Cố Chấp Sủng Ái
Chương 36: Đừng nghĩ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt trời xuống núi.
Ánh trăng dần chiếu rọi, phủ chiếc áo màu bàng bạc xuống những dãy núi chạy dài tít tắt, cảnh đẹp thiên hạ không gì sánh kịp.
Gió Tây Bắc thổi qua, cát trên cồn khí thế cuồn cuộn lên, vồ vập như từng đợt sóng biển.
Cửa sổ xe hạ xuống, cánh tay Lục Chu đặt trên bệ cửa, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm khung cảnh tối đen bên ngoài, nơi này hơi cao so với mặt biển, vài cành cây khô quắp giương nanh múa vuốt trong màn đêm.
“Lục Đội, còn tiếp tục đi về phía trước sao?” Triệu Hạt ngồi lái xe bên cạnh hỏi.
Lục Chu trầm giọng: “Đi.
Trời Tân Cương ngày càng lạnh, khí hậu nơi đây cũng càng khắc nghiệt, gió Tây Bắc thổi tới sẽ ngăn cản bước chân của rất nhiều người.
Hơn nữa, ngày đó anh nghe được từ điện thoại của Thẩm Diệc Hoan.
Lúc Cố Minh Huy gọi tới, thanh âm gió gào rít bên tai.
Anh ta mới tới đây một ngày, mà ngày sau đã thay đổi địa điểm như vậy, lại còn là chỗ có gió to như thế.
Khả năng cao nhất chính là ở Bắc thượng.
Nếu như Cố Minh Huy thật sự có liên quan đến bọn buôn lậu súng ống đạn dược, đóng chỗ ở phía Bắc cũng an toàn hơn.
**
Lúc Thẩm Diệc Hoan đẩy cửa đi vào, Tần Tranh còn đang ngồi xếp bằng trên ghế xem lại ảnh chụp trong máy, thoáng nhìn cô tiến vào còn hơi rũ mi, cô vốn cho rằng hôm nay Thẩm Diệc Hoan cũng ở ngủ trong phòng Lục Đội.
Tần Tranh: “Lục Đội không ở đây sao?”
Thẩm Diệc Hoan gật đầu: “Hôm nay bọn họ đi tuần.”
“Vất vả thật.”
“Đúng vậy.” Thẩm Diệc Hoan phụ họa một câu, lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Lúc tắm xong đi ra, điện thoại trên giường chợt reo, là Khâu Như Như gọi tới.
“Alo, Như Như.”
Thanh âm đầu bên kia hưng phấn tới cực điểm: “Anh đào!! Chuẩn bị tiếp đón bà đây cho chu đáo!”
Thẩm Diệc Hoan nghe xong liền cười, ngồi ở trên giường, một bên xoa tóc ướt, bả vai kẹp lấy điện thoại: “Công tác xong rồi?”
“Con mẹ đó đúng vậy, mày không biết đâu, tao bị lão sếp hành sắp chết rồi.” Khâu Như Như oán hận một hồi, lại nói: “Ngày mai 5 giờ chiều tao đến, mày ở đấy lâu vậy rồi nhớ đưa bọn tao đi ăn chơi đấy.”
“Tao chỉ biết mấy quán ngon ngon gần quân doanh thôi.”
“Cũng được.” Khâu Như Như hãy còn gật đầu, “Nhưng tên thiếu gia Cố Minh Huy sao ý nhỉ, sau khi đi Tân Cương mà giống như cách mấy đại dương ấy, liên lạc mãi không được, hay để mắt đến cô em Tân Cương xinh đẹp nào rồi.”
“Trước tao cũng tìm nó mà tới tận tối hôm qua nó mới gọi điện lại, vội vã đi công tác hay gì đấy, nhìn không ra nó còn có mặt nghiêm túc như vậy.” thẩm Diệc Hoan nói, “Đúng rồi, chờ Lục Chu về tao hỏi giúp mày mấy quán ăn ngon, anh ấy hẳn là biết.”
YOU”LL ALSO LIKE
Khâu Như Như hạ giọng, ra vẻ bát quái: “Mày với Lục Chu hòa hảo quá nha.”
“Đúng thế.” Thẩm Diệc Hoan cười.
“Không nghĩ tới đi một vòng lớn như vậy, bọn mày vẫn là ở bên nhau.”
Lại hàn huyên thêm một hồi hai người mới cúp điện thoại.
Thẩm Diệc Hoan lấy máy sấy khô tóc rồi cầm điện thoại đi ra ngoài hành lang.
Hàng lang tối đen như mực, thực an tĩnh, nơi ở của nam và nữ cách nhau chỉ một hàng rào, đêm nay bên khu nhà của nam hiếm khi an tĩnh như vậy, hẳn là cả đội đi tuần đêm.
Cô gọi điện cho Lục Chu, sau hai tiếng tút dài, bên kia liền nhấc máy.
“Alo.” Thanh âm Lục Chu vang lên, so với bình thường ôn nhu hơn rất nhiều, “Sao thế?”
Ngón tay Thẩm Diệc Hoan đặt lên bệ cửa, nhìn ánh trăng sáng ngời bên ngoài: “Không sao cả, chỉ muốn gọi cho anh thôi, bọn anh đi tuần sao rồi?”
“Vẫn đang tiến hành.”
“Em không quấy rầy anh chứ?”
Bên kia truyền đến một vài tiếng ồn cợt nhả, ngừng một hồi mới trả lời: “Không, anh đang ở trong xe, không ảnh hưởng.”
“À.” Ngón tay Thẩm Diệc Hoan gõ gõ vào lớp gạch men sáng bóng, cô nghe được có một vài lời nói trêu chọc phía bên kia, xuyên qua điện thoại truyền tới tai cô –
“Lục Đội đây là gọi điện với ai đấy, trước đây tôi còn chưa thấy bộ dáng thế này của Lục Đội bao giờ đâu.”
Hà Mẫn: “Còn có thể là ai nữa, chị dâu của các chú chứ ai.”
“Con mẹ nó, bọn tôi có chị dâu sao?! Ai ui”
Hà Mẫn cười: “Gọi là anh đào.”
“… Không phải đấy là nhiếp ảnh gia Thẩm sao?”
“Chú mày còn phản ứng rất nhanh đấy.”
Nói được một nửa, Hà Mẫn nhìn thấy ánh mắt của Lục Chu, vì thế lập tức giả bộ nghiêm túc phê bình một câu, “Tôi thấy mấy cậu là nhàn rỗi quá đúng không, tám chuyện cái gì, mau đi WC đi, phân rót đến trong đầu rồi đấy.”
“…”
Thẩm Diệc Hoan nghe được câu kia, không khỏi còn mắt cười rộ lên: “Người mắng chửi vừa rồi là gì gì Mẫn ấy sao?”
Lục Chu “Ừ” một tiếng.
“Chắc chắn là anh liếc mắt qua nên anh ta mới mắng như thế, vừa nãy em thấy giọng người ta còn rất vui vẻ.”
Ánh mắt Lục Chu vẫn nhìn tình huống ngoài cửa xe, chợt nhu hòa lại: “Em đi ngủ sớm một chút, muộn rồi.”
“Bao giờ anh về?”
“Chắc là giữa trưa mai.”
“Đúng rồi, em còn có chuyện này muốn nói với anh, ngày kia Như Như tới tìm em… “
Cô bỗng nhiên nghe được tiếng gió cùng tiếng mưa rơi bên phía Lục Chu, vài tiếng súng hỗn loạn vang lên, đánh vào thân xe, đùng đoàng một trận.
“Lục Chu!”
“Tút tút tút…”
Điện thoại bị ngắt.
…
“Viên đạn hướng 30 độ phía Tây Nam.” Thần sắc Lục Chu lạnh lùng, lập tức kéo bốn phía cửa sổ xe lên, “Không ai bị thương chứ?”
“Vâng!”
Triệu Hạt nhanh chóng thay đổi phương hướng, dẫm chân ga, tiếng súng hướng thẳng vào chính diện xe bọn họ.
Thân xe đã được xử lý chống đạn đặc thù, vậy nên chỉ có tầm nhìn là bị ảnh hưởng.
Triệu Hạt: “Lục Đội, bọn hắn ở cùng hướng với chúng ta.”
Lục Chu: “Cậu lái xe đi thẳng về mép phía bên phải.”
Động tác anh thành thạo lắp ráp súng ống, để băng đạn vào, rắc một tiếng đóng lại, mở ra ống ngắm.
Nòng súng từ cửa sổ xe thò ra, tiếng súng bị kìm lại bởi nòng giảm thanh.
Hai phát đạn.
Nơi xa truyền đến tiếng phanh xe khẩn cấp.
Lục Chu nhíu mày trầm giọng: “Dừng xe.”
Tiếng gió rít qua, mưa cũng dần nặng hạt, rơi vào thân xe thành từng đám bọt nước nhỏ, toàn bộ cánh đồng bát ngát đen nghìn nghịt.
Lục Chu khoác lên áo chống đạn, kéo cao lên đến cổ.
Mày nhíu chặt, anh nhảy ra khỏi xe, ngay sau đó là vài tiếng súng vang lên, viên đạn chệch hướng đánh vào thân xe bên cạnh.
Lục Chu dựa gần vào mặt đất xoay người lăn qua, ỷ vào sườn núi nho nhỏ phía sau, nằm xuống, hai chân tách ra, đỡ lấy súng, ánh mắt kiên nghị.
Bánh xe đối phương bị bắn vỡ, chỗ này bọn họ không ai nói chuyện, môi mím chặt, sợ một động tĩnh nhỏ thôi cũng bị bại lộ vị trí ẩn nấp.
Đoàn người trong xe đã ăn ý tản ra, trong bóng tối thoắt ẩn thoắt hiện, không có cách nào xác định được vị trí chính xác.
Lục Chu mở bộ đàm, đè thấp tiếng nói: “Hà Mẫn.”
“Nghe rõ.”
“Chuẩn bị nổ súng.”
Ba, hai, một.
Hà Mẫn bóp cò, đám nam nhân bình thường hi hi ha ha trong nháy mắt mặt mày đều lộ ra sát khí.
Họng súng lóe lửa trong màn đêm, trong nháy mắt lại chợt tắt.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Khẩu súng kia của Hà Mẫn không trang bị nòng giảm thanh, trong nháy mắt nơi màn đêm yên tĩnh đã để lộ ra vị trí.
Ngay sau đó, tiếng súng chợt vang lên, vài phát đạn đều đánh tới cạnh người, anh ta trốn đến sau một gốc cây.
Mà Lục Chu ở đầu bên kia, nhân cơ hội này ẩn mình trong đêm đen, đi đường vòng tới chỗ địch.
Mưa trút xuống, xối ướt đẫm đồ trên người, một đôi quân ủng tiến lên nơi cồn cát, mỗi chân bước xuống đều tại thành một cái hố, dính đầy dấu giày cùng nước mưa, theo sau là một đội ngũ bước đi chặt chẽ vội vàng, ăn ý mười phần.
Trong bóng đêm, nơi ẩn thân của Hà Mẫn lại đón một trận dồn dập tiếng súng, anh phát động lần tiến công thứ hai!
Bên đối phương truyền đến vài tiếng kêu rên vì trúng đạn.
Lục Chu nắm chặt thời gian, càng gần đến sườn quân địch, Hà Mẫn càng gặp nguy hiểm.
Vũ khí của đối phương hiển nhiên rất dư thừa, Hà Mẫn giấu mình sau gụ đất, đạn chỉ có thể đánh vào phía trước sườn núi, đất cát văng khắp nơi, làm bẩn mặt mũi và quần áo của Hà Mẫn, nơi ẩn thân càng ngày càng lộ rõ.
Rốt cuộc đến phía sau địch doanh.
Hà Mẫn phía đối diện cũng đã chống chọi đến cực hạn.
Lục Chu không dám di chuyển mạnh, móc ra lựu đạn, tay bị đông lạnh đến đỏ ửng, khớp xương trắng bệch, mặt anh trầm xuống, cơ mặt căng chặt.
Đồng thời cầm súng, tinh chuẩn mà lạnh nhạt nhắm chuẩn một bóng người, nổ súng.
Đùng một tiếng lớn.
Đến từ phía sau.
Trong nháy mắt trận tuyến bên địch rối loạn, biết đã không có biện pháp vãn hồi, một đoàn trốn lên xe, đáng tiếc bánh xe đã sớm bị bắn bể, chỉ có thể ngồi chờ chết.
Lục Chu híp mắt, giơ tay ra sức hướng nơi xa ném đi, vừa đúng lúc xe bên kia có người đang cố kéo cửa kính xe lên.
Một tiếng ầm vang thật lớn.
Xe việt dã trực tiếp bị nổ tung, ánh lửa bùng lên chiếu sáng đêm tối, tiếng nổ mạnh vang lên.
Hồi lâu, màn đêm lại trở về sự yên tĩnh vốn có.
Cánh đồng bát ngát chỉ còn lại tiếng gió gào thét, giống như cuồng phong cắn nuốt cuồng phong, đem những thanh âm quanh mình nuốt vào trong bụng.
Lục Chu đứng tại chỗ đợi một hồi, xác định đích xác đã một lưới bắt hết, đem súng dắt ở sau lưng, đi đến chiếc xe việt dã kia.
Bọn hắn tổng cộng có tám người, trong đó bảy người trên xe đã tử vong, một người còn lại ở thời khắc cuối cùng đẩy cửa xe ra, bị nổ mạnh đánh tới đống đất cách đó mười mét, còn sống.
Lục Chu quét mắt một vòng.
Hạ mệnh lệnh: “Mọi người điều tra bên trong xe, cốp xe đã được xử lý đặc biệt, bên trong hẳn là có vũ khí.”
Nói xong, anh cầm súng lục lên, đi tới chỗ người duy nhất sống sót.
Lục Chu ngồi xổm xuống trước mặt người đàn ông kia, khuỷu tay đặt nơi đầu gối, chân đạp lên khuỷu tay hắn ta, phòng ngừa việc hắn phản kháng lại.
“Ai phái bọn mày tới?” Anh lãnh đạm mà khắc chế hỏi, thần sắc lạnh lùng.
Người đàn ông đau đến nhe răng trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày là Lục Chu?”
Cái tên đội trưởng đội biên phòng Lục Chu, người xấu nơi này đều biết, hoặc là nghe tiếng sợ vỡ mật, hoặc là hận độc khởi sát tâm.
Anh gật đầu, rất bình tĩnh: “Đúng.”
“Bọn tao là tới lấy cái mạng chó của mày!”
Lục Chu nhẹ nhướng mày: “Giờ thì sao?”
Người đàn ông giãy dụa vươn tay, sờ tới sau lưng, bởi vì bị cú nổ đánh mạnh vào người, động tác của hắn rất chậm, Lục Chu nhìn thấy hắn móc ra khẩu súng lục.
Anh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn ta.
Người đàn ông đột nhiên nhìn anh cười, động tác trên tay đột nhiên nhanh hơn, khẩu súng lục đảo một vòng trên tay, đặt súng đối diện thái dương mình.
Hắn muốn tự sát!
Đồng tử Lục Chu co rụt lại, trực tiếp nhấc chân, đá văng khẩu súng.
“Lấy mạng tao, thế mày đang làm gì?”
Một tay anh xách tên kia lên, vặn cổ tay hắn ra sau, người đàn ông kêu lên một tiếng thảm thiết, giây tiếp theo tay đã được còng lại.
Cuối cùng, bọn họ tìm được rất nhiều vũ khí cùng đạn dược ở sau xe, đem toàn bộ về xe mình.
Người duy nhất sống sót cũng bị ném lên xe.
Lục Chu nghiêng đầu hỏi Triệu Hạt: “Có phát hiện gì không?”
Triệu Hạt: “Không thể xác nhận được, trên vũ khí không lưu lại vân tay.”
Đầu lưỡi Lục Chu khẽ đảo qua nơi răng cấm.
Anh biết bọn này không dễ dàng để lại dấu vết làm bại lộ thân phận như vậy.
Lục Chu: “Có ai bị thương không?”
Mọi người đều sôi nổi nói “Không có”, chỉ có phương hướng nơi Hà Mẫn không có trả lời.
Lục Chu nhìn qua, liền thấy anh ta gắt gao ấn chặt cánh tay, máu khẽ rỉ ra từ các kẽ hở.
Triệu Hạt cũng chú ý tới: “Đội phó Hà!”
Hà Mẫn xua tay, sắc mặt bình tĩnh: “Không chết được.”
Lục Chu trầm giọng ra lệnh: “Toàn bộ lên xe.”
Cả đội lên xe, lái xe vẫn là Triệu Hạt, Lục Chu ngồi bên cạnh Hà Mẫn, trong tay cầm chiếc dao nhỏ, cắt bỏ lớp quần áo dính máu, một số nơi dính vào thịt nơi vết thương, lúc xé xuống, Hà Mẫn khẽ rên một tiếng.
“Kiên nhẫn một chút.”
“Cậu yên tâm xử lý, cũng may chỉ bị trên tay.”
Bọn họ bây giờ muốn trở lại quân doanh cũng phải mất mấy giờ, lại còn không biết đạn của đối phương có tẩm độc hay không, chỉ có thể lập tức lấy ra.
Lục Chu lấy cồn từ trong rương ra, ngón tay cái đẩy nút bình, ném trên mặt đất, Hà Mẫn tự giác nhắm mắt lại.
Anh trực tiếp nâng cánh tay Hà Mẫn lên, đem cồn đổ vào.
Hà Mẫn mắng một tiếng “con mẹ nó”, trong nháy mắt nổi một tầng da gà.
Lục Chu dừng động tác lại, dùng khăn rịt thuốc, cũng đã chuẩn bị thuốc hạ sốt.
“Lục Đội, vừa rồi những người đó không đúng lắm.”
“Ừ.” Lục Chu trầm giọng.
“Vì sao bọn hắn lại chủ động nổ súng hướng vào chúng ta? Đây không phải là lạy ông tôi ở bụi này sao?”
Lục Chu bật bật lửa, hơ nóng mũi dao: “Bởi vì trong chúng ta có mục tiêu bọn hắn cần phải giết chết.”
Mọi người đều sửng sốt, Hà Mẫn nhíu mày: “Ai?”
Lục Chu ném một khối vải vào trong ngực Hà Mẫn.
Hà Mẫn: “…”
Anh ta nhét vải vào trong miệng.
Lục Chu đối với việc lấy hai viên đạn này ra không chút nương tay, dứt khoát lưu loát, so với bác sĩ trong bệnh viện còn chuyên nghiệp hơn.
Mũi nhọn của dao tiến vào làn da Hà Mẫn, nháy mắt rất nhiều máu tươi trào ra, nhuộm đỏ tay Lục Chu, cả người Hà Mẫn kề sát vách xe, miệng chỉ có thể phát ra âm thanh nghẹn ngào.
“Đinh” một tiếng.
Viên đạn rơi xuống đất, lăn một vòng.
Sợ đạn đối phương có độc, chỉ có thể nhịn đau cắt thịt phần ấy đi.
Hà Mẫn gỡ miếng vải trong miệng, vứt trên mặt đất, lồng ngực kịch liệt phập phồng, thở hổn hển.
Lục Chu lấy ra gói thuốc giảm đau dán ở cánh tay Hà Mẫn.
Lúc này mới lạnh nhạt nói: “Vừa rồi cái tên duy nhất sống sót kia nói, bọn hắn tới để lấy mạng tôi.”
Mọi người giật mình: “Cái gì?”
Hà Mẫn bởi vì đau đến cạn lời, chỉ có thể mở to hai mắt tỏ vẻ anh ta cũng giật mình.
Đối với bọn người xấu nơi đây, mạng Lục Chu là thứ mà tất cả mọi người muốn, nhưng Lục Chu lại khiến bọn hắn chỉ cần nghe tên thôi đã sợ vỡ mật, cho nên không có người chủ động tới trêu chọc.
Mà hôm nay những người này, hiển nhiên là làm việc theo lệnh, vậy người đứng sau lưng là ai?
“Có hai khả năng, tôi trực tiếp ảnh hưởng tới lợi ích của bọn họ, hoặc là, nơi này có một người đứng đầu vừa tới làm bọn họ thêm sấm rền gió cuốn.”
Vô luận là cái nào, đối với Lục Chu đều là uy hiếp rất lớn.
**
Gần sáng bọn họ mới về tới quân doanh.
Trừ việc có người bị thương, cũng may đêm tuần lần này không phải là không có thu hoạch gì.
Mang tên bị bắt từ địch doanh đi trị liệu, rồi sau đó bắt đầu thẩm vấn.
Lục Chu vừa xuống xe liền đi tới phòng tư lệnh báo cáo.
Hà Mẫn được đưa tới quân y tiến hành kiểm tra lại một lần nữa.
Lục Chu từ phòng tư lệnh đi ra, rút hộp thuốc, một tay chắn gió, một tay khác châm lửa, hít sâu một ngụm.
Làn khói trắng lượn lờ, bước chân anh ngừng lại, thấy một cô gái nhỏ ngồi nơi ven tường, một tay chống cằm ngủ gật.
Lục Chu đi lên trước, ngồi xổm trước người cô.
Toàn bộ ánh sáng trước mắt Thẩm Diệc Hoan đều bị chặn lại sau tấm lưng rộng của anh.
Trong nháy mắt Thẩm Diệc Hoan tỉnh lại, người đàn ông mình lo lắng cả đêm đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cô có chút ngốc.
Há miệng kinh ngạc: “Anh… “
Lục Chu hỏi: “Sao lại ở đây ngủ gà ngủ gật?”
Thẩm Diệc Hoan nhìn thấy máu trên người anh, lập tức tỉnh táo lại, ngón tay gắt gao nắm chặt tay áo anh, khớp xương trở nên trắng bệch: “Anh bị thương?”
“Không phải, anh không có việc gì.” Lục Chu đem người kéo tới, nhìn thấy hốc mắt cô đều đã hồng, ngực nhảy một chút, “Đêm qua em ngủ ở đây?”
Thẩm Diệc Hoan nghĩ.
Ngày hôm qua, cuộc điện thoại kia của Lục Chu, một tiếng súng vang lên kia liền đột nhiên cắt đứt.
Cô không dám gọi lại, không biết tình huống bên Lục Chu đó là thế nào, cũng sợ tiếng chuông điện thoại sẽ làm anh gặp nguy hiểm, nhưng đến sau, Lục Chu cũng không gọi điện hay nhắn tin gì, cô cũng không dám gọi qua, sợ sẽ nghe phải tin tức gì không tốt.
Vì thế nửa đêm cô ra khỏi phòng ngủ, nghĩ Lục Chu vừa về hẳn sẽ tìm đến phòng tư lệnh, nên ngồi ở đây chờ.
Cô bực bội, đánh một cái vào trên tay Lục Chu.
Lục Chu nắm tay cô: “Có máu, bẩn.”
Thẩm Diệc Hoan trừng mắt nhìn anh, lên án: “Anh không gọi cho em một cuộc báo bình an sao! Anh có biết em lo lắng bao nhiêu không!”
Lục Chu rũ mắt nhìn cô.
Vành mắt Thẩm Diệc Hoan dần phiếm hồng.
Lục Chu cởi chiếc áo ngoài bị bẩn, đem cô gái đang giận dỗi ôm vào ngực, bàn tay đặt nơi ót cô, khẽ xoa nhẹ từng sợi tóc.
“Anh nghĩ là em đã ngủ nên không gọi.”Lục Chu nhẹ giọng nói.
Thẩm Diệc Hoan ở trong ngực anh bất mãn tránh tránh, lại càng bị anh dùng sức ôm chặt, đành nhụt chí đem mặt mình vùi vào trong ngực.
Thanh âm rầu rĩ, lại còn nói tục: “Ngốc quá, ai con mẹ nó có thể đi ngủ chứ.”
Quả thực Lục Chu không nghĩ tới Thẩm Diệc Hoan sẽ lo lắng như vậy.
Anh ở trường quân đội cũng có những khi đi thực địa nguy hiểm tập luyện, sau khi tới quân doanh càng là đánh súng thật đạn thật.
Chưa có ai lo lắng cho anh.
Mỗi lần kết thúc nhiệm vụ, tất cả mọi người đều gọi điện cho cha mẹ, vợ con báo bình an, Lục Chu lại chưa bao giờ như vậy.
Vì thế mới đương nhiên cho rằng Thẩm Diệc Hoan đang ngủ, cũng không đánh thức cô.
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy trên mặt ẩm ướt, không biết là nước mắt hay nước mũi, tất cả đều cọ lên người Lục Chu.
Nắm tay lại, cũng không ngẩng đầu lên đánh một cú vào vai anh: “Xin lỗi!”
Lục Chu nói: “Anh xin lỗi!”
Xin lỗi quá dứt khoát, Thẩm Diệc Hoan đều ngượng ngùng lại tiếp tục giận dỗi nói: “Sau này khi kết thúc lập tức gọi điện cho em đầu tiên!”
Lục Chu nói: “Được.”
Thẩm Diệc Hoan ôm lấy eo anh, quay đầu đi, mặt hướng ra ngoài hít thở: “Em cảm thấy anh đối với em cũng không phải rất tốt.”
Lục Chu không nói chuyện.
Thẩm Diệc Hoan lại đánh anh một cái.
Lục Chu mở miệng: “Vì sao?”
“Anh chưa từng nói với em rằng công việc của anh nguy hiểm như vậy, chẳng lẽ vì quá nguy hiểm, vì muốn bảo vệ em, cho nên mới nhịn đau tự mình chịu đựng, muốn để em lại một mình sao?”
Trên mặt Lục Chu khó có được lộ ra một mảng mờ mịt.
Sau đó thần sắc trầm xuống.
Anh nhíu mày nói: “Em nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Ở trong thế giới của anh, nếu có thể vứt bỏ sở hữu thế tục đạo đức cùng pháp luật chuẩn tắc.
Nếu anh cần phải chết, anh cũng muốn đem Thẩm Diệc Hoan cùng nhau kéo xuống địa ngục.
Anh ích kỷ như vậy, sao có thể để Thẩm Diệc Hoan ở lại thế giới không có mình?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!