Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm
Chương 324
Chương 324: Cuối cùng Giản Đồng cũng đạt được những gì mà cô ấy muốn.
Từng ngày từng ngày trôi qua, người đàn ông vẫn luôn nấu ăn. Những lúc đi làm thì anh sẽ dẫn cô đi theo bên cạnh mình, luôn luôn đặt cô dưới mí mắt của anh. Trông giống như một cặp vợ chồng ngọt ngào đang ân ân ái ái.
Trong mắt của mọi người có sự ngưỡng mộ với Giản Đồng.
Một người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa biết quan tâm tới gia đình.
Thời gian trôi qua thì mọi người cũng dần dần biết được điều đó.
Có người xúc động nói: Giản Đông của nhà họ Giản đó, cũng coi như là may mắn, nhớ lại năm đó cô ấy đã dùng tất cả sức lực của mình để theo đuổi Trầm Tu Cẩn.
Cũng có người phụ họa thêm: Bây giờ cô ấy đã đạt được ước nguyện rồi.
Một ngày cuối tuần.
“Tôi muốn đi thăm anh ta”
“Ai cơ?”
“… Anh trai của tôi.”
Dưới đáy mắt của người đàn ông lóe lên tia sáng: “Chuyện của Giản Mạch Bạch em không cần phải lo nữa”
Giản Đồng nắm chặt lòng bàn tay, qua một lúc…
“Tình hình của anh ta không được tốt cho lắm, tôi muốn gặp anh ta một chút”
“Anh đối xử với em không đủ tốt sao?” Người đàn ông nhận định cô lại muốn nghĩ cách trốn khỏi anh: “Giản Mạch Bạch, Giản Mạch Bạch tốt như vậy sao? Giản Mạch Bạch rất quan trọng với em sao? Em vẫn muốn ghép tủy cho Giản Mạch Bạch sao? Anh nói cho em biết, anh sẽ không để em đi gặp anh ta đâu. Em từ bỏ ý định này đi!”
Từ bỏ ý định rời khỏi tôi đỉ!
Anh tức giận!
Vào thời điểm này chỉ cần có một chút rắc rối thôi là anh sẽ nghĩ người con gái này đang tìm cách rời xa anh.
“Giản Mạch Bạch sống hay chết đều không liên quan tới em. Tiểu Đồng, em ngoan một chút, ngoan một chút cũng không được sao?”
Anh sợ, vì là sợ cho nên dù có phải dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng sẽ không để cô rời khỏi tâm mắt của anh.
Anh cũng mơ hồ cảm thấy, trong lòng cô, Giản Mạch Bạch lại quan trọng như vậy sao?
Cô ấy không ngần ngại rủi ro để ghép tủy sao?
Vậy anh thì sao?
Nếu như cô ấy xảy ra chuyện thì anh phải làm sao?
Người con gái cũng bị kích động, trong lòng như có một hơi thở khích lệ, cho nên giây phút này bùng phát lên: “Anh nói chuyện có đạo lý một chút được không! Tôi chỉ là muốn đi gặp anh trai của tôi! Với cả, cơ thể này là của tôi! Anh dựa vào cái gì mà đòi thay tôi làm chủ!”
“Quả nhiên là em vẫn muốn đi ghép tủy! Em muốn rời khỏi anh như vậy sao?” Người đàn ông tức giận, càng nói chuyện không có lý lẽ hơn: “Giản Đông! Em muốn rời khỏi anh như vậy sao?”
“Đúng! Tôi chính là muốn rời khỏi anh!” Anh vừa lòng chưal Cô không dám nói ra, giầy phút này cô hét lên với anh: “Anh bị điên rồi! Anh cầm tù tôi còn muốn tôi cảm kích anh sao? Đối xử tốt với tôi sao? Ha ha ha..” Cô cười trong nước mät: “Anh bảo räng anh đối xử tốt với tôi sao? Vậy tôi có thể cầu xin anh thu hồi lại cái “Tốt” của anh không? Nếu như anh thật sự đối xử tốt với tôi, vậy thì để cho tôi đi!”
Người đàn ông buông bỏ những thứ trong tay xuống, gương mặt lạnh lùng bước tới bên cạnh cô: “Rút lại những lời em vừa nói!”
“Không! Rút lại lời nào cơ? Để cho tôi rời đi sao? Hay là tôi muốn rời khỏi anh? Trầm Tu Cẩn!
Tôi chịu đủ rồi! Tại sao tôi phải nghe theo anh!
Anh dựa vào cái gì mà đòi giam tôi?”
Cô tức tới mức toàn thân run rẩy.
Anh ấy nói cái gì cô cũng phải làm theo.
Mà cô chỉ muốn đi thăm Giản Mạch Bạch, điện thoại của cô đã bị anh tịch thu, ngay cả một người để liên lạc cô cũng không có. Cô thậm chí còn không biết tình hình hiện tại của Giản Mạch Bạch như thế nào rồi.
Cô chỉ muốn đi thăm một chút thôi mà.
… Đúng, cô đáng nhẽ phải hận Giản Mạch Bạch, thậm chí còn phải hận ông cụ Giản nữa Nhưng mà… Cô không làm được.
Khi màn đêm buông xuống, cô cũng sợ, sợ những điều mà ông đối xử tốt với cô là đã được lên kế hoạch từ trước. Cô sợ những điều tốt đẹp đó, không chỉ là vì dự định để cho cô cam tâm tình nguyện đối xử tốt với Giản Mạch Bạch, mà cô còn sợ ông nội từ trước tới giờ chưa hề yêu thương, một chút cũng không hề có.
Nếu như vậy thì cuộc sống này của cô còn ý nghĩa gì nữa?
Ông nội đối xử tốt với cô, cho nên cô ghi nhớ ân tình của ông nội. Cô yêu thương ông của mình, nhưng mà mọi người lại nói với cô răng, từ trước tới giờ có lẽ ông của cô không hề thích cô.
Cô thừa nhận cô yêu Trầm Tu Cẩn tới mức cầu mà không được, chịu đựng bao nhiêu đẳng cay.
Nhưng mà cuộc đời này… Giản Đồng cô, rốt cuộc là cái gi!
Cô chỉ muốn đi thăm Giản Mạch Bạch cùng huyết thống kia với mình, chỉ là muốn đi thăm người mà lúc nhỏ cũng từng thật sự đối xử tốt với cô, xem xem rốt cuộc anh ta thế nào rồi.
Nhưng mà người đàn ông này lại không cho phép!
“Giản Đồng, đừng làm cho anh tức giận.” Vẻ mặt của người đàn ông xanh lét nói: “Em có nhớ anh đã từng nói, về sau đừng bao giờ để anh nghe thấy hai chữ “Rời đi” từ miệng em”
Người con gái lại càng tức giận hơn: “Anh thật sự bị điên rồi! Anh bảo Hạ Vi Minh là do tôi hại chết, vậy thì tôi thừa nhận, tôi thừa nhận rồi còn không được sao! Như mà anh nhìn xem tôi bây giờ đã thành bộ dạng ma quỷ như thế này rồi, rốt cuộc anh còn muốn tôi phải làm gì nữa! Mạng đền mạng sao? Được! Tôi trả lại cho anh!”
Không kịp đề phòng cô đã năm lấy chiếc dao gọt hoa quả đang để ở bên cạnh. Cô không chút do dự hướng đầu mũi dao vào tim của mình.
Giây phút mà cô cầm lấy chiếc dao, có lẽ chỉ là một quyết định bốc đồng. Nhưng mà lúc chiếc dao hướng về phía tim của mình, Giản Đồng lại cảm thấy, toàn thân của cô thả lỏng ra, và cô được giải thoát rồi Âm thanh của con dao đâm vào da thịt, máu tươi chảy ra. Nhưng mà không phải là của cô.
Đôi mắt của cô dịch chuyển xuống, dưới lưỡi dao sắc bén là một bàn tay đang năm chặt lấy nó, máu tươi chảy từng giọt từng giọt xuống dưới đất.
Vấn còn chưa kịp nhìn rõ sự đau khổ trong đôi mặt của người đàn ông kia, thì người đó lại tựa như không hề biết đau đớn, rút con dao ở trong tay cô vất ra nơi xa.
Một giây sau Đầu óc quay cuồng.
Lúc nhìn lại, thì cả người cô đã bị vác vào.
phòng ngủ Mặc của cô trắng bệch, trong chớp mắt cô hiểu răng tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì.
“Trầm Nhị Trầm Nhị, Trầm Tu Cẩn bị thương rồi!” Cô biết rằng, nếu như cầu xin anh ấy buông tay thì chäc chäc anh ấy sẽ không nghe.
€ô chỉ có thể hò lên với bên ngoài Quả nhiên ở ngoài cửa vang lên giọng nói: “Cậu chủ…”
“Cút!” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên.
Vẻ mặt đang đứng ngoài cửa của Trâm Nhị ngưng đọng lại, một giây sau anh ta rời đi và đóng cửa lại.
“Trầm Tu Cẩn! Anh điên rồi!” Cô tuyệt vọng hét: “Trầm Tu Cẩn! Anh dám!”
“Trầm Tu Cẩn… Không được!”
“Trầm Tu Cẩn… Tôi hận anh!”
Tất cả sự gào thét đều xuất phát từ trong tim, nhưng cuối cùng lại biến thành tuyệt vọng.
Thế giới của cô đột nhiên biến thành màu đen “Bị giam cầm, bị ép buộc phải quan hệ, Trâm Tu Cẩn… Rốt cuộc… Anh coi tôi là gì?”
Người con gái lẩm bẩm nói.
Người đàn ông ở trên hơi khựng người lại, anh giơ bàn tay che lên mät của cô, và một nụ hôn rơi xuống trên bàn tay đang bịt mắt cô… Em là, là một người rất quan trọng với anh.
Nhưng mà anh không nói ra “Giản Đồng, đừng tìm cách chạy trốn nữa. Cả cuộc đời này em nhận định là phải dây dưa đời đời kiếp kiếp với anh rồi. Nếu như anh không đồng ý thì em đừng mong chạy đi đâu được”
Anh, điên thật rồi.
Trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng mà vần không kìm được mong muốn chiếm lấy cô ấy.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, cô nói: “Tôi hận anh”
Anh nhăm mắt lại, sau khi mở mät ra thì tất cả sự đau khổ ở trong mắt đã được thay thế bằng sự lạnh lùng: “Tùy em”
Dù hận cũng được. Hận thì cũng chỉ hận một mình anh.
Chỉ cần trong mắt cô có một mình anh, thì yêu cũng được, hận cũng được, anh đều không để ý.
Nhưng mà giây phút mà cô nói cô hận anh, anh cảm thấy toàn thân đau đớn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!