Công Lược Cố Chấp Cuồng
Chương 31: 31: Thế Thân Giới Giải Trí 9
Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Hành lang khách sạn với ánh đèn vàng mờ ảo.
Khương Phỉ nhìn tay mình, nơi lòng bàn tay được y hôn phớt qua có chút tê dại.
Cô cẩn thận nhìn Ngôn Vân Chu hồi lâu, sau đó có chút kinh dị nói, “Anh thật là Ngôn tiên sinh sao?”
Là Ngôn Vân Chu lúc trước biết tiến biết lùi, có lễ có tiết, không chịu chạm vào cô dù chỉ một chút đây sao? Hiện tại y thế nhưng chủ động hôn tay cô?
Ngôn Vân Chu nghe được sự ngoài ý muốn trong lời nói của cô, mặt y mang chút nét cười nhợt nhạt.
Sau khi duỗi tay khẽ nhéo má cô một cái, y liền ôm vào lòng, không nói gì nữa.
Lúc trước, y luôn cho rằng mình sẽ chết.
Không nghĩ bản thân có thể sống sót.
Cho nên những việc mà trước đây y không cam lòng, cảm thấy không xứng, không dám, hiện tại, y muốn tranh thủ một chút.
Không biết qua bao lâu.
Ngôn Vân Chu đột nhiên mở miệng, giọng nói ôn hòa, “Trong mắt không có em?”
Khương Phỉ lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực y, khó hiểu hỏi, “Hửm?”
Ngôn Vân Chu lại nói, “Không thích em?”
Khương Phỉ vỡ lẽ, y đang thuật lại những gì cô vừa nói với Ngôn Vọng.
Quả nhiên, Ngôn Vân Chu chậm rãi tiếp tục, “Đẩy em cho người đàn ông khác?”
Khương Phỉ nhướng mày, ngẩng đầu khỏi lòng ngực y hỏi ngược lại, “Ngôn tiên sinh, nếu tôi nhớ không lầm, anh còn nợ tôi một ngôi sao mới nổi của giới khoa học kỹ thuật đấy”
Ngôn Vân Chu biểu tình hiếm khi trầm xuống, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.
Y rũ mắt cười khẽ, “Ngôi sao mới nổi của giới khoa học kỹ thuật gì chứ?”
“Ngôn tiên sinh từng nói muốn giới thiệu đối tượng cho tôi mà”
Ngôn Vân Chu nhàn nhạt hỏi, “Tôi từng nói vậy sao?”
Khương Phỉ nhìn người đàn ông trước đây rõ ràng là một quý công tử thanh nhã, hiện tại thế nhưng vân đạm phong khinh đến mức vô lại như vậy, rốt cuộc không kiềm được bật cười thành tiếng.
Đợi đến khi cười đủ rồi, cô mới ngẩng đầu đón nhận ánh mắt y, “Tôi còn tưởng rằng anh sẽ tò mò chuyện vì sao mình còn sống đấy”
Ngôn Vân Chu hơi nhướn mày, “Vì sao phải tò mò?”
Cô cứu y, y còn sống, cô vẫn như cũ bên cạnh y, vậy là đủ rồi.
“Không sợ tôi là nữ quỷ sao?”, Khương Phỉ duỗi tay, lòng bàn tay đặt trên trái tim y, “Moi tim của anh ra ăn sạch?”
Ngôn Vân Chu khẽ cười thành tiếng, “Cầu còn không được”
Khương Phỉ nhàm chán trừng mắt nhìn y, thu hồi tay, một chút cảm giác thành tựu cũng không có.
Cô xoay người, lấy thẻ định mở cửa phòng ra.
“Khương Phỉ”, Ngôn Vân Chu đột nhiên gọi cô.
Khương Phỉ quay đầu nhìn về phía y.
Ngôn Vân Chu giúp cô tóc mai bên má ra sau tai, “Mặt tôi so với cậu ta, quả thật có chút giống”, y cười nhạt, “Nhưng con người thì…!không nhất định”
Khương Phỉ biết y đang nói đến chuyện “có vẻ ngoài giống Ngôn Vọng”.
Cô nghiêm túc nhìn chăm chú y một hồi lâu, sau đó quay đầu mở cửa phòng.
Cô lười nhác đứng dựa người vào khung cửa nói, “Ngôn tiên sinh, tôi nhớ rõ lúc trước chúng ta từng nói rõ, không yêu anh nhưng sẽ ở bên cạnh anh nhỉ?”
Nét cười nơi khóe môi của Ngôn Vân Chu hơi cứng lại, thật lâu sau mới bất đắc dĩ nói, “Ghi thù lâu đến vậy?”
Khương Phỉ không đáp.
“Chỉ cần Khương tiểu thư nguyện ý tiếp tục ở bên cạnh tôi…”, Ngôn Vân Chu rũ mắt cười, “Có một số việc, tôi tự mình làm cũng được”
Ví dụ như, tình cảm.
Khương Phỉ im lặng nhìn y, cô nhún nhún vai, xoay người vào phòng, “Tôi mệt rồi”
Ngôn Vân Chu nhìn cánh cửa phòng khép hờ, lắc đầu đi về phía trước, giúp cô đóng kĩ lại sau đó mới xoay người rời đi.
Thời gian tiếp theo, Khương Phỉ rất nhanh đã biết câu “tự mình làm cũng được” của Ngôn Vân Chu có ý gì.
Y nghiễm nhiên dời văn phòng của mình đến tầng 23 của khách sạn Thịnh Cảnh, ngay tại phòng đối diện, hơi xéo với phòng cô.
Khách sạn Thịnh Cảnh sớm đã được cả đoàn phim bao trọn, cho nên Ngôn Vân Chu…!trực tiếp mua luôn khách sạn này.
Ban ngày cô đóng phim, y sẽ xử lý văn kiện của công ty hoặc đi lo vài việc khác.
Buổi tối khi cô xong việc trở về, y sẽ cùng cô ngồi nói chuyện hoặc đi dạo trong chốc lát.
Có khi cũng sẽ cho cô hợp đồng hoặc tư liệu, nói là tài nguyên nhà ai đó.
Ban đầu Khương Phỉ còn sẽ nhìn trong chốc lát, cảm thấy hứng thú liền ký.
Nhưng theo số lần ngày càng nhiều, cô ngay cả liếc mắt nhìn cũng thấy lười, cứ thế xếp chồng ở một bên, đợi khi nào có tâm trạng lại tính.
Ngôn Vân Chu cũng không thèm để ý, cứ như cũ mang đến như thể không biết mệt.
Trong khoảng thời gian này, hai người ở cạnh nhau cũng xem như vô cùng hòa hợp.
Bên đoàn phim, suất diễn của Khương Phỉ rất nhanh sẽ kết thúc.
Hôm nay công việc kết thúc sớm, vốn tưởng rằng Ngôn Vân Chu hẳn còn ở công ty, không ngờ Vương trợ lý làm hết phận sự canh giữ ở cửa phim trường, đón cô về phòng Ngôn Vân Chu.
Khi Khương Phỉ đến phòng Ngôn Vân Chu, y đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng và xem một quyển sách cực dày.
Nghe thấy tiếng động, y ngẩng đầu lên, “Về rồi?”, thanh âm thuần thục như thể một người đàn ông mẫu mực, ngoan ngoãn đợi ở nhà.
Khương Phỉ ngã trên sô pha, tùy ý đáp một tiếng.
Ngôn Vân Chu khẽ cười, đặt sách sang một bên rồi vỗ vỗ chân mình.
Khương Phỉ thuận thế nằm xuống.
Ngôn Vân Chu rũ mắt nhìn cô, “Mệt lắm sao?”
“Cũng được”, Khương Phỉ hơi híp mắt, giọng lười nhác, “Ngày mai còn một cảnh nữa, sau đó có thể nghỉ ngơi mấy ngày”
Ngôn Vân Chu vuốt ve mái tóc có chút rối của cô, “Vừa hay, mấy ngày nữa có thể đi khám bác sĩ”
“Hửm?”, Khương Phỉ hỏi lại, sau đó mới có phản ứng, cô chậm rì rì hỏi, “Anh ghét bỏ vết sẹo trên mặt tôi?”
Ngôn Vân Chu hơi nhíu mày, nhẹ xoa má trái cô, “Vậy tôi sẽ hủy hẹn trước với bác sĩ”, nói xong đang định lấy di động ra.
Khương Phỉ hừ nhẹ một tiếng, cướp lấy di động ném sang một bên.
Ngôn Vân Chu bật cười thành tiếng, “Cũng không biết là ai trong họp báo nói nhất định phải xóa sạch vết sẹo này nữa”
Khương Phỉ nhướng mày, không tiếp tục bàn về đề tài này, “Ngày mai quay cảnh cuối phải quay vào ban đêm, anh không cần đợi tôi”
Bàn tay Ngôn Vân Chu vuốt ve má cô hơi khựng lại, “Cảnh cuối?”
“Đúng vậy”
Ngôn Vân Chu trầm tư vài giây, “Khương tiểu thư, tôi nhớ cảnh cuối là nam chính ôm thi thể nữ chính, sau đó hôn một cái?”
Trước đây khi cô ngồi xem kịch bản, y cũng liếc mắt nhìn sơ vài lần, sau này vì bị cô hấp dẫn nên cũng nhớ kỹ nội dung cảnh cuối.
Khương Phỉ cười gật đầu, “Đúng vậy”
Ngôn Vân Chu như suy tư gì đó.
Ngày hôm sau, buổi tối.
Phim trường ánh lửa ngập trời, bối cảnh là đoạn bích tàn viên, chung quanh ngọn lửa đốt lên với ánh sáng mờ nhạt, ánh đèn trên trần sáng đến chói mắt.
Kết cục của bộ phim này chính là, Chu Nghiên cuối cùng mới biết được, thì ra cô nằm vùng, biết được địa điểm phát nổ, thiếu một cái vai ác lâm thời nảy lòng tham địa điểm.
Vì cứu lại đó tràng nổ mạnh, cô một mình đến đó, sơ tán bá tánh gần đó, giơ súng bắt ép mọi người rời đi.
Nhưng ngay lúc bản thân chuẩn bị chạy thoát, cô bị áp suất của khí nổ đánh bay trọng thương, hơi thở thoi thóp.
Nam chính Cố Tùng Niên chạy đến, ôm lấy Chu Nghiên, không ngừng run rẩy.
Trước khi chết, Chu Nghiên chỉ hỏi Cố Tùng Niên một vấn đề, anh trước nay có từng yêu cô.
Cố Tùng Niên không trả lời, nhưng sau khi cô chết lại đặt một nụ hôn lên môi cô, rất nhẹ, cũng rất nặng.
Bắt đầu quay chuẩn bị, Khương Phỉ đang chuẩn bị hoá trang, chị Trương vội vàng chạy đến, “Khương tiểu thư, Ngôn tiên sinh đến”
Khương Phỉ nhướng mày, “Ngôn Vọng?”, dù sao lần trước, chính gã chủ động muốn đóng thế Lương Cẩn.
“Không phải”, chị Trương lắc đầu, “Là Ngôn tiên sinh”
“Ngôn Vân Chu?”, Khương Phỉ có chút kinh ngạc, trong thời gian này, Ngôn Vân Chu ngoại trừ đợi ở cửa phim trường rất ít khi tiến vào, vì dù sao…!nếu y đến đây, nhóm quản lý của điện ảnh thành e rằng đều phải ra mặt.
“Đúng vậy”, chị Trương vội gật đầu.
Thời điểm Khương Phỉ ra ngoài, quả nhiên thấy một đội tây trang giày da đi phía sau Ngôn Vân Chu, Ngôn Vân Chu không biết nói gì đó, những người này mới lục tục rời đi.
Khi Ngôn Vân Chu quay người liền thấy Khương Phỉ, y ôn hòa gật đầu cười một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh đạo diễn.
Khương Phỉ, “…”
Nhưng Khương Phỉ rất nhanh đã điều chỉnh cảm xúc, khi đạo diễn hô “action”, cô lập tức tiến vào nhân vật.
Cô ngã vào lòng Lương Cẩn, đứt quãng nói lời thoại, chung quanh như bị cảm xúc kia ảnh hưởng, ngoại trừ âm thanh gỗ bị lửa thiêu đốt, một mảng yên tĩnh.
Cuối cùng, sau khi hỏi câu “Anh có từng yêu em không” xong, cô chết ngay trong lòng chàng trai ấy.
Tiếp đến, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước buông xuống, kèm theo đó là hai giọt nước mắt.
“Cắt!”, đạo diễn kích động đứng lên, dẫn đầu vỗ tay.
Ngôn Vân Chu nhàn nhạt nhìn hình ảnh trên màn hình trước mặt đạo diễn, nơi đó dừng lại ngay nụ hôn kia.
Khương Phỉ vì nằm trên đất quá lâu nên chân hơi tê đau, khi đứng lên có chút khó khăn.
Lương Cẩn vô cùng lịch sự duỗi tay muốn đỡ cô lên, “Khương tiểu thư…”
Khương Phỉ vừa muốn nắm lấy tay anh ta, bên cạnh thình lình xuất hiện một đôi tay tái nhợt, trực tiếp bế ngang cô lên.
Chung quanh một mảng tĩnh mịch, mọi người yên lặng nhìn đôi nam nữ ở trung gian.
Ngôn tiên sinh ban nãy còn ngồi phía sau đạo diễn, khi nào đã đi đến đó?
Hơn nữa, quan hệ giữa Ngôn tiên sinh và Khương tiểu thư là như thế nào?
Có người yên lặng móc di động ra.
Ngôn Vân Chu thần sắc thong dong, ôm cô gái trong lòng, trực tiếp đi khỏi phim trường.
Khương Phỉ nhướng mày, lười nhác dựa vào lòng y, thế này cũng bớt việc.
Vương trợ lý từ xa nhìn thấy hai người đi về phía bên này liền vội vàng xuống xe mở cửa.
Sau khi bế Khương Phỉ lên xe, Ngôn Vân Chu cũng ngồi xuống đối diện cô, cầm khăn tay im lặng giúp cô lau đi lớp bụi đất dính trên mặt.
Khương Phỉ để mặc y, không nhịn được híp mắt cười, thấp giọng nói, “Ghen sao?”, Ngôn Vân Chu mím môi, chậm rãi nói, “Đây là công việc của em”
Khương Phỉ cười, thật mạnh miệng.
“Khương tiểu thư”
“Hửm?”
Ngôn Vân Chu hơi rướn người về phía trước, đôi môi có chút tái nhợt của cô và đầu ngón tay của y chỉ cách nhau một lóng tay, hơi thở và tầm mắt cả hai đều giao hoà, “Bồi thường?”
Khương Phỉ rốt cuộc bật cười thành tiếng.
Ngôn Vân Chu nhìn cô cười, vẫn kiên nhẫn im lặng đợi.
Giây tiếp theo, sau khi đã cười đủ, Khương Phỉ đi đến, ngồi lên đùi y.
Tay Ngôn Vân Chu bất giác đặt lên eo cô, giây tiếp theo trước mắt y tối sầm, Khương Phỉ ôm cổ y hôn xuống.
Khác với lần trước, nụ hôn lần này phá lệ triền miên, môi răng đan vào nhau, ái muội đến cực điểm.
Một hôn kết thúc, hơi thở của hai người đều có chút hổn hển.
Khương Phỉ cúi đầu nhìn Ngôn Vân Chu, trên môi y dính son môi của cô, ánh lên nốt ruồi son trên mặt, cả người cũng tăng thêm một chút tươi đẹp.
Ngôn Vân Chu vẫn ôm eo cô, y ngẩng đầu, dịu dàng nói, “Sáng mai công ty có chút việc, Vương trợ lý sẽ đón em đến chỗ tôi, buổi chiều chúng ta đi gặp bác sĩ”
…!
Ngôn Vọng đến bệnh viện một chuyến, là nơi lúc trước Khương Phỉ bị thương được chuyển vào.
Phòng bệnh sớm đã không còn ai, chỉ có y tá định kỳ đến quét tước, khử trùng.
Khi nhìn thấy gã, y tá còn lắp bắp kinh hãi hỏi, “Khương tiểu thư hiện tại thế nào rồi ạ?”, trong thời gian này, tin tức về Khương Phỉ rất ít.
Ngôn Vọng không nói gì, trên thực tế, gã cũng không biết Khương Phỉ thế nào.
Khách sạn kia, bị người của Ngôn Vân Chu bao vây đến nghiêm ngặt.
“Chắc hẳn chuyện vui của ngài và Khương tiểu thư không còn xa đâu nhỉ?”, y tá lại cười hỏi.
Ngôn Vọng sắc mặt hơi cương.
Nhận thấy gã không thích hợp, y tá vội vàng gật đầu đi ra ngoài.
Ngôn Vọng nhìn xung quanh phòng bệnh, lúc ấy, gã vẫn luôn diễn kịch với cô, diễn thật đến nỗi, tất cả mọi người đều tin.
Hiện tại, khi gã muốn cứ thế mà diễn, diễn đến cả đời thì Khương Phỉ đã xoay người đi, tìm một người có vẻ ngoài giống gã.
Ngôn Vọng rời khỏi phòng bệnh, đi ra hoa viên phía sau, không ngờ lại nhìn thấy ông cụ chỉ từng gặp qua một lần.
Ông như cũ đang ngồi thái dương.
Thấy Ngôn Vọng, ông lười biếng nhìn gã một cái, sau đó đột nhiên nhớ đến gì đó, mỉm cười hỏi, “Chàng trai trẻ, là cậu đó à.
Bà xã cậu đâu rồi?”
Ngôn Vọng bình tĩnh nhìn ông cụ đó.
Bà xã.
Trái tim đột nhiên thắt chặt, Ngôn Vọng xoay người, đi ra cổng bệnh viện.
Từ khi Ngôn phụ chết, sau suốt chín năm ròng chưa từng quay lại Ngôn gia, Ngôn Vọng lần đầu tiên quay về biệt thự Ngôn gia.
Ngôn Vân Chu đang xử lý chuyện công ty trong thư phòng, khi nghe quản gia báo lại Ngôn Vọng quay lại cũng chỉ nhàn nhạt nhướng mày.
Đối với Ngôn gia, trong lòng Ngôn Vọng là thống hận và tự ti.
Gã hận mọi thứ nhìn như ngăn nắp đẹp đẽ ở đây, vì chúng như càng phụ trợ thêm cho sự tồn tại ti tiện của gã.
Nhưng hôm nay gã cần phải quay về.
Đi đến trước bàn làm việc, Ngôn Vọng nhìn người đàn ông bình tĩnh trước mắt, đi thẳng vào vấn đề, “Anh và Khương Phỉ không hợp nhau”
Ngôn Vân Chu nhìn gã, hồi lâu rũ mắt cười khẽ, “Cậu lấy tư cách gì nói những lời này với tôi?”
“Ngôn Vân Chu!”, Ngôn Vọng trong mắt tràn đầy lửa giận, sau đó lại nghĩ đến điều gì, gã chậm rãi bình tĩnh lại, “Khương Phỉ tìm anh, có hai nguyên nhân, tài nguyên và gương mặt”
“Tài nguyên tôi tự có biện pháp, còn về gương mặt…”, Ngôn Vọng cười lạnh, “Thời gian trước đây, cô ấy chính miệng nói với tôi, cô ấy chọn anh chẳng qua là vì anh có nét giống tôi mà thôi”
Ngôn Vân Chu nghe vậy, đôi mày một chút cũng chẳng nhíu.
Y liếc nhìn thời gian, trợ lý Vương đã sắp đón Khương Phỉ đến đây.
Y đứng lên, “Nếu đã trở lại, cậu có thể đến thăm mộ của cha một chút”
“Ông ta không phải cha tôi”, Ngôn Vọng mặt lạnh tanh, hai tay đấm mạnh lên bàn, “Ngôn Vân Chu, anh cho rằng tôi không biết sao? Vì để giữ gìn Ngôn gia không sụp đổ trước khi mình chết, anh đã dùng biết bao thủ đoạn dơ bẩn? Với thân thể của anh còn có thể sống được bao lâu? Thậm chí…”
Gã chống tay lên bàn làm việc, lạnh lùng nói, “Với tính tình của anh, anh vĩnh viễn cũng không thể có con nối dõi”, bệnh của Ngôn Vân Chu là di truyền từ bên ngoại, không có thuốc chữa.
Tay Ngôn Vân Chu hơi siết lại, y nhìn chằm chằm Ngôn Vọng hồi lâu mới cúi đầu cười thành tiếng, “Tôi thật không ngờ, người hiểu mình nhất lại là thằng em trai tôi chẳng thèm để vào mắt”
Ngôn Vọng trừng mắt nhìn y, “Ngôn Vân Chu!”
Ngôn Vân Chu đón nhận ánh mắt gã, sau đó y bật cười, nhàn nhạt nói, “Biết thủ đoạn của tao có bao nhiêu dơ bẩn mà mày còn dám một mình đến đây? Không sợ tao cắt nát mặt mày sao?”
Ngôn Vọng nhìn chằm chằm y.
Trong thư phòng, một mảng tĩnh mịch.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng được mở ra, trợ lý Vương nói, “Ngôn tiên sinh, Khương tiểu thư đến…”, khi nhìn thấy Ngôn Vọng, âm thanh vui vẻ kia chợt dừng lại.
Âm thanh thanh thúy của giày cao gót va chạm trên sàn gạch vang lên.
Trong thư phòng, hai người cơ hồ đồng thời nhìn về phía cửa.
Người đến không hề trang điểm, gương mặt thanh nhã mang theo chút quyến rũ, mai tóc hơi xoăn xoã xuống đầu vai hơi lay động, biểu tình thoải mái.
Không ai nói gì.
Khương Phỉ không ngờ mình sẽ gặp lại Ngôn Vọng ở đây, cô hơi nhướng mày, nhìn về phía gã.
Ngôn Vân Chu khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh đã trở lại như thường.
Sau khi vòng qua án thư, y ôn hòa cười nhạt đến bên cạnh dắt tay cô nói, “Bác sĩ đang đợi ở bệnh viện”
Khương Phỉ gật đầu, vội liếc nhìn Ngôn Vọng một cái, sau đó xoay người đi ra cửa.
“Khương Phỉ!”, Ngôn Vọng bỗng gọi cô.
Khương Phỉ khựng lại.
Bàn tay nắm lấy tay cô của Ngôn Vân Chu cứng đờ.
Khương Phỉ quay đầu, “Anh ra ngoài trước đi, tôi có chút chuyện muốn nói với anh ta”
Ngôn Vân Chu vô cùng thân sĩ gật đầu, “Được”, nhưng bàn tay nắm lấy tay cô lại không buông ra.
Khương Phỉ nhướng mày, “Ngôn tiên sinh?”
Ngôn Vân Chu dừng một chút, nhìn vào đôi mắt cô, sau đó đột nhiên khẽ ho một tiếng, thanh âm hơi khàn, “Đừng để tôi đợi quá lâu”.
Nói xong y buông tay cô ra, xoay người rời khỏi phòng.
Thư phòng chỉ còn lại hai người, Khương Phỉ nhìn cánh cửa phòng đóng chặt sau đó lại quay sang nhìn Ngôn Vọng.
Ngôn Vọng cũng đang nhìn cô, thật lâu sau gã mới nỉ non gọi một tiếng, “Khương Phỉ…”
Nói xong, gã chậm rãi đi đến trước mặt cô.
Khương Phỉ trầm mặc vài giây, “Ngôn Vọng, đã lâu không gặp”
Ngôn Vọng mở miệng thở dốc, lại không biết nên đáp lại thế nào, cuối cùng gã bắt lấy cổ tay của cô, “Chúng ta cùng rời khỏi đây đi”
“Ngôn Vọng…”
“Anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho em, em không cần tìm ai đó có gương mặt giống anh.
Anh sẽ ở bên cạnh em, không phải vì bề ngoài của em, Khương Phỉ, sau này chúng ta…”
Khương Phỉ ngắt lời gã, trong mắt phủ kín một tầng hơi nước.
Cô ngẩng đầu nhìn gã hỏi, “Ngôn Vọng, nếu tôi thích Ngôn Vân Chu thì sao?”
Ngôn Vọng sắc mặt tái nhợt, nắm tay siết chặt, vì quá dùng sức khớp xương đều hiện màu xanh trắng, “Vì sao em lại thích anh ta? Anh ta căn bản không hề thích em!”
Khương Phỉ dừng một chút, nhẹ nhàng gỡ tay gã ra, “Đừng tự làm bị thương bản thân”, cô nỉ non, sau đó ngẩng đầu nói, “Tôi thích gương mặt anh ta…”
Ngôn Vọng nói, “Anh cũng…”
Khương Phỉ lại đột nhiên duỗi tay vuốt ve phần hốc mắt gã, hoàn toàn cắt ngang lời gã muốn nói.
Cô rõ ràng đang nhìn gã nhưng lại giống xuyên qua gã mà nhìn một người khác.
Cô nói, “Đặc biệt là nốt ruồi ở đây của anh ấy”
Ngôn Vọng ngơ ngẩn nhìn cô.
Gã đã biết Khương Phỉ đang xuyên qua mình mà nhìn ai rồi.
Ngôn Vân Chu.
Trong lòng từng trận chua xót, đau đến độ gã không kiềm được cong lưng.
Báo ứng!
Lúc trước gã cũng vì gương mặt mà cố ý tiếp cận cô, xem cô như vật thay thế.
Hiện tại, gã cũng đã trở thành vật thay thế.
“Khương Phỉ…”
“Ngôn tiên sinh đang đợi tôi”, Khương Phỉ thu tay, lui về sau nửa bước, “Tôi đi nhé, Ngôn Vọng”
Nói xong, cô xoay người rời khỏi thư phòng.
Ngôn Vọng vẫn đứng trong phòng, nhìn theo bóng lưng không hề quay đầu lại của cô.
Sau hồi lâu, gã nhẹ nhàng chạm lên mắt, nơi đó còn tàn lưu độ ấm trên đầu ngón tay cô.
Với sức khoẻ của Ngôn Vân Chu, y không thể cho cô thứ gọi là vĩnh viễn.
…!
Ngôn Vọng độ hảo cảm lên đến 95.
Thời điểm Khương Phỉ nghe được hệ thống báo lại, cô đang ngồi trên xe, thần sắc không kiềm được càng thêm vui vẻ.
Ngôn Vân Chu ngồi phía đối diện, im lặng nhìn cô.
Khương Phỉ nhìn y hỏi, “Sao vậy?”
Ngôn Vân Chu lắc đầu cười đáp, “Em vui đến vậy à?”
“Đúng thế”, Khương Phỉ gật đầu, vừa muốn tiếp tục nói gì đó, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, Ngôn Vân Chu đã ngồi xuống cạnh cô.
“Anh làm gì vậy?”, Khương Phỉ nhìn y.
Ngôn Vân Chu lắc đầu, kéo tay cô đặt lên trái tim mình, “Nơi này được em chữa khỏi…”
“Hửm?”
“Đang có chút chua”
Khương Phỉ vỡ lẽ, cười nói, “Tên khoa học là ghen”
“Ừm”, Ngôn Vân Chu khẽ dịch ngón tay, cùng cô mười ngón đan chặt.
Y nhẹ giọng nói, “Có chút ghen”
Ngôn Vân Chu độ hảo cảm, 70..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!