Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào - Chương 12: "Thành thật mà nói, bọn họ đều lưu luyến và khao khát cơ thể của nhau"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào


Chương 12: "Thành thật mà nói, bọn họ đều lưu luyến và khao khát cơ thể của nhau"


Edit: Diệp Vũ Lam

➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖

Nói là hẹn đi đánh golf với cục trưởng Lý, nhưng thật ra mọi người đều chỉ đi bộ chậm rãi trên thảm cỏ xanh mướt và trò chuyện với nhau mà thôi.

Cục trưởng Lý cũng không nói nhiều về dự án “mắt thần,” Chu Dịch cũng không sốt ruột, lại còn phối hợp nói chuyện phiếm với cục trưởng Lý.

Dự án lớn như vậy không phải chỉ gặp mặt một lần là có thể đàm phán xong. Có lẽ lần gặp mặt gấp gáp này chỉ là để lại ấn tượng đầu tiên cho cả hai bên mà thôi.

Cục trưởng Lý chắc chắn không chỉ gặp mặt trao đổi với mỗi công ty Hoa Tín, ông ta nhất định đã gặp qua các nhà khai thác viễn thông có trình độ chuyên môn khác. Chu Dịch muốn mình là người đi đầu, trở về công ty sẽ chuẩn bị trước hồ sơ dự thầu, đề xuất thỏa thuận về giá cả và dịch vụ để làm hài lòng hai bên.

Đi trên thảm cỏ xanh mướt, cục trưởng Lý thỉnh thoảng lại vung gậy đánh một quả bóng golf. Ngay cả Tô Nam Tinh không am hiểu về bộ môn golf cũng có thể nhìn ra kỹ thuật đánh golf của ông ta không được tốt cho lắm. Do Chu Dịch cũng vung gậy lên đánh một cú, nhìn động tác đẹp mắt của Chu Dịch như một vận động viên golf trên tivi là có thể suy ra kỹ thuật đánh của cục trưởng Lý.

Ngay cả khi xoay người đánh bóng theo hình vòng cung, động tác của Chu Dịch vẫn đẹp mắt hơn.

Tô Nam Tinh nhìn Chu Dịch đang cười nói vui vẻ thì thầm nghĩ: Có lẽ anh ta làm chuyện gì cũng đều xuất sắc hơn người khác.

Mặc dù kỹ thuật đánh của cục trưởng Lý không được tốt, nhưng mà ông ta hiếm khi gặp được một người có kỹ thuật đánh hay như Chu Dịch nên đã khen Chu Dịch một câu: “Đánh đẹp lắm!”

Chu Dịch nói: “Trước đây cục trưởng Đặng của thành phố Liên Sơn cũng rất thích đánh golf. Lúc đó tôi cũng là người đại diện của Hoa Tín đến thành phố Liên Sơn để đàm phán về dự án “mắt thần,” cũng từng đi theo ông ấy chơi đánh golf. Kỹ thuật đánh của cục trưởng Đặng rất tốt, nhưng mà lại không có chỗ để ông ấy trổ tài.”

Một câu nói bao hàm rất nhiều nội dung khiến cho cục trưởng Lý phải nhìn Chu Dịch bằng ánh mắt khác, nói một câu đầy ẩn ý: “Giám đốc Chu quả là tuổi trẻ tài cao.” Sau đó mới bắt đầu hỏi về dự án “mắt thần” của thành phố Liên Sơn: “Vậy dự án “mắt thần” của thành phố Liên Sơn cũng là do Hoa Tín các cậu làm sao?”

Lúc này không thể để sếp đứng ra khoe khoang, là cấp dưới thì phải đứng ra phát biểu. Tô Nam Tinh kịp thời xen vào câu chuyện, cô nói: “Hoa Tín chúng tôi không những làm dự án đó, mà giám đốc Chu của chúng tôi còn đích thân đi đàm phán. Thành phố Liên Sơn là thành phố lớn thứ hai trong tỉnh, nền tảng hệ thống giám sát còn phức tạp hơn cả thành phố Phổ Khẩu. Hoa Tín chúng tôi có khả năng tích hợp các nền tảng giám sát lớn đó, hơn nữa còn có thể giúp thành phố tiết kiệm tối đa chi phí.”

Chu Dịch liếc nhìn Tô Nam Tinh, hôm nay cô ăn mặc rất đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, thoa chút son môi, tự tin giao tiếp với cục trưởng an ninh, thoạt nhìn rất vui vẻ, phấn khởi. Cả ngày hôm nay, cô khiến cho anh liên tục bị phân tâm. Cũng may mà cục trưởng Lý không nói về những chủ đề quan trọng nên anh vẫn có thể đối đáp một cách trơn tru.

Tô Nam Tinh đã thành công khơi dậy sự hứng thú của cục trưởng Lý. Hơn nữa khi đối mặt với một cô gái trẻ đẹp, người đàn ông vẫn luôn rất rộng lượng, “Nói thêm về tình hình của thành phố Liên Sơn được không?”

Tô Nam Tinh đã xem qua dự án “mắt thần” của thành phố Liên Sơn, cho nên bây giờ cô có thể từ từ nói cho cục trưởng Lý biết. Chu Dịch ở bên cạnh thỉnh thoảng nói thêm vào, làm cho cục trưởng Lý gật đầu liên tục.

Chu Dịch nói: “Big Data sẽ sàng lọc dữ liệu dựa trên hệ thống nhận dạng khuôn mặt, nhận dạng dáng đi. Ngoài ra, ngàm ống kính* giám sát xe cộ trên đường, đường truyền mạng cũng là một trong những yếu tố quan trọng của dự án “mắt thần” này, trình độ chuyên môn của Hoa Tín chúng tôi rất cao.”

*Ngàm ống kinh (từ chuyên ngành): là cổng kết nối giữa máy ảnh và ống kính.

Anh còn nói: “Hiện tại công trình “mắt thần” đang được phát triển khắp các thành phố, từ thành phố hạng nhất đến hạng nhì, rồi đến cả thành phố hạng ba. Nhóm công ty Hoa Tín chúng tôi gần như đã tham gia cải tạo công trình “mắt thần” của hơn một nửa thành phố nên có rất nhiều kinh nghiệm ở phương diện này, giá cả cũng phù hợp nhất trong số các nhà khai thác viễn thông.”

Đến lúc này, những điều cốt cõi đã được nói ra hết. Lúc này cục trưởng Lý mới gật đầu và để tâm đến bọn họ, ông nói với trợ lý của mình: “Lúc quay về, cậu gửi một bản thông số chi tiết mà thành phố Phổ Khẩu chúng ta yêu cầu cho giám đốc Chu đi.”

Chu Dịch nói: “Tất nhiên những phần chi tiết còn phải nhìn vào hợp đồng đấu thầu của chúng tôi.”

Cục trưởng Lý nói: “Đúng vậy, chúng tôi vẫn phải xem hợp đồng.”

Chu Dịch mỉm cười, không nói thêm những chuyện khác, mục đích cơ bản của chuyến đi này đã đạt được.

Cuộc gặp mặt này không kéo dài quá một tiếng, các nhà lãnh đạo như cục trưởng Lý đều bận rộn vào cả cuối tuần. Sau khi nói chuyện với Chu Dịch thêm được một lúc, ông ta phải vội vàng chạy đi họp.

Sau khi hai bên bắt tay nhau, cục trưởng Lý lại khen Chu Dịch: “Giám đốc Chu thật đúng là tuổi trẻ tài cao, hy vọng có thể hợp tác với giám đốc Chu nhiều hơn.”

Chu Dịch cũng nói: “Hoa Tín chúng tôi nhất định sẽ cố gắng giúp hệ thống an ninh công cộng hoạt động dễ dàng hơn nhờ sự hỗ trợ của hệ thống “mắt thần”, bảo vệ an toàn cho người dân bằng những tiến bộ khoa học kỹ thuật.”

Sau cuộc gặp mặt với cục trưởng Lý, Tô Nam Tinh và Chu Dịch đều đi về khách sạn để nghỉ ngơi. Buổi chiều chính là buổi tiệc giữa các vị lãnh đạo bên công ty Hoa Tín và các thành viên trong bộ phận tích hợp hệ thống của thành phố Phổ Khẩu.

Một người lãnh đạo như Chu Dịch lại xuống đến tận đây, nếu không tranh thủ gặp gỡ giao lưu thì thật lãng phí.

Tô Nam Tinh đã thay một bộ đồ khác khi đi theo Chu Dịch đến buổi tiệc. Đó chính là bộ đồ mà cô mua vào ngày hôm qua, áo sơ mi lụa tơ tằm màu đỏ phối với chân váy ren màu đen, mang đôi giày cao gót màu nude.

Bộ đồ này là tiêu chuẩn của thời trang công sở cho phái nữ, thế nhưng khi Tô Nam Tinh mặc vào, nhìn từ phía trước có thể thấy được bộ ngực to, eo thon và đôi chân dài của cô. Khi nhìn thấy Tô Nam Tinh, giám đốc Từ và trưởng bộ phận Trần trong công ty thành phố đều nhớ đến hình ảnh cô mặc váy golf ngắn, để lộ đôi chân dài nuột nà trong buổi đàm phán sáng nay.

Nhìn từ phía sau, cặp mông dưới chiếc váy của Tô Nam Tinh đung đưa theo từng bước đi trên đôi giày cao gót, quả thực khiến người ta không thể rời mắt.

Hôm qua Tô Nam Tinh mặc bộ đồ công sở màu xám, mặc dù những người bên công ty thành phố đều đón tiếp niềm nở, nhưng họ lại không ngờ hôm nay Tô Nam Tinh đã thay đổi 180 độ, đã trở thành một người đẹp gợi cảm.

Chiếc áo sơ mi lụa tơ tằm màu đỏ phối với màu son môi đỏ càng khiến cô rực rỡ hơn. Hơn nữa, cô còn búi tóc lên, thả một vài sợi tóc lưa thưa hai bên trán khiến cô càng gợi cảm hơn.

Những người trong công ty thành phố đều nghĩ rằng: Người bên công ty tỉnh không phải là dạng tầm thường. Giám đốc Chu dẫn giám đốc Tô tới là để đàm phán thương lượng, chứ không phải tùy tiện dẫn theo một tay sai vặt.

Do đã thảo luận xong những điểm chính yếu với cục trưởng Lý, Chu Dịch hơi thả lỏng người, nhưng mà Tô Nam Tinh thì không. Lát nữa cô phải đi chung với sếp đến buổi tiệc, có lẽ chuyện uống rượu là điều không thể tránh khỏi, cô còn phải chuẩn bị tinh thần để “chiến đấu.”

Lúc Tô Nam Tinh và Chu Dịch đi ra khỏi thang máy trong khách sạn, Chu Dịch bỗng nói với cô: “Hôm nay rất đẹp.” Lại là kiểu nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng mà Tô Nam Tinh vẫn nhếch khóe môi lên, nhỏ giọng “ừm” một tiếng.

Bọn họ ăn tối chung với người của công ty thành phố Phổ Khẩu. Lúc mới nhập tiệc, mọi người còn tuân thủ các quy định giữa cấp trên và cấp dưới. Người của công ty thành phố ngồi ở một bên, Tô Nam Tinh và Chu Dịch ngồi ở một bên.

Ăn được một lúc, giám đốc Từ của công ty thành phố mới nâng ly rượu lên, “Nào, trước tiên chúng ta hãy mời giám đốc Chu một ly.” Được giám đốc cùng cấp bậc mời rượu, tất nhiên Chu Dịch sẽ không từ chối, uống cạn ly rượu với giám đốc Từ.

Trưởng bộ phận Trần ngồi bên cạnh nói: “Giám đốc Chu thật hào sảng, tửu lượng thật cao!” Sau đó, anh ta cũng mời Chu Dịch một ly, Chu Dịch cũng không từ chối. Anh ta là cấp dưới trực tiếp tại thành phố trực thuộc tỉnh, anh không thể không nể mặt nên cũng uống cạn một hơi.

Sau đó, Chu Dịch và Tô Nam Tinh liên tục bị người bên công ty thành phố mời rượu. Chức vụ giám đốc chuyên ngành của Tô Nam Tinh cùng cấp bậc với trưởng bộ phận Trần ở đây, hơn nữa trông cô rất đẹp, vóc dáng cũng cao ráo, những người lãnh đạo có mặt tại đây đều muốn làm quen, uống rượu với cô.

Uống được vài ly, mọi người bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, bầu không khí sôi nổi hẳn lên.

Trưởng bộ phận Trần nói: “Hôm nay giám đốc Tô thực sự khiến chúng tôi phải nhìn bằng một cặp mắt khác. Ngày hôm qua nhìn giám đốc Tô giống như là một người không thích nói nhiều, vậy mà trong cuộc đàm phán ngày hôm nay, cô lại nói rất thẳng thắn, giống như đã biến thành một người khác trong chớp mắt.”

Đang nói thì cầm ly rượu lên, nói một câu đầy ẩn ý với Tô Nam Tinh: “Sau này xin giám đốc Chu chỉ bảo nhiều hơn. Tôi xin uống cạn một ly trước.”

Sau khi uống được vài ly, Chu Dịch cảm thấy phấn khích hơn, nhưng anh vẫn luôn cố gắng giữ bình tĩnh. Anh lén liếc nhìn Tô Nam Tinh một vòng, cảm thấy cô mặc đồ màu đỏ là bắt mắt nhất.

Sau khi trưởng bộ phần Trần nói xong, những người trưởng bộ phận khác cũng mời rượu theo. Do Tô Nam Tinh rất xinh đẹp và gợi cảm nên bọn họ đều muốn nói chuyện với cô nhiều hơn.

Thật ra Tô Nam Tinh còn nhớ rõ bệnh viêm dạ dày mãn tính của Chu Dịch nên cô liền bắt đầu đỡ rượu hộ Chu Dịch. Lúc giám đốc Từ nâng ly lên muốn uống tiếp với Chu Dịch, Tô Nam Tinh đã cầm ly rượu và đứng lên, mỉm cười nói: “Sao giám đốc Từ lại chỉ uống rượu với giám đốc Chu thôi vậy? Nào, chúng ta cùng uống vài ly nào.”

Hiển nhiên giám đốc Từ cũng rất vui khi được tiếp xúc với người đẹp Tô Nam Tinh, “Là lỗi của tôi, tôi tự phạt một ly, cô cứ tự nhiên.” Nói xong thì uống luôn hai ly.

Chu Dịch biết Tô Nam Tinh đang đỡ rượu hộ mình, khóe miệng bất giác nở nụ cười. Tô Nam Tinh còn cố tình múc một chén súp trứng cà chua cho anh, nói nhỏ vào tai anh: “Ăn nhiều súp một chút để điều dưỡng dạ dày.”

Không ngờ Tô Nam Tinh còn nhớ rõ bệnh viêm dạ dày của mình, trong lòng Chu Dịch như có một dòng nước ấm chảy qua.

Mặc dù anh có chút vui mừng khi Tô Nam Tinh vẫn nghĩ đến anh, thế nhưng anh không thể để Tô Nam Tinh “chiến đấu” một mình trong lúc này. Sau khi Tô Nam Tinh đỡ hai ly rượu giúp anh, Chu Dịch ăn xong chén súp trứng cà chua thì kéo cô về chỗ ngồi, tự mình “ra trận.”

Người khác đều không nhìn thấy anh nắm lấy tay của Tô Nam Tinh ở dưới bàn. Tô Nam Tinh sửng sốt, cũng trở về chỗ ngồi. Lúc Chu Dịch uống rượu với người khác, anh vẫn nắm chặt lấy tay cô ở dưới bàn, cho đến khi có người mời rượu, anh mới thả tay ra.

Tô Nam Tinh nghĩ rằng bọn họ đã say rồi.

Vì vậy sau đó có những chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát.

Sau khi trở về khách sạn, Chu Dịch ngà ngà say được giám đốc Từ và trưởng bộ phận Trần dìu về phòng. Bọn họ đặt Chu Dịch lên giường rồi nói với Tô Nam Tinh: “Giám đốc Tô, cảm phiền cô lo phần còn lại.” Hai người này cũng đã nói ngọng, tất cả mọi người đều đã say rồi.

Thật ra Tô Nam Tinh cũng hơi say, nhưng cô vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo. Cô vắt khô một chiếc khăn ướt rồi lau mặt cho Chu Dịch, phát hiện ba cúc áo trên cổ áo sơ mi của anh ta không biết đã được tháo ra từ lúc nào, để lộ ra yết hầu gợi cảm.

Tô Nam Tinh dùng khăn ướt lau nhẹ nhàng khuôn mặt của anh, lại còn muốn lau tay giúp anh.

Đang lau thì Chu Dịch bỗng kéo tay của Tô Nam Tinh lại.

Sau đó, Tô Nam Tinh cảm thấy choáng váng, cô đã bị Chu Dịch đè lên giường trong nháy mắt.

“Anh không có say rượu sao?”

Chu Dịch lại không nói câu nào, hơi thở của anh phảng phất mùi rượu và mùi bạc hà dịu nhẹ. Cơ thể nóng hừng hực áp sát vào người của Tô Nam Tinh, lồng ngực rắn chắc đè lên bộ ngực của cô.

Cuối cùng bọn họ lại dây dưa với nhau một lần nữa.

Đôi tay anh lướt nhẹ qua gương mặt cô, lướt qua đôi môi của cô, vuốt ve chỗ đó giống như đang đùa nghịch một quả anh đào tươi ngon.

Anh nói: “Cô mặc đồ màu đỏ trông rất đẹp.”

Tô Nam Tinh nhìn anh, không nói gì cả.

Thế nhưng Chu Dịch lại nhìn cô bằng đôi mắt sáng rực, giống như đang chờ đợi câu trả lời của cô. Cuối cùng Tô Nam Tinh cũng “ừm” một tiếng.

Chu Dịch còn nói: “Tôi rất thích nhìn cô mặc đồ màu đỏ…”

Thậm chí Tô Nam Tinh có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Rõ ràng cô muốn kháng cự, thế nhưng cô lại không còn chút sức lực nào. Cô nghĩ mình nhất định đã say rồi, đầu óc choáng váng, vì vậy cô đành thuận theo tự nhiên.

Vì vậy lúc Chu Dịch hôn cô, cô cũng không kháng cự.

Thành thật mà nói, bọn họ đều lưu luyến và khao khát cơ thể của nhau.

HẾT CHƯƠNG 12

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN