Tướng Quân Ngốc Nghếch Của Ta
Chương 1
Editor: Trà Xanh
Tướng quân xuất chinh đã quay về, hắn còn dẫn theo một nữ tử đang mang thai.
Liễu Thục rất sốc khi nghe tin này, Phúc bá lặp lại một lần nữa thì nàng mới hoàn hồn. Phúc bá tò mò liếc nhìn nàng, nàng cười nói, “Mau đi thu dọn một gian phòng gần tướng quân.”
Phúc bá tuân lệnh lui ra, nàng không đứng vững được, ngã xuống ghế thái sư, nha hoàn Thược Dược vội vàng đỡ lấy nàng, nói nhỏ, “Phu nhân, đừng hoảng hốt. Biết đâu là người của ai đó.”
Lúc này nàng mới ổn định tâm lý. Có lẽ không phải là của hắn?
Nhưng hắn đã xuất chinh ba năm.
Bọn họ kết hôn mới bốn năm, ba năm chinh chiến bên ngoài, nói đến đây, nàng đã mơ hồ dáng vẻ của lang quân từ lâu.
Trong thư gửi về nhà, hắn nói mọi thứ đều ổn. Chưa bao giờ nhắc tới một chuyện như vậy.
Nàng chuẩn bị một bàn đồ ăn chờ hắn về nhà, mãi đến lúc lên đèn cũng không thấy bóng người. Sau đó Phúc bá nói rằng, bệ hạ giữ lại ăn tối. Tướng quân phái người đưa nàng kia đến phủ.
Liễu Thục ra cửa chào đón, bụng nàng kia đã to, nhảy xuống xe ngựa nhanh nhẹn, không giống phụ nhân có thai.
Liễu Thục sững sờ, nàng kia vỗ tay, nghênh ngang bước vào và nói, “Ngươi là Liễu tỷ tỷ phải không?”
Liễu Thục gật đầu, “Không biết nên xưng hô với cô nương thế nào?”
“Tiêu Mạch Mạch.”
Tiêu là họ của nước Bắc Tề. Nghe nói tướng quân toàn thắng, chẳng lẽ Bắc Tề muốn liên hôn?
Liễu Thục dẫn Tiêu Mạch Mạch đến chỗ ở, sắp xếp ổn thỏa, khi rời đi chỉ nghe nàng nói, “Ta không quen với đồ ăn Nam Lương của các ngươi, ngày mai tìm một đầu bếp Bắc Tề đi, cảm tạ.”
Liễu Thục nhếch khóe miệng, “Sẽ để Tiêu cô nương hài lòng.”
Sau khi rời đi, Thược Dược dậm chân giận dữ, “Người đó là ai? Ngài là chủ mẫu của Triệu phủ mà nàng dám sai bảo?”
Liễu Thục nhíu mày, “Đã quên hết những gì học ở Liễu phủ rồi à? Chuyện này to tác lắm sao?”
Hai chủ tớ trở về nghỉ ngơi. Vào giờ Hợi, tướng quân từ trong cung về nhà, đi thẳng đến chỗ Tiêu cô nương. Liễu Thục tắt đèn, chui vào chăn ngủ.
Khoảng hai khắc sau giờ sửu, bên ngoài phòng có tiếng bước chân rất nhẹ, Liễu Thục không buồn ngủ nữa sau khi tỉnh lại. Tiếng bước chân ngày càng gần, nàng rút con dao găm từ trong hộp ra, đợi ở trong góc.
Khi người đó mở cửa tới gần thì nhanh chóng ra tay. Không ngờ đối phương rất mạnh, cướp được dao găm, còn ôm nàng vào lòng.
Đây là hơi thở của một nam nhân hoàn toàn xa lạ, Liễu Thục sợ hãi. Thủ vệ của tướng quân phủ tuy không nghiêm như trong cung, nhưng ban đêm không cho phép có người xông vào chỗ ở của phu nhân tướng quân. Truyền ra đi, Triệu tướng quân cũng mất mặt.
Nàng giãy giụa vài cái, không giãy ra được, bình tĩnh nói, “Tướng công của ta đã về phủ, không cần biết ngươi là trộm ở đâu, hôm nay nhất định không thoát được. Ta ăn chay niệm phật, tấm lòng lương thiện, nếu ngươi ngoan ngoãn chịu trói, ta tha chết cho ngươi, thế nào?”
Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu vang lên một tràng tiếng cười. Âm thanh đó nghe quen thuộc, Liễu Thục thử hỏi, “Triệu Thừa Hoằng?”
Đối phương bế ngang nàng đặt lên giường, vừa cởi áo, tháo thắt lưng vừa tức giận nói, “Không có lương tâm, mới mấy ngày đã quên ta rồi à?”
Không có sức phản kháng, Liễu Thục không khỏi than thở, “Ba năm……”
Triệu Thừa Hoằng dừng lại, “Có hơi lâu nhỉ.” Sau đó bắt đầu cởi quần áo của nàng, “Thiếu bao nhiêu lần, đêm nay ta bù lại toàn bộ.”
Liễu Thục vội mặc quần áo vào, “Vậy lãng phí thời gian lắm, sáng sớm mai ta phải thỉnh đầu bếp Bắc Tề cho Tiêu cô nương, nếu để đói bụng, người lớn thì không sao, còn hài tử phải làm thế nào?”
Đây quả thật là một vấn đề, Triệu tướng quân mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài, ba mươi phút sau về lại, “Xong rồi, nào, làm việc thôi.”
Ánh nến lay lắt, không thấy rõ người trên giường, hắn đến gần mới phát hiện Liễu Thục đã ngủ.
Triệu Thừa Hoằng gọi Phúc bá tới, trong trí nhớ Liễu Thục là người tinh tế, nàng cầm dao trên tay từ khi nào?
Phúc bá muốn nói nhưng lại thôi, trước khi Triệu Thừa Hoằng nổi giận mới mở miệng, “Tướng quân phải đảm bảo không tức giận, nghe xong thì coi như chưa từng nghe.”
Triệu Thừa Hoằng chẳng thèm khịt mũi.
Đệ đệ thứ mười hai của đương kim bệ hạ —— công tử nổi tiếng phóng đãng ở kinh thành, nghe nói thân với Liễu gia từ nhỏ. Cô nương của Liễu gia vốn được chuẩn bị cho hoàng thất, nhưng Thượng Thư đại nhân đứng nhầm đội, sau khi tân đế lên ngôi thì không được sủng ái. Đừng nói là khuê nữ của Liễu gia, ngay cả bản thân Liễu đại nhân cũng không được hoàng đế trọng dụng.
Vì muốn mượn sức nên đã gả khuê nữ bảo bối cho một người quyền quý mới nổi như hắn.
Triệu tướng quân là vũ phu nên chướng mắt đại tiểu thư thanh tú nhu nhược thế này, nhưng vì ngứa mắt Thập Nhị vương gia nên cưới Liễu Thục.
Thịt trong chén của Thập Nhị vương gia bị hắn kẹp đi nên trong lòng hụt hẫng. Nhân lúc Triệu tướng quân trấn giữ biên cương, lén vào Triệu phủ, muốn ôn lại ký ức tuổi thơ với Triệu phu nhân.
Triệu Thừa Hoằng nén giận, “Có thành công không?”
“Không có.” Phúc bá trả lời cực nhanh, “Từ đó về sau, trong phòng phu nhân thường cất giữ vũ khí sắc bén.”
“Bệ hạ có biết không?”
“Đương nhiên biết. Phạt Thập Nhị vương gia một năm bổng lộc, cấm cửa ba tháng. Nếu vượt ranh giới nửa bước sẽ chặt đứt hai chân. Bệ hạ sợ ngài biết sẽ tức giận, cố ý dặn dò trong phủ nói năng cẩn thận. Nếu để lộ, giết chết. Tướng quân, vì trong phủ, ngài coi như chưa từng nghe……”
Triệu Thừa Hoằng chưa bao giờ chịu uất ức như thế này, sau khi Phúc bá lui ra, hắn tới gần Liễu Thục, nàng ngủ rất yên ổn, thở nhè nhẹ như chú mèo con —— đành phải nuốt sự uất ức trở lại.
Buổi sáng, Liễu Thục bị nha hoàn đánh thức. Trong phủ lộn xộn, Tiêu cô nương không ăn được, nôn thốc nôn tháo, đại phu đi vào hai ba lần đều bó tay, không có cách nào.
Liễu Thục bị đẩy lên trước, dù sao nàng cũng là chủ mẫu. Cho mọi người lui ra, nàng vuốt lưng cho Tiêu Mạch Mạch, “Còn chưa quen nơi này hay sao?”
Tiêu Mạch Mạch nôn đến độ đau họng, giọng nói khàn khàn, “Ta không hợp với Nam Lương.”
“Phụ nhân có thai đều không thoải mái.” Liễu Thục cố gắng nói một cách dễ nghe, “Một thời gian sau sẽ ổn thôi.”
Tiêu Mạch Mạch muốn uống nước, Liễu Thục rót cho nàng. Uống nước xong, cổ họng thoải mái nhiều, Tiêu Mạch Mạch thở dài, “Ngươi đúng là hiền huệ. Triệu đại ca nói đúng.”
Nghe trượng phu của mình nói lời này, Liễu Thục không vui nổi, “Còn nói gì nữa?”
Tiêu Mạch Mạch nghiêng đầu nhìn nàng, cười hì hì, “Muốn biết phải không? Không nói cho ngươi đâu!”
Cho ngươi nôn thấy bà luôn! Liễu Thục đột ngột đứng dậy, “Nếu ngươi không có việc gì, ta đi trước.”
Tiêu Mạch Mạch nắm tay nàng, “Liễu tỷ tỷ, ở đây với ta đi.”
Hai tròng mắt đen láy khóa chặt nàng, Liễu Thục dừng chân, cuối cùng cũng đứng lại.
Triệu Thừa Hoằng nghe tin nên chạy tới, thấy cảnh này, cơn giận trào ra, “Tiêu Mạch Mạch, buông tay ra!”
Giọng nói như sấm sét, Tiêu Mạch Mạch sợ hãi buông tay ra, Triệu Thừa Hoằng nắm cổ tay của Liễu Thục, “Ngươi phải biết rõ, đây là tức phụ của ta, dám động tay động chân thì ta không khách khí đâu!”
Liễu Thục còn ngượng ngùng, “Tiêu cô nương là nữ hài tử, không sao.”
Triệu Thừa Hoằng nổi giận, “Còn nói giúp nàng! Biết nàng ta là ai không?”
Không nói gì đã dẫn người về nhà, còn lý lẽ nữa? Liễu Thục sa sầm mặt.
Tiêu Mạch Mạch rờ cằm bật cười, “Triệu đại ca, làm gì gấp thế?” Nàng đỡ eo tới nắm cánh tay hắn, “Lúc làm chuyện sung sướng với ta, ngài đâu có nói như vậy”
Triệu Thừa Hoằng giật khóe miệng, không nói nên lời. Liễu Thục xoay người rời đi, Triệu Thừa Hoằng muốn đuổi theo, Tiêu Mạch Mạch kẹp chặt tay hắn, đặt cằm lên vai hắn, “Khi nào muốn viết hưu thư nhớ nói một tiếng, ta đón Liễu tỷ tỷ đến Bắc Tề.”
Triệu Thừa Hoằng nghiến răng, “Mơ tưởng hảo huyền!” Liễu Thục đã đi xa, hắn vội vàng hất tay nàng ra, chạy đuổi theo.
Liễu Thục càng nghĩ càng giận, cái đêm Thập Nhị vương gia nhào vào Triệu phủ, bọn họ nên làm chuyện sung sướng! Thủ tiết cái rắm! Trồng một vùng thảo nguyên đầy cỏ xanh để Triệu Thừa Hoằng nhổ cỏ chơi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!