Cố Chấp Sủng Ái
Chương 39: Cưới em
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tiếng “Anh ơi” của Thẩm Diệc Hoan, trong nháy mắt thổi bay lý trí của Lục Chu.
Anh ở trường quân đội được xem là tự chủ hơn người, bây giờ vì một lời này mà sụp đổ dễ như trở bàn tay.
Lục Chu cúi người, hương thuốc lá nhàn nhạt phủ xuống người Thẩm Diệc Hoan.
“Gọi anh là gì?”
Thanh âm Lục Chu có chút trầm, thậm chí bởi vì khắc chế mà còn có điểm khàn, đồng tử tối lại.
Thẩm Diệc Hoan lại thêm dầu vào lửa: “Anh à ~, bây giờ anh đứng đắn vậy sao?”
Lục Chu: “… “
Anh cũng không biết vì sao Thẩm Diệc Hoan đáng thương vừa rồi bỗng lột xác biến thành một con tiểu hồ ly như vậy.
Cô gái nhỏ mềm mại như cục bông, bởi vì cú điện thoại vừa rồi thần sắc có chút ảm đạm, nhưng lại lộ ra vẻ biếng nhác trêu chọc, đôi mắt đen sáng lấp lánh, vì vừa uống qua nước dưa hấu, trên môi còn vương chút ướt át.
“Bảo bối à.” Anh thấp giọng gọi cô.
Lục Chu cúi đầu, tính xâm lược quá mạnh, Thẩm Diệc Hoan theo bản năng lùi về sau một bước.
Anh từng bước ép sát, nhìn động tác của cô, cong môi cười: “Trốn cái gì.”
Thẩm Diệc Hoan bất động.
Lục Chu càng cúi thấp người, dán sát vào người cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn, như là mê hoặc, lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng ôn nhu sủng nịch.
Anh cười cười, mở miệng: “Em thích anh không đứng đắn thế nào?”
Thẩm Diệc Hoan bị anh trêu đến nghẹn lời.
Cô phát hiện, những lúc bình thường Lục Chu đều rất lạnh lùng, đối với cô cũng không nhiệt tình lắm, tính cách của anh vốn là vậy.
Nhưng chỉ cần cô chủ động chút, hoặc nói vài lời anh thích nghe, cả người anh liền mềm xuống, ôn nhu rất nhiều.
Đôi khi ngẫm lại, thật rất giống… ngốc bạch ngọt*.
*”Ngốc bạch ngọt” là một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.
Đối với anh tốt một chút, anh liền vui vẻ không thôi.
Nhưng mà bây giờ cô đã không rảnh suy nghĩ tới những lời vừa rồi mẹ mình nói, bởi vì Lục Chu đã vén áo cô, bàn tay đặt lên nơi eo.
Đầu ngón tay thô ráp, như mang theo lửa, những nơi tay anh lướt qua đều như châm lửa lên người Thẩm Diệc Hoan.
Anh nhắm mắt, cánh tay dùng sức, đem Thẩm Diệc Hoan ôm đến trên bàn TV, chân chen vào giữa hai chân cô, trực tiếp cúi đầu hôn xuống, cánh tay Thẩm Diệc Hoan tinh tế treo trên cổ anh, bị hôn đến cả người mềm nhũn.
Một bàn tay của Lục Chu còn dán sát nơi sau lưng, lần theo cột sống đi lên, một tay khác nâng đùi cô, để Thẩm Diệc Hoan kẹp lấy eo anh.
Tiếng thở dốc của Lục Chu thực nặng ở bên tai cô.
Tràn ngập nguy cơ.
Anh nâng tay, ngón trỏ chạm vào móc áo phía sau lưng Thẩm Diệc Hoan.
YOU”LL ALSO LIKE
Thẩm Diệc Hoan đột nhiên tỉnh táo lại, nhẹ giọng nói: “Anh đừng.”
Lục Chu mở to mắt, ngón tay kia không động, nhưng cũng không rút ra, khẽ hôn khóe miệng của cô, khàn khàn lên tiếng: “Ngày mai đi sa mạc, hôm nay không được.”
Nếu hôm nay làm thật, nếu đến lúc đó anh không khống chế được lực đạo, ngày mai cô hẳn sẽ không xuống được giường.
Ở trên người Thẩm Diệc Hoan, Lục Chu không còn chút tự tin về khả năng khắc chế của mình.
Thẩm Diệc Hoan không hiểu ý tứ của anh, nói: “Không được mà anh còn như vậy.”
“Anh thế nào?” Anh cười nhẹ.
Thẩm Diệc Hoan trừng mắt: “Tay!”
Ngón tay anh vân vê một hồi, khuy áo ngực lập tức bung ra.
Thẩm Diệc Hoan:!!!
Phùng Tư Lệnh! Cấp dưới của ngài giở trò lưu manh!!
Sau khi tháo ra Lục Chu cũng không nhúc nhích, tiếng nói ở bên tai cô vang lên: “Giúp anh, bảo bối.”3
Cả khuôn mặt Thẩm Diệc Hoan đỏ như rỉ máu, cô trước giờ chỉ được cái mạnh mồm, chứ da mặt lại rất mỏng.
Mắt cũng không dám ngước lên, chỉ khẽ cắn cắn môi, thanh âm mềm mại: “Em con mẹ nó… giúp thế nào được.”
Tuy rằng còn không có quên mắng chửi người.
Lục Chu nhéo cổ tay cô, thong thả ung dung hướng dẫn làm ra động tác hạ lưu.
Đến khi đầu ngón tay Thẩm Diệc Hoan chạm vào liền nhìn không được run lên, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ, cùng với một câu dỗ dành rất ôn nhu: “Đừng sợ.”
Cô cắn chặt răng, không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào, hô hấp nhẹ nhất có thể.
“Nhanh một chút.” Lục Chu nói.
Thẩm Diệc Hoan đem trán đặt nơi vai anh, rũ đầu xuống, bộ dáng nhắm mắt làm ngơ, chỉ có động tác trên tay là nhanh hơn chút.
Cô không nhớ nổi mình đã làm bao lâu, tay đều đã tê rần hết rồi mà vẫn chưa xong.
Vì thế tần suất cũng chậm lại.
Tựa hồ là trừng phạt cô lười biếng, Lục Chu cúi đầu xuống, ở nơi tai cô khẽ cắn một cái, triền miên mà tận tình.
“Bảo bối à.” Thanh âm Lục Chu mơ hồ gọi, “Nói vài lời đi.”1
“…Nói cái gì.”
“Gì cũng được.”
Thẩm Diệc Hoan chỉ cảm thấy máu toàn thân mình đều dồn hết lên đầu, rốt cuộc cũng rõ ràng Lục Chu muốn mình nói gì.
Nhưng mà, chính là, cô nào biết nói cái gì…
Cô khẽ cắn môi, thanh âm có chút bực, còn mang theo xấu hổ và giận dữ: “Lục Chu, anh một vừa hai phải thôi.”
Anh lại bắt đầu cười, Thẩm Diệc Hoan cảm thấy lồng ngực kia chấn động.
Anh một bên cười, một bên chỉ đạo cô: “Nắm chặt một chút.”
Thẩm Diệc Hoan tức giận nhéo mạnh một cái.
Lục Chu “A” một tiếng, nắm lấy tay cô, biết là đã chọc tiểu hồ ly giận rồi.
Anh khẽ hôn cái trán hồ ly lấy lòng: “Sắp được rồi, đừng nóng vội, một chút nữa thôi.”
Tay Thẩm Diệc Hoan quả thực quá mỏi, Lục Chu lại không hề có ý tứ bỏ qua, cô dừng một chút, hít một hơi thật sâu.
Thanh âm cố ý thật mềm mại, cô rất rõ ràng việc Lục Chu chịu không nổi nhất là cái gì.
Một tiếng rồi lại một tiếng.
“Anh à ~”.
…
Đến lần thứ năm, Lục Chu gắt gao ôm cô, dùng tư thế muốn đem cô ôm vào lồng ngực.
Trong tay Thẩm Diệc Hoan ẩm ướt dính nhớp.
Lục Chu kéo cô đi vào phòng tắm rửa tay.
Ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu xuống.
Dòng nước ấm chảy vào lòng bàn tay, Lục Chu nắm lấy hai tay cô, xoa nước rửa tay, rửa sạch từng ngón một.
Kết thúc việc xấu hổ kia, mặt Thẩm Diệc Hoan cũng không còn đỏ như trước nữa, cô lười nhác dựa vào bồn rửa tay, nhìn Lục Chu nghiêm túc rửa tay cho mình, lại lấy khăn lông lau khô.
Cô bỗng nhiên cong môi cười rộ lên.
Lục Chu nghiêng đầu, thu hồi lại tầm mắt, nghiêm túc tiếp tục lau tay cho cô, hỏi: “Cười cái gì?”
“Em đang nghĩ, nếu cấp dưới của anh mà thấy anh bây giờ, chắc chắn sẽ bị hù chết.”
Thần sắc Lục Chu giãn ra, đem khăn lông gấp gọn, nắm tay cô đi về giường.
Buổi tối đi ra ngoài, trở về lại lăn lộn một phen, Thẩm Diệc Hoan cuối cùng cũng có chút mệt nhọc.
Lục Chu thì càng không cần phải nói, ngày hôm trước anh vừa phải tuần tra xuyên đêm.
Trước lạ sau quen.
Thẩm Diệc Hoan ném gối sang một bên, kéo tay Lục Chu qua, kê lên đó.
Động tác liền mạch lưu loát.
Đèn trong phòng đã tắt, bức rèm dày nặng cũng được kéo lại.
Thẩm Diệc Hoan ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, hòa cùng hương chanh nồng đậm của dung dịch rửa tay vừa rồi, còn có một mùi hương riêng biệt chỉ thuộc về anh.
Lục Chu ôm lấy cô.
Những mùi hương đó liền theo lỗ chân lông thấm vào thân thể, giống như đánh dấu trên người cô rằng, chỉ thuộc sở hữu của Lục Chu.
Cô cũng ôm lại eo Lục Chu, dáng người anh bây giờ hiển nhiên là do huấn luyện mà thành, không có một tí thịt thừa.
Thẩm Diệc Hoan rúc vào ngực anh, nhắm mắt lại, thanh âm thực nhẹ: “Trên người anh có mùi thuốc lá.”
Lục Chu hỏi: “Anh đi tắm nhé?”
“Không cần, khá dễ ngửi.” Thẩm Diệc Hoan lẩm bẩm.
Kỳ thật cô không quá thích mùi thuốc lá, nhưng mùi ở trên người Lục Chu lại làm cô cảm thấy rất dễ chịu, nhàn nhạt, còn quyện với hương sữa tắm, dầu gội tươi mát.
“Nhưng anh hút ít một chút.” Cô nhắm mắt lại nói, “Mùi này nặng quá khó ngửi, cũng không tốt cho sức khỏe.”
“Ừ.” Lục Chu xoa xoa tóc cô, “Sau này anh sẽ hút ít lại.”
Lục Chu nghiện thuốc lá rất nặng, nói muốn cai cũng không phải dễ dàng.
Anh lên cấp ba liền hút thuốc, chẳng qua lúc đó không tính là nghiện, chỉ bắt đầu từ lúc Thẩm Diệc Hoan rời đi mới hút nhiều như bây giờ.
Một câu này của Thẩm Diệc Hoan, anh lại cam tâm tình nguyện cai thuốc.
“Vừa nãy mẹ em gọi điện nói gì đấy?” Lục Chu dừng một chút, vẫn quyết định hỏi.
Anh đối với gia đình Thẩm Diệc Hoan coi như cũng có biết, chẳng qua khi đó Thẩm Phó còn chưa phá sản, tiền tài quả thực có thể làm lộ ra rất nhiều bộ mặt xấu xí của con người, mẹ Thẩm Diệc Hoan ngày xưa và bây giờ tựa như hai người khác nhau hoàn toàn.
Anh có thể đoán được, thời gian Thẩm Diệc Hoan ở nơi đó đã phải chịu những tủi cực như thế nào.
Đổi lại trước kia, nếu bà ấy tát cô một cái như vậy, Thẩm Diệc Hoan có thể dỡ hết ngói trên nhà xuống làm ầm ĩ.
Mà hiện tại.
Một người mẹ chưa bao giờ quản thúc con gái, giờ lại vì một câu “muốn tốt cho con” mà tát con mình, người con gái trước nay kiêu căng tùy hứng bỗng dưng vô duyên vô cớ ăn một cái tát cũng chỉ có thể yên lặng rơi vài giọt nước mắt trước mặt anh.
Nói không đau lòng là giả.
Anh đau lòng muốn chết.
“Hỏi em bao giờ về Bắc Kinh.” Thẩm Diệc Hoan nói.
“Bao giờ em về?”
“Xong công việc em về một chuyến.” Thẩm Diệc Hoan mở to mắt, nhìn đến ánh mắt nặng nề của anh đang nhìn chằm chằm mình, cô hỏi, “Anh thì sao, anh sẽ về à?”
“Sẽ về, nhưng không biết là khi nào, tạm thời anh không thể rời khỏi nơi này.” Lục Chu ăn ngay nói thật.
Anh là một quân nhân, lại còn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, quân công hiển hách, hơn nữa mặc kệ anh có nguyện ý hay không, dưới sự ảnh hưởng địa vị của Lục Hữu câu, việc triệu hồi về Bắc Kinh chỉ là chuyện sớm muộn.
Thẩm Diệc Hoan gật gật đầu: “Nếu em trở lại Tân Cương, có phải là sẽ được ở chỗ quân doanh của các anh không?”
Lục Chu sửng sốt, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú.
Thẩm Diệc Hoan giải thích: “Em không muốn ở Bắc Kinh, em muốn ở cùng anh.”
Cô khẽ thở dài: “Em thích mảnh đất này, cũng thích con người nơi đây, cả những quân nhân trong quân doanh, đều mang cho em một cảm giác mình thực sự được sống.”
Ở chỗ này.
Đặc biệt là những vùng xa xôi.
Có quá nhiều người ôm trái tim nhiệt huyết đến đây, vừa giáo viên vừa bác sĩ, nhưng thật sự có rất ít người nguyện ý ở lại, nguyện ý cắm rễ nơi mảnh đất cằn cỗi này.
Mọi người một mặt oán giận thành thị ồn ào náo nhiệt cùng nhịp sống xô bồ, một mặt lại cam tâm tình nguyện ở lại nơi chốn nhân gian đô thị tấp nập ấy.
Lục Chu đã nhìn quá nhiều người đến đây rồi lại đi.
Sống trên đời này, nơi nơi đều có gông xiềng tới trói buộc mình.
Gia đình, công việc, tình yêu, sức khỏe, nếu muốn thoát khỏi, e rằng cả người đều bị xây xước chảy máu.
Thẩm Diệc Hoan từ trước đến giờ vốn là cô gái không chịu bất kỳ trói buộc nào, còn Lục Chu thì khác, từ bé đến lớn ở trong khu đại viện, từ lời ăn tiếng nói đến thành tích học tập, đâu đâu cũng chịu tầng tầng lớp lớp trói buộc.
Cho nên năm ấy, anh không thể tránh khỏi việc bị Thẩm Diệc Hoan hấp dẫn.
Cô gái nhỏ nhìn như kiêu ngạo tùy hứng, nhưng thật ra lại thuần túy sạch sẽ hơn bất kỳ ai trên đời.
Một giây này Lục Chu tin rằng, nếu để mình chết trong tay Thẩm Diệc Hoan, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng từ trước đến nay anh đều không để lộ ra cảm xúc hỉ nộ ái ố, mặc kệ cho câu nói kia của Thẩm Diệc Hoan làm mình chấn động bao nhiêu, nhưng trên mặt anh vẫn không đổi sắc, chỉ khẽ cong môi, ôm cô thật chặt.
Khẽ lại gần sát bên tai Thẩm Diệc Hoan.
Thanh âm vững vàng, mang theo sự sủng nịch bao dung vô tận cùng chút bất đắc dĩ.
Giống như bây giờ cô vô cớ gây rối nói muốn ngôi sao trên bầu trời, anh cũng sẽ lập tức bắc thang lên hái xuống cho cô gái nhỏ.
“Không cần thích bọn họ, em thích anh là đủ rồi.”
“… ” Thẩm Diệc Hoan gập tay, huých anh một cái, “Lục Chu, em nhớ rõ ngày xưa điểm văn của anh khá tốt, bây giờ dùng vào mấy việc này sao.”
Lục Chu chỉ nói: “Đừng thích người khác.”
Thẩm Diệc Hoan cười khẽ, cố ý nói: “Mẹ chờ em về để sắp xếp mấy buổi xem mắt đấy.”
Trong nháy mắt sắc mặt Lục Chu tối sầm, mày nhăn lại: “Không được đi.”
Thẩm Diệc Hoan vỗ vỗ lưng anh: “Em không đi, em không đi.”
“Đừng đi.” Lục Chu sáp lại gần người cô.
Chóp mũi khẽ cọ cọ lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng nói, “Anh cưới em.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!