Hạnh Phúc Muộn Màng - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Hạnh Phúc Muộn Màng


Chương 21


Triệu Lỗi ngồi trên người tôi, thân hình rắn chắc, vạm vỡ của anh lộ liễu dưới ánh sáng dịu nhẹ của ngọn đèn đầu giường.
Đến lúc đó tôi mới nhận ra mình bị anh cuốn hút đến nhường nào, nhất là khi anh di chuyển lên xuống, làn da đầy mồ hôi bóng loáng của anh căng lên, cơ bắp cuồn cuộn, đẹp tới nỗi tôi không thể rời mắt.
Những lời vừa rồi, Triệu Lỗi hẳn đã phải đấu tranh tư tưởng một phen mới quyết định nói thẳng với tôi.

Có lẽ giây phút im lặng trên xe, trong đầu anh vẫn luôn liên tục nghĩ tới nghĩ lui, sắp xếp câu từ sao cho cẩn thận. 
Đúng là đồ ‘Thạch Đầu.’ (Đầu đá)
Tôi cố gắng hết sức để kiềm chế ham muốn thô bạo vì sung sướng của mình, tập trung hưởng thụ sự chủ động của anh.

Sau đó, khi Triệu Lỗi đã mơ mơ màng màng sắp ngủ, tôi hôn lên trán anh, mơ hồ nói: “Ta yêu anh.”*Ta: Gốc của từ này là 吾 – Ngô.

Là một nhân xưng mang tính trang trọng, thể hiện bản ngã trong thi ca cổ điển, những lí luận đậm chất Nho giáo, hoặc đề từ, luận văn của trạng nguyên, tiến sĩ thời xưa.Bởi vì khi đó cả đầu óc cùng cơ thể đều thỏa mãn, khoan khoái dễ chịu, cho nên nói xong rồi, tôi mới ý thức được mình vừa nói cái gì.
Tôi vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng mà nghĩ: loại người như tôi —— bẩm sinh tâm lý tội phạm, ẩn dưới lớp áo mũ chỉnh tề là dục vọng vô đáy, xấu xí dị dạng, ấy vậy mà được sống lại lần nữa, lại cũng có thể nói lời yêu?! Không biết rốt cuộc là cuộc đời bất công hay là tôi vô cùng may mắn nữa. 
Triệu Lỗi có nghe được những lời này hay không thì tôi không biết, nhưng anh không nghe thấy cũng chả sao —— vì hiện tại anh đã là của tôi, tương lai anh cũng vẫn sẽ mãi là của tôi. 
Cỡ 10 giờ trưa hôm sau tôi mới tỉnh giấc.

Triệu Lỗi vì giày vò cả đêm hôm qua mà tinh thần kiệt quệ nên vẫn còn đang ngủ say. 
Tôi nhẹ nhàng đứng dậy, mặc một cái quần thể thao vào bếp lắc lư quanh quẩn, thấy trong tủ lạnh không có gì ăn nên bụng đói meo đi một vòng vào phòng làm việc, tôi gọi cho thư ký trước, kiểm tra lại lịch trình sáng nay thì thấy tương đối rảnh rỗi, bèn xử lý qua loa bữa trưa, sau đó bật máy tính để giải quyết một số việc gấp nảy ra từ đêm qua và sáng nay.
Khoảng 12 giờ, tôi vào phòng ngủ, thấy Triệu Lỗi còn đang ngủ nên tôi không gọi anh, thay xong trang phục liền xuống lầu lái xe đến công ty.
Thật là xui xẻo, vừa mở cửa xe ra tôi đã thấy người họ Lương cùng họ Âu bước ra khỏi xe.

Tôi kiểm tra sắc trời, nhìn đồng hồ một lần nữa, còn chưa tới 24 giờ mà bệnh viện đã thả người đi rồi sao?
Thế gian diệu kỳ như vậy đấy, người xa lạ đã gặp nhau rồi thì sau này lại càng không ngừng gặp nhau.
Họ Lương thì không sao, nhìn thấy tôi thì lịch sự gật đầu nhưng họ Âu lại vẫn cứ trừng mắt lườm nguýt tôi.

Tôi cũng chỉ coi như là không thấy bọn họ, nhanh chóng lên xe rời đi, thế nhưng lúc đó lại lờ mờ nghe được họ Âu đang bàn luận chuyện của tôi và Triệu Lỗi với họ Lương, thế nên ngừng động tác. 
Vốn đã định coi Âu Hướng Dương như không khí, nhưng những lời thì thầm của Triệu Lỗi đêm qua lại bất giác vang lên bên tai tôi: “Thế nhưng từng li từng tí về quãng thời gian bên nhau tôi lại chưa từng quên.

Đó là năm tháng đẹp nhất đời tôi.” 
Lúc Triệu Lỗi nói những lời này, anh đang quay lưng về phía tôi, thế nhưng qua giọng nói bình dị ấy, tôi như vẫn có thể nhìn thấy nụ cười mơ hồ trên khuôn mặt anh.

Trong ký ức của anh, người thanh niên này còn chưa trở nên ác độc cay nghiệt, cậu ta còn xinh đẹp, trẻ trung, sôi nổi, tuy có chút tùy hứng nhưng cũng vẫn có thể bao dung, độ lượng. 
Đáng tiếc thời gian sẽ không quay ngược lại. 
Nghĩ tới đây, tôi đóng cửa xe một tiếng “rầm”, đuổi kịp hai người họ, thầm nghĩ trong lòng: mình quả thực đã vì Triệu Lỗi mà phát cuồng rồi. 
21.

2
Hai người bọn họ không ngờ tôi sẽ đuổi theo, dè chừng mà nhìn tôi. 
Chuyện ngớ ngẩn như thế tôi khinh không làm lại lần nữa.

Tôi nghĩ điều ngu ngốc nhất trên thế giới này là cố giải thích với một người không có khả năng đồng ý với bạn.

Thế nhưng, vì một lý do nào đấy, ban nãy gặp Âu Hướng Dương, tôi lại muốn để cậu ta hiểu một chuyện. 
Tôi nói: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không đánh cậu nữa, chỉ là tôi bỗng muốn nói cho cậu hay một sự thật thôi —— cũng như việc con người nhiều năm trước của cậu đã không còn, Thạch Đầu ca của cậu cũng đã chết rồi.” 

Nói xong, tôi không thèm nhìn lại Âu Hướng Dương mà là trực tiếp quay người bỏ đi. 
Lúc quay đầu xe rời khỏi ga-ra, tôi còn thấy Âu Hướng Dương đang bị Lương Lập Hải lôi đi. 
Ánh ban mai chiếu thẳng xuống phía trên lối ra của ga ra, tôi nghĩ, tôi cũng mơ ước được đi theo một Triệu Lỗi đeo kính râm, lạnh lùng cười trên chiếc xe jeep quân sự, nếu có thể, tôi muốn được ngồi bên ghế lái phụ, để anh chở đi một vòng ngắm cảnh.

Có điều, Triệu Lỗi ấy đã vĩnh viễn bị đóng băng trong một khung ảnh rồi, anh chỉ còn trong trí nhớ của cố nhân mà thôi, mãi mãi không xuất hiện nữa; 
Nhưng tôi lại càng thấy may mắn hơn vì có thể có được Triệu Lỗi của hiện tại.

Anh gợi cảm, quyến rũ, đôi khi cũng sẽ mong manh.

Anh có những ký ức đau buồn, anh có một cuộc đời không hoàn hảo và anh có quá nhiều khuyết điểm trong lòng.

Anh cũng đã từng vì bị tôi giẫm dưới chân mà suýt thì rơi lệ.

Chỉ có chúng tôi mới biết mặt trái hạ lưu nhất của nhau.

Có thể nói, anh là thuộc độc quyền của tôi, anh chỉ tồn tại vì tôi mà thôi.
Tôi vừa ngâm nga một bài hát vừa vào văn phòng, khiến người đi qua ai cũng ngạc nhiên, tưởng tôi gặp chuyện gì vui lắm. 
Lần trước khi phát hiện mình dần có cảm tình với Triệu Lỗi, tôi đã mong chờ ngày mối quan hệ này tan thành mây khói, nhưng khi ngày này đến, nó lại khác xa với những gì tôi tưởng tượng, để tôi vui mừng đón nhận trải nghiệm mới lạ này.
Tâm trạng vui vẻ kéo dài đến khoảng 3 giờ chiều thì tôi nhận được tin từ chú tôi rằng em họ tôi đã bị bắt đi rồi, cũng không đến mức mất mạng, nhưng cũng không thể cứu ra.

Ngay sau đó, bạn bè của em họ tôi cũng gửi tôi tin tức tương tự, cũng nói thêm lý do cậu ta đi tù là vì khiến một cảnh sát tàn tật. 
Xoay ghế về phía cửa sổ, tôi nhìn bầu trời không một gợn mây bên ngoài, nghĩ thời tiết sắp thay đổi rồi.
21.

3
Tôi nhớ cái ngày chôn cất ông tôi trước khi tái sinh, mùa xuân ở thành phố G không lạnh lắm, nhưng ẩm ướt và u ám.
Thế nhưng kiếp này ông lại chống chọi được thêm một tháng, lẽ nào việc tái sinh của tôi còn ảnh hưởng đến cả tuổi thọ của những người xung quanh? Điều này lại vô cớ khiến tôi tự tin hơn một chút trong việc thay đổi vận mệnh của người nhà mình. 
Tôi nhớ kiếp trước, vừa chôn cất ông tôi chưa được một tháng thì bố tôi đã bị nhà nước điều tra, lúc đó tôi đã nghiện ma tuý rồi nên mọi việc đều là anh tôi giúp mẹ tôi quản lý.

Sau này tuy bố tôi cũng bình yên vô sự nhưng lại bị lùi về sau, cả gia đình gặp nhiều tác động, khiến anh hai tôi phải bỏ nghề kinh doanh đi làm quan. 
Đời này thì họ không bị tôi kéo xuống, kể từ khi ông nội lâm bệnh chúng tôi đã rút khỏi thủ đô, tôi và anh hai cùng lên kế hoạch sơ bộ thuyết phục bố mẹ từ giã sự nghiệp khi còn đang trên đỉnh vinh quang, chủ động rời khỏi mặt trận đấu tranh chính trị.
Một mặt là cha mẹ già yếu, tuy còn sung sức, có thể phấn đấu thêm vài năm nữa, nhưng cũng có một thực tế là thể lực của họ đang không ngừng xuống dốc, không thể chịu được đả kích, lao tâm lao lực; một mặt khác là đời thứ ba chúng tôi cũng không quá giàu có, tệ nạn cũng bắt đầu bộc phát.

Hiện tại chính là lúc giữ mình, sau đó từ từ thoát ly. 
Từ trước đến giờ vẫn có câu nói rễ đại thụ đã chết, nếu mấy nhánh cây còn có thể sinh sôi nảy nở không rời đi càng sớm càng tốt thì sẽ bị những nhánh cây đã cạn kiệt sức sống kéo theo. 
Nhớ rõ đời trước cả gia đình vì tôi mà tan nhà nát cửa, có mấy ông bác cũng thoát ly khỏi gia đình, chủ động di dời sang nước ngoài. 
Tôi cũng đã đề xuất rút vốn trong nước khỏi ngành bất động sản, đầu tư một phần ra nước ngoài và chuyển một phần sang các nền tảng thương mại điện tử —— bất động sản dù mang lại lợi nhuận rất cao nhưng nó đã dần khơi dậy sự thèm muốn của nhiều “quái thú” kể từ năm 2000.

Thiếu ô dù chính trị, vị trí này đã định không thể giữ được, mà nền tảng thương mại điện tử hiện tại cũng không cần phụ thuộc quá nhiều vào “chính sách” nên chỉ cần Phương Quân Lương vẫn đứng về phía chúng tôi là được.
Việc chuyển từ Thủ đô về Thành phố G cũng cho phép chúng tôi bảo toàn hiệu quả nguồn vốn tích lũy từ những năm trước.

Trong thời gian tới, việc chúng tôi cần làm là tận dụng giá nhà đất tăng vọt trong năm 2005 để kết thúc đợt hàng cuối cùng của các dự án bất động sản, bắt đầu âm thầm chuyển mình.
Đối với phương án tôi đưa ra, anh hai thấy rất hứng thú, ý tứ sâu xa nhìn tôi mấy cái, khiến lông tóc tôi dựng đứng hết cả lên —— được rồi, tôi thừa nhận, đời này tôi không sợ trời không sợ đất chỉ sợ ánh nhìn của anh hai mà thôi. 
Cũng may anh chỉ suy tư nhìn tôi trong chốc lát liền quyết định để tối tôi nói chuyện với bố mẹ.

Người trong nhà hiếm khi tề tựu đầy đủ, muốn làm gì thì cần phải thừa dịp này mà giải quyết dứt khoát.
Đợi đến khi tang lễ đã kết thúc, tôi mới nhớ ra sau khi nhận được tin em họ gặp chuyện không may, mình vẫn luôn vùi đầu vào công việc, thỉnh thoảng cũng về nhà nhưng lại lăn ra ngủ, mà ngủ dậy thì lại tiếp tục cày cấy, ngay cả thằng nhỏ của chẳng có cơ hội ‘rèn luyện’ nữa.  
Triệu Lỗi đại khái đã biết tình hình của tôi và anh hai, nên bắt đầu dựa theo lịch trình của tôi để điều chỉnh tốc độ và dành hết tâm sức cho một số dự án mới của riêng mình, giờ cũng không biết anh đã bay đến cái nơi xó xỉnh nào của tổ quốc rồi nữa. 
Xảo Lộc từ khi ở lại Bắc Kinh đương nhiên rất bận, nhưng cũng không ngờ cậu ta không chỉ tiếp quản thuận lợi mà còn mở rộng kinh doanh hiệu quả.

Nhờ các mối quan hệ vững vàng của Xảo Lộc, Triệu Lỗi gần như là có thể làm chơi ăn thật, mà ai đã từng hợp tác với anh thì đều hài lòng cả..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN