Không Kiềm Chế Được
Chương 20
Chương 20:
Sau khi Cố Thâm kéo vali rời đi, Tô Điềm không khống chế được khóc lớn.
Nam Hạ nhẹ nhàng ôm lấy cô, đưa cho cô mấy tờ khăn giấy.
Xa xa bên kia vẫn còn một vài đồng nghiệp của bộ phận thị trường đang chạy KPI, nghe được động tĩnh cũng nhìn sang.
Nam Hạ dẫn Tô Điềm vào phòng họp trống, đóng cửa lại.
Tô Điềm càng khóc càng phát tiết tâm tình, vừa nức nở vừa xé bản thảo trong tay, bị Nam Hạ giật lấy.
Nam Hạ im lặng nhìn cô.
Từ trước đến nay Nam Hạ là một nữ nhân ôn nhu mềm mại, Tô Điềm không nghĩ tới người này lại có một mặt cứng rắn như vậy, muốn giật lại bản thảo cũng không được.
Nam Hạ nói: “Nhà thiết kế không thể xé bản thảo của mình.”
Thanh âm vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng lại ẩn ẩn cảm giác mạnh mẽ quyết đoán.
Tô Điềm nghẹn ngào nói: “Cái này không phải là bản thảo, là rác rưởi. Cố tổng nói đúng, tớ căn bản rất vô dụng, tỉ lệ bản vẽ cũng vẽ không đúng thì còn có thể làm gì chứ.”
Cố Thâm vừa rồi cũng chỉ để lại một câu: “Tỉ lệ bản vẽ đều vẽ sai, chuyện này còn không để tâm thì sao lại không suy nghĩ đến một hướng đi khác?”
Lúc đó Nam Hạ còn khó chịu hơn Tô Điềm, mấy lời kia lọt vào tai cô lại mang theo hàm ý trách cứ. Giống như muốn hỏi chính cô, chính cô không để tâm đến anh thì sao lại không đổi người khác…
Nam Hạ khẽ hít một hơi, nói: “Hay để tới nhìn qua một chút?”
Tô Điềm đồng ý.
Nam Hạ lật từng tờ bản thảo trong tay, cân nhắc một lúc lâu rồi lại hỏi: “Tớ chỉ thắc mắc một điều, cậu có muốn thành nhà thiết kế nữa không?”
Tô Điềm ngước hai mắt hồng hồng nhìn lên, bướng bỉnh nói: “Muốn chứ!”
Cô không muốn chịu thua.
Nam Hạ rút một cây bút chì từ trong ống bút trên bàn họp ra, bình tĩnh nói: “Vậy đi rửa mặt đi, sửa lại bản thiết kế thôi.”
Tô Điềm vì thái độ của Cố Thâm mà cảm thấy chính mình rất thất bại, nỗ lực đã lâu như vậy đều không thành công, vô dụng đến không chịu nổi.
Nhưng đến lúc Nam Hạ dùng ánh mắt nghiêm túc hỏi cô, nội tâm quật cường không chịu khuất phục của cô cuối cùng cũng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tinh thần cũng đã ổn định trở lại.
Cô cắn răng nói: “Được.”
Kiến thức cơ bản của Tô Điềm vốn vững vàng, tư duy trong vấn đề thiết kế họa tiết rất ổn, các tác phẩm len lén vẽ thay các nhà thiết kế rất ấn tượng. Thế nhưng đến tác phẩm của chính cô, không phải đề tên của người khác thì lại giống như một đống hỗn độn, một chút trình tự cũng không có.
Nam Hạ chỉ ra vấn đề này: “Chuyện tỉ lệ bản vẽ chỉ là vấn đề nhỏ, Cố tổng nói cậu không để tâm là có hàm ý. Phần nhiều chắc là muốn nói các thiết kế của cậu được đầu tư chưa đúng, thể hiện chưa tốt chủ đề và tư duy của bản thân.”
Thật sự là vậy.
Thiết kế của Tô Điềm khiến người ta nhìn vào liền có cảm giác không tốt, hoặc là phá cách không đúng chỗ, hoặc là chắp vá mỗi thứ một chút, rất đại trà, không có ấn tượng gì rõ ràng.
Nam Hạ nói: “Cậu nhất định phải thể hiện được dấu ấn riêng của cậu.”
Mỗi nhà thiết kế phải có ý tưởng của riêng mình, cái này ai cũng biết, nhưng nói dễ hơn là,.
Ý tưởng không phải là thứ dễ dàng có được.
Tô Điềm có chút vội: “Nhưng chính tớ cũng không biết ý tưởng của mình là gì, làm sao bây giờ?”
Nam Hạ trấn an: “Cậu có thể thử tìm cảm hứng từ những chủ đề cậu thích, hoặc là…”, cô suy nghĩ một chút, “Cậu có thể tưởng tượng chính mình đang thiết kế một bộ trang phục cho bạn mình, giúp cô ấy theo đuổi một người đàn ông. Bộ trang phục của cậu sẽ giúp cô ấy trở nên xinh đẹp hơn, tự tin hơn, làm nổi bật khí chất riêng của cô ấy…”
Tô Điềm bừng tỉnh đại ngộ: “Cũng hay, tớ có một chút cảm giác rồi, phải thử xem sao.”
Tâm tình của cô gái này nhanh đến cũng nhanh đi, chỉ cần như thế liền thôi khóc, lúc này còn mỉm cười ngọt ngào.
Nam Hạ ngăn lại: “Đừng vội, trước tiên phải phác thảo sơ ý tưởng ra giấy, hoàn thiện xong xuôi rồi mới bắt đầu vẽ bản thảo cũng không muộn.”
Tô Điềm cảm kích nói: “Cám ơn cậu, Hạ Hạ. Cậu cũng thật giỏi, tốt nghiệp ở một nơi có tiếng như vậy liền có điểm khác biệt. Cậu nhất định sẽ sớm trở thành một nhà thiết kế giỏi.”
Nam Hạ ôn nhu cười: “Cho cậu mượn chút tài năng.”
Tô Điềm do dự một chút, lại nhìn Nam Hạ: “Tớ có thể xem như là thiết kế cho cậu được không? Cậu xinh đẹp như vậy, tớ đã có một chút linh cảm rồi.”
Nam Hạ mỉm cười: “Là vinh hạnh của tớ mà”, cô ngừng một chút, “Hay cứ xem như là tớ đang muốn dỗ dành một nam nhân đang giận dỗi.”
Tô Điềm biết là ai, mập mờ cười: “Tớ nhất định sẽ nỗ lực giúp cậu!”
Cô vốn thích nhất là làm mấy loại chuyện hỗ trợ tâm lý tình cảm cho bạn bè thế này, đem công việc này đặt vào thiết kế liền cảm thấy hứng thú hơn rất nhiều.
Tô Điềm lấy sổ tay ra, hỏi sở thích ăn mặc của Nam Hạ, ghi chú cẩn thận, sau đó hỏi cô: “Vậy đối tượng cậu muốn theo đuổi thích mẫu người thế nào?”
Nam Hạ suy nghĩ một chút, cũng không quá chắc chắn: “Chắc là thích phụ nữ có chút gợi cảm?”
Lần trước Cố Thâm đã nói vậy.
Tô Điềm gật đầu: “Vậy là giống với Cố tổng. Thì ra đàn ông đều thích phụ nữ như vậy.”
Nam Hạ có chút khẩn trương, thấy Tô Điềm cũng không quá chú ý đến chuyện này, nội tâm lại có chút vui vẻ, lo lắng cũng tan đi.
Tô Điềm quan sát Nam Hạ một chút: “Hạ Hạ, phong cách của cậu bảo thủ quá.”
Thân là một nhà thiết kế nhưng trang phục của Nam Hạ phần lớn đều rất bảo thủ, thi thoảng chỉ lộ một chút vai, mùa hè nóng nực mặc váy cũng chỉ để lộ chút ống chân.
Tô Điềm nói: “Phải chọn để lộ ngực, thắt lưng hoặc bắp đùi thì cậu chọn cái nào?”
Nam Hạ: ….
