Tướng Quân Ngốc Nghếch Của Ta
Chương 7
Editor: Trà Xanh
Triệu Thừa Hoằng sửng sốt đến mức tim ngừng đập, sau đó nghĩ lại, không khỏi chống nạnh, “Đây là kinh thành mà còn có sơn tặc? Sao không nói có quái vật luôn đi?”
Thược Dược khóc ròng, “Sơn tặc thật đó, nhưng ghê gớm lắm, các hộ vệ mà chúng ta mang theo đều bị đánh gục!”
Làm sao Thược Dược nói dối được? Đây là tiểu cô nương đi theo Liễu Thục từ năm mười một tuổi. Triệu Thừa Hoằng lập tức phát hỏa, xắn tay áo, quát lên, “Ở đâu, dẫn gia đến giết sạch bọn hắn!”
Thược Dược lau nước mắt, “Người đó bắt được phu nhân, bảo lão gia đến ngoại ô phía bắc chuộc người.”
“Có nói dùng gì để chuộc không?”
“Không nói.”
“……” Ngoại ô phía bắc rộng cả trăm dặm……
Triệu Thừa Hoằng hơi đau đầu, đây là ngày đầu tiên làm cướp hay sao? Không nói rõ địa điểm, không nói rõ tiền chuộc, còn chỗ chơi thì sao?
“Có nhớ giọng của sơn tặc không?”
Thược Dược suy nghĩ lại, thủ lĩnh sơn tặc che mặt bằng một miếng vải đen, nổi bật giữa đám đông. Khí chất thật ra không giống sơn tặc, có vẻ như quý công tử. Có quý công tử nào làm sơn tặc không?
Mười mấy thủ hạ của hắn bắt đầu bắn tên trước khi mọi người kịp phản ứng, hộ vệ của Liễu gia chưa kịp thể hiện sức mạnh thì đã ngã xuống đất kêu đau.
Thủ lĩnh sơn tặc chỉ vào Liễu Thục từ xa, “Ngươi là thê tử của Triệu Thừa Hoằng phải không?”
Liễu Thục được nuôi dưỡng trong chốn khuê phòng quanh năm, chưa từng thấy cảnh tượng máu me thế này, ngơ ngác trước câu hỏi. May mắn thay, tiếng khóc của Thược Dược khiến nàng tự nhủ rằng không thể để mất mặt, nàng đại diện cho bộ mặt của hai nhà Liễu và Triệu.
Liễu Thục nói, “Nếu các hạ đến vì Triệu tướng quân, xin đừng làm tổn thương những người vô tội.”
Người nọ nói, “Ngươi đi theo ta, ta hứa với ngươi.”
Liễu Thục do dự một chút, nhấc chân đi về phía hắn. Biểu tỷ của Liễu Thục hoảng sợ, lúc này mới phản ứng, giữ chặt nàng, “Thục Nhi đừng đi! Nếu muội có chuyện gì, ta giải thích thế nào với cậu? Muốn đi thì để ta đi!”
Tỷ đi? Không nhìn thấy sơn tặc chỉ tên nàng hay sao? Làm sao xuất hiện cơ hội thế này được?
Thược Dược khóc theo trào lưu, “Tiểu thư, quá nguy hiểm, coi chừng xảy ra chuyện, đừng đi!”
Quyết tâm của Liễu Thục bắt đầu lung lay, thủ lĩnh sơn tặc thúc giục, “Triệu phu nhân, ta không có thời gian chờ đợi.”
Liễu Thục đang định đi qua, hắn đã cưỡi ngựa đến vớt nàng lên lưng ngựa, nói với các thành viên trong gia đình đang khóc: “Kêu Triệu Thừa Hoằng đến chuộc người ở ngoại ô phía bắc.” Nói xong cả nhóm nhanh chóng rút lui.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khi vệ binh canh gác núi chạy tới, sơn tặc đã đi xa. Mọi người gần chỗ chơi đã hỗn loạn từ sớm, dẫn đến những người ở xa, náo loạn từ sườn núi xuống chân núi, mọi người chạy xuống núi tứ phía.
Sơn tặc nói tổng cộng có mấy câu, Thược Dược đang bị sốc, không nhớ được giọng của sơn tặc, “Không phải là giọng Trung Nguyên. Mang chút giọng Bắc man……”
Triệu Thừa Hoằng chửi thề một câu, giục ngựa về phủ.
Đường đi đông đúc, hắn quát, “Ở dưới chân thiên tử còn sợ cái gì? Có Trấn Bắc tướng quân ở đây, không có sơn tặc nào dám gây sự! Các ngươi cứ vui chơi, bản tướng quân sẽ đi gặp sơn tặc. Nhường đường!”
Ở trong lòng dân chúng, Triệu Thừa Hoằng là chiến thần, bọn họ gọi hắn như vậy. Hắn không tiết lộ thân phận, mọi người coi hắn là nam nhân thúi. Thân phận được tỏa sáng, đó là đại anh hùng cứu khổ cứu nạn, mọi người nhanh chóng nhường đường.
Tiêu Mạch Mạch không tìm thấy Liễu Thục vào buổi sáng, không thể ăn đồ người khác làm, đói đến nỗi chóng mặt hoa mắt. Ngồi trên bậc thềm trước phòng Liễu Thục, khổ sở chờ được cho ăn.
Triệu Thừa Hoằng cưỡi ngựa vọt vào phủ đệ, ngừng trước mặt Tiêu Mạch Mạch. Tiêu Mạch Mạch ngẩng mặt, “Ta đói quá……”
Tưởng rằng Triệu tướng quân sẽ thương xót cho nữ nhân? Nếu biết vậy thì làm sao lão bà của hắn bỏ trốn theo người khác? Triệu Thừa Hoằng quát, “Lên ngựa!”
“Ta đói……”
Triệu Thừa Hoằng cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng, “Lên ngựa, ta dẫn ngươi đi ăn ngon.”
Tiêu Mạch Mạch leo lên, thả tay Triệu Thừa Hoằng trên lưng ngựa, vừa ngồi xuống nàng đã ôm bụng, “Ui cha…… Hơi đau……”
Triệu Thừa Hoằng không kiên nhẫn, “Nhịn một chút! Tới liền.” Hai chân vừa định kẹp bụng ngựa, cơn đau của Tiêu Mạch Mạch tăng lên, nàng hét to chậm đã!
“Ca, đau quá…… Không phải ta sắp sinh chứ?”
“Làm gì xui vậy.”
Tiêu Mạch Mạch: “……”
Triệu Thừa Hoằng đỡ nàng xuống ngựa, đổi xe ngựa. Tiêu Mạch Mạch lo lắng, “Nếu ta sinh trên đường đi thì sao?”
Triệu Thừa Hoằng tức giận, “Người ta nói mang thai mười tháng, ngươi có nghe ai nói mang thai sáu tháng không?”
Điều đó thì không có, Tiêu Mạch Mạch vẫn không yên tâm, “Có khi nào ta bị sảy thai vì đói quá?”
Triệu Thừa Hoằng rất tức giận, “Đứa nhỏ này lăn lộn từ Bắc Tề đến Nam Lương cũng chưa chết, ngươi cho rằng có thể chết vì đói hay sao? Tại vì tháng lớn nên không cưỡi ngựa được! Đừng dài dòng, coi chừng đói chết mẫu tử các ngươi!”
Tiêu Mạch Mạch im lặng.
Xe ngựa chạy chầm chậm, Triệu Thừa Hoằng gấp gáp không thể chờ, ước gì có thể chắp cánh để bay. Nữ nhân thật phiền phức, phụ nữ mang thai thật rắc rối!
Tiêu Mạch Mạch yếu ớt ngồi liệt một chỗ, bộ não cong cong duy nhất của Triệu Thừa Hoằng phát huy tác dụng, một đôi mắt đen chợt lóe ra tia sáng thông minh, “Ngày hôm qua ngươi đã nói gì với Liễu Thục ở bãi săn thú thượng uyển?”
Tiêu Mạch Mạch chếnh choáng nhớ lại…… Nói gì nhỉ? Đột nhiên nàng mở to hai mắt, Liễu tỷ tỷ hỏi hài tử là của ai! Nàng trả lời là ——
Triệu Thừa Hoằng vẫn luôn quan sát nàng, lúc này nhìn nàng thay đổi sắc mặt, tức giận nói, “Quả nhiên là ngươi! Đồ khốn kiếp! Nói gì với tức phụ của ta?!”
Bản thân là quận chúa của Bắc Tề, Tiêu Mạch Mạch chưa bao giờ bị ai mắng như vậy, vì thế giận dữ mắng lại, “Ngươi là đồ rẻ tiền, nam nhân hèn! Triệu cẩu!”
Triệu Thừa Hoằng: “…… Ngươi…… Cho ngươi đói chết luôn!”
Tiêu Mạch Mạch không chịu yếu thế, hai người ở trong xe ngựa từ chỗ mắng nhau nâng cấp lên thành chiến tranh, xe ngựa sắp bị hủy hoại.
Liễu Thục rất ít khi cưỡi ngựa, bình thường chỉ ngồi xe ngựa. Chiêu thức cưỡi ngựa của Triệu Thừa Hoằng rất lưu loát, mỗi lần đi ra ngoài nàng đều nói mình không thể cưỡi ngựa, hắn sẽ tự mình cưỡi ngựa đi phía trước, để một mình nàng ngồi trên xe ngựa.
Đừng nói, cưỡi ngựa cùng sơn tặc lao từ giữa sườn núi xuống, không ngã chết còn rất kích thích.
Đến rừng cây ở ngoại ô phía bắc, thủ lĩnh sơn tặc để lộ gương mặt thật. Là một tiểu ca ca tuấn tú, thật đẹp mắt.
Thủ lĩnh sơn tặc chắp tay nói với nàng, “Tại hạ là Thẩm Bình Nam, Trấn Nam tướng quân của Tề quốc, đã khiến cho Triệu phu nhân bị sợ hãi.” Cúi xuống xin lỗi, “Thẩm mỗ không có ác ý, nếu như có xúc phạm, xin hãy thứ lỗi.”
Liễu Thục: “……” Kinh ngạc cũng đã có, xúc phạm cũng đã làm, hiện tại nói lời này quá trễ!
Trấn Nam tướng quân của Bắc Tề, Trấn Bắc tướng quân của Nam Lương, đó là đối thủ một mất một còn. Liễu Thục nói: “Thẩm tướng quân không ở chiến trường quyết đấu với tướng công của ta, tại sao chạy đến Đại Lương làm chuyện đáng xấu hổ này?”
Gương mặt của Thẩm Bình Nam bình tĩnh không một gợn sóng, “Điều này phải hỏi Triệu tướng quân trước, vì sao hắn giam thê tử đang mang thai của ta ở trong phủ?”
Lượng thông tin quá lớn, Liễu Thục một hồi mới tiêu hóa được, “Tiêu Mạch Mạch là thê tử của ngài à?”
“Cam đoan không giả.”
“…… Hài tử cũng là của ngài?”
Thẩm Bình Nam cảm thấy bị xúc phạm, nhất thời cao giọng, “Không phải của bản tướng quân, chẳng lẽ là của người khác?”
Liễu Thục bắt đầu lặng lẽ nghiến răng, chuẩn bị nộp đơn lên tổ chức xin thay đổi thân phận, dịu dàng hiền thục luôn luôn bị người ta lừa! (Tổ chức: Một khi đã thiết lập thì không được trả lại.)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!