Cố Chấp Sủng Ái
Chương 51: Cho em
Những ngày tiếp theo, Thẩm Diệc Hoan đều phải tăng ca để xử lý ảnh chụp, giờ nghỉ còn tranh thủ trở về nhà mình mang theo một ít quần áo cùng vật dụng hàng ngày tới chung cư của Lục Chu.
Mấy ngày nay hai người đều ở cùng nhau.
Bây giờ Thẩm Diệc Hoan mới biết ý nghĩ Lục Chu đang muốn ngồi thiền cấm dục trước đây của mình ngu xuẩn đến chừng nào.
Tinh lực của Lục Chu quả thực…
Không biết là thể lực cô giảm xuống hay là thể lực Lục Chu tốt hơn so với hồi Đại học, mà mấy ngày nay ở cùng nhau cô đã ăn không tiêu.
Thẩm Diệc Hoan xử lý xong ảnh chụp, chia thành từng mục rõ ràng rồi gửi cho ban biên tập, đồng thời cũng đính kèm một bản ghi chú cô đã chép lại.
“Sếp Chu.” Cô gõ cửa phòng Chu Ý Xu gọi.
“Ai, tới rồi à, mau ngồi đi.” Chu Ý Xu vội vàng vẫy tay với cô.
Thẩm Diệc Hoan cười cười: “Chân em đã sớm khỏi rồi, đứng cũng không có việc gì đâu.”
“Em cứ ngồi đi, chị có chuyện này muốn nói.” Chu Ý Xu tháo chiếc kính trên mặt, “Trước đây chị cũng từng đề cập qua rồi, phòng làm việc của chúng ta muốn tìm một nhiếp ảnh gia trẻ để chuẩn bị cho giải thưởng nhiếp ảnh gia triển vọng nhất.”
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt: “Là em sao?”
“Ừ.”
Thẩm Diệc Hoan chần chờ một chút: “Nếu đoạt được giải, có phải sau đó là có thể tự mở được một buổi triển lãm ảnh của riêng mình không?”
“Đúng rồi, thời gian chuẩn bị là hai tháng, hai tháng này em không cần làm nhiệm vụ của phòng làm việc, chỉ cần chụp ảnh cho tốt là được.”
Ánh mắt Thẩm Diệc Hoan sáng lên.
Chu Ý Xu nhìn vẻ mặt của cô, cười cười: “Đồng ý?”
“Tất nhiên.” Thẩm Diệc Hoan không chút do dự.
Chu Ý Xu có chút ngạc nhiên, trước đây với những loại tình huống thế này, Thẩm Diệc Hoan không thường quá chủ động. Lần này thế mà lại hào hứng như thế.
“Có ý tưởng chưa?”
“Có rồi.” Thẩm Diệc Hoan gật đầu, “Em muốn tới Tân Cương chuyến nữa.”
“… ” Chu Ý Xu trừng cô, hận không thể túm đầu mắng cho một trận, “Không muốn sống nữa?”
Thẩm Diệc Hoan dựa lưng vào ghế, nhìn cô nàng cười một chút: “Thật sự em bị thương chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi mà, với lại, em muốn chụp ảnh mấy chiến sĩ biên phòng kia.”
Từ văn phòng Chu Ý Xu đi ra cũng đã gần tới giờ tan tầm.
Thẩm Diệc Hoan sửa soạn đồ đạc, gửi tin nhắn cho Lục Chu hỏi anh ở đâu.
Lục Chu nhanh chóng trả lời lại: Anh sắp xong rồi, lát nữa quá đón em.
**
Mấy ngày nay anh đều tìm hiểu hoạt động của tập đoàn Cố thị, có rất nhiều vấn đề bị hạn chế, vì vậy cần có sự giúp đỡ của phòng hình sự thành phố.
“Lục Đội, tập đoàn Cố thị quả thực đã ăn sâu bén rễ, muốn đào phải tốn chút thời gian, hơn nữa trước mắt chúng tôi đang âm thầm tiến hành điều tra.”
Lục Chu nói: “Không cần âm thầm tiến hành.”
Người phụ trách hình cảnh đối diện hơi sửng sốt, chần chờ nói: “Là muốn cho Cố thị biết chúng ta đang điều tra?”
Lục Chu gật đầu: “Thả ra một chút tin tức đi.”
Bây giờ phương hướng điều tra đều căn cứ vào mối liên hệ của Cố Minh Huy cùng bọn buôn lậu súng ống đạn dược ở Tân Cương.
Nhưng đấy chỉ là mỗi Cố Minh Huy, không phải toàn bộ tập đoàn Cố thị.
Chỉ cần thả ra chút tin tức, bất kể vì cái gì, Cố Minh Huy cũng phải kiêng kị mà thu liễm lại, càng phải nhanh chóng tăng tốc độ hạn chế phạm vi hoạt động của Lý Ổ, đều là những điều có lợi với Lục Chu.
Nếu thu liễm lại, thế lực giữa Cố Minh Huy và Lý Ổ nơi Tân Cương sẽ mất đi sự cân bằng, Lý Ổ cũng không phải hạng người tốt đẹp gì, nhất định sẽ mượn cơ hội này để đuổi tận giết tuyệt.
Nếu vẫn còn làm càn, Lục Chu chỉ cần đợi trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, chờ hai người bọn họ lưỡng bại câu thương, thu thập xong chứng cứ, liền thu lưới tóm hết một mẻ.
Từ cục cảnh sát đi ra, phòng làm việc của Thẩm Diệc Hoan nằm ở bên cạnh, Lục Chu nhanh chóng đi qua.
Trên đường anh có gặp một cửa hàng bán bánh bao gạch cua.
Là một thương hiệu đã lâu đời, bên cạnh chung cư cũng có một chi nhánh, ngày trước Thẩm Diệc Hoan ngủ dậy thường mua hai chiếc bánh bao mang tới trường cho bữa sáng.
Lục Chu dừng bước, gửi tin nhắn cho Thẩm Diệc Hoan rồi đứng xếp hàng.
Lục Chu: Anh mua bánh bao gạch cua cho em ở cửa hàng bánh bao dưới công ty, chờ anh một lát.
Anh đào: Giờ này mà vẫn còn có sao?! Bình thường mỗi lần tan tầm em muốn ăn đều đã bán hết rồi.
Lục Chu cười một cái, trả lời: Vẫn còn, anh đang xếp hàng.
Anh đào: Để em xuống dưới tìm anh.
Lục Chu: Được, qua đường nhớ cẩn thận đấy.
Hai cô gái xếp hàng phía trước chợt mở camera trước tự sướng, thuận tiện chụp trộm Lục Chu đứng sau.
Lục Chu cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu.
Ông chủ hàng bánh bao hô to một tiếng, thông báo đã bán xong chiếc bánh bao cuối cùng.
Lục Chu nhíu mày, lại lấy điện thoại ra định nói một tiếng với Thẩm Diệc Hoan thì một cánh tay chợt chìa tới.
Hai cô gái là người mua được hai chiếc bánh bao gạch cua cuối cùng.
Một cô trong đó xách theo chiếc túi đựng chiếc bánh bao đưa qua: “Anh đẹp trai, cái này nhường cho anh đấy.”
Lục Chu bình tĩnh rũ mắt, nhớ tới ngữ khí hân hoan vừa rồi của Thẩm Diệc Hoan, nói: “Để tôi chuyển tiền cho hai người.”
Cô gái kia không từ chối, lập tức lấy điện thoại ra, nói có thể chuyển tiền qua Wechat.
Cô nàng cầm điện thoại của Lục Chu, quét mã xong lại còn làm gì đó, cuối cùng đưa máy lại để anh xác nhận phương thức thanh toán.
Lục Chu ấn vân tay, lại cảm ơn hai cô gái rồi nhận lấy chiếc bánh bao gạch cua.
Chờ hai người kia đi rồi, anh cúi đầu thoát khỏi giao diện mới phát hiện ra, vừa rồi không chỉ chuyển khoản mà còn thêm bạn tốt với người ta.
Anh cũng không để trong lòng, cất máy vào túi.
“Lục Chu!”
Phía sau vang lên thanh âm của Thẩm Diệc Hoan.
“Đi chậm một chút.” Lục Chu nắm lấy cánh tay cô, đem bánh bao gạch cua đưa qua.
“Sao lại chỉ có một cái? Anh không ăn à?”
“Chỉ còn một cái cuối cùng.”
Ông chủ bên cạnh cười nói: “Này là cậu ấy vừa mới mua lại của hai mỹ nữ đấy.”
Thẩm Diệc Hoan quay người sang hỏi: “Anh hỏi mua của người khác á?”
“Ừ, em rất muốn ăn mà.”
Thẩm Diệc Hoan cười cười: “Có lái xe tới không anh?”
“Không, gọi xe đi.”
“Mình đi tàu điện ngầm cũng được.” Thẩm Diệc Hoan nói.
Hai người cùng nhau đi tới ga tàu điện ngầm, Thẩm Diệc Hoan chia cái bánh bao gạch cua thành hai nửa, nước súp vàng ươm bên trong tràn ra, nhìn qua vô cùng ngon miệng.
Cô đưa một nửa cho Lục Chu.
“Người hồi nãy nhường bánh bao cho anh có xinh không?” Cô hỏi, mắt rũ xuống, hai tay cầm lấy nửa chiếc bánh bao gạch cua, ăn vô cùng nghiêm túc.
Lục Chu nghĩ nghĩ: “Không nhớ rõ.”
“Ông chủ bảo là hai mỹ nữ đấy.”
Lục Chu ăn xong nửa chiếc bánh bao kia, lấy từ trong túi ra một túi khăn giấy, cầm lấy tay Thẩm Diệc Hoan, lau sạch vết nước súp dầu mỡ trên tay cô.
“Anh không nhìn kỹ.” Lục Chu nói.
….
Bọn họ ăn cơm chiều ở một quán ăn nhỏ dưới cổng chung cư, sau đó lại đi siêu thị mua một ít đồ ăn vặt cùng vài loại trái cây linh tinh, xong xuôi mới đi về nhà.
Lục Chu một tay nắm tay Thẩm Diệc Hoan, tay còn lại xách theo đủ loại túi lớn nhỏ, đầu hơi hơi rũ, lắng nghe cô gái nhỏ đang vui vẻ phấn chấn nói cái gì đó.
Đi tới cửa chung cư, tiến vào thang máy.
Buổi tối cùng nhau xách đồ ăn vặt và trái cây về nhà như bây giờ, thật khiến Thẩm Diệc Hoan sinh ra một loại cảm giác họ dường như đã kết hôn.
Ánh sáng ngoài hành lang không quá chói.
Lục Chu mở khóa đi vào nhà.
Thẩm Diệc Hoan bây giờ đã có kinh nghiệm, không đi tắm rửa trước, nếu cô đi tắm lúc này thể nào Lục Chu cũng sẽ chen vào, sau đó lại bị lăn lộn một hồi.
“Em đi rửa trái cây, anh mau đi tắm đi.” Thẩm Diệc Hoan đuổi anh.
Lục Chu xoa xoa tóc cô gái nhỏ, nghiêm túc hỏi: “Không tắm cùng nhau?”
Thẩm Diệc Hoan cũng nghiêm túc trừng mắt nhìn anh: “Lục Chu, da mặt anh dày quá đấy!”
Lục Chu cười rộ lên, buông đồ trong tay xuống rồi đi tắm rửa.
Thẩm Diệc Hoan rửa sạch trái cây, cắt thành miếng nhỏ vừa ăn, còn vô cùng hào hứng sắp xếp lên đĩa sao cho đẹp mắt.
Cô đem đĩa trái cây đặt ở đầu giường, cởi dép, mở TV, đèn trong phòng đã tắt chỉ có chút ánh sáng ít ỏi nơi chiếc đèn bàn đầu giường.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, miên man bất định.
Thẩm Diệc Hoan khoanh chân, xiên một miếng táo bỏ vào miệng.
Vừa ăn vừa cảm thán, cuộc sống này quả nhiên con mẹ nó thoải mái.
Sau đó, điện thoại chợt vang lên.
Cô rũ mắt nhìn.
– -Là mẹ.
“… “
Cô cầm điện thoại lên, ấn trả lời.
…
Khi gia.5
Mẹ Thẩm sau khi gọi điện với Thẩm Diệc Hoan xong liền đi xuống lầu, đã nhìn thấy Khi Cẩn và Khi Chấn Bình ngồi trên ghế sofa.
Khi Chấn Bình: “Bạn trai trước kia của con đâu, sao gần đây không thấy con nhắc tới cậu ta?”
Khi Cẩn trợn mắt: “Đã sớm chia tay rồi, bây giờ con đang nhanh chóng tìm người mới đây.” Cô ta mở album ảnh của mình ra, đưa một tấm cho Khi Chấn Bình xem.
“Thằng nhóc này cũng đẹp trai đấy, làm nghề gì?”
“Con không biết.”
“Chuyện này cũng không biết?”
Khi Cẩn cười tủm tỉm: “Là nhất kiến chung tình đó bố, dù sao sau này sớm hay muộn cũng đều biết thôi, tới lúc đó con nói cho bố nghe.”1
Mẹ Thẩm đứng trên cầu thang một lát mới bắt đầu đi xuống: “Cẩn Cẩn có người thích rồi sao?”
Khi Cẩn ngẩng đầu nhìn bà một cái, nhàn nhạt “Vâng” một tiếng.
Khi Chấn Bình hỏi: “Tiểu Hoan thì sao, nó có bạn trai chưa?”
“Vẫn còn chưa có đâu.” Mẹ Thẩm cười cười, “Nhưng mà chắc là sắp rồi, lúc con bé đi học có quen với con trai lớn của Hạ gia, người lớn trong nhà hình như còn rất thích nó.”1
**
Thẩm Diệc Hoan ngồi ở mép giường, cầm chặt di động trong tay, nước mắt tí tách rơi xuống, cô hít hít cái mũi, một tay đè chặt đôi mắt.
Có nước mắt chảy ra từ khe hở giữa các ngón tay.
Phía sau vang lên thanh âm rất nhỏ, cô quay đầu lại, liền nhìn thấy Lục Chu đứng ở sau lưng mình.
Không biết đã đứng bao lâu.
Thẩm Diệc Hoan nhìn anh, xoa xoa đôi mắt.
Trái tim của Lục Chu như bị ai đó bóp chặt.
Ở trong mắt anh, Thẩm Diệc Hoan chính là vì tinh tú trên bầu trời xa xôi không thể với tới, mặc dù bây giờ người đã là của anh, nhưng cũng là tâm can bảo bối, là chấp niệm cùng nguyện vọng trong anh.
Anh một chút cũng không dám tưởng tượng, vì sao sẽ có người đối xử với Thẩm Diệc Hoan như vậy.
Vừa nghĩ liền thấy đau lòng.
Cô gái nhỏ cố nén lại tiếng nức nở, bàn tay đè chặt mí mắt, vừa ẩn nhẫn lại khắc chế gằn từng chữ nói chuyện: “Mẹ, từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa từng yêu con, vì sao bây giờ lại còn muốn ép con kết hôn với người mình không yêu.”
Lục Chu đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Diệc Hoan.
Anh nắm lấy bàn tay cô, đặt lên đầu gối của mình, bàn tay nhỏ ướt sũng, vương đầy nước mắt.
Một tay anh lau nước mắt trên mặt cô.
“Đừng khóc.”
Thẩm Diệc Hoan nắm chặt tay anh, đầu rũ xuống, thanh âm thực nhẹ: “Lục Chu, sau khi bà nội mất, em đã không còn gia đình.”
“Anh cho em.”
Thẩm Diệc Hoan ngẩng đầu.
Lục Chu nói: “Anh cho em một gia đình.”
Anh nói: “Em muốn cái gì anh đều cho em.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!