Nam Hạ cắn cắn môi: “Nhất định phải lộ sao?”
Tô Điềm ra sức gật đầu: “Đúng. Muốn bắt lấy tâm người đàn ông, đương nhiên là phải cho anh ta cảm giác mới mẻ. Ai cũng hi vọng có thể thấy được thật nhiều dáng vẻ khác nhau của người thương mà.”
Nam Hạ do dự một chút, hai má nóng đỏ: “Vậy thì thắt lưng đi…”
Cô mơ hồ cảm giác, Cố Thâm rất thích thắt lưng của cô.
*
Hai người trao đổi một lúc lâu, đến hơn 11 giờ đêm mới xong việc.
Nam Hạ gọi xe về nhà, lặng lẽ nhìn bóng đêm ngoài cửa xe.
Vắng lặng, cô độc, thần bí…
Vừa rồi bận an ủi Tô Điềm, cô chưa kịp nói cho Cố Thâm nghe ý định muốn ở lại trong nước của cô, lúc đó có muốn nói cũng không tiện.
Xe dừng bên ngoài tiểu khu, tài xế cũng không muốn vào trong tiểu khu, Nam Hạ cũng không tính toán, tự mình xuống xe.
Nhìn thấy trong phòng bảo vệ là người lần trước giúp cô mang đồ lên lầu, cô cũng mỉm cười một cái, xem như là chào hỏi.
Người bảo vệ kia ngẩn ra, rất nhanh cũng cười đáp lại.
Sau khi tắm rửa dọn dẹp một chút, Nam Hạ nằm trên giường bật WeChat.
Hội thoại với Cố Thâm vẫn dừng lại ở tin nhắn cuối cùng cô gởi đi: “Anh giận sao?”
Anh vẫn không trả lời, rõ ràng là rất tức giận.
Nhớ tới đêm nay Cố Thâm nói sẽ chịu trách nhiệm với Tô Điềm, thực ra là muốn ám chỉ cô xem lại vấn đề trách nhiệm của mình, Nam Hạ khẽ thở dài.
Nếu cô và anh hợp lại, qua một thời gian nữa cô tiếp tục xuất ngoại, bỏ lại anh một mình, đích xác là rất vô trách nhiệm.
Cô trước đây dĩ nhiên chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Áy náy lại chiếm cứ đầy cõi lòng.
Nam Hạ lại cầm điện thoại lên, nhắn cho Cố Thâm một tin: “Khi nào anh trở lại? Em có chuyện muốn nói với anh.”
Cô nhìn trên móc còn treo ngay ngắn một chiếc áo vest.
“Thuận tiện trả lại áo vest cho anh ^^”
Anh hẳn là rất mong chờ cô tự tay giặt áo vest cho anh.
Cố Thâm không trả lời.
Có lẽ lúc này vẫn còn đang trên máy bay.
Nam Hạ cảm thấy anh nhất định sẽ trả lời cô, cũng không đợi, quyết định tắt đèn đi ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, điện thoại di động rung lên.
Cô nhận, mơ hồ nói: “Alo?”
Thanh âm lạnh lùng rõ ràng của Cố Thâm truyền tới: “Em muốn nói gì với tôi?”
Giọng điệu của anh có chút dồn nén như đang ra sức kiềm chế tâm tình của mình.
Nam Hạ bỗng nhiên thanh tỉnh, ngồi thẳng dậy, nhìn màn hình điện thoại.
Một giờ rưỡi sáng.
Nam Hạ quan tâm hỏi: “Sao anh lại gọi lúc này? Vừa xuống máy bay sao?”
Đầu kia truyền đến tiếng đóng cửa xe.
Cố Thâm hỏi: “Em muốn nói gì?”
Nam Hạ lo lắng nói: “Bây giờ muộn lắm rồi, anh tranh thủ về khách sạn nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì ngày mai nói tiếp.”
Thanh âm nhỏ nhẹ ôn nhu bị anh trầm giọng cắt đứt.
Anh nghiến răng nói từng chữ: “Nam Hạ, em rốt cuộc muốn nói gì với tôi?”
Từng câu từng chữ nặng nề sắc bén, ẩn ẩn tức giận đang cuộn trào.
Anh chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với cô.
Cô vô thức im lặng cúi đầu.
Thấy cô không trả lời, Cố Thâm cười tự giễu, giọng nói chuyển sang chế giễu cùng châm chọc: “Em sợ cái gì? Đem cái câu bốn năm trước đã nói đó nói lại lần nữa thôi, thống khoái thêm lần nữa.”
Nam Hạ ngơ ngẩn.
Lúc này mới ý thức được, thì ra sự kiện bốn năm trước làm anh thương tổn đến mức đồ này.
Cố Thâm lại nói tiếp: “Đừng lo, tôi quen rồi.”
Anh cắn răng nghiến lợi: “Tôi có kinh nghiệm rồi, để lần này tôi tự tay tiễn em đi…”
Đầu dây bên kia “rầm” một tiếng, hình như anh đã dùng sức đấm lên cửa.
Cố Thâm nghiêm gọi: “Nói.”
Bờ vai Nam Hạ khẽ run, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.
Cô vội vàng lau nước mắt, hít sâu một hơn, giọng điệu không tự chủ được mang theo nức nở: “Cố Thâm…”
Thanh âm mềm mại này của cô là thứ anh không thể quen thuộc hơn.
Cố Thâm dừng xe, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Không biết từ lúc nào, tuyết lại bắt đầu rơi.
Anh hạ cửa sổ xe, tùy ý để gió lạnh mang theo bông tuyết rơi trên mặt anh.
Anh khẽ nhắm hai mắt.
Cô chỉ cần gọi anh một tiếng như thế, toàn bộ tức giận của anh lập tức tan đi…
Anh hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.
Anh đơn giản là đầu hàng, còn không chỉ một lần.
Rõ ràng là đã mang trên người thương tích chồng chất, vẫn còn vui vẻ chịu đựng.
Mấy giây sau, Cố Thâm trầm giọng nói: “Em khóc cái gì? Người phải khóc là tôi mới đúng chứ?”
Một câu này vừa nói ra, đầu giây bên kia lại mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở bị kiềm nén.
Nghĩ tới chuyện cô muốn khóc mà còn ủy khuất muốn miễn cưỡng chính mình phải vui vẻ, đáy lòng Cố Thâm mềm nhũn.
Anh không tự chủ được bắt đầu dỗ dành: “Đừng khóc.”
“Là tôi không tốt, vừa rồi tôi nặng lời với em…”
Anh hít sâu một hơi, thanh âm vô thức nhu hòa hơn: “Em còn muốn xuất ngoại nhất định là có lí do, tôi không nên ép em như vậy.”
Anh hỏi: “Vậy em định chừng nào thì đi?”
Đầu kia an tĩnh lại.
Chắc là Nam Hạ tắt micro rồi, ngay cả tạp âm cũng không nghe được.
Cố Thâm biết cô vẫn đang khóc, nội tâm cũng phiền não, cứ vậy im lặng đợi cô.
Qua một lúc lâu sau Nam Hạ mới mở micro trở lại.
Anh nghe được thanh âm ôn nhu như nước, ẩn ẩn chút ủy khuất cùng áy náy, lại lộ ra vẻ quyết đoán cùng khẳng định: “Cố Thâm, em định sẽ ở lại trong nước lâu dài.”
Xung quanh anh đột nhiên ngừng lại, phi thường an tĩnh.
Anh nhớ lại năm đó Trần Toàn nói: “Hạ Hạ ra nước ngoài rồi, cậu ấy sẽ không trở lại nữa. Cậu chết tâm đi!”
Tâm tình của anh lúc đó rất khó mà quên được, như rơi vào hầm băng.
Nhưng tầng băng này trong chớp mắt vì một câu khẳng định của Nam Hạ mà bắt đầu hòa tan.
Khóe môi anh run rẩy, giống như không dám tin tưởng, khàn khàn hỏi lại: “Nam Hạ, em nói gì?”
*
Ủa sao mấy ông mấy bà hong ai chịu tâm sự với tui hết dị :
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!