Meme Của Anh Đẹp Hơn Người Thật
Chương 57: Học sinh tiểu học ấu trĩ? Sao lại là cậu!
Edit & Beta: NiMi
Giang Tầm ngồi bên cạnh Cố Vị xem cậu nói chuyện trong nhóm chat, nhóm nhạc nam hình tượng lạnh lùng soái khí vậy mà bên trong group chat lại sôi nổi nói chuyện mỗi người một vẻ.
Đây chính là hình tượng chân thật nhất của một thần tượng, bao gồm cả bạn nhỏ đang ôm điện thoại cười trộm bên cạnh anh.
Từ sau tin nhắn “là em” kia của Cố Vị, nhóm chat đã rơi vào im lặng năm phút.
Năm phút sau ——
[Stone]: [ Hình ảnh ]
[Stone]: Tui biết ngay là Giang Ảnh đang khịa Tầm Thần mà.
[Stone]: Đù, sao trước chúng ta không nghĩ đến chuyện Cố Vị là đối thủ của Giang Ảnh nhỉ? Bảo sao lúc đọc dưa này thấy quen lắm, mà không sao, dưa này vẫn ngon lắm.
[ Mặt trời sáng sớm]: Một giây mặc niệm cho Giang Ảnh, nhưng mà dưa này ngon thật.
[ Thủ đắc vân khai kiến nguyệt bính]: Không thể tưởng được sẽ có một Cố Vị ăn dưa của chính mình.
[ Thủ đắc vân khai kiến nguyệt bính]: Tui cười có được không?
[ Mặt trời sáng sớm]: Tổ chức phê chuẩn cho cậu cười.
[ Thủ đắc vân khai kiến nguyệt bính]: Há há há há há ha ha ha.
[ Yêu tui thì cho tui thu tiền]: Hàm hàm đỏ mặt.jpg
“Giang Ảnh đăng cái quái gì vậy?” Giang Tầm thấy qua nội dung mọi người đang nói đến, “Anh xem được không?”
Cố Vị click mở link bài viết kia, đưa điện thoại cho Giang Tầm, cuối cùng Giang Tầm cũng thấy được nội tâm đang không ngừng gào thét của em trai mình.
Giang Tầm: “…”
Giang Tầm: “Sức tưởng tượng của thằng nhóc này cũng quá phong phú rồi.”
Bên kia Giang Ảnh đang hết sức bận rộn, vừa up weibo vừa trả lời cư dân mạng bên diễn đàn.
[ Tiệm văn phòng phẩm ]: Biết là tội chủ post lắm, nhưng mà ha ha ha.
[ Thiên Quang Vân Ảnh ] trả lời [ Tiệm văn phòng phẩm]: Quá đáng rồi đấy anh zai ơi.
[ Hoa hướng dương ]: Bịa cũng hay lắm.
[ Thiên Quang Vân Ảnh] trả lời [ Hoa hướng dương ]: Cái này là chuyện của nhà tui, bằng không thím bịa một cái giống thế này xem!
[ Bánh trung thu ]: Đau lòng một chút cho chủ post.
[ Thiên Quang Vân Ảnh] trả lời [ Bánh trung thu ]: Cảm tạ đau lòng.
[ Bánh trung thu] trả lời [ Thiên Quang Vân Ảnh]: Không cần cảm ơn, tui phải cảm ơn chủ post đã cho tụi tui ăn dưa ngon thế.
[ Búp bê cầu nắng ]: Xin thắp cho chủ post một ngọn nến.
[ Người dùng 57464564]: Hàm hàm đỏ mặt.jpg
[ Người dùng 65564564]: Gõ đầu.jpg
[ Thiên Quang Vân Ảnh] trả lời [ Người dùng 65564564]: Anh? Sao anh lại biết chỗ này???
*
Quay qua quay lại cũng đến đêm, ngày hôm sau Cố Vị còn phải quay về đoàn phim, hai người tắm rửa xong liền lên giường nghỉ ngơi. Cố Vị lúc ngủ nắm chặt góc chăn, vô thức nhích về phía Giang Tầm.
Trời đã vào cuối thu, lúc Cố Vị ngủ còn thò tay ra bên ngoài, trong phòng độ ấm không cao, Giang Tầm suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn xách tay Cố Vị lên nhét lại vào trong chăn.
Bạn nhỏ khi ngủ thật quá ngoan, nhưng cứ nghĩ đến đây đều là nhờ tác dụng của thuốc, Giang Tầm liền cảm thấy đau lòng.
Cố Vị nói, lúc học cao trung cảm xúc của cậu gặp vấn đề.
Tuy rằng anh không hiểu về vấn đề này lắm, nhưng Giang Tầm nghĩ cách giải quyết của Cố Thải ngày đó cũng không phải là một quyết định tốt, nhưng nghĩ lại, nhờ có quyết định này mà hai người họ mới có cơ hội gặp nhau.
Giang Tầm quyết định vẫn phải hỏi thăm chuyện này một chút, Cố Vị ngủ rồi, Giang Tầm không muốn gọi điện làm ồn đến cậu cho nên nhắn tin cho Tống Tịnh Khê.
[ Mười vạn vôn]: Mẹ, mẹ ngủ chưa?
[ Tống Tịnh Khê ]: Chưa, đang tìm người giúp Giang Ảnh dập hot search.
[ Tống Tịnh Khê ]: Vừa rồi cái hot search kia của Cố Vị là chuyện gì thế, bạn nhỏ nhà chúng ta không thể để người ngoài ăn hiếp như thế được.
[ Mười vạn vôn]: Con đã xử lý xong rồi.
[ Mười vạn vôn]: Con muốn biết chuyện chú Cố và mẹ hồi đó làm sao mà nói chuyện đính hôn này?
[ Tống Tịnh Khê ]: Cuối cùng cũng biết quan tâm người ta rồi à?
[ Mười vạn vôn]: Vâng, cho nên mọi chuyện về Cố Vị mẹ hãy nói cho con nghe đi.
Tống Tịnh Khê gửi cho Giang Tầm mấy tờ chuẩn bệnh và đơn thuốc, sau đó gửi một tin nhắn thoại: “Con tự xem đi, lúc trước mẹ muốn cho hai đứa đính vì mẹ thấy đứa nhỏ này rất ngoan, có thể khiến con phân tâm không cả ngày bán mạng bên thể thao điện tử, hơn nữa vấn đề rối loạn lo âu này cũng không phải vấn đề lớn, sẽ không ảnh hưởng đến việc cậu ấy thích con, lại càng không ảnh hưởng đến việc con thích cậu ấy.”
[ Mười vạn vôn]: Vâng, con sẽ chăm sóc em ấy.
Tống Tịnh Khê gửi tới bản đồ địa hình não và điện tâm đồ, đơn thuốc bác sĩ kê là Sertraline, kết quả chẩn bệnh là cường độ lo âu thấp, Giang Ảnh đem mấy hình ảnh này chuyển cho Phó giáo sư Sở Diệc – Phó giáo sư đảm nhiệm ứng dụng tâm lý học đại học A.
Sở Diệc trực tiếp gọi điện cho anh.
Giang Tầm đắp chăn đàng hoàng cho Cố Vị, nhẹ nhàng đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Là bạn nhỏ nhà mày à?” Sở Diệc hỏi, “Hai đứa mày tiến triển đến đâu rồi?”
“Ờ.” Giang Tầm nói, “Kết quả chẩn đoán này, mày nghĩ sao?”
“SCL90 biểu hiện cường độ trầm cảm nhẹ, SAS biểu hiện chứng lo âu cường độ thấp, dẫn đến khó ngủ, giấc ngủ nông dễ bị tỉnh giấc, bản đồ não không rõ ràng lắm, thực tế cũng không ảnh hưởng lắm, cậu ấy uống thuốc đúng hạn, hẳn là sẽ chuyển biến tốt.” Sở Diệc giải thích qua kết quả chẩn bệnh cho Giang Tầm, “Điều đáng lưu ý ở đây là việc cậu ấy có chứng sợ vật sắc nhọn.”
“Sợ vật sắc nhọn?” Giang Tầm nhớ đến một scandal của Cố Vị, khi cậu tham gia show《Cùng nhau lưu lạc》tập thứ năm, khi thấy các đồ vật thêu thùa trên bàn sắc mặt cậu trắng bệch mà lao ra khỏi phòng.
Hiện tại xem ra, Cố Vị không phải “không lễ phép”, cũng “không biết trời cao đất dày” như lời cư dân mạng nói.
“Lần sau để tao gặp cậu ấy đi.” Sở Diệc nói, “Hẳn là có nguyên nhân.”
Giang Tầm nói cảm ơn, lúc quay lại giường duỗi tay kéo Cố Vị ôm chặt trong ngực mình.
*
Sáng sớm Cố Vị vừa mở mắt đã thấy mình đang bị Giang Tầm ôm chặt, xung quanh đều là hơi thở quen thuộc của Giang Tầm làm cậu cảm thấy an tâm, cho nên Cố Vị tính nằm lại thêm một lát nữa.
“Tỉnh còn giả bộ ngủ hả?” Giang Tầm nói bên tai cậu, “Vị Vị không muốn đi làm, muốn làm gì đây?”
Cố Vị còn phải về đoàn làm phim, cho nên Giang Tầm đành phải kêu cậu dậy sớm.
Ngày hôm qua Sở Diệc nói qua, bệnh trầm cảm sẽ biểu hiện rõ vào sáng sớm, lúc trước ở ký túc xá Giang Tầm cũng phát hiện buổi sáng Cố Vị thực sự phản ứng hơi chậm hơn bình thường, cũng không muốn nói chuyện.
Cố Vị mở to mắt, vừa muốn rời giường liền cảm giác được Giang Tầm ôm lấy eo cậu bế xuống, để cậu dựa vào người anh.
“Cổ còn đau không?” Giang Tầm hỏi.
Cố Vị thử quơ quơ đầu: “Không đau…”
Giang Tầm cầm áo của Cố Vị mặc vào cho cậu.
“Em có thể tự mặc mà.” Cố Vị lên tinh thần, nhỏ giọng kháng nghị.
“Ngồi yên nào.” Giang Tầm nói, “Anh thích mặc cho em.”
Cố Vị sau đó nhanh chóng phát hiện, được người khác mặc đồ cho cũng không phải chuyện dễ dàng gì, Giang Tầm không chỉ “mặc quần áo” cho cậu, còn xoa chỗ này, niết chỗ kia, thực sự thực đúng theo sự “thích” mà anh nói.
Cố Vị bị anh niết đến khó chịu, uốn người muốn tránh, Giang Tầm nhận ra ý định của cậu bèn ấn cậu lại, mặc xong quần áo cho cậu.
“Vui không?” Giang Tầm hỏi.
Bị anh nháo một hồi, Cố Vị cảm thấy chuyện rời giường mỗi sáng không còn như trước nữa, mọi khó chịu bình thường đều trở thành hư không.
Giang Tầm chắc là đang muốn làm cho cậu vui đi.
Còn cậu có thể làm gì cho Giang Tầm đây ——
“Anh.” Cố Vị cong cong khóe miệng, nhỏ giọng gọi Giang Tầm.
“Ừ?” Giang Tầm ngẩng đầu.
Cố Vị ngồi thẳng người lên, hướng người về phía trước, môi chạm nhẹ lên sườn mặt Giang Tầm.
Một nụ hôn không mang theo bất kỳ dục vọng nào, lúc Cố Vị nảy ra ý tưởng này, cậu còn chưa kịp nghĩ thêm đã nhanh chân thực hiện trước.
Cố Vị thực hiện xong ý định của mình, còn chưa kịp chờ Giang Tầm phản ứng gì đã ôm áo khoác nhảy xuống giường, để lại Giang Tầm đang ngơ ngác ở trên giường.
“Vị Vị!” Giang Tầm cả giận nói, “Em có muốn hôm nay anh khiến em không ra khỏi cửa không!
Giang Tầm: “Quay lại đây, anh phải giáo huấn em!”
Vốn dĩ sáng sớm muốn làm bạn nhỏ vui vẻ hơn, ai dè bị người ta trêu lại, Giang Tầm cúi đầu nhìn nhìn chính mình, cảm giác thời gian ra khỏi phòng này chắc phải chậm hơn dự tính rồi.
*
Cố Vị bay trước Giang Tầm, lúc cậu đến phòng chờ thì đụng phải Giang Ảnh.
Cố Vị: “…”
Một buổi tối không gặp, đối thủ của mình hình như đã tiếp thu được sự thật.
“Lại đây ngồi đi.” Giang Ảnh chào hỏi.
Cố Vị không ý kiến, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, lại cảm giác được Giang Ảnh đang nhìn chằm chằm bên này.
Cố Vị: “?”
“Tui nghĩ rồi.” Giang Ảnh nói, “Vẫn là tui ngu ngốc, ban đầu tui còn tưởng cậu và anh tui dùng chung một loại nước hoa.”
Hối hận quá rồi.
“Hai người quen nhau thế nào?” Giang Ảnh tò mò, “Ở lúc mà tui không biết.”
“Bởi vì…” Cố Vị nhớ lại lúc ấy lại thấy buồn cười: “Bởi vì lúc mới add wechat có chút hiểu lầm.”
Chuyện hiểu lầm cũng đi quá xa, cậu cũng không kịp từ hôn trước, cho nên mới có những chuyện sau này xảy ra.
“Cậu đang làm gì thế?” Cố Vị nhìn qua màn hình điện thoại Giang Ảnh, Giang Ảnh mở WeChat của mình, màn hình hiển thị avatar vô cùng quen mắt, là một chậu xương rồng bà.
Cố Vị nghĩ đến lại sợ vụ cây xương rồng bà, cho nên quyết định không nhìn nữa, nhưng vẫn hỏi: “Cậu đổi avatar à?”
Cậu nhớ rõ ảnh đại diện của Giang Ảnh là con cua mà?
“Không.” Giang Ảnh nói, “Đây là nick clone của tui.”
“Chơi wechat mà cũng chơi cả clone à?” Cố Vị bội phục.
“Tui chơi game cùi quá, nên kiếm người cày thuê cho lên cấp.” Giang Ảnh nói, “Chuyện này đương nhiên phải dùng clone rồi, anh trai chơi game đỉnh như vậy, em trai lại đi kiếm người cày thuê, nếu như để anh ấy biết được thì tui biết giấu mặt vào đâu giờ, hơn nữa tui là lưu lượng minh tinh, mấy chuyện kiếm người luyện game vẫn nên dùng clone cho chắc.”
“Thế tên wechat này là gì?” Cố Vị có một loại dự cảm kỳ quái.
“Thời gian đã trôi qua sẽ không thể quay lại.” Giang Ảnh đắc ý, “Tiểu sử là ‘Cuồn cuộn Trường Giang đông thệ thủy’, ảnh đại diện là là xương rồng bà, tuổi là 9 tuổi, thoạt nhìn là học sinh tiểu học, nhưng lại không giống, nhìn tổng thể vô cùng có tính mê hoặc phải hông.”
Cố Vị: “…”
“Một thời gian trước cậu có tìm người tên Đại Tây luyện game đúng không?” Cố Vị còn nhớ rõ tên shop online của Trì Vân Khai.
“Tìm được rồi, nhưng sau đó không thêm wechat, bởi vì tui phát hiện đó là cửa hàng mới, cho nên tui liền thôi luôn.” Giang Ảnh nói một nửa đã phát hiện vấn đề, “Không đúng, sao cậu biết?”
Cố Vị: “…”
Hoá ra “học sinh tiểu học ấu trĩ” trước kia lại là cậu ta.
“Học sinh tiểu học” không thêm WeChat cậu, người thêm lại là Giang Tầm.
Hai người anh anh tôi tôi ông nói gà bà nói vịt, cứ như vậy mà quen nhau.
“Cậu cười cái gì?” Giang Ảnh ngẩng đầu.
Trợ lý Mục Duyệt lại gõ cửa, Cố Vị phải đi, chưa kịp trả lời Giang Ảnh, đành phải gửi một cái meme cho Giang Ảnh ——
[ Yêu tui thì cho tui thu tiền]: Hàm hàm đỏ mặt.jpg
Định mệnh, đúng là hai từ kỳ diệu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!