Vi Như bỗng nở nụ cười: “Biết? Vậy cô có biết suốt 4 năm qua anh ấy chưa từng để ý tới tôi không?”

Chuyện này Nam Hạ hoàn toàn không biết.

Cô nghi ngờ nhìn Cao Vi Như.

Cao Vi Như cười khẽ: “Ngày hôm qua là lần đầu tiên trong suốt 4 năm qua anh ấy gọi tôi, là muốn tôi tới giải thích cho cô chuyện năm đó.”

“Anh ấy vì cô mà cắt đứt liên lạc với tôi, cũng bởi vì cô mà chủ động liên lạc với tôi.”

Nam Hạ hít sâu một hơi, nội tâm phức tạp lại cảm động.

Trách không được Cao Vi Như thấy Cố Thâm liền rủa anh chết.

Sự tình thật ra cũng rất đơn giản.

Trong thời gian mọi người bận rộn thực hiện thủ tục tốt nghiệp đại học, trên diễn đàn đột nhiên xuất hiện một tấm hình, Cao Vi Như cùng Cố Thâm một trước một sau từ trong cửa khách sạn năm sao đi ra, toàn trường đều cho là Cố Thâm một chân đạp hai thuyền, không đáng mặt đàn ông.

Cao Vi Như nhả ra một ngụm khói, “Lúc đó đúng là có thuê một gian phòng trong khách sạn đó. Bất quá còn có Bình Trác và Vu Tiền, bọn tôi đăng ký tham gia một giải đấu của LOL. Khi đó là bắt đầu tập trung luyện tập nước rút để chuẩn bị cho giải đấu.”

“Tôi rời khỏi chỗ đó trước, Cố Thâm đi cùng với Bình Trác đi sau. Bất quá lúc đó Bình Trác nhận ra còn để quên đồ trong phòng nên quay lại lấy, vừa vặn trong hình không có cậu ấy.”

Cô quay đầu nhìn Nam Hạ: “Giữa chúng tôi, chuyện gì cũng chưa từng có.”

Nam Hạ im lặng lắng nghe, sau đó gật đầu nói: “Tôi không nghi ngờ anh ấy, cám ơn cô đã giải thích.”

Cao Vi Như tưởng rằng mình phải dùng không ít công sức mới có thể thuyết phục được Nam Hạ. Bằng không Cố Thâm cũng không nhờ cậy đến cô, chỉ cần anh hoặc Bình Trác, Vu Tiền giải thích là được. Nào ngờ Nam Hạ cứ vậy mà tin.

Cao Vi Như kinh ngạc hỏi: “Cô không nghi ngờ Cố Thâm?”

Nam Hạ lắc đầu.

Bởi vì Cố Thâm cũng dẫn cô đến đó, bất quá do có việc cho nên Nam Hạ mới về trước.

Cô không tin hôm trước anh dẫn cô đến đó, hôm sau lại cùng một nữ nhân khác hẹn hò tại chỗ cũ.

Cho nên căn bản là cô không hề quan tâm đến chuyện này.

Cao Vi Như hỏi: “Nghĩa là hai người chia tay không phải vì việc đó? Vậy tại sao?”

Nam Hạ đưa mắt nhìn về phía đường đua.

Chiếc xe đua màu đen phóng nhanh qua vạch đích và lập tức dừng lại một cách vô cùng chuẩn xác.

Cố Thâm từ trong xe đi ra.

Toàn bộ tinh thần của Nam Hạ đều tập trung đến thân ảnh đó: “Xin lỗi, không tiện nói.”

Cao Vi Như xì khẽ một tiếng: “Ai mà muốn biết đâu, tôi còn muốn anh ta cảm thấy tội lỗi lâu một chút mới tốt.”

Lúc này Vu Tiền cùng Bình Trác hút thuốc xong đã quay trở lại: “Cao Vi Như, cô lại nhiều lời cái gì đó?”

Cố Thâm đang ôm mũ bảo hiểm đi tới.

Anh phóng khoáng hất tóc, nghe Vu Tiền căng thẳng: “Tỷ, không cần quan tâm Cao Như Vi. Cô ấy rất hay ba hoa, đừng để trong lòng.”

Nam Hạ mỉm cười: “Không có gì đâu.”

Cố Thâm:….

*

Mừng 3k views đầu tiênnnnn :> 

Nào có ai đi ngang qua đây không kể tôi nghe mọi người đối mặt với người cũ của người thương mình như nào với nào :>

Tò mò thật sự í :>

Chị em chia sẻ cho nhau nào

Mà hỏi v thôi chứ klq tới truyện nhaaaaa :>

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN