Nếu Giây Phút Ấy Ta Không Gặp Nhau - Chương 14: Ngoại truyện 2.1: Tăng thị kinh hồng chiếu ảnh lai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Nếu Giây Phút Ấy Ta Không Gặp Nhau


Chương 14: Ngoại truyện 2.1: Tăng thị kinh hồng chiếu ảnh lai


Đang lúc hoàng hôn, mặt trời lặn chiếu rọi trên mặt biển, vỡ tan thành từng mảng sóng vàng, mây mù nửa ngày, màu tím hồng dần dần mỏng thành thành màu bích lam, chầm chậm rót vào vài vệt đỏ phấn… Trên bầu trời xanh thẳm, chỗ này một vòng, chỗ đó một dải chấm phá, giống như màu nước đổ tung toé, dần khô lại. Gió đêm thổi, cảm giác có thể thổi lên một lớp bột mịn, trong gió mang theo mùi của biển, nóng như cái miệng của trẻ con, vùa ẩm vừa ướt phả lung tung trên người.

Thời tiết nóng thế này, quạt điện mặc dù vẫn bật cũng chẳng mát hơn bao nhiêu, âm thanh cánh quạt như tiếng côn trùng bên tai càng làm người ta bức bối. Tóc rối bết trên trán, quần áo đầy mồ hôi ẩm ướt, dính vào cơ thể khó chịu. Trước mặt có một chiếc đèn liên lạc nhỏ bật sáng, cô lặp đi lặp lại câu hỏi không biết bao nhiêu lần: “Xin chào, đây là tổng đài, xin hỏi anh muốn gọi đến đâu?”

Đối phương chỉ đáp: “Phong Cảng.”

Cô hỏi lại: “Xin hỏi muốn gọi đến chỗ nào ở Phong Cảng?” Chết tiệt… mình cũng đâu thể kết nối trực tiếp với đường dây Phong Cảng, nghe người bên kia giọng điệu hững hờ, biết ngay không có ý tốt. Quả nhiên không ngoài dự liệu, đối phương hỏi lại: “Tiểu thư, cô là người mới à?”

Cái kiểu bắt chuyện này, ba ngày qua đã gặp hơn mười trường hợp. Khóe môi bất tri bất giác nở một nụ cười chế nhạo, bọn họ nói liên miên bất tận, sau đó hỏi cô họ gì, bao nhiêu tuổi, có thể cùng đến bờ biển tản bộ một chút không… Trời thì nóng, thực tế không có tâm trạng ứng phó bọn lưu manh nhàm chán này. Cô nghe xong liền lặp lại câu hỏi: “Xin hỏi muốn gọi đến chỗ nào ở Phong Cảng?”

“Biệt thự Phong Cảng.”

Không biết xấu hổ, ba ngày qua chiêu gì bọn họ cũng dùng rồi, buồn cười nhất là lần thậm chí có một tên muốn cô nối máy đến tổng bộ. Lần này khó như vậy mà cũng nghĩ ra, biệt thự Phong Cảng? Cô dùng giọng nói không tình cảm chút nào trả lời: “Tiên sinh, anh không có quyền hạn yêu cầu nối máy đến biệt thự Phong Cảng.”

Anh bật cười một tiếng, biết ngay mà, bọn họ chẳng qua không có việc gì làm, mới quấy rối cô cho vui. Đám gia hoả này, nhìn thấy người mới như con ruồi thấy trứng thối. Mình cũng không phải trứng thối. Một thân băng thanh ngọc khiết không lộ sơ hở, xem bọn họ làm thế nào.

Chỉ nghe anh chững chạc đàng hoàng hỏi: “Tôi là 5579, cũng không được sao?”

Nghe khẩu khí này, có vẻ như 5579 này có đặc quyền gì đó. Điều lệ đã đọc thuộc làu làu, há miệng ra trả lời: “Bắt đầu bằng chữ số 5 thì không có quyền hạn kết nối với đường dây có cấp độ bảo mật cấp 2 trở lên. 5579 tiên sinh, mời anh dập máy.” Không nói lời nào đưa tay tắt máy luôn, đáng tiếc bọn người này da mặt dày như tường thành, nếm mùi thất bại cũng sẽ không biết chán.

Ngày thứ hai là ngày nghỉ, sau khi ra ngoài mua đồ trở về đã qua giờ cơm trưa. Nhà ăn lớn như vậy chỉ có một mình, hiếm khi thanh tịnh thế này. Đáng tiếc ông trời không có mắt, hết lần này tới lần khác vẫn còn có một con ruồi ăn muộn giống cô, bưng đồ ăn đi qua, lại quay lại. Mặc dù vùi đầu ăn, nhưng kẻ ngốc cũng biết anh ta muốn nói gì. Quả nhiên, anh ta mới mở miệng liền hỏi: “Cô chính là Diệp Khâm Vi mới đến?” Cô nghe giọng của anh ta, biết ngay là 5579 hôm qua, không ngờ vẫn chưa hết hi vọng. Xin đấy, có thể dùng thủ đoạn nào mới mẻ hơn không? Mặc dù biết của mình rồi, vẫn còn dùng lời sáo rỗng này để dây dưa?

Thở dài một cái, dám đánh cược là mấy ngày ba chữ Diệp Khâm Vi này trở thành chủ đề lôi cuốn cả căn cứ. Loại đãi ngộ này “thụ sủng nhược kinh” đến mức căng thẳng. Cô nhàn nhàn hạ thấp đũa, dò xét con ruồi trước mặt một chút. Nhìn cũng ra dáng anh tài, lại đi làm lưu manh thật sự lãng phí. Cô hỏi: “Câu tiếp theo anh định hỏi là ‘ tôi có thể ngồi ở đây không’ đúng chứ? Tôi sẽ nói cho anh biết, không thể.”

Anh cười lên, dửng dưng ngồi xuống: “Cô nói tôi không được ngồi là tôi không thể ngồi sao? Đây là nhà ăn, cũng không phải phòng khách nhà cô.”

Mắt cô trợn trắng, đồ không biết xấu hổ, không cần chấp nhặt với anh ta. Không để ý tới anh ta, xem anh ta còn có thể thế nào. Ai ngờ ăn xong bữa cơm, anh cũng chẳng nói thêm câu nào, có chút ngoài ý muốn. Cô đi đến bồn rửa chén, anh cũng đi tới rửa chén. Chỉ thấy anh đổ nước, lắc lắc vài cái, qua loa rửa, sau đó để lên kệ. Thấy vậy, cô rốt cục nhịn không được lanh mồm lanh miệng: “Anh rửa sạch rồi?”

Anh nói: “Đương nhiên, không thì còn muốn rửa thế nào?”

Thật đúng là bên ngoài dát vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa. Rửa chén thế này, dám đánh cược váng dầu trong chén còn chưa kịp sạch. Đúng là chưa từng thấy qua: “Buổi tối hôm nay anh thấy mọc nấm ở đấy cũng đừng quá kinh ngạc.”

Mặt anh hơi đỏ lên, nói: “Xin lỗi, tôi chưa rửa bát bao giờ.”

Không ngờ anh ta còn đỏ mặt, cô hỏi: “Anh ở phi hành đoàn sao? Sao lại sang bên này ăn cơm?” Phi hành đoàn có nhà ăn riêng, anh chần chờ một chút, nói: “Không phải, tôi là hậu cần dưới mặt đất thôi.”

Cô hỏi: “Sao bây giờ mới đến ăn cơm?”

Anh thành thành thật thật đáp: “Thực ra tôi ăn rồi, nhưng thấy cô vào đây, cho nên cũng chạy vào, đành phải lấy một phần ăn nữa… thật sự là ăn no bể bụng rồi.”

Cô bật cười, không ngờ anh còn nói thật. Nhìn bộ dạng kia của anh, đáng thương vô tội. Nghĩ đến một suất đầy đồ ăn kia, trời ạ, không sợ bệnh bao tử à?

Chỉ nghe thấy anh hỏi: “Nghe nói hôm nay cô được nghỉ, có thể mời cô ra bờ biển chơi không?”

Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Được, ba giờ chiều, anh ở bờ cát chờ tôi.”

Ha ha! Nhất định sẽ đi… mới là lạ!

Ba giờ mặt trời nắng gắt, phơi nắng chết anh luôn.

Hoàng hôn buông xuống, từ cửa sổ nhỏ nhìn lại, biển đen như mực, Phía tây chỉ còn sót lại vài sợi ánh chiều tà. Mặt đất nạp đầy hơi nóng của một ngày. Ngoài cửa sổ cây lá lạo xạo, trong gió đêm nhẹ nhàng lay động.

Ai ngờ vừa vào phòng ban nhận được điện thoại, giọng nói phẫn nộ hổn hển: “Diệp Khâm Vi! Cô cho tôi leo cây!”

Thanh âm này có mấy phần quen tai, nắng thế mà chưa bị phơi cháy. Cô cố nín cười, trấn định tự nhiên hỏi lại: “Tôi chỉ bảo anh chờ tôi ở bờ cát, tôi có nói sẽ đến đâu?”

“Diệp Khâm Vi!” Lửa giận nghiến răng nghiến lợi như muốn theo đường dây điện thoại đốt cháy: “Cô đùa nghịch với tôi, để tôi chờ cô dưới mặt trời nắng gắt như một thằng ngốc suốt ba giờ đồng hồ?!”

Ba giờ đồng hồ? Trời ạ, vậy mà không bị cảm nắng té xỉu? Đang lúc có chút áy náy, lại bị đồng sự bên cạnh liếc mắt ra hiệu, cô đang làm trái quy định. Cô vội vàng nói: “Xin hỏi anh muốn gọi đến nơi nào?”

“Tôi không cần.” Nghe thấy anh đã giận dồn lên não, giọng điệu cũng biến đổi.

Cô làm mặt quỷ, dù sao anh ta cũng không nhìn thấy: “Thật sự xin lỗi, vậy đành mời anh cúp máy.” Anh lập tức rút dây tuyến.

Suốt ca đêm, người mệt nhoài. Đang buồn ngủ chậm rãi từng bước đi về ký túc xá. Vừa mới đi đến chỗ ngã ba, đột nhiên có một người nghiêng nghiêng từ bên trong đi ra: “Diệp Khâm Vi!”

Đại sự không ổn rồi, nhìn bộ dáng kia của anh, hình như một đêm không ngủ dồn hết sức lực đến tìm mình tính sổ. Anh sẽ không mang theo dao chứ? Hoặc là súng? Tay không tấc sắt, mình không thắng nổi. Ai ngờ anh cũng chưa tiến đến đây, chỉ nhìn từ xa. Trong mắt ủ rũ: “Tôi làm cô ghét đến thế à?”

Cô không trả lời, anh thở thật dài một cái, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

Có lẽ là vì mắt buồn ngủ lim dim, có lẽ là vì bộ dạng anh tài kia, cô bật thốt lên gọi: “Đợi một chút.” Thấy anh quay mặt lại, cô lại cứng họng.

Hồi lâu mới nói: “Ngày mai tôi được nghỉ.”

Ánh sáng mặt trời vạn trượng rực rỡ chiếu vào mặt anh. Trong mắt anh như toả ra ánh sáng chói lọi. Anh nói: “Ngày mai tôi gọi điện thoại cho cô.” Niềm vui rạng rỡ trên gương mặt anh khiến trời trong xanh, mây trắng, gió biển mát mẻ.

Chờ đến ngày đó, quả nhiên anh gọi điện thoại cho cô. Diệp Khâm Vi thay quần áo chuồn ra khỏi ký túc xá, cảm thấy giống đứa trẻ làm chuyện xấu. Chột dạ đi theo anh ra ngoài, còn may là thượng đế thành toàn, không gặp người quen. Nếu không bị ai thấy lại bảo mình gặp một tuần đã yêu đương. Trời ạ! Sau này sao dám ra đường gặp người?

Trên đường càng nóng, một đầu đường nhỏ ngắn ngủi mà đi một nửa đã mồ hôi đầm đìa. Anh mua nước ngọt cho cô, bĩu môi nhưng vẫn uống hết, buông cái bình xuống, lại thèm nhỏ dãi nhìn qua bình nước trong tay anh. Anh buồn cười đưa cho, cô không chút khách khí nhận lấy, uống một hơi sặc luôn, ho đến mức mặt đỏ bừng. Anh vỗ nhè nhẹ lưng của cô, khiến cô hơi xấu hổ. Vừa nghĩ lại càng thêm cảm thấy buồn cười, nói: “Thật thú vị, đến giờ tôi còn chưa hỏi…anh tên là gì?”

Anh ngơ ngác một chút, mới nói: “Tôi tên Thanh Du.”

Cô đọc lại một lần: “Thanh Cá… nước trong quá trong không có cá? Hay nghĩa là nhẹ tựa lông hồng?”

Anh mỉm cười: “Không phải, là ‘thanh thủy đích thanh, tam thuỷ na cá du’.”

Cô “ây da” một tiếng, nói: “Đều là nước, sẽ lũ lụt đấy.”

Một con đường cả hai vừa đi vừa về, chính cô cũng cảm thấy có chút đần, anh mua đu đủ cho cô ăn, lại mua dừa ăn, cuối cùng lại mua xoài. Cô rốt cục nhịn không được hỏi: “Sao anh không ngừng mua đồ để tôi ăn thế?” Anh nói: “Bởi vì cô ăn cái gì nhìn dáng vẻ cũng đẹp.”

Đây là cái lời nói kiểu gì vậy? Nhớ tới chuyện lần trước trong nhà ăn, không nhịn được cười. Anh cũng nhớ đến, cũng chỉ cười: “Hôm đó tôi thực sự nhồi cả đống đồ ăn, đến tối cũng không dám ăn.” Cô nói: “Đáng đời.” Thế nhưng là âm điệu trong lời nói không hề hung dữ, ngược lại có một tia ngọt ngào. Quả xoài toả ra mùi hương, cắn giống như mật ngọt. Cô liên tục khen ngon, thế là anh lại đi mua mấy cân, nói: “Mang về mà ăn.” Xách túi xoài sau lưng, cô cười nói: “Anh nhìn xem, chúng ta có giống bán hàng rong không?” Anh nói: “Nếu có người đến mua, tôi bán năm đồng bạc cả chỗ này.” Cô xì một tiếng khinh miệt, nói: “Mua hết một đồng bạc, xoay tay kiếm được thêm bốn đồng, anh tưởng người ta là kẻ ngu à?”

Thanh Du nhìn qua cô, nhẹ nhàng nói: “Người ta không phải kẻ ngu, tôi mới là đồ đần.”

Bỗng dưng cảm thấy tim đập bình bịch, mình cũng không biết là vì cái gì. Chẳng qua cảm thấy đôi mắt anh như là biển cả, thâm trầm có thể khiến người ta chết chìm bên trong đó. Cô không dám nhìn, ngó mặt đi chỗ khác.

Bỗng nhiên anh thấp giọng nói: “Thật sự xin lỗi, tôi lừa gạt cô.”

Cô giật mình, nhìn anh, hỏi: “Anh lừa gạt tôi cái gì?”

Anh chần chờ một chút, vẫn nói: “Lần trước tôi lừa cô tôi là nhân viên hậu cần mặt đất. Thực ra tôi sợ nếu cô biết tôi ở phi hành đoàn, sẽ không để ý tới tôi nữa.”

Lòng của cô xiêu vẹo rơi xuống, cô hiểu, cô và anh có khoảng cách, khí chất của anh, tựa như thiên chi kiêu tử, tùy ý đứng trước mặt người ta, cũng lỗi lạc bất phàm, thì ra anh là phi công. Anh nhìn cô, trong ánh mắt kia toát ra một tia buồn bã: “Nhìn xem, cô định không để ý đến tôi.”

Khâm Vi thực sự không muốn để người ta nói mình muốn trèo cao, thế nhưng anh lại nhìn cô như vậy, khiến trong lòng hỗn loạn tưng bừng. Tự tôn đến cùng cũng không chống lại được cảm xúc, cô “hừ” một tiếng, nói: “Được rồi, anh đã thẳng thắn, tôi tha thứ cho anh.”

Lúc trở lại căn cứ sắc trời đã tối, cô lại sợ để người ta gặp được. Đành phải dừng lại ở ngã ba. Anh nói: “Ngày mai tôi điện thoại cho cô.” Cô liền vội vàng lắc đầu: “Không được.” Anh hờn dỗi nói: “Vậy thì ngày mai tôi tới tìm cô.” Cô đành phải nhượng bộ: “Được rồi, anh gọi điện thoại cho tôi đi.” Lúc này anh mới cười phá lên, đi được đoạn xa, cô quay đầu nhìn, anh còn đứng ở nơi đó nhìn kình, bộ dạng như vậy là muốn ngắm mãi, trên tay cầm bọc xoài nặng trĩu, ngọt và thơm.

Cô trở về ký túc xá, bên đường trồng dạ lan hương, mùi hoa nồng nàn, từng bóng hoa dưới ánh trăng, duyên dáng mềm mại như thảm lụa, trong bụi cỏ có âm thanh côn trùng. Chẳng biết tại sao bước chân lại nhẹ nhàng, tâm tình cũng nhẹ nhàng muốn ca hát. Nhớ tới một giai điệu hồi nhỏ nghe qua, câu cuối cùng cũng là ‘trăng soi mặt nước’, ánh trăng quả nhiên giống như mặt nước, chiếu vào nhẹ nhàng vuốt ve trong lòng.

Đẩy cửa ký túc xá, vừa cười vừa nói: “Nhìn xem tôi mang cái gì về này.” Tay cầm bọc xoài giơ lên, tất cả người trong kí túc xá đều ngẩng đầu lên nhìn, không ai nói lời nào. Cô cảm giác được sự kì lạ, kinh ngạc hỏi: “Làm sao rồi? Bình thường thấy đồ ăn, các cậu đều sẽ nhào lên ngay mà.”

Vẫn không ai nói chuyện, chỉ có Gia Nghi cuống quít đi đến phía trước, hỏi: “Cậu đi hẹn hò cùng 5579 à?”

Mặt bỗng nhiên đỏ, không ngờ vẫn có người nhìn thấy. Gặp quỷ rồi, về sau còn làm người thế nào đây? Cô nói: “Không phải hẹn hò… chúng tôi chỉ là đi… mua hoa quả.” Ánh mắt của mọi người làm cô buồn bực, nhìn qua Gia Nghi, Gia Nghi thở dài: “5579 không nói cho cậu biết anh ấy tên là gì sao?”

Khâm Vi bị Gia Nghi làm cho hồ đồ, chần chờ đáp: “Anh ấy chỉ nói tên là Thanh Du.” Gia Nghi ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhìn mấy người bạn cùng phòng nói: “Các cậu nhìn xem, tôi đã nói Khâm Vi không biết mà.”

Cô thực sự ngây ngốc, truy hỏi: “Anh ấy làm sao rồi? 5579 rốt cuộc là ai? Sao các cậu nhìn tôi như vậy?” Trịnh Thư Viên chen vào một câu: “Khâm Vi vừa mới tới nên không biết…” Dư An Lệ nhàn nhạt nhìn cô một chút, âm điệu có mấy phần trào phúng: “Nhưng mà chắc cũng nghe nói qua rồi, trong căn cứ này có một nhân vật địa vị cao như trên trời.”

Địa vị cao như trên trời? Cô nhớ tới ngày đầu tiên mới đến nghe Gia Nghi đùa: “Ha ha, nơi này của chúng ta có một nhân vật hạng nhất, địa vị trên trời.” Cô căn bản không để trong lòng, cảm thấy anh ta cách mình tối thiểu cũng phải mười vạn năm ánh sáng, mặc dù cùng trong căn cứ, anh ta chắc là chim ưng trên trời, mà mình chỉ là con kiến trên mặt đất, nằm mơ cũng sẽ không có khả năng gặp nhau. Sắc mặt của cô trắng bệch, Gia Nghi nhẹ giọng nói: “Cậu mới đến nên không biết, 5579 là Mộ Dung Thanh Du, chúng tôi sau lưng chỉ gọi anh ta là 5579.”

Cô giống như lập tức ngã vào nước biển lạnh băng, bốn phía đều là sóng gió động trời càn quét, gào thét. Anh chỉ nói với cô tên, lại giấu diếm họ. Mộ Dung Thanh Du, vậy mà anh lại là Mộ Dung Thanh Du.

Nhớ tới tình huống ngày hôm đó, anh muốn cô nối tuyến đến biệt thự Phong Cảng, thì ra không phải là trêu đùa mình, anh thật ra chỉ là gọi điện thoại… gọi điện thoại về nhà anh. Khâm Vi cắn chặt môi dưới, toàn căn cứ đều biết anh là ai, chỉ mỗi mình không biết. Cho nên anh lừa mình, lấy việc mình vô tri ngốc nghếch xem như trò vui, một vị thiếu gia thiên chi kiêu tử nhất thời hứng thú, đùa giỡn mình, đem mình xoay vòng như trò chơi. Chắc hẳn anh đã nén cười đến mức ngạt thở vì nội thương.

Cô nắm chặt tay, từ nhỏ đến lớn chưa từng có hận… hận một người đến thế, hận không thể lập tức túm lấy hắn ta đến trước mặt chất vấn. Bị hắn ta trêu đùa đến mức này, thực sự hận muốn gϊếŧ hắn.

Ngủ đến lúc nửa đêm, trong phòng lẳng lặng, tất cả mọi người đều ngủ, trừ Khâm Vi, ngoài cửa sổ có ánh trăng tràn vào, giống dải lụa bạc trải ở nơi đó, gió thổi tới từ biển lạnh lẽo. Tấm nệm dưới cơ thể đã bị thân nhiệt làm ấm lên, từng vệt móng tay in dấu trên cánh tay, in dấu nhàn nhạt. Làm sao có thể dễ dàng như vậy, tuỳ tiện cấu vào là thành vết. Thế nhưng tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, đợi đến ngày mai tỉnh lại, dấu vết này cũng không còn nữa.

Gần giữa trưa, là lúc nóng nhất trong một ngày. Trong phòng như một cái lồng hấp, hấp hơi người, mồ hôi nhơn nhớt, nóng bỏng như trong địa ngục. Đèn tín hiệu lấp loé bật tắt. Cô cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh: “Xin chào, đây là tổng đàu.” Ngữ điệu đầu dây bên kia nhẹ nhõm vui vẻ: “Tôi vừa mới xuống, về đến ký túc xá liền điện thoại cho cô. Buổi sáng cô có ca trực, vậy buổi chiều chúng ta ra ngoài ăn cá viên đi.”

Thời tiết nóng, cổ cũng khát khô, rạn nứt. Cô bình tĩnh hỏi lại: “Mộ Dung tiên sinh, xin hỏi muốn gọi đến chỗ nào?”

Đầu dây bên kia lập tức im lặng, trong tai chỉ nghe tiếng hô hấp của anh, cực kỳ gấp rút, cuối cùng nói: “Tôi không cố ý lừa cô.”

Thanh âm của cô bình tĩnh như nước đọng: “Nếu anh không muốn gọi điện, xin hãy treo tuyến.”

Anh nói: “Tôi thật sự không phải cố ý lừa cô.”

Cô vươn tay kiên quyết dứt khoát rút dây tuyến ra.

Lúc chiều không có gió, buồn bực làm người ta hít thở không thông. Cô một mình giặt quần áo ở phòng giặt đồ, mạnh mẽ chà xát quần áo, mồ hôi trên trán chảy xuống, quyết định đem giặt cả ga giường, cả người đổ mồ hôi, đổ nước đi rồi lại lau chiếu. Thời tiết quá nóng, nước cũng thành ấm, vắt lỏng cái khăn, cẩn thận lau từng li từng tí. Đến khi làm xong tất cả mọi việc, cô ném cái khăn ra góc, ngồi ở đó ngẩn người.

Đang lúc hoàng hôn, cô đi đến phòng tắm múc nước, vừa rẽ sang lối rẽ lập tức giảm tốc độ, anh đứng dưới gốc cây phượng phía xa, chỉ nhìn cô. Khâm Vi đột nhiên tỉnh ngộ, tăng tốc chạy thẳng về phía trước không chớp mắt. Anh quả nhiên đuổi theo: “Diệp Khâm Vi, cô nghe tôi nói.”

Cô ngậm chặt miệng, càng chạy càng nhanh, thế nhưng bước chân anh vừa dài vừa nhanh, mấy bước đã đuổi kịp: “Diệp Khâm Vi, tôi ở chỗ này chờ cô đến trưa, là để giải thích trước mặt cô, cô không thể không công bằng như thế.”

Diệp Khâm Vi cuối cùng cũng mở miệng, ngữ khí sắc nhọn: “Công bằng? Tôi làm gì mà không công bằng? Ai mới là người không công bằng? Anh xem tôi là thứ gì, lừa tôi xoay vòng, chơi vui lắm sao?”

Thanh Du vội vàng nói: “Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, tôi không cố ý giấu diếm, chỉ là tôi sợ, sợ cô vừa biết tôi là ai, sẽ quay đầu bỏ đi.” Cô vẫn hờ hững, anh cắn răng một cái: “Cô không thể như thế này, tôi không thể lựa chọn gia đình của tôi, cô không thể đối với tôi không công bằng như vậy, vì gia đình tôi mà cắt đứt tất cả với tôi.”

Gia đình? Cô dừng bước chân, à… Anh có một lai lịch hiển hách như thế nào, anh nói rất đúng, nếu cô biết anh là ai, ngay lập tức sẽ cắt đứt tất cả. Gương mặt anh tràn ngập cháy bỏng, làm trong lòng mình mềm nhũn. Cô yếu ớt thở dài: “Anh nói đúng… bởi vì căn bản chúng ta là người của hai thế giới, cho nên tôi không thể không cắt đứt với anh.

Trong mắt anh có tia biến động: “Cô không thể tàn nhẫn như vậy, gia đình của tôi là gia đình của tôi, còn tôi là tôi.”

Khâm Vi lẳng lặng nói: “Mộ Dung tiên sinh, anh thì có thể nói dễ dàng, nhưng còn tôi chỉ là một người bình thường, tôi không nghĩ mình có thể bước vào thế giới của anh, cũng mong anh không bước vào thế giới của tôi.”

Anh nói: “Trừ ra gia đình của tôi ra, tôi cũng chỉ là một người bình thường.”

Anh nhìn chằm chằm mắt cô, nói rõ ràng từng chữ: “Anh thích em, cho nên, anh mới sợ em biết được thân phận của anh, sau đó sẽ rời khỏi anh.”

                —————————

« Thẩm viên – kỳ I » Lục Du » thời Kim – Nam Tống

“Thành thượng tà dương hoạ giác ai,

Thẩm viên phi phục cựu trì đài.

Thương Tâm kiều hạ xuân ba lục,

Tăng thị kinh hồng chiếu ảnh lai.”

Dịch nghĩa:

Nắng chiếu nghiêng trên tường thành, tiếng tù và bi thương,

Ao đài trong Thẩm viên không còn như xưa nữa.

Nước xuân xanh biếc dưới cầu Thương Tâm,

Đã từng soi bóng chim hồng lướt qua.

Bài thơ của Lục Du thương nhớ người vợ cũ là Ðường Uyển, bị ép phải ly hôn và sau này tái giá với người khác. Một hôm ông gặp lại vợ ở vườn nhà Thẩm viên ngoại, hai người nhìn nhau đau khổ, nàng trở về nghĩ ngợi sinh bệnh rồi qua đời. Khi ông về già nhớ về chuyện cũ, sáng tác bài thơ.

*Tăng thị kinh hồng chiếu ảnh lai: “Chim hồng” lấy từ bài Lạc thần phú của Tào Thực: “Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long” – chỉ dáng điệu uyển chuyển của người phụ nữ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN