Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta?
Chương 23
204.
“Làm sao anh biết em đi đón Mục Cảnh vậy?”, tôi hỏi xong câu này là vừa lúc đến giờ ăn tối.
An Dạng lấp liếm bảo, “Ăn cơm trước đã rồi nói.”
Nhìn thấy dì An đang tất bật bày biện đồ ăn lên bàn, tôi đành miễn cưỡng nuốt xuống nghi ngờ, bước đến giúp dì bưng bát đũa.
Sau bữa tối, tôi theo An Dạng vào phòng, anh ngồi trên ghế, còn tôi ngồi trên giường của anh, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Cậu ta nói cho anh biết mà.” An Dạng thành thật khai báo, “Cậu ta nhắn wechat với anh, bảo là em sẽ đến đón cậu ta.”
“Anh còn có wechat của Mục Cảnh?”, tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi, hai người này có thể nói chuyện gì với nhau chứ?
“Cậu ta thêm bạn anh trước mà.”
“A….” Tôi vẫn còn chìm trong kinh ngạc, trả lời có chút chiếu lệ.
An Dạng có vẻ đứng ngồi không yên, tay anh mân mê thành ghế, gọi tôi: “Kiều Tích à..”
“Dạ?”
Tôi ngẩng lên, mắt tôi chạm vào ánh nhìn của anh, hai chúng tôi đối mắt nhìn nhau, vừa mới qua mấy giây mà khí thế của An Dạng đã rút sạch không còn một mảnh, anh co người, nhún nhún bả vai: “Không, không có gì…”
205.
Sau khi trở về nhà, tôi liền tức tốc nhắn tin wechat cho Mục Cảnh, hỏi hắn tại sao lại chủ động add An Dạng.
Mục Cảnh phát tới một cái voice chat: [Add chơi vậy thôi.]
Tôi: [Chơi cái quần.]
Mục Cảnh: [Cưng định che chở tên đó cả đời hay gì?]
[Nó bảo với cưng là anh add nó trước?]
[Rõ ràng là nó add anh đây trước nhé. Anh còn chưa kịp làm gì nó đã quăng sang một câu “Mày tránh xa Kiều Tích ra”, còn đe doạ anh nữa chứ.]
[Thằng quỷ con An Dạng năm nay bao tuổi rồi thế, già đầu còn chơi trò mách lẻo, đã thế còn vu oan giá hoạ cho anh.]
Mục Cảnh gửi một mạch bốn năm tin nhắn, tôi nhìn chằm chằm vào những dòng tin hắn vừa gửi, ngón tay dừng trên màn hình hồi lâu, không biết phải trả lời ra sao.
[Anh nói thật không đấy?]
Dường như sự nghi ngờ của tôi đã chọc tức Mục Cảnh, chỉ một lát sau, hắn đã quăng qua cho tôi ảnh chụp màn hình của một cuộc hội thoại.
Nhìn qua thì có vẻ sự tình đúng như những gì Mục Cảnh đã nói ở trên, là An Dạng thêm bạn hắn trước, lời cảnh cáo cùng đe doạ đúng là không ít, hơn nữa còn nói đến vô cùng tàn nhẫn.
206.
Ở bên An Dạng quá lâu, đôi khi tôi cũng sẽ quên mất, anh thật ra chính là một tên bạo chúa vô cùng không dễ chọc.
Mới cấp hai đã biết trốn học đánh nhau, bày đủ trò xấu xa, ra tay còn vô cùng hung ác. Chỉ đến khi bị tôi bắt gặp mới có phần thu liễm lại.
Tôi thật sự không biết ở trong mắt người khác, An Dạng là người như thế nào.
Anh thật sự là một người rất giỏi nguỵ trang, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã biết.
Lúc đấy anh vẫn mới tí tuổi đầu, rõ ràng là rất chán ghét việc bị một đám nhỏ xa lạ vây quanh, nhưng vẫn sẽ lễ phép mỉm cười.
Có lẽ do tôi đã ở bên anh quá lâu, lâu đến mức khiến tôi suýt quên mất rằng bản thân anh vốn không phải là người có thể cam tâm chịu thiệt, nhẫn nhịn uỷ khuất.
207.
Cuộc gọi đến của Mục Cảnh đã kéo tôi ra khỏi dòng kí ức, tôi nhấn nút trả lời, câu đầu tiên nghe thấy chính là: “Kiều Tích cục cưng”, tiếp theo liền nói, “Anh có nói với nó là hai mình đang ở bên nhau rồi á..”
“…..Cái gì??”
“Á, khoan khoan đừng nóng. Cưng cũng đọc mấy tin anh gửi rồi đó, anh chỉ muốn trêu chọc nó chút thôi. Ai mà ngờ được, mẹ nó không biết đứa khốn nạn nào cho nó số của anh…Cưng không biết đâu, lúc đó hù chết anh luôn…”
“MỤC CẢNH!!!”
“Ok ok, anh biết thế nào cưng cũng giận nên mới không dám nói. Cưng bình tĩnh đừng nóng rồi anh kể hết nha..”
“Được.” Tôi cố gắng để bản thân mình trấn tĩnh lại, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên vẻ mặt mờ mịt khó hiểu của An Dạng ở quán đồ nướng đêm hôm đó.
“Buổi tối hôm anh uống say, em nói với An Dạng là mình thích đàn ông đúng không, cậu ta lúc đó còn nghĩ là em thích anh còn gì.”
Phía đầu dây bên kia truyền đến tiếng bật lửa, Mục Cảnh dường như đang đốt một điếu thuốc, hút một hơi rồi nói tiếp, “Sau đó cậu ta add wechat anh, cũng gửi cho em xem rồi đấy, mà tên đó nói nhiều kinh khủng, anh đây lười trả lời luôn ý. Nếu không có chuyện này, anh cũng không biết cậu ta dông dài như vậy, mẹ nó anh chưa kịp trả lời một câu, cậu ta đã gửi tới năm sáu câu…”
An Dạng đúng là có chút hay lảm nhảm.
“Cậu ta cũng đâu có muốn nói chuyện đàng hoàng với anh, há mồm ngậm miệng toàn là “mày cách xa em ấy ra”, “coi chừng tao đánh gãy chân mày”, chọc anh tức muốn điên luôn, với cả Kiều Tích cục cưng à….”
“Gì?”
“Em cảm thấy chuyện em thích cậu ta còn hi vọng sao?”
208.
“Đây là lí do cho chuyện anh nói với An Dạng là chúng ta đã ở bên nhau mà không nói cho em biết sao?”
Mục Cảnh im bặt, “……Sao mà cưng…Hừ, thôi để anh nói tiếp. Sau khi anh nói là tụi mình đang ở bên nhau rồi thì cậu ta mất hút luôn, nửa ngày không nhắn lại một chữ. Anh nghĩ vậy là xong xuôi, đâu có ngờ cậu ta trực tiếp gọi cho anh chứ.”
“Vậy cuối cùng anh nói như vậy để làm gì, có mục đích gì hả?”
Mục Cảnh cười gượng một tiếng, cất giọng bông đùa nói: “Anh sợ cưng cũng ngu ngốc như anh chứ sao, đụng đến vỡ đầu chảy máu cũng không biết đường quay lại.”
Tôi khô khan đáp: “Em còn lạ gì anh, anh cứ đợi đó, em nhất định sẽ chờ thời cơ trả thù.”
“Thật đúng là…” Mục Cảnh không biết nghĩ đến điều gì mà cười rộ lên: “Ngày mà anh về thành phố một mình ý, anh còn nhắn cho cậu ta, nói mình sẽ quay về tìm em. Cậu ta gấp đến độ đánh chữ cũng sai chính tả ha ha ha…”
Tôi nhớ lại ánh mắt mà An Dạng nhìn tôi vào buổi tối hôm đó. Nhớ tới bộ dáng vừa hốt hoảng vừa khổ sở của anh, nhớ tới anh vì chạy đến quá nhanh mà mệt bở hơi tai.
Anh đã nghĩ gì vào thời điếm đó thế, An Dạng?
Mục Cảnh nói với An Dạng rằng tôi và hắn đã ở bên nhau, mà tôi lại nói với An Dạng rằng tôi và Mục Cảnh chỉ là bạn bè.
Ánh mắt anh khi đó không chỉ có nghi vấn, mà càng nhiều hơn là mờ mịt hụt hẫng.
Anh hoang mang không rõ, hai người kia, ai mới là người đang nói sự thật.
Những ngày tôi cố tình tránh mặt anh lại càng làm anh bất an lo nghĩ.
Anh sợ tôi không chịu nói thật với anh, cũng càng sợ những điều Mục Cảnh nói là sự thật.
209.
“An Dạng cứ bảo anh tránh xa em ra. Điều này chứng tỏ cậu ta vẫn không thể chấp nhận việc em thích đàn ông còn gì?” Lời nói của Mục Cảnh đâm thẳng vào vết thương của tôi.
Tôi mở miệng nhưng lại không thể phản bác câu gì.
“Cơ mà thằng ku nói chuyện ngố cực, cưng đợi chút anh chụp màn hình cho cưng xem.” Mục Cảnh nói xong liền cúp điện thoại.
Cúp rất đúng lúc, tôi hít sâu một hơi, nỗ lực ép bản thân bình tĩnh lại.
Mục Cảnh gửi cho tôi hai ảnh chụp màn hình.
x ngày x tháng, 10:45 sáng.
Mục Cảnh: [Anh trai, em mới về nè, chiều nay em tính đi gặp Kiều Tích nè.]
An Dạng: [Mày dám??]
An Dạng: [CMN ai là anh mày chứ?]
An Dạng: [Hai người chắc chắn không có khả năng đâu, tao không đồng ý, mau chia tay đi.]
x ngày x tháng, 12:23 sáng.
Mục Cảnh: [Được nghỉ nên về thăm nhà nè, Kiều Tích tới nhà ga đón nè.]
An Dạng: [Mau chia tay đi.]
210.
Mục Cảnh lại gửi cho tôi một voice chat: [An Dạng nhà em ngáo choá dã man ha ha. Dù có tức giận cỡ nào cũng phải nói “mau chia tay đi”.]
Đúng là rất buồn cười, tôi nhìn chằm chằm vào ảnh chụp màn hình đến khi đôi mắt đau xót đỏ hoe mới trả lời: [Anh đừng bắt nạt anh ấy.]
Mục Cảnh: [Cưng vừa phải thôi nha, anh bắt nạt cậu ta bao giờ? Cậu ta bây giờ ngày nào cũng đều đặn gửi cho anh một tin “Mau chia tay đi” kia kìa.]
Tôi cảm thấy hai kẻ này đúng là đều ngô ngố như nhau, rõ ràng là ghét nhau muốn chết mà vẫn phải duy trì liên lạc với đối phương mỗi ngày.
Tuy An Dạng ngoài miệng nói rằng có thể tiếp nhận việc tôi thích đàn ông, nhưng trong lòng anh vẫn không thể chấp nhận được.
Tôi đột nhiên muốn năm học mới có thể bắt đầu sớm một chút, nhanh chóng rời đi nơi này, rời đi thành phố mà An Dạng đang ở.
211.
Một ngày trước khi khai giảng, tôi đang thu dọn hành lý thì nhận được cuộc gọi từ Mục Cảnh, bảo rằng muốn nói cho tôi một tin vui.
Tôi mở wechat, Mục Cảnh gửi qua một ảnh chụp màn hình.
Mục Cảnh: [Ahihi đồ ngók, ăn cú lừa nhé, ông đây với Kiều Tích không có ở bên nhau đâu.]
Mục Cảnh: [Ông đây với cục cưng Kiều Tích là bạn bè thuần khiết chăm phần chăm đó nha.]
An Dạng: [Đệt mẹ mày!!!!]
Tôi có chút muốn cười, nhưng trong ngực lại ẩn ẩn trướng đau.
Ngày đó, sau khi Mục Cảnh nói rõ ràng mọi chuyện, tôi đã nghĩ rằng mình cũng nên giải thích với An Dạng một chút.
Nhưng nên giải thích cái gì đây chứ?
“Em không thích Mục Cảnh, nhưng đúng là em thích đàn ông” sao?
Đó cũng đâu phải là đáp án An Dạng muốn nghe.
212.
Mục Cảnh nói qua điện thoại: “Chuyện tình cảm thì cứ để tự nhiên đi. Anh đã nói rõ rồi, cưng đừng trách anh nữa.”
“Cầm gậy thọc phân xong giờ lại muốn trốn hả?”
“Thế hai đứa là phân à?”
Tôi nghẹn họng không nói được gì, đúng lúc này lại có tin nhắn đến, tôi lấy cớ liền cúp luôn điện thoại.
Tin nhắn là An Dạng gửi, hỏi tôi ngày mai mấy giờ lên đường.
Thật ra tôi không muốn anh đưa tôi đi chút nào, tôi muốn mình rời đi thật dứt khoát, chẳng vướng bận điều chi. Nhưng cuối cùng vẫn thành thật nói cho An Dạng thời gian xuất phát.
Biết làm sao được, thói quen nhiều năm rồi mà.
Bình thường chẳng mấy khi An Dạng đăng gì trong vòng bạn bè, nhưng hôm nay anh lại rất khác thường, đăng hẳn một biểu tượng cảm xúc pháo hoa tung bay (🎆🎇)
Trần Tuấn Phàm ở dưới bình luận, hỏi anh đây là có ý gì, An Dạng ngắn gọn trả lời: [Nổ chết mài.]
Tôi cũng bình luận cho anh một cái like (👍🏻), An Dạng trả lại cho tôi một gương mặt tươi cười (🙂) nhìn đến là thiếu đánh.
213.
Ngày hôm sau, An Dạng đến nhà đón tôi.
Trên đường tiễn tôi ra ga tàu, anh một hai phải xách hành lý cho tôi, tôi nói rất nhiều lần là không cần, anh đều xem như mình tai điếc.
Sau khi xuống taxi, An Dạng bùi ngùi nói: “Anh thật sự chưa hề nghĩ đến em sẽ đi Q Đại.”
Tôi ngẩng đầu, bỗng nhiên cảm thấy An Dạng dường như lại cao hơn rồi, trước kia đã sớm cao hơn 1m88, không biết bây giờ là bao nhiêu nữa.
Tôi có chút ngỡ ngàng, liệu có phải đã quá lâu rồi tôi chưa một lần nhìn kỹ anh không?
“Đương nhiên không phải là sợ em thi không đậu, chỉ là….” An Dạng nói đến nửa chừng thì ngừng lại, buồn buồn lắc đầu, “Cũng không có gì, Q Đại tốt lắm.”
Khi thật sự đi đến bước này, tôi bỗng dưng cảm thấy có chút mờ mịt không rõ.
Những tình yêu say đắm thuở thiếu thời, cay đắng cùng ngọt ngào tan vào tận đáy lòng, những yêu thích tràn ngập nơi lồng ngực và người trước mắt này — có thật sự tồn tại sao?
Những cảm xúc ấy liệu có phải là thật hay không? Vô số hồi ức hoá thành cánh bướm, vỗ cánh bay vào trong trí óc, lấp đầy nơi tâm tưởng, khiến tôi không thể phân rõ đâu là thực, đâu là hư ảo.
Tôi bước lên tàu, An Dạng đứng lại nhìn tôi.
“Kiều Tích.” Anh gọi tên tôi, tôi đưa tay nhận lấy hành lý, nhưng thay vì buông tay, anh lại nắm cổ tay tôi thật chặt. “Chờ anh thêm chút nữa thôi, được không em?”
“Sao ạ?”
An Dạng không trả lời, anh buông tay rồi lui về sau một bước, vẫy vẫy tay với tôi.
Tàu bắt đầu chạy mà tôi vẫn chưa định thần lại được.
Anh đã nói với tôi rằng hãy chờ anh.
Nhưng chờ điều gì cơ chứ?
Tôi không thể hiểu được hàm ý trong lời nói của An Dạng, nhưng đến khi bình tĩnh lại, thì những kí ức nãy giờ hãy còn đang hỗn độn đã được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, đặt ở chỗ chúng vốn nên thuộc về.
Tôi cuối cùng cũng minh bạch.
Tôi thích An Dạng.
Nhưng phần tình cảm này không thể thành sự thật.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!