Quá Mức Cố Chấp
Chương 20
Thời tiết dần dần nóng lên, họp hành sau giờ ngọ khiến người ta mệt mỏi rã rời, Thời Niệm cầm ly nước chanh, bỏ thêm không ít đá.
Uống một ngụm, lạnh thấu tim.
Quả nhiên thanh tỉnh không ít.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, dừng trên thảm trải sàn, tụ thành một bóng trắng nho nhỏ.
Thời Niệm ngồi ở góc gần cuối, một tay chống cằm, nhìn người đang thao thao bất tuyệt trên bục, tay chậm rì rì mà vẽ loạn trên bàn, không cẩn thận đụng phải ly nước chứa đá.
Giật mình một cái, vừa hồi thần lại nhìn giọt nước bám trên thành ly mà xuất thần.
Bỗng nhiên có chút nhớ Cố Thành.
Tay Cố Thành cũng rất lạnh, lạnh lẽo mà khô ráo.
Người ngồi cạnh ngáp một cái, dựa vào Thời Niệm, nhỏ giọng oán giận:
“Sao mà Triệu Viên được phát biểu thế? Cô ta toàn nói cái gì đâu không!”
Chuyên gia lão làng trong giới nếu không nói về kinh nghiệm lâm sàng thì cũng là phân tích ca bệnh đặc thù, không phải nữa thì là tham khảo ý kiến học thuật, Triệu Viên là cái thân phận gì chứ, đi lên liền nói về quy hoạch nhân sinh, mộng tưởng y học linh tinh.
Mấy cái này nói cho người ngoài nghề thì cũng thôi đi, người ngồi đây ai mà chưa làm công tác lâm sàng, nói mấy thứ đó làm gì chứ, đúng là lãng phí thời gian, khiến người nghe mơ mơ màng màng, mệt mỏi rã rời.
Thời Niệm đưa mắt nhìn người trên bục, không nói gì.
Triệu Viên là con gái của phó viện trưởng, du học xong liền vào bệnh viện, hiện tại làm việc ở Bệnh khu số ba, kinh nghiệm lâm sàng không nhiều lắm, nhưng nghe nói đã làm rất nhiều nghiên cứu khoa học.
Đề tài gì đó không biết xin được mấy cái, chỉ nghe nói là sắp thăng chức phó giáo sư.
Thời gian này cô ta xuất hiện khá nhiều, hội nghị nào cũng có thể lên bục nói hai câu, lần này là do phó viện trưởng gọi điện đến, nói bọn họ an bài cho Triệu Viên diễn thuyết một chút.
Thời Niệm ít khi tiếp xúc với cô ta, cũng không hiểu biết gì nhiều nhưng vẫn có thể cảm nhận được dã tâm của đối phương, có vẻ như là muốn leo lên chức vị hành chính.
Đồng nghiệp bên cạnh nói câu được câu chăng, thỉnh thoảng còn ngáp một cái.
“…..Tiệc đứng trưa nay có món sườn dê tôi thấy rất ngon,” vừa nói vừa liếm môi, “Tối nay có món chân dê.”
“Sườn dê?”
Thời Niệm vừa nói vừa viết viết vẽ vẽ trên sổ ghi chép, vài nét đã phác họa ra một con dê con, còn cố ý vẽ thêm mấy cái vòng ở chân dê.
“Chân dê?”
“Ha!” Đồng nghiệp vừa thấy liền vui vẻ, chỉ vào con dê trên sổ của cô, “Cô vẽ giống quá, hay là vẽ cho tôi cái”
Đang nói thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Vừa vội vừa hoảng loạn, tựa như chân trần chạy trên thảm, thanh âm không lớn nhưng có thể nghe dược tiếng khóc nức nở mơ hồ.
Thời Niệm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ.
Không có gì bất thường.
Thu hồi tầm mắt, vừa mới cúi đầu, lại nghe được một tiếng bước chân càng dồn dập, mạnh mẽ hơn.
Thanh âm dày đặc, là tiếng giày da đạp lên thảm, cùng với đó là tiếng nói chuyện xôn xao.
“Nhanh lên! Ở đằng trước!”
“Cho người chặn đường bên dưới đi!”
“Mau mau mau! Nhanh lên nào!”
Đồng nghiệp bị ngắt lời, không nói thêm nữa mà cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói:
“Có chuyện gì thế?”
Phòng hội nghị an tĩnh một lát, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rượt đuổi còn có những lời kia của mấy người đàn ông, quả thật khiến người khác tò mò.
Đồng nghiệp ghé sát vào tai Thời Niệm, suy đoán:
“Không phải là khách sạn có trộm chứ, nghe động tĩnh cứ như là đang bắt trộm ấy nhỉ?”
Thời Niệm nhíu mày nhìn cô ấy một cái, đồng nghiệp hơi ngượng ngùng, cười mỉa:
“Tôi đoán mò thôi, ha ha ha.”
Nghĩ cái gì đâu không, nơi này làm sao có trộm được chứ, cũng không biết là chuyện gì.
Đỗ sư tỷ ngồi phía trước đứng lên, dùng mắt ra hiệu với Thời Niệm, Thời Niệm gật đầu, nói với đồng nghiệp một câu rồi xoay người đi ra ngoài.
Lần này cô là người phụ trách chính của hội nghị, nhiều chuyên gia có mặt ở đây như vậy, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót.
Khách sạn Carrey từ tầng 15 trở lên được xây dựng theo kiểu dáng xoay tròn, lấy trung tâm làm trục, thiết kế đối xứng, một bên là thang máy, bên còn lại là cầu thang uốn cong.
Thời Niệm ra khỏi phòng họp, bên ngoài nhìn không có gì khác thường, chỉ thấy dại biểu của bên cung cấp thuốc men và thiết bị đang đứng đó, có điều sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Vừa thấy Thời Niệm, người phụ trách của khách sạn lập tức bước tới, vẻ mặt áy náy nói:
“Bác sĩ Thời, thật là ngại quá, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, không biết có quấy rầy các vị chuyên gia không?”
Thời Niệm nhìn hắn, mím môi, trong lòng không cao hứng.
“Chúng tôi đã bao cả tầng này, người không có giấy mời không thể tiến vào cơ mà.”
“Người phụ trách khách sạn cười làm lành nói: “Phải phải phải, ngài nói đúng, lần này là lỗi của chúng tôi, lỗi của chúng tôi ạ.”
Nói xong vẫy vẫy tay, mấy nhân viên tạp vụ rất nhanh bước tới, trên tay cầm một chiếc khay chứa điểm tâm tinh xảo và đồ uống, còn được trang trí sáng lấp lánh.
“Đây là món quá nhỏ, chờ lát nữa đến giờ giải lao chúng tôi liền đưa vào, hy vọng bác sĩ Thời có thể giải thích đôi lời, mong các vị chuyên gia, các vị lão sư đừng tức giận.”
Thời Niệm nhìn xung quanh, cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, đứng tránh sang một bên.
“Bây giờ đi vào là được.”
“Dạ dạ dạ.”
Chờ đến khi nhân viên tạp vụ vào hết, Thời Niệm đứng ở cửa nhìn một lát, không thấy có gì khác thường, định xoay người bước vào trong thì nghi thấy một tiếng kêu bén nhọn.
“A_____”
Vừa ngắn vừa vội, rất nhanh đã bị đè ép lại.
Thời Niệm lộp bộp trong lòng: “Sao lại nữa rồi?”
Mới nãy còn có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng trước mắt rõ ràng là có chuyện, Thời Niệm quay đầu nhìn những người có mặt ở bên ngoài lúc đó.
Một đám người đồng loạt lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Có người không nhịn được, lặng lẽ dùng tay chỉ về phía cầu thang uốn cong bên kia.
Thời Niệm nhíu mày, không nói gì cả, cất bước đi về phía người kia vừa chỉ.
____
Cố Đình một đường nghiêng ngả lảo đảo từ tầng 15 chạy lên, liều mạng mà chạy, không quan tâm đây là chỗ nào, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất.
Trốn!
Cô ta nhất định phải trốn!
Có chết cũng sẽ không quay về!
Lúc đang chạy thì rơi mất một chiếc giày, nhưng cũng không màng nhặt lại, nghe được động tĩnh phía sau ngày càng gần, cả người run lên lẩy bẩy.
Cô ta nhất định không thể bị bắt được, nhất định không thể! Cô ta không muốn trở về, thật sự không muốn, nếu còn ở đó thêm một ngày, cô ta sẽ chết mất, thật sự chết mất!
Cố Thành chính là muốn bức tử cô ta! Phải, hắn chính là muốn ép cô ta chết!
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt lạnh băng, âm u của Cố Thành.
Hắn có thể nào sẽ giống như hồi nhỏ, ở trong góc tối âm u nào đó đột nhiên nhảy ra, ánh mắt đục ngầu, mặt không biểu tình mà nhìn cô ta không?
Thân mình theo phản xạ run rẩy, dưới chân mềm nhũn, “Bùm” một tiếng ngã khuỵu xuống.
Không chờ cô ta bò dậy, người phía sau đã đuổi kịp, Cố Đình hét lên một tiếng, giãy giụa không cho bọn họ chạm vào mình.
“Cút ngay! Đừng có chạm vào tao! Cút ngay!”
“Cút! Cút! Cút!!!”
“Đừng chạm vào tao! Cút ngay!” Kịch liệt phản kháng dần suy yếu khi thấy người đàn ông đang bước đến, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ nghe được tiếng nghẹn ngào mỏng manh, mang theo thấp hèn cầu xin:
“A Thành….”
Cô ta không muốn trở về, thật sự không muốn trở về.
Một góc tối tăm, khó khăn lắm mới có một ánh mặt trời chiếu vào cũng ngay lập tức bị che lại kín mít.
Cuối cùng không một tia sáng nào lọt qua.
Áp lực mà nặng nề.
Cố Thành mặc một thân tây trang màu đen được cắt may khéo léo, ngũ quan tinh xảo có đến bảy phần tương tự Cố Đình, hàng mi dài rũ xuống, tạo thành chiếc bóng nhỏ dưới mí mắt.
“Chị chạy cái gì?”
Giọng nói ôn nhuận hiếm gặp, lại làm cho Cố Đình cả người run rẩy, nhìn người đàn ông đang chậm rãi đến gần, không tự giác mà lắc đầu, liều mạng muốn lui về phía sau, nhưng cánh tay lại bị vệ sĩ của Cố thị giữ lại, không thể động đậy.
“Đừng đừng đừng, tao không, tao không, mày đừng tới gần tao, đừng tới gần tao! Tránh ra! Tránh ra!!!”
Cố Thành lãnh cảm nhìn Cố Đình, xem cô ta điên cuồng kêu to.
Bộ dáng dần dần trùng khớp với người phụ nữ trong trí nhớ.
Bàn tay chậm rãi đưa ra, khó khăn lắm mới dừng lại được trước khi chạm đến chiếc cổ mảnh khảnh của Cố Đình.
“Cố Thành?”
Giọng nói ôn hòa, mang theo vài phần ấm áo truyền đến từ phía sau.
Thời gian như ngừng lại.
Thời Niệm tiến lại gần hơn, hỏi lại một câu, “Là Cố Thành sao?” Cô cảm thấy bóng lưng có chút giống, nhưng cũng không xác định.
Người đàn ông chậm rãi xoay người, thu lại cảm xúc vốn có, nhìn người mới tới, cười nhạt:
“Bác sĩ Thời.”
Cô đến thật đúng lúc.
Nhìn người đàn ông đứng trong góc tối, nơi đó ánh mặt trời không thể chiếu vào. Âm u, ẩm ướt, tươi cười trên mặt cũng phảng phất vài phần lạnh lẽo.
Thời Niệm rũ mắt, duỗi tay bắt lấy cổ tay Cố Thành, dùng lực kéo người lại gần.
“Anh đứng ở chỗ đó không lạnh sao?”
Cảm giác lạnh lẽo quen thuộc truyền đến, tay Cố Thành trước giờ vẫn lạnh như thế….
Hơi ấm từ lòng bàn tay từng chút một truyền tới.
Cố Thành cúi đầu, nhìn người con gái trước mặt.
Chiếc váy vàng nhạt dài đến mắt cá chân, tóc đen nhánh nửa búi nửa thả sau đầu, khuyên tai ngọc trai trắng bóng dưới ánh mặt trời.
“Anh,” Thời Niệm chần chờ nhìn Cố Thành, “Không sao chứ?”
Cô cảm thấy hắn có gì đó không thích hợp, cụ thể là chỗ nào thì cô không biết, nhưng cảm giác được hắn không giống bình thường cho lắm.
Cố Thành nhìn cô chằm chằm, bỗng hắn trở tay, nắm lấy cổ tay Thời Niệm, đột ngột phát lực, Thời Niệm không kịp phòng ngừa, cả người rơi vào lồng ngực hắn.
Có chút ngơ ngẩn.
“Bác sĩ Thời,” Cố Thành cúi đầu, tầm mắt dừng ở cánh môi cô, chậm rãi lại gần, thanh âm vừa mỏng nhẹ vừa yếu ớt, giống như đang nỉ non.
“Tôi khó chịu.”
Ngực hắn đau, vô cùng đau đớn.
Muốn cô hôn hắn, dùng sức hôn lên môi hắn, phải dùng sức thật mạnh mới được.
Mùi đàn hương quen thuộc che trời lấp đất vọt tới, Thời Niệm cảm thấy không thở nổi, Cố Thành có khó chịu hay không cô không biết, nhưng cô cảm giác chính mình có chút…. Không bình thường.
Dùng sức chớp mắt mấy cái, cô giơ tay, che miệng Cố Thành lại.
Khoảng cách gần như vậy, cô sợ cô làm ra chuyện gì không hợp tình hợp lý.
Thật đáng sợ.
Thời Niệm nín thở, lòng bàn tay dùng sức, đẩy đối phương ra xa một chút, lúc này mới mở miệng hỏi:
“Anh vừa rồi có nghe được tiếng thét chói tai không? Hay có thấy ai chạy qua chỗ này không?”
Thời Niệm nói ra nghi vấn, lại nhìn cầu thang uốn cong phía sau Cố Thành, hình như mới vừa rồi cô thấy có người đi xuống, thế mà đến gần thì lại chỉ thấy có mình Cố Thành ở đây.
Vậy là người kia xuống lầu rồi sao?
Lòng bàn tay “Ba” một tiếng, Thời Niệm sửng sốt một lát, lúc hồi thần liền vội vội vàng vàng muốn thu hồi tay, nhưng bị người khác nhanh tay hơi nắm lấy.
“Bác sĩ Thời,” Cố Thành câu môi, hơi khom lưng, “Tay của cô thật không ngoan.”
Luôn chủ động sờ đến hắn, chạm vào rồi lại chỉ lướt qua rồi ngừng lại.
Thời Niệm: ???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!