Kiếm Chủng - Chương 81: Quỷ Súc Quật quán rượu chữ Hoài
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Kiếm Chủng


Chương 81: Quỷ Súc Quật quán rượu chữ Hoài


Edit: knoiram

Quỷ Súc Quật là một địa danh, trước vốn không có tên như vậy, không ai biết người ta bắt đầu gọi nó như thế từ lúc nào, nhưng mà bây giờ nói tới Quỷ Sức Quật, không phải Quỷ Súc cỡ Quỷ Linh trở lên thì chẳng dám bén mảng tới gần.

Quỷ Linh ở U Minh giới lại phân làm có hình người và không có hình người, không thuộc hình người đó là súc sinh. Có người nói, Quật chủ đáng sợ nhất trong Quỷ Súc Quật năm xưa trốn ra từ Súc Sinh Đạo trong Lục Đạo Luân Hồi, vốn đã phải vào Súc Sinh Đạo, vậy mà ngoan cường trốn thoát thành công dựa vào một thân bản lĩnh, cho tới bây giờ vẫn không bị Chuyển Luân Vương bắt trở lại, có thể thấy hắn thần thông không tệ.

(Lục Đạo Luân Hồi: Theo quan điểm Phật giáo, tùy vào nghiệp của chúng sinh mà sau khi chết, chúng sinh đó có thể tồn tại dưới dạng thân trung ấm một thời gian, rồi tái sinh vào một trong 6 cõi với cuộc đời mới: Cõi trời (tiếng Phạn: deva), Cõi thần (tiếng Phạn: asura), Cõi người (tiếng Phạn: manussa), Cõi súc sinh (tiếng Phạn: tiracchānayoni), Cõi ngạ quỷ (quỷ đói) (tiếng Phạn: petta), Cõi địa ngục (tiếng Phạn: niraya). Chuyển Luân Vương: trông coi Thập Điện trong Thập Điện Diêm Vương, ngoài ra còn chín Diêm Vương khác, chi tiết mời tham khảo trên wiki).

Kim Tượng Đế đưa rượu đương nhiên không thể nào là đưa cho vị Quật chủ đáng sợ nhất kia, cũng không phải những nhân vật lợi hại khác, mà giao cho một kẻ tên gọi Lý Hoài Bộ, gã là con người.

Một con người tồn tại trong U Minh giới không phải là chuyện dễ dàng, huống chỉ hảo hảo sinh sống nơi Quỷ Súc Quật, còn mua được Bổ Hồn Tửu đồ tốt thế này, tất nhiên gã không đơn giản, nhưng mặc kệ thân phận gã có không đơn giản đến mức nào cũng không ảnh hưởng đến Kim Tượng Đế, bởi vì hắn chỉ tiện đường đưa đến một hồ rượu dùm người khác thôi mà.

Thi yêu cường đại lúc nãy cũng không ngăn được hắn, tuy hắn biết bản thân khó giết được nó, nhưng nó muốn giết hắn cũng không dễ.

Lâm Hoài Bộ, cái tên này thăm dò không khó, vì Lâm Hoài Bộ có mở một tửu quán ở Quỷ Súc Quật. Tửu quán này vừa phục vụ rượu, vừa có đàn hát. Ca hát trong tửu quán đều là nữ tử nhân gian, hơn nữa tu vi của mấy cô này nhìn không kém, tuy mặt mũi có phần lạnh lẽo nhưng công phu đàn ca hát xướng không đến nỗi nào, ít nhất là dư sức phục vụ một đám Quỷ Súc trong sảnh chính.

Ngồi trong sảnh, đa số là quái vật, ít có tên nào mang hình người. Kim Tượng Đế đảo mắt một lượt, thấy một tên phục vụ đầu heo đang chạy vặt, chứng kiến một con chó to lớn đang vỗ tay, một con gà đang rung đùi theo khúc nhạc. Còn lại đều là những kẻ quái dị, hoặc là có con mắt thứ ba, hoặc toàn thân thể là những con mắt, có một kẻ có tám chân, có một gã còn không có tay chân, nhìn như một bãi bùn đen, thế mà cứ há miệng nhóp nhép liên tục.

Hồn có phân chia thú hồn và nhân hồn, nhân hồn chưa nhập luân hồi tại U Minh giới có cơ duyên sẽ thành Quỷ Linh, dĩ nhiên sẽ lấy hình dạng con người, còn thú hồn thành quỷ tất nhiên có bộ dáng của thú. Nhưng nếu là hồn phách ly thể mà tiến vào U Minh thường thường đều bị thương tổn, đại đa số thành quỷ sẽ không còn giữ được diện mục như cũ, hoặc giả là do chém giết mà biến thành hình thù kỳ quái.

Tướng do tâm sinh, tướng mạo con người còn có thể biến hóa do tâm ý tính tình, huống hồ là hồn quỷ, cho nên Quỷ Súc quái ở đây đều tà ác vô cùng, nếu đến nhân gian, chắc chắn bị xếp vào loại đại hung đại ác.

Lúc Kim Tượng Đế xuất hiện tại cửa lớn quán rượu chữ Hoài, toàn bộ Quỷ Súc quái trong quán đều đổ mắt nhìn, bộ kim y trên người Kim Tượng Đế làm lũ quỷ chói mắt, thêm nữa là một thân linh khí thanh khiết khiến bọn chúng thèm khát, nhưng cũng không có tên nào xông đến bắt Kim Tượng Đế bỏ vào miệng cả.

Bởi vì Quỷ Súc quái sinh tồn trong Quỷ Súc Quật đều có trí tuệ, bọn chúng hiểu rẳng những con người, hoặc yêu quái dám đến chỗ này tựu không có ai đơn giản.

Đám nữ tử đánh đàn trên kia cũng liếc nhìn Kim Tượng Đế, pháp môn mà Kim Tượng Đế tu luyện là Đạo môn chính gốc, cho nên thân thể hắn hiển lộ một thân thanh linh chi khí, ánh mắt dù thiên lãnh, lại không có một tia hung tà.

Lúc này, có một người áo trắng chạy ra chào đón, gã hỏi: “Khách quan đến uống rượu hay là nghe tiểu khúc?”

“Uống rượu, nghe hát đều được”. Kim Tượng Đế nói.

“Tốt, mời khách quan theo tôi”. Người áo trắng đáp lời, dẫn Kim Tượng Đế đi vào trong.

Người áo trắng này lại không thể nói là người, hắn là Quỷ Linh, bạch bào trên người chính là quỷ khí, gương mặt thì trắng bềnh bệch, thế mà bờ môi cứ đỏ hồng hồng.

Trên đường đi qua rất nhiều gian phòng, bố cục đều rất quái lạ, cửa sổ đóng kín, áp lực âm trầm, hình điêu khắc trên cột gỗ toàn là yêu quái hoặc ăn thịt nhai tim, hoặc lột da dọa người. Giấy dán trên vách cũng toàn theo kiểu cách tà dị, nhìn qua quỷ dị vô cùng.

Tuy có thể ngó thấy ánh đèn bên trong phòng hắt qua cửa sổ, ngó thấy lũ quỷ ăn uống chơi bời nhưng lại không biết được bọn chúng đang nói cái gì. Có điều, mỗi khi Kim Tượng Đế đi ngang một gian phòng, thì cửa phòng nhanh chóng được mở bung, bên trong thò ra lố nhố mấy cái đầu quỷ. Bọn chúng ngửi thấy khí tức sinh hồn, tham lam nhìn về Kim Tượng Đế. Kim Tượng Đế không chớp mắt một cái, cứ từng bước từng bước đi qua.

Thần sắc ung dung cộng thêm cỗ thanh linh chi khí trên người hắn khiến cho lũ quỷ tham lam ra mặt, nhưng không dám đả động gì cả, bởi bọn chúng nhớ đến một loại nhân vật, chính là Thiên Giới tiên nhân, đây là khí độ chỉ có tiên gia mới có. Tuy nói thần tiên có bối phận cao không lí nào đến chỗ này, nhưng phàm đã là thần tiên thì đều không dễ chọc vào.

