Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi - Phần 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
302


Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi


Phần 38


GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 38
Thấy tôi ôm chặt như vậy, Minh mặt đỏ bừng. Bối rối, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi cũng ngại, nhưng giờ vì Minh tôi có thể làm được rất nhiều điều.
Minh đưa tay vòng qua ôm lấy tôi, đôi môi chúm chím ngượng ngùng. Chúng tôi ôm nhau một lúc thì có người đi vào. Tiếng bàn tán léo nhéo.
-Con đấy vừa béo vừa mắc bệnh tiểu thư. Nhìn đã không tiêu hóa nổi.
-Vậy mà có đầy đứa thích.
-Không phải vì bố nó có tiền sao. Không có tiền xem. Thằng dân tộc kia cũng chả thèm ngó.
Tôi ngẩng lên nhìn Minh. Hai đứa nhìn nhau. Cùng nghe chúng nó nói.
-Thằng dân tộc đấy học giỏi. Nhưng tao thấy nó nghèo mà còn chảnh chó nữa.
-Nó vớ được con heo quay rồi thì thèm gì ngó đến ai.
-Một thằng dân tộc, một con béo hâm dở. Chúng nó đúng là một đôi trời sinh. Không thể yêu thương nổi.
-Hôm trước cô còn bảo nhờ thằng kia kèm cặp mà con này tiến bộ, nghe ngứa cả tai.
-Bố nó cứ thử nghèo xem. Còn lâu nhé.
Tôi nghe chối hết cả tai rồi. Máu điên nổi lên. Tôi buông Minh ra. Tính ra đó xử đẹp mấy con ranh này. Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông, hết chuyện ta ra chuyện người.
Nhưng Minh giữ chặt lấy tôi, đúng hơn là đã ngửi được mùi thuốc súng phát ra từ tôi nên ôm chặt. Tôi đẩy Minh không được đành đứng im.
-Này chúng mày, ngoài thằng Hiếu ra, giờ trong lớp cũng có đứa thích nó đấy.
-Đứa nào.
-Thằng… Thằng Thái.
-Thằng Thái á. Mày hâm à. Thằng Thái yêu con Dương chuyên Anh rồi.
-Ai biết đâu, tại tao nghe phong phanh bố thằng Thái với bố con này nhận làm thông gia.
-Thôi mày ạ. Thằng Thái nó đẹp trai học giỏi. Làm sao có thể yêu thương nổi một con hâm như con này.
-Đéo thèm.
Tôi lầm bầm. Minh cười tủm. Chúng tôi cứ đứng sát nhau cho đến khi chúng nó đi ra ngoài.
-Hình như họ đi rồi.
-Để tớ ra xem.
Tôi buông Minh ra. Thò cổ ra ngó.
-Chúng nó đi rồi. Ra đi.
Minh kéo tôi lại vào bên trong. Ngập ngừng hỏi.
-Chả nhẽ… Chúng ta vào đây chỉ để…
-À…
Tôi giờ mới nhớ ra mục đích chính của mình khi vào đây.
-Đứng im trong đó.
Tôi đi sang phòng bên cởi áo khoác. Lấy cái áo len bên trong ra. May mà nó màu đen chứ không màu hồng.
-Gì vậy.
-Mặc vào.
-Không cần đâu.
-Bảo mặc vào cơ mà. Cậu mặc vậy lạnh lắm đó.
Minh nhìn tôi xúc động.
-Nhưng cậu.
-Cậu không nghe chúng nó nói à. Tớ béo như heo, mỡ dày, sao mà lạnh được.
-Đừng nghe chúng nó nói.
-Tôi biết, tôi không thèm chấp chúng nó. Nhưng mà cậu mặc vào đi.
Tôi đưa tay cởi cúc áo cho Minh một cách vô tư không suy nghĩ.
-Làm gì vậy.?
-Cởi ra.
Minh đang ngại ngùng nên kệ tôi hành động. Tôi vắt cái áo sơ mi lên cổ mình.
-Cởi nốt ra.
-Cái áo phông này á?
-Uh.
-Làm gì.
-Mặc áo len vào trong.
-Nhưng đây là áo con gái.
-Nó nằm bên trong. Không ai để ý đâu.
Tôi kéo cái áo. Minh đành tuột ra. Hở ra cơ thể còn gầy và trắng nõn. Tôi tự nhiên đỏ mặt vì ngại. Minh cũng vậy, cầm cái áo len lên.
-Giờ mặc nhá.
-Uh. Mặc nhanh không lạnh.
-Áo thơm thế. Con gái rõ khác.
-Uh đó. Mặc đi.
Chúng tôi hi hoay mặc xong. Minh đứng im nhìn tôi. Bàn tay vuốt tóc cho tôi. Hai đứa tôi nhìn nhau. Tự nhiên Minh khẽ thơm lên trán tôi làm tôi bồi hồi chết đi được.
-Ra xem có ai không rồi ra, không trống bây giờ.
Tôi đi ra trước ngó nghiêng rồi ra tín hiệu cho Minh đi ra. Hai đứa vừa đi vừa chạy như ăn trộm. Thi thoảng nhìn nhau tủm tỉm cười.
Đó là giây phút hạnh phúc nhất trong đời ngồi ghế nhà trường của tôi.
Vừa vào chỗ. Tôi quay lại liếc mấy con ranh. Minh giật tay tôi. Thái đã vội vã hỏi.
-Có sao không.? Đỡ chưa.?
-Đỡ rồi. Đau bụng gió. Bôi dầu là khỏi.
Thái nhìn tôi ngửi ngửi.
-Bôi dầu gì mà chả có mùi.
-À. Nó nằm trong mấy lớp áo rồi.
Tôi cười trừ. Câu nói dối hơi bị hớ hênh. Nhưng không sao. Tôi vui là được..
Tôi cả Minh ngồi sát nhau. Đúng hơn là tự nhiên tôi lại không thích Thái nữa. Khoảng cách giữa tôi và Thái chính là ở hai ông bố. Tôi không thích sự ép buộc. Tôi muốn tự tìm người đàn ông cho cuộc đời mình.
-Bình không được giận câu nói của chúng nó nhé.
-Câu gì cơ.?
-Chúng nó nói về chúng ta.
-À. Lúc đầu thì muốn vả vào mồm nó lắm. Nhưng giờ nghĩ lại. Chỉ là nó không bằng mình nên ghen tức thôi.
-Cũng có thể.
-Thì chả. Nó hơn mình thì thèm gì ghen tức với mình. Chả qua nó muốn được như mình mà không được.
-Cứ thử béo như tớ xem, còn lâu nhé. Cứ thử học giỏi bằng cậu xem. Mơ đi cưng.
-Thật ra nó cũng ước được ngồi cạnh một người học giỏi và một đứa đẹp trai. Vừa được ngắm trai đẹp lại vừa được quay bài. Đã thế còn được quan tâm. Đúng là ông trời ưu ái con béo này mà. Ăn ở… Hơn nhau ở cách ăn ở thôi.
Tôi liên thiên. Minh chỉ biết đi bên cạnh cười theo tôi. Nhìn tôi véo von trong vui vẻ.
-Kể từ giờ. Chúng nó nói gì kệ. Mình phải làm chủ bản thân. Với tôi, ai nghĩ gì về tôi cũng được. Bởi họ đâu phải là tôi. Họ chỉ đoán mò.
-Này này, nói được mà không làm được.
-Ai bảo vậy.?
-Tôi bảo.
-Tôi như thế lúc nào.?
-Đợt trước, lúc cậu đòi đi theo bác cậu ý.
Minh nhìn tôi cười ngại.
-Lúc đó sao không nghĩ tới câu nói này.?
-Tôi có nỗi khổ của tôi.
-Suy cho cùng vẫn là lý do. Vì tôi không quan trọng.
-Ai bảo thế. Lại bắt đầu suy diễn. Từ bụng ta suy ra bụng người.
-Kệ tôi.
-Cậu nhiều lúc đáng ghét lắm nhé.
Tôi cười khoái trí. Chúng tôi đã thân lại càng thân. Gắn bó không rời bất chấp bố tôi và sự quan tâm chen ngang của Thái. Bất chấp cả sự dị nghị của tất cả mọi người.
Tôi rủ con Nga không về nhà ngay mà đạp xe ra chợ.
-Đi đâu đấy mày.?
-Đi với tao ra chợ có tí việc.
-Mua gì à.?
-Uh. Mua áo.
-Mẹ, mày mặc không hết à.?
-Tao không mua cho tao.
-Thế mua cho ai.?
-Cho Minh.
-Minh á.?
Tôi quay lại suỵt.
-Mai sinh nhật Minh. Tao muốn tặng Minh cái áo len. Cả cái khăn quàng cổ.
-Hội con Thu đang dạy đan len đấy, mày học không.?
-Có.
Tôi gật đầu. Con Nga nhìn tôi nghi ngờ.
-Sao đấy.?
-Mày thích thằng Minh đúng không.?
-Mày hâm à.
-Đừng có mà chối. Mặt mày hạnh phúc ra mặt rồi kia kìa.
Tôi gãi đầu gãi tai.
-Cái gì cũng Minh với Minh. Không cần mày phải nói ra. Cách mày nhìn nó cũng biết. Hai đứa mày yêu nhau.
-Yêu cái đầu, yêu đương phải ôm hôn. Nọ kia. Giờ tao chưa có gì hết.
-Thế mày muốn có gì à.?
-Bao giờ tốt nghiệp rồi sẽ có.
-Thằng Minh cũng thế.??
-Không biết.
-Nhỡ nó không thích mày thì sao.?
-Thì tao đơn phương cũng được. Tao chỉ cần Minh vui thôi.
-Vậy mày thích Minh thật.?
Tôi gật đầu.
Con Nga cười nhìn tôi rồi hất mặt. Tôi quay lại phía sau. Giật mình khi thấy cậu ta đứng đó. Khuôn mặt tôi đỏ lên. Tôi cười cái chữa ngượng rồi ba chân bốn cẳng đạp xe chạy mất.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN