Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta? - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta?


Chương 13


85.

Kiều Khánh Quốc đem chuyện tôi muốn đi làm thêm nói với An Dạng, nhờ anh khuyên nhủ bảo ban tôi.

An Dạng vừa xuất quân, tôi lập tức liền lúng túng.

Anh ra chiêu không giống lẽ thường, không trực tiếp nói không cho tôi đi, mà chỉ hỏi tôi rằng tôi thực sự muốn đi làm hay sao.

Sau đó anh nhẹ nhàng tuyên bố: “Nếu em đi, thì anh cũng đi.”

Làm sao mà được chứ??

An Dạng đã lên năm ba trung học, kỳ nghỉ chẳng được mấy ngày.

Thành tích hiện tại của anh đang tiến bộ đều đều, nếu lúc này lại phân tâm đi làm việc khác, chẳng phải là uổng phí toàn bộ nỗ lực trước giờ hay sao.

Đấu không lại quân địch mạnh mẽ, tôi đành cắn răng trả lời: “Em không đi nữa. Nghỉ hè anh nhất định phải chăm chỉ đi học thêm đấy.”

Trước kỳ thi cuối kỳ, tôi đã đánh tiếng hỏi An Dạng, anh muốn thi vào trường đại học nào nhất.

Anh chỉ bảo rằng anh sẽ thi vào một trường đại học gần nhà.

Địa phương chúng tôi có hai trường đại học khá tốt, điểm xét tuyển cũng không thấp, nếu An Dạng muốn thi đậu, thì năm cuối cấp này nhất định không được chểnh mảng.

Tôi tiếp tục hỏi anh, “Còn những trường ngoại tỉnh thì sao?” Không thể chỉ nộp hồ sơ vào một trường duy nhất, nguyện vọng một không được thì còn có nguyện vọng hai.

An Dạng nói với tôi: “Anh không nghĩ đến, gần nhà mình còn nhiều trường khác mà.” Ngụ ý là, nếu không thi đậu hai trường tốt kia, thì cũng sẽ tìm đại một trường nào đó gần nhà, chứ không đi xa học.

Anh nói đến là nhẹ nhàng, tôi nghe vào tai mà giận đến xịt khói.

Ai lại chọn trường đại học một cách hời hợt như anh chứ, chưa kể các trường khác ở địa phương tôi cũng không phải là trường tốt gì.

“Anh chắc chắn có thể thi đậu mà.”

An Dạng mỉm cười, quay đầu nhìn tôi, “Bởi vì nơi này có cha mẹ, và có em.”

86.

Trong kì nghỉ hè, tôi đến trường đưa cơm cho An Dạng vài lần, nên bạn bè anh đa số đều đã gặp qua tôi.

Lúc đầu họ chỉ là lén lút nhìn một chút, về sau tôi đến càng nhiều, một số người thừa dịp An Dạng không có ở đó mà bắt chuyện với tôi.

“Em là em trai An Dạng sao?” Một nữ sinh hỏi tôi.

“Xem như là vậy ạ.”

“Em bao tuổi rồi?”

“Mười lăm ạ.”

Sau đó, tôi liền nghe thấy cô gái đó ghé vào tai một cô gái khác thầm thì: “Vẫn còn nhỏ lắm, mới mười lăm thôi.”

Không có nhỏ đâu nhé, nhập học là em mười sáu rồi đấy nhé, là chỉ nhỏ hơn các chị một tuổi thôi, có – một – tuổi – thôi – nhé!!

Lần gần nhất đưa cơm cho anh, là đã chuẩn bị tựu trường.

Tôi thật sự rất thích cái nhiệm vụ đưa cơm này, vì ít nhất, cũng có thể nhìn anh nhiều hơn một chút.

Hôm ấy, An Dạng kéo tôi lên sân thượng trường ăn cơm, tôi hỏi anh: “Mình lên đây phơi nắng hả anh?”

An Dạng tức giận bảo tôi im miệng, anh bảo anh đâu biết hôm nay trời lại không có gió.

Nếu có gió chẳng phải tôi sẽ ăn cả miệng đầy cát sao? Không biết mái sân thượng đã bị thổi bay bao nhiêu năm rồi nữa, nắng muốn chết luôn.

“Anh không phải có thói ở sạch à?”, chúng tôi lót một tờ báo xuống đất, ngồi dính sát vào nhau, tôi vừa nói vừa chà chân trên nền gạch đầy cát.

An Dạng trong miệng toàn cơm, nhai xong mới đáp: “Hừ, coi như nhắm mắt làm ngơ chứ sao.”

Chờ đến khi cơm đã ăn xong rồi, thì chuông vào lớp cũng đúng giờ vang lên, An Dạng đột ngột cúi người, tựa trán lên vai tôi.

Lúc ấy là ban trưa, ánh mặt trời chói chang gay gắt, chiếu đến mức khiến người ta hoa mắt ù tai.

Tôi biết An Dạng chỉ đang muốn trốn nắng mà thôi, nhưng vẫn không nhịn được mà tham luyến sức nặng tạm thời đang tựa trên vai mình.

87.

“Anh!” Tôi khẽ gọi.

“Em!”, An Dạng rất phối hợp mà trả lời.

“Chuông reng rồi kìa.”

“….”

Khoảnh khắc im lặng kéo dài.

Một lúc sau, An Dạng ngẩng đầu lên, bả vai tôi nhẹ bẫng, thuận thế đứng lên theo anh.

Tôi đứng ngay trước mặt An Dạng, chặn lại cái nắng như thiêu như đốt cho anh, “Có phải anh cố ý đòi ăn cơm nhà không hả, bắt em làm người hầu đi tới đi lui phục vụ anh chứ gì?”

An Dạng cười lên nắc nẻ, “Ôi, bị em phát hiện rồi này.”

Tôi đá đá chân anh, giục anh mau mau đi học.

An Dạng cởi áo khoác của mình, trùm lên đầu tôi, “Nóng quá, em mang áo về giúp anh nhé.”

Chiếc áo ủ đầy mùi hương thuộc về anh, tôi cầm mà tay nóng rẫy.

88.

Năm học mới vừa bắt đầu, thì không khí học tập căng thẳng đã bao trùm lên toàn bộ ngôi trường.

Cường độ học tập càng lúc càng tăng, tuy An Dạng và tôi vẫn cùng nhau ăn trưa, nhưng thời gian chỉ có thể gói gọn lại trong vòng hai mươi phút.

Cứ như thế qua hai tháng, An Dạng than thở với tôi: “Trong lớp anh mới có một đứa thất tình rồi.”

Tôi thuận miệng hỏi, “Bị chủ nhiệm phát hiện ạ?”

“Đúng là dơ muốn chết, hai đứa chúng nó đang lén lút hẹn hò, thằng quỷ kia vậy mà ói vào người bạn gái.”

Tôi trừng mắt nhìn anh: “Bớt nói nhảm, tập trung làm bài tập!!”

Thư viện buổi trưa im phăng phắc, An Dạng ghé vào bên tai tôi thủ thỉ: “Nam chính trong câu chuyện mất vệ sinh là Trần Tuấn Phàm đó em.”

“………”

Ồ, thú dị nha.

89.

Sự tình vốn đâu có khoa trương như lời An Dạng kể.

Trần Tuấn Phàm thật ra là buổi sáng ăn hơi nhiều, thời gian gần đây lại thức khuya dậy sớm, cơ thể hư nhược, dạ dày không tiêu.

Dẫn đến việc xảy ra sự cố đau lòng, cuối cùng phải nén nhục chia tay bạn gái.

Trần Tuấn Phàm nói: “Đã sớm không còn cảm giác gì rồi, sớm muộn cũng chia tay thôi. Chỉ là không ngờ trước lúc chia tay còn gặp phải chuyện như này, mất mặt muốn chết!!”

Trần Tuấn Phàm hoàn toàn không có chút ý thức gì về việc mình đã thất tình.

Có lẽ tình yêu tuổi học trò chính là như vậy, dễ đến dễ đi.

Là do tôi đã đem cái “Thích” này ảo tưởng đến quá mức tốt đẹp.

“Anh có chăm học mấy đâu? Sao sức khỏe lại tệ đến mức này chứ?”

Vào một ngày cuối tuần trời đẹp, An Dạng chơi bóng trên sân, Trần Tuấn Phàm cả người héo đến quắt queo, ngồi nói chuyện phiếm với tôi trên khán đài.

“Cả ngày đi sớm về khuya, ai mà chịu cho nổi chứ!!” Trần Tuấn Phàm bưng mặt khóc than, “Cũng không biết thằng quỷ An Dạng kia làm sao mà chịu được.”

An Dạng sở dĩ có thể kiên trì, là vì anh đã có mục tiêu, anh nói anh muốn ở lại thành phố nơi có gia đình, có tôi.

Tôi cũng không biết An Dạng là người lưu luyến gia đình đến thế, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể ở bên cạnh anh lâu hơn một chút, tôi lại không nhịn được mà vui vẻ trong lòng.

90.

Trong đám người thường xuyên chơi cùng An Dạng, có một nam sinh tóc dài đến ngang xai, như tôi đã nói, hắn ta luôn mang đến cho tôi một cảm giác rất không thoải mái.

Thứ bảy, An Dạng bận học bổ túc, tôi ngồi xe bus một mình đến thành phố mua sách tham khảo.

Thật không khéo, lúc ở hiệu sách lại gặp phải người này.

Những người khác đều gọi hắn là anh Lan, tôi thật sự không biết hắn tên là gì.

Tôi đã định vờ như không thấy, kết quả hắn lại trông thấy tôi, hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi lớn tiếng gọi, “Kiều….Kiều Tích?”

“Xin chào.” Tôi đáp.

Hắn thấy tôi đang chọn sách liền cười, “Đúng là bé ngoan ha”, nói xong liền nhét một quyển sách khác vào tay tôi, “Có thời gian thì xem cái này giúp anh đi.”

Tôi cau mày cầm lấy cuốn sách trên tay, trang bìa là ảnh một cô gái ngoại quốc ăn mặc hở hang.

“Cám ơn, tôi không có hứng thú.”

Nói xong, tôi đưa lại cuốn sách cho hắn ta rồi đi thẳng đến quầy thanh toán.

91.

Một năm này trôi qua vô cùng nặng nề và chậm chạp.

Tất cả mọi người đều cố gắng hết sức để đạt được kết quả tốt trong kì thi tuyển sinh vào cấp ba và kì thi đại học.

Cô giáo chủ nhiệm đã nói, tôi chỉ cần đủ điểm liền có thể được tuyển thẳng, điểm số hiện tại không có vấn đề gì cả.

Chỉ là An Dạng….bắt đầu từ tuần trước, anh đã không còn cùng tôi ăn trưa nữa.

Trần Tuấn Phàm bảo rằng việc học tập của An Dạng nghiêm chỉnh đến không thể tin nổi, cứ như vậy sợ anh sẽ có ngày tẩu hỏa nhập ma.

An Dạng nghỉ trưa đều ở lại trong lớp, cắn vội miếng bánh uống thêm ngụm nước, rồi lại tiếp tục giải đề.

Tôi thật sự không nhìn được nữa, phải mang đồ ăn đến tận nơi, thiếu điều chỉ muốn ngồi một bên đút cho anh ăn.

Trong phòng học là một mảnh yên ắng, những người không học tập cũng sẽ yên lặng làm việc riêng, không quấy rầy người khác làm bài.

Tôi rón ra rón rén đi vào, đem cơm hộp đặt lên bàn An Dạng.

An Dạng ngủ rồi, lông mi dài phủ một tầng ánh sáng, mũi anh vừa cao vừa thẳng, đôi môi nho nhỏ, bộ dáng lúc ngủ cũng vô cùng đẹp đẽ.

Bạn cùng bàn của An Dạng ngẩng lên nhìn, tôi đưa ngón trỏ đặt trên môi, lắc đầu tỏ ý không cần gọi anh dậy.

92.

Ngày hôm sau, Trần Tuấn Phàm lại đến cùng tôi tám chuyện, “Hôm qua nhóc có đi đưa cơm cho An Dạng không?”

Tôi gật gật đầu.

Trần Tuấn Phàm tiếp tục bi bô: “Cười chết anh. Hôm qua bạn cùng bàn An Dạng còn nói với cậu ta là “Em trai cậu lớn lên đẹp thật đấy, nhìn như bé gái nhờ” “

Trần Tuấn Phàm cười hô hố, bắt chước bộ dáng ngờ nghệch hỏi thăm của người ta đến là khoa trương.

Tôi nhướng mày: “Bé gái??”

Trần Tuấn Phàm cười vô cùng vui vẻ: “Sau đó An Dạng liền đánh nó rồi.”

Lúc này đánh nhau không phải là tự tìm rắc rối hay sao?

“Anh ấy lại gây chuyện cái gì không biết nữa.” Tôi than thở.

Trần Tuấn Phàm giơ ngón trỏ lắc lắc, “Bạn cùng lớp của anh đều nhất trí cho rằng tên đó ăn đòn là đáng lắm. An Dạng đập hắn vài phát, hắn cũng biết mình nói sai rồi.”

Tôi tạm yên lòng, vẻ mặt cổ quái hỏi Trần Tuần Phàm: “Em lớn lên trông giống con gái lắm ạ?”

Anh ta lắc đầu: “Không có nha.”

Tôi vừa định đáp “Đúng lắm”, liền nghe Trần Tuấn Phàm tiếp tục, “Nhưng mà các bạn nữ trong lớp anh đều rất thích nhóc, không phải kiểu thích kia, mà kiểu…tình thương của mẹ đó, biết không?”

“Anh cút liền cho em!!”

93.

Tháng ngày trôi như mắc cửi, khiến dòng người đang học hành vất vả đuổi theo đến té ngã lộn nhào.

Ngay khi nhiều người cảm thấy bản thân sắp không kiên trì được nữa, thì kì thi tuyển sinh đại học cũng đến.

Vào ngày An Dạng thi đại học, học sinh cấp hai chúng tôi vẫn đến lớp như thường lệ.

Buổi sáng sau khi rời giường, tôi liền gửi cho An Dạng một tin nhắn, nội dung khuôn sáo, chỉ viết bốn chữ: [Cao khảo gia du*]

*Thi đại học cố lên

An Dạng gửi lại cho tôi một cái biểu tượng thumbs up (👍🏻)

Ba ngày trôi qua rất nhanh, khi lần nữa nhìn thấy An Dạng, là khi anh mặc chiếc áo ngắn tay màu xanh nhạt cùng quần đồng phục, đứng trước cổng trường đợi tôi.

Tôi chạy lại hỏi: “Anh thi có tốt không ạ?”

“Tạm ổn, cứ thế là xong thôi.”

An Dạng thản nhiên cười nói, tôi đoán anh thi chắc là khá tốt đi.

Cả năm học này, An Dạng không tham gia bất kì hoạt đồng nào khác, đến bóng rổ cũng ít khi đụng vào, quan hệ cùng hội “huynh đệ” kia cũng dần dần lắng xuống, không đánh nhau cũng không gây sự, chỉ một lòng thiết tha học tập, hướng về tri thức.

Nửa năm trước tôi còn lo lắng rằng chăm chỉ của An Dạng chỉ là nhất thời hứng thú.

Cũng may là anh thật sự kiên trì.

Và may là…..chúng tôi sau này vẫn còn có thể hít thở chung một bầu không khí, tiếp tục sống chung trong một thành phố, cùng nhau.

Tôi vẫn sẽ thích anh, thật lâu, thật lâu.

94.

“Cho anh mượn áo khoác đồng phục đi, lát nữa phải chụp ảnh tốt nghiệp.”

An Dạng nói xong liền kéo khóa áo khoác tôi xuống, “Trời nắng thế này, em mặc mỗi áo trong có ổn không đấy?”

“Không sao ạ, anh mặc đi, em vui lắm.” Tôi cởi áo khoác ngoài đưa cho anh, bên trong chỉ độc mỗi áo đồng phục tay lỡ.

An Dạng chọc lưỡi vào má trong, vuốt nhẹ tóc tôi, trêu: “Bé ngoan.”

Mặc đồng phục thì làm sao? Mặc đồng phục rất là thoải mái đó có biết không?

An Dạng khoác áo đồng phục của tôi, tay áo ngắn lộ ra một đoạn cổ tay, anh cười trêu tôi bé như cái kẹo, ăn mãi vẫn không lớn.

Tôi vừa muốn lên tiếng bênh vực bản thân, chợt nhớ ra điều gì liền hỏi, “Nhưng bảng tên trên áo là của em mà ạ?”

Nụ cười trên mặt An Dạng đông cứng, gượng gạo cởi áo trả lại cho tôi.

Mệt, mất công cởi ra cởi vào cả buổi.

Thời điểm lớp An Dạng chụp ảnh cũng vừa lúc chúng tôi được ra chơi.

Rất nhiều đàn em lớp dưới đứng túm tụm cách đó không xa để xem náo nhiệt.

Nữ sinh thì thảo luận xem anh trai nào soái nhất, nam sinh thì bàn nhau xem chị gái nào dáng đẹp.

Nhưng trong mắt tôi chỉ có An Dạng.

Bởi vì dáng người cao lớn, nên anh cùng Trần Tuấn Phàm đứng ở hàng sau cùng.

Tôi nghe nhiếp ảnh gia lớn tiếng hét lên: “Chú đếm một hai ba là mấy đứa cười lên nhé. Một—-.”

An Dạng trước đó vẫn luôn nghe theo sự sắp xếp của giáo viên, nhưng không biết có phải do bị lôi kéo thay đổi vị trí liên tục đến nóng nảy hay không, mà anh lại không tạo dáng như những người khác.

“An Dạng.” Tôi đột nhiên rất muốn gọi tên anh, thế nên liền gọi.

Giọng tôi vốn chẳng lớn, hơn nữa còn bị bao phủ giữa đám đông ồn ào.

Nhưng An Dạng dường như cảm nhận được, anh ở trong đám người nhìn thấy tôi, ngẩng phắt dậy, nhìn về phía tôi cười thật tươi.

Nhiếp ảnh gia vẫn đang đếm: “Hai—–.”

An Dạng vừa cười vừa dựng ngón tay cái, hướng về tôi vẫy vẫy liên hồi.

“Ba—–.”

Tách.

Và thế là, khung cảnh đó được ghi lại trong bức ảnh tốt nghiệp của anh.

Dẫu trong ảnh không có tôi, nhưng tôi biết, đôi mắt anh đang nhìn về tôi.

_________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN