Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi
Phần 39
GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 39
Tôi không hiểu vì sao tôi lại chạy. Nhưng tự nhiên tôi thấy ngại với Thái. Cậu ta không đuổi theo tôi. Hôm sau, đến lớp cũng lầm lũi không nói. Tôi e ngại. Minh cũng cảm thấy có điều gì đó bất thường nên ghi giấy hỏi tôi.
-Thái có chuyện gì đấy.?
-Không biết.
-Thái không nói với Bình à.?
-Từ lúc nào cậu quan tâm chuyện người khác vậy.?
-Bạn bè mà.
Tôi khẽ lườm, còn Minh chỉ biết tủm tỉm. Tự nhiên tôi nhận ra Minh cười rất có duyên, tất nhiên so về hình thức thì Thái hơn vì cậu ta là công tử. Minh phải lao động nặng nhọc. Nhưng trong lòng tôi, Minh luôn ở một vị trí mà không ai có thể thay thế.
-Chiều nay, mấy giờ cậu đi làm về.
-Chiều nay cô bảo đi ôn thi toán.
-Uh nhỉ. Lớp thi học sinh giỏi của cậu bao giờ kết thúc vậy.?
-Phải thi xong chứ.
-Yên tâm, cậu sẽ đỗ, tớ tin mà.
Minh vẽ cái mặt cười vào mảnh giấy. Tôi cũng cười nhìn cậu ấy. Mỗi ngày được gặp nhau là mỗi ngày tôi thấy mình sống thật ý nghĩa.
-Vậy chiều nay…
-À không…
-Có chuyện gì à.?
-Không.
Tôi sẽ dành cho Minh một điều bất ngờ. Tôi muốn vậy.
Chiều đến, tôi trốn lớp học thêm về trước. Mò vào trường rình lớp Minh học. Cậu ta đang ngồi viết viết tính tính. Mắt nhìn lên bảng. Thi thoảng đứa con gái ngồi bên cạnh quay sang nói chuyện. Họ nói gì đó rồi Minh cười với cậu ta. Cả người tôi nóng lên. Hừm… Dám cười với con gái sao. Mà ở lớp còn tỏ vẻ lạnh lùng, sao lúc không có tôi thì cười với gái tươi vậy.
Trong lòng tôi ấm ức lắm. Tính quay lưng bỏ về nhưng nghĩ lại. Lát tôi sẽ tính sổ với cậu ta.
Tôi tiến lại. Đưa khuôn mặt vào ngó nghiêng. Minh và mọi người dừng bút nhìn tôi. Thấy tôi, khuôn mặt cậu ta sáng lên, hai đứa nhìn nhau còn mọi người nhìn chúng tôi.
-Em tìm ai?
-À không. Em nhầm lớp ạ.
Nghe câu đấy, Minh tủm tỉm. Tôi đi ra ghế đá chờ. Tự nhiên lại thấy hồi hộp. Tôi không biết mình sẽ nói gì và làm gì. Hay là để bánh và quà lên bàn chỉ cậu ta ra lấy. Thế thì thô lỗ quá.
Minh tan học đi ra, tiến lại chỗ ghế đá tôi đang ngồi, trước ánh mắt ngưỡng mộ của tụi con gái. Tôi ngẩng lên cười với Minh rồi đứng lên.
-Chờ tớ à.?
-Còn hỏi nữa.
-Sao nay tan sớm thế.?
-Hết bài nên cô cho về.
-Cô mà cũng hết bài.
Tôi biết Minh phát hiện ra tôi trốn học. Nhưng vẫn gật đầu như thừa nhận.
-Cậu nhé. Lúc nào cũng thích trốn học.
-Là tôi có lý do. Có lý do chính đáng.
-Lý do gì.?
-Lý do đặc biệt.
Tôi cầm tay áo Minh lôi đi vào lớp. Dắt cậu ta vào chỗ ngồi. Lớp vẫn còn bẩn vì bọn học sinh khối chiều vức rác lung tung. Minh vẫn ngoan ngoãn ngồi nhìn theo tôi.
Tôi lấy trong cái túi cái bánh kem nhẹ nhàng cắm một ngọn nến lên đó.
-Gì vậy.?
-Hôm nay là sinh nhật cậu, chúc mừng sinh nhật chàng trai.
Tôi tủm tỉm thắp nến.
-Giờ cậu ước đi.
-Ước gì?
-Gì cũng được.
-Tôi ước thời gian ngừng lại. Để có thể bên nhau vui thế này.
-Thế là tối nay bố tôi sẽ phát đi thông báo tìm trẻ lạc.
Minh nhìn tôi cười.
-Vậy Bình cũng ước đi.
-Không được, chỉ một điều thôi, không mất linh.
-Cậu cứ ước đi.
-Tôi sẽ ước tất cả mong ước của cậu sẽ thành hiện thực.
Minh nhìn tôi xúc động. Tôi cũng vậy, thấy có gì đó bồi hồi lắm. Chúng tôi như một phần cuộc đời của nhau, thân mà rất thân ý. Hiểu hết những gì đối phương đang nghĩ.
-Cùng thổi nến nhé.
-Uh.
Chúng tôi cúi xuống thổi tắt ngọn nến. Giờ trời đã ngả tối, mùa đông mà.
-Dao đâu để cắt bánh.
-Không có, chỉ có thìa thôi. Giờ chúng ta, phải ăn hết mới được về.
Minh bật cười. Đưa tay nhéo má tôi một cái.
-Ái….
Tôi sực nhớ ra.
-Con bé lúc nãy là con bé nào.?
-Ai cơ.?
-Đứa đeo kính đấy.
-Lộc.
-Nó học lớp nào.?
-Chuyên toán đấy.
-Ngồi cạnh cậu lâu chưa.?
-Mới thôi.
-Hai người có vẻ hợp nhau nhề.
Minh biết tôi nói đểu thì chỉ cười trừ. Cái bệnh tiểu thư của tôi, mãi vẫn không thể sửa chữa được.
-Này…
Tôi cần nghe, rất cần nghe một lời giải thích.
-Cả lớp mình tôi chơi với mỗi cậu, cái Nga và Thái. Giờ bảo tôi vào lớp này, không nói chuyện với ai, thì khác gì người ngoài hành tinh.
Minh thấy tôi ngồi im thì nói tiếp.
-Ở lớp. Bài nào khó thì trao đổi qua với nhau. Ai hiểu được thì hiểu. Còn có bài ra nhiều kết quả khác nhau thì tranh luận. Đây là cách làm việc tập thể, kết nối với nhau. Chứ không phải con trai với con gái cứ nói chuyện là thích nhau.
-Như chúng ta…
Minh nhìn khuôn mặt ngây ngốc của tôi rồi bật cười. Quay sang xoa đầu tôi.
-Nhiều lúc cậu hỏi những câu rất ngốc đấy nhé.
-Đừng có chê người khác.
-Không chê. Nhưng chúng ta, sao lại có thể mang ra so sánh với họ được.
Tôi ngồi im. Lườm Minh một cái. Minh không nhìn tôi mà quay đi.
Đúng hơn là tránh ánh mắt tôi. Tôi tức lên, quẹt kem bôi vào má cậu ấy.
-Gì đấy.?
-Kem.
-Bôi lên mặt hả. Kiến bâu cắn cho bây giờ.
-Để kiến bâu vào cậu đi cho chừa.
Tôi giơ ngón tay đầy kem. Minh giữ lại.
-Dám bôi lên mặt hả.?
-Dám đó.
Tôi dùng lức ấn tay xuống. Minh cầm cổ tay tôi, đưa cả ngón tay đầy kem lên miệng mút. Khuôn mặt vô cùng bình thản hại trái tim tôi lại lạc đi một nhịp mất rồi.
-Ngon lắm.
-Đâu.
Minh cầm tay tôi quệt lớp kem lên tay rồi đưa lên miệng tôi.
Tôi không mở miệng ra.
-Gì đấy?
-ăn thử đi. Ngon lắm.
Tôi cau mày, Minh lại tủm tỉm. Cầm ngón tay lên mút thêm lần nữa rồi lấy thìa xúc cho tôi.
-Tay chưa rửa. Nhiều giun lắm.
Tôi thích thú. Há miệng ăn kem, còn liếm môi cho lớp kem trắng quấn quanh môi chọc tức Minh. Cậu ấy nhìn vào môi tôi, khuôn mặt khẽ ửng đỏ rồi quay đi. Tôi tự nhiên cũng thấy sao sao ý. Là yêu nhau thì người ta sẽ hôn nhau còn gì. Nhưng mà giờ, chúng tôi chưa đủ tuổi để làm điều đó.
-Ngon không?
-Ngon.
-Ăn hết đi rồi về đó.
-Ăn hết là lên cân mất.
-Béo gầy quan trọng gì.
-Nhưng béo quá thì xấu.
Minh dừng lại nhìn tôi. Trầm ngâm giải thích.
-Béo thì không xấu. Nhưng thừa cân nhiều là không tốt cho sức khỏe.
-Cậu học ở đâu đấy.?
-Trên sách vở.
-Vậy là tớ cần giảm cân đúng không.?
-Cần vận động nhiều hơn. Và ít ăn chất béo.
Tôi đẩy cái bánh về phía Minh.
-Vậy mời ăn cả đi nhé.
-Này, làm gì có chuyện đó. Ăn hết chỗ này tối khỏi ăn cơm.
-Cũng được.
-Thế không vui đâu.
-Vậy cậu ăn ba tớ ăn một.
Minh gật. Vậy mà thi thoảng vẫn xúc cho tôi miếng rõ to. Chúng tôi vừa ăn, vừa kể chuyện cho nhau. Đến lúc hết mới đứng lên ra về.
-Tối rồi.
-Xe cậu để đâu?
-Tớ gửi ngoài cổng.
-Giờ bác bảo vệ đóng cửa rồi.
-Đi cửa sau.
-Còn xe tớ.
-Sáng mai đến lấy cũng được.
Tôi và Minh dắt nhau ra cổng sau mở cửa. Ông bảo vệ nghe tiếng động thì quát.
-Đứa nào, đứa nào đấy.
Hai đứa giật mình nắm tay nhau ba chân bốn cẳng chạy một mạch. Vừa chạy vừa thích thú cười.
Leo lên đến đường chính, ông bảo vệ chẳng lạ gì tôi. Mở cổng quát vọng từ xa.
-Con béo kia, liệu hồn đấy.
Tôi và Minh ra lấy xe đạp về nhà. Trên đường, tôi làm nhiệm vụ ôm cặp, Minh đèo tôi. Tôi cầm túi quần áo cho vào bên trong cặp cậu ấy. Rồi khóa lại.
Có lẽ lúc về cậu ấy sẽ phát hiện ra. Nhưng mà ít ra tôi cũng không làm cho cậu ấy ngại.
Món quà dù lớn hay nhỏ cũng có ý nghĩa riêng. Chỉ quan trọng chính là ở cách tặng.
Tôi chở Minh về rồi đạp xe về nhà. Thấy tôi mang cặp vào nhà, mẹ tôi ngó ra hỏi.
-Đi đâu mà về muộn thế con.?
-Con đi sinh nhật.
-Sinh nhật ai.?
-Minh ạ
-Đi với ai.?
-Cái Nga ạ.
Bố ngẩng lên nhìn tôi. Lúc tôi vừa ngồi xuống thì bố nói luôn.
-Cái Nga nó vừa gọi điện. Hỏi con có nhà không đấy.
Thôi. Tôi nói dối không đúng chỗ rồi. Mẹ cái con Nga. Không biết có chuyện gì mà nó lại gọi cho tôi như thế. Tôi cười như mếu.
-Bố, con… Con đi học thêm về… Thì rủ Mình đi ăn bánh rán.
-Đúng là đi ăn bánh rán không?
-Vâng.
-Với những đứa nào. ?
-Chúng nó không học thêm cùng con.
-Thằng Minh đi làm cơ mà.
-Không ạ. Mình đi ôn thi học sinh giỏi toán.
-Thằng Thái không đi à.?
-Không ạ.
-Sao lúc bố về thằng Minh chưa về.
-Lớp con tan muộn.. Bọn con ăn nhanh rồi về.
-Có hai đứa.
-Vâng. Nhưng mà không có gì đâu. Bố đừng lo.
-Bố mày không lo thì để mày làm giặc à.
-Bố thì.
-Đang tuổi đi học đừng có yêu đương vớ vẩn.
-Bố. Con biết rồi.
-Sau này học xong yêu cũng phải tìm thằng nào tử tế vào.
-Bố. Thế nào là tử tế.
-Rồi sau này lớn lên con sẽ hiểu.
Tôi bức xúc vì câu nói của bố.
-Con thấy Minh là người tốt. Không như những đứa khác.
-Tốt nhưng quan trọng là có lo cho Mình cuộc sống tử tế hay không. Trẻ con không thể hít không khí mà lớn lên được. Một túp lều tranh hai trái tim vàng chỉ có trong truyện cổ tích thôi con. Không có tiền thì vứt.
-Bố.. Bố suốt ngày chỉ tiền với tiền.
-Không có tiền mày có được như này không. Tao chỉ là muốn tốt cho mày thôi. Nó không cha không mẹ, nhà cửa không có, tương lai chưa biết đâu mà nần. Mày thử khổ thế xem mày sống được không.
-Bố, đấy là tương lai.
-Bố nói cho mày biết. Dù nó có tài giỏi thế nào cũng không thể cơ bản được như nhà thằng Thái.
-Bố, Minh và Thái không thể so sánh.
-Sao bố không so sánh xem ai giúp đỡ con nhiều hơn.
-Thì tao cũng giúp nó chứ có vô ơn với nó đâu. Thế là qúa tốt với nó rồi.
-Nếu không, nó không được tử tế như giờ đâu.
-Bố, Hóa ra bố nghĩ vậy.
Tôi ấm ức khóc.
-Tao nói lần cuối cùng. Không có yêu đương gì hết. Nếu để tao biết được. Tao sẽ xin nhà trường cho nó nghỉ học.
-Lúc đấy thì đừng có trách.
Tôi đứng lên. Nước mắt chảy dài vì tức giận. Miệng cứng đơ không thể nói được. Không thèm ăn cơm nữa mà bỏ lên phòng nằm khóc. Bố tôi quá đáng lắm đúng không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!