Quá Mức Cố Chấp
Chương 21
Thời Niệm cảm thấy mặt mình như bị thiêu đốt, nóng rát không thể khống chế.
Biết rõ là Cố Thành nói năng linh tinh.
Nhưng nghe thấy lời của hắn, tự nhiên cô cũng có chút chột dạ.
Thời Niệm mím môi, cố gắng áp chế cảm giác quẫn bách đã trực trào ở cổ họng, bình tĩnh rút cổ tay ra, cố ý sờ từ trên trán hắn, lướt qua khuôn mặt, chạm vào cổ, rồi lại đến ngực.
Cô nhìn Cố Thành, trấn định nói:
“Đối với một người bác sĩ, thì đây gọi là thăm khám, không gọi là sờ soạng, hiểu không?”
Nói như thể cô là đồ háo sắc không bằng.
Thời Niệm cô từ nhỏ đến lớn, hơi hai mươi năm chưa bao giờ làm ra mấy chuyện suy đồi đạo đức!
Cố Thành: “…..”
Lo lắng Cố Thành lại nói linh tinh, Thời Niệm vội vàng nói về đề tài cũ.
“Hình như tôi mới nghe thấy có người hét lên, anh có thấy ai từ chỗ này đi xuống không?”
Cố Thành im lặng.
“Thôi.” Thời Niệm xua tay, nếu là không có ai thì cô còn rối rắm làm gì, dù sao đây cũng là việc của khách sạn.
“Có,” Cố Thành nhìn vào mắt Thời Niệm, “Tôi có thấy.”
“Là Cố Đình.”
“Cố Đình?” Thời Niệm kinh ngạc: “Sao cô ấy lại ở chỗ này? Không phải cô ấy đang ở trung tâm ở cữ sao?”
Tính toán thời gian thì hiện tại Cố Đình vẫn còn đang ở cữ mới đúng, sao có thể xuất hiện ở đây chứ?
“Đúng vậy,” Cố Thành đột nhiên cười ra tiếng, thanh âm có vài phần trầm thấp, “Chị ấy hẳn là, nên ngoan ngoãn ở cữ mới đúng.”
Thời Niệm rũ mắt, bỗng dưng cảm thấy ngữ khí của Cố Thành quái quái, do dự một chút, cuối cùng cũng không hỏi ra.
Hai chị em Cố Đình và Cố Thành hình như là có bất hòa, nhưng đến cùng là chuyện thế nào thì cô không rõ lắm, cũng không có hứng thú đi tìm hiểu.
“Thời Niệm?” Đỗ sư tỷ đứng ở hành lang dài cách đó không xa, “Thời Niệm phải không?”
“A,” Thời Niệm vội quay đầu đáp: “Sư tỷ, em ở đây, lập tức trở về ngay.”
Mải nói chuyện với Cố Thành, suýt nữa quên mất cả hội nghị.
Thời Niệm không dám trì hoãn thêm nữa, vỗ vỗ tay Cố Thành trấn an: “Tôi đi trước nhé.” Nói xong cũng không đợi Cố Thành đáp lời mà trực tiếp rời đi.
Chỉ để lại Cố Thành một mình an tĩnh ở đó.
Nhìn theo bóng dáng cô đi xa dần, không nói một lời.
Sau một lúc lâu,
Một âm thanh bén nhọn vang lên:
“Mày thích bác sĩ Thời!”
Cố Đình bật cười, chỉ vào Cố Thành: “Mày thế mà lại thích bác sĩ Thời! Loại người điên như mày mà cũng biết thích người khác à? Ha ha ha.”
Quả nhiên không sai! Lúc còn đang nằm viện, cô ta đã cảm thấy không thích hợp, kẻ điên Cố Thành này đã khi nào hạ thủ lưu tình đâu? Thế nhưng ba phiên hai bận đều vì bác sĩ Thời mà dừng tay.
Đúng là chuyện cười lớn nhất trước giờ cô ta biết, Cố Thành vậy mà biết thích người khác? Hắn không phải trước giờ chỉ yêu bản thân à?
“Mày là cố ý lừa gạt cô ấy đứng không?” Cố Đình bước về phía hắn, nhón mũi chân, chụp tay lên bả vai Cố Thành, ghé sát vào tai hắn, ác ý cười.
“Mày nghĩ nếu cô ấy biết bộ mặt thật của mày thì còn có thể thích mày không?”
Cố Đình cười hì hì, đôi mắt mở lớn, cố ý bày ra biểu tình hoảng sợ, khoa trương nói:
“Cô ấy nhất định sẽ thét chói tai, hô to, ‘Cố Thành, anh cút ra xa một chút!’, ‘Cố Thành, anh là kẻ điên!’, ‘Cố Thành, anh là tên tâm thần!’, ‘Cố Thành, anh đúng là có bệnh!'”
Cố Thành vẫn im lằn, nhưng ngón tay đặt bên người đã giật giật, biểu tình cứng đờ.
Cố Đình bật cười.
Cô ta quá hiểu Cố Thành, cũng biết rõ nhược điểm của hắn, thế nên giơ chân trực tiếp giẫm đạp lên điểm yếu của hắn.
“Làm sao bây giờ? Không có ai thích mày cả ~” Cố Đình cố ý châm chọc, “Mày thật đáng thương mà ~ Ôi chao ~”
“A Thành, không có người thích mày, làm sao bây giờ?”
“Mọi người đều không thích mày, không một ai thích mày cả, ha ha ha.”
“Cố Thành là thằng nhóc điên, không có ai thích cả, ha ha ha ~”
“Cố Thành là thằng nhóc điên, không có ai thích cả, ha ha ha ~”
“Cố Thành là thằng nhóc điên, không có ai thích cả, ha ha ha ~”
“Cố Thành là”
Bàn tay đột nhiên bóp lấy cần cổ mảnh khảnh của Cố Đình, ánh mắt âm u, lạnh như băng sương.
Cố Thành không mừng không giận, mặt không biểu tình nhìn người phụ nữ trước mặt, lòng bàn tay phát lực, nhìn gương mặt cô ta từ từ trắng bệch, hốc mắt ửng hồng, cổ họng chua xót:
“A……A…..A Thành…..”
Đột nhiên, hắn buông tay.
“Bùm” một tiếng, cả người Cố Đình mềm nhũn, ngã xuống đất, ra sức ho khan.
Cố Thành xoay người, nhận khăn giấy từ thư ký, chà lau lòng bàn tay, lạnh nhạt nói:
“Đưa trở về đi.”
“Dạ được.”
“Khụ khụ khụ, Cố Thành,” Cố Đình vịn vào người bên cạnh, miễn cưỡng đứng lên, nhìn theo bóng dáng Cố Thành, “A Thành.”
Cố Thành không quay lại, tiếp tục bước về phía trước.
“Không ai thích mày cả,” giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng, mang theo nguyền rủa ác ý và kɦoáı ƈảʍ trả thù, “Trước giờ đều không có.”
Trước kia không có, hiện tại không có,
Tương lai lại càng không.
Người đàn ông phía trước dừng lại, ngay sau đó nâng bước rời đi.
_______
Thời Niệm nhanh chóng quay lại, bắt kịp bước chân của Đỗ sư tỷ.
Đỗ sư tỷ thuận miệng hỏi một câu: “Người vừa nãy là ai thế, thấy em nói chuyện rất lâu.”
“Là…” Thời niệm ngưng một chút, “Là hàng xóm của em.”
“Hàng xóm của em?” Đỗ sư tỷ quay đầu nhìn Thời Niệm, bật cười, “Nhìn xa có vẻ rất soái, nếu em thích thì tiến tới một bước thử xem.”
“Dạ?”
“Không phải sao?” Đỗ sư tỷ đẩy cửa phòng họp ra, hạ thấp thanh âm, nói tiếp: “Vừa rồi chị thấy cả người em đều bổ nhào vào ngực hắn, còn cầm tay người ta không chịu buông nữa.”
Tính cách Thời Niệm thế nào cô ấy hiểu rất rõ, đã bao giờ mà Thời Niệm chủ động như vậy chứ?
“Em không có nhào lên,” Thời Niệm dở khóc dở cười, giải thích: “Ban đầu là em kéo hắn qua, sau đó hắn lật tay nắm cố tay em, em tránh không thoát, còn chưa kịp nói câu nào đã bị hắn kéo vào ngực, bọn em thật sự”
Đỗ sư tỷ nghệt mặt nhìn cô.
Thời Niệm: “…..”
Không nói nữa, càng nói càng sai.
“Bao giờ kết hôn thì nhớ mời chị,” Đỗ sư tỷ nhìn cô, sâu kín nói: “Chị còn nợ em hai lần tiền mừng.”
Thời Niệm: “……”
Cô sai rồi, cô không nên giải thích mới đúng!!!
Nhìn Thời Niệm còn đứng bất động, Đỗ sư tỷ duỗi tay túm cô vào trong, thuận tiện đóng của phòng họp lại.
“Thất thần cái gì nữa? Sắp tới là lượt của một vị chuyên gia đấy, em mau đi chuẩn bị đi.”
“A, được.” Thời Niệm ổn định tâm tình, trực tiếp bước về phía bục cao.
Đỗ sư tỷ nhỏ giọng nhắc nhở phía sau: “Nhớ nói nhiều một chút.” Vừa rồi đổi người giới thiệu, nói có mấy câu qua loa liền đi xuống, hơn nữa còn vì khẩn trương mà suýt nữa nói sai cả phương hướng nghiên cứu của chuyên gia.
Trên màn hình máy chiếu, ánh sang chiếu phim chập chờn, người phía sau hậu trường đang chỉnh lại cho phù hợp.
Thời Niệm đứng trên bục cao, nhìn mọi người bên dưới, tươi cười xán lạn, tự nhiên hào phóng, đâu ra đấy:
“…. Tiếp theo đây là giáo sư Lý lên diễn thuyết về đề tài nghiên cứu liên quan đến sinh non.Với cương vị là một bác sĩ với nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, bà ấy đã dẫn dắt đoàn đội từ bước làm lâm sàng, đến nghiên cứu cơ sở rồi đến thí nghiệm trên động vật, trải qua vô số lần nghiên cứu, phát hiện đối với thai non….”
“Bác sĩ Thời thật lợi hại,” bí thư Trương nhìn Cố Thành, nhịn không được nói: “Tôi nghe giám đốc bên này nói là hội nghị lần này về cơ bản là do cô ấy toàn quyền phụ trách.”
Có thể tạo quan hệ với nhiều chuyên gia trong giới như vậy, khẳng định là rất lợi hại, ít nhất là hắn cảm thấy thế.
Bí thư Trương cũng không phải ngày đầu đi theo Cố Thành, ít nhiều cũng có thể đoán được một chút tâm tư của hắn, cố tình nói thật nhiều lời hay:
“Tôi cảm thấy con người của bác sĩ Thời cũng rất tốt, tính cách ôn hòa, lại tự chủ, vừa nhìn đã biết là người làm nên đại sự.”
Cố Thành im lặng.
Chỉ nhìn cô gái trong phòng, sau một lúc, hắn thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói:
“Đi thôi.”
_____
Buổi chiều kết thúc hội nghị, buổi tối tổ chức buổi tiệc nhỏ,
Thời Niệm khép hai chân lại, tay giao nhau đặt trên bàn, ngồi vô cùng quy củ, trên mặt là bộ dáng nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái, nhìn qua có vẻ vô cùng hăng hái.
Thật ra,
Nội tâm bên trong thập phần thống khổ.
Cô thật sự thật sự thật sự thật sự không thích tham gia bữa tiệc như vậy chút nào.
Đặc biệt là loại tiệc sau đại hội học thuật thế này, một bàn toàn là lão đại nghiên cứu khoa học hoặc là chuyên gia lâm sàng, tùy tiện chỉ một người cũng đều là địa vị cao chót vót, một bác sĩ trẻ như cô ngồi đây thật đúng là giày vò!
Nhân lúc không ai chú ý, Thời Niệm lặng lẽ lấy muỗng múc một miếng chè nhỏ, vừa mời kịp nuốt xuống đã bị Đỗ sư tỷ ngồi cạnh lấy khuỷu tay huých huých.
“Sao không nói câu nào thế?” Ánh mắt Đỗ sư tỷ nhìn xung quanh, môi khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói: “Em mau nói vài câu đi, cứ ngồi yên thế mà coi được à?”
Không thấy được những người khác vô cùng năng nổ sao, không phải đứng dậy rót rượu thì cũng là chủ động bắt chuyện, còn không phải là vì muốn tạo quan hệ với mấy chuyên gia à, làm đến mây trôi nước chảy, vô cùng quen tay.
Rõ ràng bọn họ mới là người chủ trì hội nghị, chuyên gia cũng là do bọn họ mời tới, thư mời còn là Thời Niệm tự tay gửi đấy, kết quả thì sao, cuối cùng lại đi may áo cưới cho người ta.
Đỗ sư tỷ khó chịu trong lòng, quay đầu lại thấy Thời Niệm còn thư thái ăn chè, tức không nói được, trực tiếp nhéo Thời Niệm một cái.
“Em chỉ biết có ăn thôi à?”
Thời Niệm hít một ngụm khí lạnh.
Thẫm nghĩ từ khi bé con nhà Đỗ sư tỷ đi học, tính tình cô ấy ngày càng táo bạo, ra tay vừa tàn nhẫn vừa chuẩn.
Đau chết cô!
Thời Niệm xoa eo, bất đắc dĩ nói: ” Sư tỷ, chị biết tính em mà, vẫn là thôi đi thì hơn.”
Để cô trấn an người bệnh, giảng giải cho người bệnh, giao lưu về bệnh tình hay thông báo gì đó thì còn có thể, chứ để cô đi xã giao thì cô chịu chết.
Ăn cơm với chủ nhiệm khoa mình mà cô còn không biết chủ động bắt chuyện nữa là mấy vị lão đại trong giới thế này.
“Em nhìn người ta mà học hỏi đi chứ,” Đỗ sư tỷ hận sắt không thành thép, “Khoa chúng ta chỉ trông cậy vào mình em thôi đấy, sao em có thể cứ ngồi im thế này được?”
Thời Niệm: “…..Không phải còn có chị sao?” Sao có thể chỉ trông cậy vào cô chứ?
“Chị và em là cùng một lứa tuổi à?” Đỗ sư tỷ tức đến mức muốn nhéo cô thêm cái nữa, “Em không phải là bác sĩ trẻ có tương lai nhất sao? Còn không mau đứng lên tạo cơ hội cho bản thân!”
Rõ ràng là rất có năng lực, cả ngày lại cứ không tranh không đoạt, quá mức vô dục vô cầu, tuổi trẻ mà đã là cái dạng này, nói thế mà nghe được sao?
“Em cảm thấy như thế này,” Thời Niệm nhân lúc không ai chú ý, mở miệng ăn một lúc ăn cái sủi cảo chưng, lại uống một ngụm canh, chậm rì rì nói: “Vẫn tốt mà.”
Cả ngày hôm nay bận muốn chết, còn không có thời gian uống miếng ngước, bây giờ mới có thể thư thả một chút, cô phải tận tình hưởng thụ hết đồ ăn mới được.
“Em” Đỗ sư tỷ chán nản.
Đừng thấy bình thường Thời Niệm ôn ôn nhu nhu mà lầm, thật ra trong xương cốt cũng là vô cùng cứng rắn.
Muốn là thì ai cũng không cản được, còn đã không muốn thì khuyên thế nào cũng vô ích, nói cô đi xã giao một chút mà cứ như đòi mạng không bằng.
“Giáo sư Lý, giáo sư Trương, giáo sư Trần, phó giáo sư Tôn….” Bỗng nhiên truyền tới một tiếng nói, mọi người đều sửng sốt, Thời Niệm quay đầu nhìn người vừa nói, có chút kinh ngạc.
Bí thư Trương cười, chào hỏi từng người một, lại đặt mấy bình rượu ngon trên bàn, nói: “Mới nghe giám đốc khách sạn nói là vài vị ghé thăm, Cố tổng liền nhắc tôi đem mấy bình rượu ngon lại đây, các vị lão sư đừng ghét bỏ, đợi chút nữa Cố tổng tự mình đến đây kính rượu các vị.”
Đang nói chuyện thì Cố Thành đã đi tới, một thân tây trang màu xám, vai rộng chân dài, vô cùng hút mắt.
Mấy vị chuyên gia đứng lên, cười nói:
“Cố Thành về rồi à?”
“Cậu về nước khi nào thế?”
“Lần trước mới nhắc đến bệnh tình của cha cậu, không biết gần đây đã khá hơn chưa?”
Ngữ khí vô cùng quen thuộc, tựa như quen biết đã lâu, Thời Niệm chậm chạp đứng lên theo, có chút ngốc nghếch.
Hình như bọn họ đều biết nhau thì phải?
Cố Thành chỉ ừ một tiếng, không giải thích nhiều, trên mặt có chút lãnh đạm, hất cằm, ý bảo nhân viên phục vụ rót rượu.
Có người mê rượu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cảm thán:
“Cậu đúng là hào phóng, rượu tốt như vậy cũng đem ra mời.”
Thời Niệm nghe vậy bèn cúi đầu ngửi, cảm thấy khá tốt, mùi rượu rất nhạt, ngược lại có chút ngòn ngọt. Nhưng mà cô cũng không biết nhiều về rượu lắm, cũng không bình phẩm được gì, tính toán lát nữa nếm một ngụm nhỏ là được.
Trên tay Cố Thành cầm chén rượu, tầm mắt quét qua một vòng, dừng lại trên người Thời Niệm.
Bỗng nhiên, hắn bật cười, khóe môi khẽ nhếch, trong mắt như chứa cả bầu trời sao, lấp lánh rực rỡ.
“Kính các vị….chuyên gia.”
Thời Niệm cảm thấy tim mình bỏ lỡ một nhịp, trên mặt cũng có chút mất tự nhiên.
“Hắn có phải là đang nói chuyện với em không?” Đỗ sư tỷ ghé sát lại.
Thời Niệm nhấp nhấp môi, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Em mà là chuyên gia gì chứ?” Đừng nhìn cô nữa, cô không phải mà.
Bất quá,
Thời Niệm nhịn không được nhỏ giọng nói chuyện với Đỗ sư tỷ: “Sư tỷ, chị có cảm giác dược hình như bọn họ biết nhau không?”
“Bình thường mà,” Đỗ sư tỷ không để ý nói: “Rất nhiều chuyên gia cũng nằm trong giới thượng lưu, những người có quyền có tiền cũng thích giao tế với các chuyên gia.”
Vậy cũng đúng, chủ nhiệm Trần không phải đã nói lúc mẹ Cố Đình sinh cô ta, tất cả chuyên gia đều được mời đến sao?
Cố Thành không nói chuyện, bí thư Trương đảm nhiệm công việc điều tiết không khí, một lát sau đã nói chuyện thân thiết cùng mấy vị chuyên gia, chuẩn bị đi tới chỗ Đỗ sư tỷ.
Chỉ còn Thời Niệm vẫn an an tĩnh tĩnh ngồi ăn một chỗ.
“Uống rượu sao?”
Ngửi được mùi gỗ đàn quen thuộc, cùng với đó là hương rượu nhàn nhạt, Thời Niệm dừng động tác, nhìn Cố Thành không biết đã đến đây từ khi nào.
“Một chút.”
Sợ Cố Thành nghĩ nhiều, Thời Niệm giải thích thêm một câu: “Yên tâm, tôi không say.”
Cố Thành cười khẽ, “Tôi kêu người đổi rượu của cô thành rượu trái cây, có muốn say cũng không được.”
Thời Niệm: “….Cảm ơn.” Người này là đang tranh công đấy à? Hắn không đổi thì cô cũng không uống nhiều, vẫn là không say.
“Không cần khách khí.” Cố Thành bỗng cúi đầu, như muốn dán sát vào lỗ tai cô, “Tôi sợ cô uống say, lại phạm sai lầm.”
Thời Niệm run tay, đưa tay chống lên cằm Cố Thành, đẩy người ra xa.
“Tránh xa một chút đi, tôi có điếc đâu.”
Chỉ cần hắn không đến quá gần, cô sẽ không phạm sai lầm.
Thời Niệm nói xong lại nhìn một vòng, may mắn là mọi người đều quau lưng lại nói chuyện với chuyên gia, không có ai chú ý tới bên này.
“Được,” Cố Thành cười, lại bưng chén rượu đứng dậy, mờ ám nói: “Tôi đi kính rượu tiếp, bác sĩ Thời từ từ ăn.”
Thời Niệm ngửa đầu: “Anh còn muốn kính rượu nữa?”
Vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt Cố Thành, cô còn tưởng hắn không để mấy vị chuyên gia vào mắt, không nghĩ tới hắn còn chủ động đi kính rượu.
“Đương nhiên,” Cố Thành giơ chén rượu lên, “Tôi kính cô nhé?”
“Không được,” Thời Niệm lắc đầu, không nhịn xuống mà khuyên một câu: “Uống ít một chút, cẩn thận kẻo say.”
Kính rượu lần lượt nhiều chuyên gia như vậy, không say cũng khó.
“Được.”
Ý cười trong mắt Cố Thành đậm hơn vài phần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!