Người áo trắng dẫn Kim Tượng Đế vào một căn phòng, trong phòng đốt một ngọn thanh đăng u ám, bày biện các thứ không phức tạp, nhưng cũng không đơn giản.

“Khách quan muốn uống rượu gì, nghe ca khúc gì”. Quỷ Linh áo trắng hỏi.

“Thật ra ta không phải đến để uống rượu nghe hát, mà được người khác nhờ vả mang đến cho ông chủ Lý một bầu rượu”. Kim Tượng Đế nói.

Quỷ Linh áo trắng thoáng đánh giá Kim Tượng Đế một phen, rồi nói: “Khó trách lại như vậy, mời ngài đợi một lát”. Nói xong hắn đi ra rồi đóng cửa phòng.

Chốc sau, có tiếng cười từ bên ngoài vọng vào, cửa phòng theo đó được mở ra, xuất hiện là một người trung niên, người trung niên diện mạo cực kì xấu xí, nói xấu như quỷ cũng không sai, cộng thêm vì quanh năm không tiếp xúc với ánh mặt trời, lại sinh sống ở nơi chốn này nên gương mặt trắng như tờ giấy.

“Cảm ơn cảm ơn, ta chính là Lý Hoài Bộ, Mạch Thiên Tầm dạo này vẫn khỏe hả”. Lý Hoài Bộ xởi lởi.

“Hắn thế nào ta không rõ lắm, ta chỉ đến giao rượu”. Kim Tượng Đế nói.

Lý Hoài Bộ nọ tỏ vẻ sững sờ, cười nói: “Bằng hữu này một thân thanh linh tiên khí, không biết tu hành ở tiên sơn nào vậy?”

Kim Tượng Đế phất tay áo lôi ra bình rượu mát lạnh, nói: “Tiên sơn đều bị chiếm cứ, đành coi đất trời là thầy mà tu hành”.

Lý Hoài Bộ nhận rượu, cười nói: “Ha ha, có ý tứ, Lý Hoài Bộ ta thích nhất là kết giao bằng hữu, nếu bạn không có gì gấp, đừng ngại ở lại quán rượu chữ Hoài này mấy hôm”.

Kim Tượng Đế suy nghĩ, nói: “Ta tới U Minh giới quả thật là muốn nghe ngóng một nơi”.

“A, nơi nào?”

“Vô Gian Quỷ Vực”.

Kim Tượng Đế lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Lý Hoài Bộ liền thay đổi, vốn trắng bệch nay đã có thêm sắc đen.

Lý Hoài Bộ nói: “Vô Gian Quỷ Vực đó cũng không hẳn là chỗ hay ho gì”.

“Đối với ta, U Minh giới này tuyệt không phải là chỗ hay ho, nhưng ta lại đến đây rồi”. Kim Tượng Đế nói.

“Hì hì, Vô Gian Quỷ Vực chỉ có Quật chủ biết cách đi”. Lý Hoài Bộ nói.

“Nghe nói, có một lão quỷ biết cách đi như thế nào”.

“Lão quỷ đó mấy ngày trước đã bị lâu la dưới trướng Diêm La Vương bắt đi rồi”. Lý Hoài Bộ nói.

“Cái đó, chẳng lẽ trừ Quật chủ của các người ra thì không còn ai biết cách đi vào Vô Gian Quỷ Vực sao?”

“Có biết cũng không đủ khả năng dẫn ngươi đi, quỷ từ chỗ đó chui ra chẳng con nào muốn quay lại cả. Bất quá, nếu ngươi thật sự muốn, ta đây có thể giúp ngươi”. Lý Hoài Bộ nói.

“Thật không?” Kim Tượng Đế như không tin vào vận khí của mình, chỗ mà người khác không biết gã kia lại biết, người khác không dám quay lại, Lý Hoài Bộ trước mặt này vậy mà dám trở về.

“Có điều ngươi phải nói cho ta biết, ngươi đi Vô Gian Quỷ Vực để làm gì”. Lý Hoài Bộ hỏi.

“Ta nghe nói đi vào đó sẽ tìm được Âm Sơn”. Kim Tượng Đế nhìn thẳng vào mắt Lý Hoài Bộ, nói một cách không nhanh không chậm.

“Ngươi muốn vào Linh Sơn?” Lý Hoài Bộ lập tức đoán được ý muốn của Kim Tượng Đế.

Kim Tượng Đế không trả lời, nhưng coi như đã trả lời.

“Nơi đó có Địa Tạng Vương trấn thủ, vào Linh Sơn theo đường đấy không phải chuyện dễ, nhất là dưới hắn có một Đế Thính chuyên ăn hồn phách, Quỷ Linh ở U Minh giới này nếu không có phân lượng, đừng nói là đi vào đó, ngay cả đến gần cũng không dám nữa là”. Lý Hoài Bộ nói.

“Người khác không làm được biết đâu ta lại làm được”. Kim Tượng Đế nói: “Với lại nếu có mất mạng, thì cũng là ta mất mạng ở nơi khác, không phải nơi này. Nếu như ngươi biết cách, vậy làm thế nào mới bằng lòng nói cho ta?” Kim Tượng Đế nói.

Lý Hoài Bộ vốn đã xấu xí, lúc này gã cười rộ lên càng thêm phần khủng bố. Gã nói: “Kỳ thật, ta có thể dẫn thẳng ngươi đến Âm Sơn, thậm chí Linh Sơn ta cũng có thể mang ngươi vào, nhưng tu vi của ngươi bây giờ, đi vào rồi lại không trở ra được”.

“A, ta có tu vi gì, ngươi chẳng lẽ nhìn ra?” Kim Tượng Đế nói.

Lời vừa nói xong, dưới chân Kim Tượng Đế bỗng nhiên có hắc khí quấn lên, hắc khí giống như dây thừng màu đen nhanh chóng xiết lấy người hắn, trong nháy mắt bao vây lấy hắn, tạo thành một hắc kén.

Đúng lúc đấy, bên trong cái kén chiếu ra ánh sáng màu trắng, hắc kén vỡ nát, ánh sáng màu trắng chói mắt tỏa ra khắp gian phòng. Ánh sáng như kiếm quang giữa U Minh chi địa, vô cùng chói lóa, huống hồ đây không phải là ánh sáng bình thường, mà là pháp quang.

Chỉ thấy Lý Hoài Bộ đưa tay nắm chặt vào hư không, bạch quang liền như bị một sợi chỉ vô hình kéo vào trong lòng bàn tay, chớp mắt đã biến mất.

Kim Tượng Đế không động thủ tiếp mà nhìn Lý Hoài Bộ. Thủ pháp của Lý Hoài Bộ không phải quá cao siêu nhưng được gã sử ra không chút khó khăn, không để lại dấu vết, không cần bấm niệm pháp quyết, sau khi dừng tay cũng mất ngay đi, không dây dưa dài dòng, khẳng định gã có truyền thừa rất tốt.

Về phần truyền thừa từ nơi nào Kim Tượng Đế nhất thời không nhìn ra do thời gian quá ngắn. Một kẻ chép sách trong Vạn Pháp Các như hắn mà cũng không nhìn ra thì thật là đặc biệt.

“Mặc dù không tệ, nhưng muốn thoát khỏi Linh Sơn thì chưa đủ”. Lý Hoài Bộ mở miệng.

“Làm sao ngươi biết không đủ, chẳng lẽ ngươi đã đến Linh Sơn?” Kim Tượng Đế hỏi.

Lý Hoài Bộ cười cười: “Đến Linh Sơn thì đã có nhiều người, nhưng quay trở ra từ nơi ấy thì không có mấy ai.”

“Thật sao?”

“Đi vào Linh Sơn, dưới pháp thuật của Phật, bất kể là quỷ yêu gì cuối cùng cũng quy y, đối với quỷ yêu, Linh Sơn là cực hung chi địa”. Lý Hoài Bộ lạnh lùng cười nói.

“Cuộc sống của một yêu quái, sẽ luôn có một số chuyện không thể không làm”. Kim Tượng Đế trả lời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN