Lời Tỏ Tình Không Thể Chối Từ
Chương 28
Từ Dữu Dữu được Kiều Mộc tặng chiếc chuông gió, hai ba ngày sau liền mua cho cậu một món quà coi như đáp lễ, đó là một bộ cờ vây giản dị. Tuy không quá đắt, nhưng nó lại nhẹ nhàng tiện lợi dễ mang đi mọi nơi, bàn cờ có thể gấp lại, quân cờ cũng không nặng, nếu mang theo cả bộ cũng chỉ nhỏ tầm một quyển từ điển.
“Cậu ngày nào cũng dùng vở để vẽ kỳ phổ, vừa chậm vừa phiền phức, cho nên mình mua cho cậu một bộ cờ.” Từ Dữu Dữu vừa nói, vừa cố ý chỉ chỉ góc phải bên dưới bàn cờ, “Mình còn nhờ họ khắc tên của cậu ở đây nữa này.”
“Cảm ơn.” Kiều Mộc không ngờ Từ Dữu Dữu sẽ tặng quà đáp lễ cho cậu, đối với cậu mà nói, cái ôm ngày hôm qua đã là một món quà tốt nhất rồi. Bởi vì nhờ cái ôm kia, nguyên một đêm hôm qua cậu không hề gặp ác mộng, bệnh tình cũng không tái phát. Đây là lần đầu tiên trong sáu năm qua, cậu không bị phát bệnh mỗi khi bị mẹ chỉ trích.
“Ồ ồ, cờ vây à.” Lư Thời dò xét nhìn sang, “Cũng đúng là em cần mua một bàn cờ vây, nếu không đến lúc thi đấu sẽ không quen cầm cờ. Những thứ này đừng mang về nhà, đặc biệt là trước kì thi Định Đoạn, không nên để bà nội phát hiện.”
“Biết rồi.” Kiều Mộc cũng là tính toán như vậy.
“Giải Định Đoạn khi nào bắt đầu cho đăng kí dự thi?” Lư Thời hỏi.
“10/09 cho đến cuối tháng, bắt đầu thi đấu là vào tháng 11.” Kiều Mộc đáp.
“Vậy là còn nửa năm nữa đúng không?” Lư Thời suy nghĩ một chút, có chút bận tâm nói, “Anh thấy người ta chuẩn bị thi Định Đoạn đều phải ngâm mình cả ngày ở nhà hay ở ngoài đạo quán cờ vây, còn em thì từ sáng đến chiều phải đi học, về nhà rồi cũng không thể luyện cờ. Vậy em chỉ có thể dành ra mấy tiếng mỗi ngày sau khi tan học để luyện cờ đúng không?”
“Có gì không ổn sao? Lý Tu Nhiên lần đó đánh cờ cũng chỉ hơn Kiều Mộc có một mục, cũng không đến nỗi rớt chuyên nghiệp đâu nhỉ.” Từ Dữu Dữu nói.
“Để mình nói cậu nghe, lần thi đấu này không giống vậy, Lý Tu Nhiên và Kiều Mộc đã từng học cờ từ nhỏ với nhau, hai người họ thường cùng nhau đánh cờ, cho nên cậu ta đã biết kỳ phong của Kiều Mộc và ngược lại cũng vậy. Nhưng nếu đối thủ là người khác, lối đánh của họ khác biệt hoàn toàn, chuyện thắng bại cũng không thể nắm chắc được đâu.” Lư Thời nói chắc như đinh đóng cột.
Từ Dữu Dữu bán tín bán nghi nhìn về phía Kiều Mộc: “Thật sao?”
“Đúng vậy, mỗi người sẽ có kỳ phong khác nhau, chiêu thức cũng khác biệt. Nếu khả năng đánh cờ của cả hai đều không chênh lệch nhiều, đối phương đã bắt đầu quen thuộc với kỳ phong của mình, mà mình vẫn chưa quen thuộc với kỳ phong của họ, sẽ rất khó để mình đánh bại đối phương.” Kiều Mộc nói.
Từ Dữu Dữu nghe hiểu: “Vậy cậu cần phải đánh cờ với càng nhiều người càng tốt, như thế cậu mới có thể luyện độ nhạy bén trong việc nắm bắt nước đi của người khác có đúng không?”
Kiều Mộc gật đầu.
“Nhưng mỗi ngày cậu đều phải đi học, cũng không có thời gian, cùng lắm chỉ có thể dành ra hai ngày cuối tuần hoặc vào kì nghỉ hè mà thôi.” Từ Dữu Dữu nói.
“Đâu chỉ có vậy, em ấy còn phải thi khảo thí, còn phải nỗ lực giữ nguyên cấp bậc thứ nhất nữa đấy.” Lư Thời nhịn không được, nói ra.
“Khảo thí thôi mà, đứng thứ nhất cũng không cần phải bỏ quá nhiều thời gian.” Kiều Mộc cười khẽ, trông rất là Versailles (khúc này mình cũng không hiểu là sao nhưng có vẻ tác giả muốn nói là Kiều Mộc cười thật quý phái)
Lư Thời tức giận nghiến răng.
“Các cậu yên tâm, Lý Tu Nhiên có giới thiệu cho mình vào một nhóm cờ vây, trong đó có không ít kỳ thủ chuyên nghiệp, khi nào rảnh thì mình lên mạng luyện cờ cùng họ.” Cũng là kỳ thủ cờ vây, Lý Tu Nhiên đương nhiên biết Kiều Mộc cần nhất thứ gì. Sau khi xác định Kiều Mộc sẽ tham gia kì thi Định Đoạn năm nay, cậu ta liền tìm cơ hội giới thiệu Kiều Mộc vào nhóm cờ đó.
“Hèn gì mà gần đây em hay thức khuya như thế, anh còn lo lắng sợ em lại phát bệnh nữa ấy chứ.” Lư Thời nói.
“Bệnh gì? Kiều Mộc cậu bị bệnh à?” Không biết từ lúc nào Thẩm Lỵ Lỵ đã đi qua đây, vừa vặn nghe được câu nói này của Lư Thời, quan tâm nhìn thoáng qua Kiều Mộc.
Kiều Mộc từ khi giảm cân trở nên đẹp trai, độ nổi tiếng trong lớp đồng thời tăng lên đột ngột, tính cách mặc dù vẫn trầm mặc như cũ, nhưng chỉ cần ngoại hình thay đổi, một người được xem như ù lì cục mịch ngày xưa, liền biến thành một mỹ nam lạnh lùng thanh tịnh không nhiễm bụi trần.
Thậm chí ngay cả Lư Thời, một người trong giới giải trí cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi thời thế này của Kiều Mộc. Đúng là cái thế giới này chỉ toàn nhan khống (1), trách không được diễn viên nữ trong mấy bộ phim truyền hình, tuổi còn trẻ mà đều phải đi phẫu thuật thẩm mỹ hết.
(1) Nhan Khống: chỉ những người đam mê nhan sắc, ngoại hình.
“Mình không sao, chỉ là cảm vặt mà thôi.” Kiều Mộc bình tĩnh đáp.
“Cậu cũng bị cảm à, gần đây thời tiết có chút lạnh, lớp mình cũng không ít người bị cảm.” Thẩm Lỵ Lỵ hàn huyên vài câu, quay đầu nhìn về phía Từ Dữu Dữu, “Dữu Dữu, mấy tầm hình lần trước cậu giúp mình chụp đã được chỉnh sửa photoshop xong rồi, cậu giúp mình chọn mấy tấm được không.”
“Mình chọn? Cậu tự chọn là đủ đẹp rồi.” Từ hôm cô chụp ảnh cho Thẩm Lỵ Lỵ vào Trung thu năm ngoái, đồng thời giúp Thẩm Lỵ Lỵ tăng thêm rất nhiều followers trên Weibo, Từ Dữu Dữu liền trở thành nhiếp ảnh gia cá nhân của Thẩm Lỵ Lỵ. Cũng may số lần Thẩm Lỵ Lỵ chụp ảnh không quá nhiều, không cần Từ Dữu Dữu hỗ trợ photoshop, mỗi lần chỉ nhờ cô chụp ảnh bằng máy ảnh DSLR (2) tầm hai tiếng là đủ. Mà mỗi khi kết thúc buổi chụp ảnh, Thẩm Lỵ Lỵ đều sẽ mời Từ Dữu Dữu ăn cơm, hoặc là đưa Từ Dữu Dữu một chút quà đáp lễ.
(2) Máy ảnh DSLR: tiếng anh là Digital single lens reflex camera, là một từ dùng để chỉ những loại máy ảnh kỹ thật số dùng hệ thống gương cơ học và hệ thống gương phản xạ để đưa ánh sáng từ ống kinh tới ống ngắm ở phía sau máy ảnh.
“Lần này không giống mấy lần trước, lần này mình cần lấy hình để xung bảng.” Thẩm Lỵ Lỵ nhỏ giọng nói.
“Xung bảng?” Từ Dữu Dữu không hiểu.
“Nói như thế nào đây?” Thẩm Lỵ Lỵ sắp xếp từ ngữ lại một chút, rồi giải thích, “Nói chung là mình định tham gia một cuộc thi, thế nên mình phải chọn bộ ảnh chụp giới thiệu bản thân. Cậu là nhiếp ảnh gia, chọn ảnh chắc chắn sẽ đẹp hơn mình tự chọn, vì nên mình mới phải nhờ cậu chọn giúp mình.”
Từ Dữu Dữu hiểu ra: “Vậy mình giúp cậu lựa ảnh cũng được, nhưng chỉ để tham khảo thôi, kết quả như thế nào thì mình không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
“Ừm cảm ơn.” Thẩm Lỵ Lỵ liên tục gật đầu, sau đó đưa điện thoại di động của mình cho Từ Dữu Dữu, “Ảnh chụp mình đã lưu trong điện thoại, cậu chọn sáu tấm giúp mình.”
“Mình phụ mấy cậu chọn hình được không?” Lư Thời nhàn rỗi không biết làm gì, hóng hớt xin lại giúp.
“Dĩ nhiên là được, cậu đã từng chụp họa báo và poster, mắt thẩm mỹ chắc chắn tốt hơn tụi mình.” Thẩm Lỵ Lỵ vui vẻ đồng ý.
Lư Thời được người khác vỗ mông ngựa dĩ nhiên là sảng khoái, xông xáo giúp đỡ.
Lúc này chính là giờ nghỉ trưa, thời gian dư dả, Thẩm Lỵ Lỵ ngồi tại vị trí phía trên của Bạch Dị, chờ Từ Dữu Dữu chọn ảnh.
Kiều Mộc thấy ba người vùi đầu vào màn hình điện thoại rồi bình luận từ đầu đến chân về mấy tấm ảnh chụp, cũng không ai thèm nói chuyện với cậu, nên tiện tay dọn bàn cơ vây mà Từ Dữu Dữu tặng cậu, rồi bắt đầu đánh cờ.
Đại khái sau nửa tiếng, ba người cuối cùng cũng chọn ra được mười tấm hình từ trong hàng trăm tấm hình. Trong đó có sáu tấm là Từ Dữu Dữu chọn, thêm ba tấm nữa là nhờ đôi mắt “nghệ sĩ” của Lư Thời chọn, và một tấm cuối cùng là do Thẩm Lỵ Lỵ đặc biệt thích.
“Người quyết định sáu tấm cuối cùng là cậu đó.” Từ Dữu Dữu trả di động lại cho Thẩm Lỵ Lỵ.
Thẩm Lỵ Lỵ nhẹ gật đầu, dự định quay về suy nghĩ thật kỹ để lựa ra sáu tấm ảnh ưng ý nhất. Cô cầm điện thoại đứng dậy rời đi, nhưng ánh mắt chợt liếc qua bàn cờ vây của Kiều Mộc, kinh ngạc nói: “Kiều Mộc, cậu cũng chơi cờ ca rô à? Không đúng, mấy quân đen trắng này đều đã đi nối liền thành một hàng rồi.”
“Đến giờ học rồi.” Lư Thời nhắc nhở một câu.
Ánh mắt của Thẩm Lỵ Lỵ chợt rời đi, vội vàng trở về chỗ mình ngồi.
“Không sao, em cũng định sẽ tự luyện cờ mấy lúc rảnh rỗi trong lớp mà.” Kiều Mộc biết vừa rồi Lư Thời cố ý chặn lại sự tò mò của Thẩm Lỵ Lỵ.
“Cũng vậy cả thôi.” Lư Thời ngẫm lại cũng thế.
“Cậu còn không về lại chỗ cậu đi.” Từ Dữu Dữu nhìn về phía Lư Thời, người vẫn còn ngồi bên cạnh cô như cũ.
Vừa rồi để thuận tiện cho việc chọn ảnh, Lư Thời trực tiếp bê cái ghế của mình đặt cạnh chỗ Từ Dữu Dữu.
Lư Thời ồ một tiếng, đứng dậy dời ghế về vị trí cũ: “Từ Dữu Dữu, mấy tấm hình kia của Thẩm Lỵ Lỵ đều là do cậu chụp hả?”
“Thì sao?”
“Không ngờ là trình độ chụp ảnh của cậu không tệ nha, bố cục, màu sắc, và cả ánh sáng, đều không nhìn ra là ảnh do dân nghiệp dư chụp đấy.” Lư Thời mấy năm này cũng có chút tiếng tăm, nên cậu chụp không ít ảnh bìa tạp chí, quảng cáo tuyên truyền, rồi cả poster cho phim, vì được chụp ảnh nhiều nên khả năng quan sát đánh giá cũng học hỏi được ít nhiều. Nếu mấy tấm hình kia nhìn cũng tạm được thì cậu không nói gì, thế nhưng cả trăm tấm hình vừa rồi ở trong điện thoại của Thẩm Lỵ Lỵ dường như có 90% là ảnh chụp kĩ thuật số rõ nét, bố cục và ánh sáng đều vô cùng cân đối hài hòa.
“Hiếm khi thấy cậu khen mình một lần đấy.” Từ Dữu Dữu cười.
“Mình nói thật, trong phương diện này cậu quả nhiên là có thiên phú.” Lư Thời càng nói càng kích động.
“Mình biết.” Tuy kiếp trước cô không theo con đường chuyên nghiệp, nhưng cô cũng đã đạt được không ít giải thưởng nghiệp dư, Từ Dữu Dữu tự biết khả năng chụp hình của mình như thế nào.
“Nếu có tài năng vậy thì phải biết tận dụng, nghề nhiếp ảnh kiếm cũng được nhiều tiền lắm đó, cậu có biết một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp kiếm được bao nhiêu tiền một năm không?” Lư Thời nói.
“Bao nhiêu?” Từ Dữu Dữu thật đúng là không quan tâm phương diện này.
“Vậy để mình nói cậu nghe nhé, thu nhập trung bình của họ tầm một triệu tệ (3) một năm đấy, không nhỏ đúng không.” Lư Thời hào khí nói.
(3) Cập nhật ngày 29/09/2021 tỉ giá 1 triệu tệ = 3.527 tỉ VND và = 154,624 USD
“Ừ.” Từ Dữu Dữu phản ứng bình thản.
“Vì sao cậu không hề có chút kích động nào vậy? Chẳng lẽ thu nhập một năm một triệu còn không nhiều sao?” Thu nhập bình quân mỗi năm của Lư Thời đã sớm vượt qua một triệu, nhưng cậu vẫn cảm thấy thu nhập mỗi năm một triệu tệ là một khoản tiền cao chót vót đối với đa số người đi làm bình thường. Huống chi, Từ Dữu Dữu là một học sinh chưa đi làm kiếm được tiền.
Kiều Mộc nhìn sang phía anh họ nhà mình, nghĩ thầm nhưng rồi không bình luận gì. Lương mỗi năm một triệu tệ đối với người bình thường đương nhiên là một khoản thu nhập to kếch xù, nhưng xuất thân của Từ Dữu Dữu là tiểu thư dòng dõi hào môn thế gia, đối với cô một triệu tệ không phải là con số đủ lớn khiến cô kích động đâu.
“Thu nhập một năm một triệu tệ sao? Vậy thì cũng phải có chút tiếng tăm mới được như vậy.” Từ Dữu Dữu phản đối.
“Đương nhiên, nhất định phải có tác phẩm nổi tiếng thì mới thu hút những minh tinh hoặc tạp chí nổi tiếng để ý đến cậu, như vậy thì mới kiếm được nhiều tiền.” Lư Thời nói.
“Vậy mình chờ khi nào Thẩm Lỵ Lỵ trở thành minh tinh rồi tính sau.” Từ Dữu Dữu nói.
“Chờ Thẩm Lỵ Lỵ làm gì bà nội, có sẵn minh tinh đang đứng trước mặt cậu đây không thấy sao.” Lư Thời ưỡn ngực, “Xem như chơi chung cũng lâu, cho cậu một cơ hội.”
Từ Dữu Dữu trừng mắt nhìn, mơ hồ đáp: “Có ý gì? Cậu muốn mình chụp hình cho cậu sao?”
“Thực ra mình cũng đang muốn chụp mấy bô hình để đăng trên Weibo tăng tương tác.” Lư Thời nhắc nhở.
Bình thường Lư Thời vẫn tự chụp selfie cho mình bất kỳ chỗ nào nên Từ Dữu Dữu ngỏ ý từ chối: “Selfie thì vẫn nên là do cậu tự chụp mới trông tự nhiên, mình mà chụp thì lại trông thật gượng ép, còn nếu cậu muốn hình chụp trông tinh xảo hơn, vậy thì nên gọi đoàn đội chuyên nghiệp của công ty cậu chụp vẫn tốt hơn.”
“Selfie đương nhiên không cần cậu chụp làm gì, mình muốn cậu chụp cho mình một bộ ảnh chuyên nghiệp, thật đấy.” Lư Thời càng nghĩ càng thấy hứng thú, “Chờ khi nào tan học mình bàn kĩ với cậu.”
Buổi chiều những tiết học dài dằng dặc lại còn rất khó nhằn, học sinh trong lớp thật vất vả mới chống chịu cho đến tiết cuối cùng. Còn Lư Thời, người bị tri thức vùi dập đầy thương tích, lập tức sinh long hoạt hổ (4), gào thật là to thúc giục hai người bàn trên mau về nhà. Ba người họ cùng đi về, vừa đi dạo vừa trò chuyện thật vui vẻ.
(4) Sinh long hoạt hổ: dùng để chỉ người khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào
Thật ra, vào hai ngày trước, người đại diện của Lư Thời dặn cậu phải bay một chuyến đến B thị vào cuối tuần, với mục đích là để chụp một bộ hình với chủ đề thanh xuân vườn trường.
“Vậy cậu nói bọn họ gọi nhiếp ảnh gia đến đây, nhân tiện lúc cậu đi học rồi chụp luôn.” Từ Dữu Dữu nói.
“Hiệu trưởng sẽ không đồng ý.” Kiều Mộc nói.
“Vì sao?” Bình thường nếu trường học nào có ngôi sao đến học, cũng chính là một cách tuyên truyền miễn phí giúp trường, cho nên có rất ít hiệu trưởng từ chối những chuyện này.
Kiều Mộc hình như nhớ ra chuyện gì đó rất thú vị, bật cười đáp: “Cậu có biết trường chúng ta chỉ nhận học sinh có hộ khẩu tại địa phương không?”
Từ Dữu Dữu lắc đầu.
“Đó cũng là vì anh ấy đấy.” Kiều Mộc nhìn về phía Lư Thời, Lư Thời lúng túng quay đầu đi chỗ khác, “Từ khi anh ấy bạo hồng, rất nhiều người hâm mộ vì biết anh ấy đang học tại trung học Hồng Loa Thất, nên từ đó về sau, mỗi ngày đều có một nhóm người hâm mộ tụ tập, bao vây bên ngoài cổng trường. Thật vất vả mới yên tĩnh được một thời gian, nhưng cho đến đợt tuyển sinh, chỉ trong vòng một ngày phòng hiệu trưởng nhận được mấy trăm đơn xin chuyển trường. Vả lại, trường chúng ta là trường công lập, cũng không phải trường chuyên cấp 3 hay trường dân lập, hiệu trưởng lại là một người có tuổi rất quy cũ khó tính, không ưa nhất mà mấy cái dạng người hâm mộ u mê thế này, trong cơn nóng giận, ngay lập tức tạo ra quy định như vậy đấy.”
“Vì thế ông ấy sẽ không cho chụp ảnh ở đây đâu, nhưng mình lại không muốn đi B thị, mỗi lần đi qua đi lại thật mệt mỏi. Ngoài ra, ngày đầu tiên chưa chắc sẽ chụp xong, chụp không tốt còn phải xin nghỉ phép, thành tích của mình trong học kỳ vừa rồi thụt lùi kinh khủng, nếu còn rớt hạng nữa, mẹ mình chắc chắn giết mình đấy.” Bố mẹ của Lư Thời không bởi vì con trai bạo hồng mà đốt cháy giai đoạn, lúc trước khi kí kết hợp đồng cũng đã quy định rõ ràng, chỉ có thể quay phim điện ảnh vào kì nghỉ đông và kì nghỉ hè.
“Cũng vậy thôi, còn có một tuần nữa là kiểm tra hàng tháng rồi.” Kiều Mộc nói.
Lư Thời nghe được bốn chữ kiểm tra hàng tháng, khuôn mặt đã méo mó lại càng thêm nhăn nhó hơn.
“Chụp thì cũng được thôi, nhưng ban quản lý của công ty cậu sẽ đồng ý cho một nhiếp ảnh gia nghiệp dư như mình chụp cho cậu sao?”
“Đúng là công ty có một đội nhiếp ảnh chuyên nghiệp, nhưng bọn họ chỉ cần chụp hình mang phong cách thanh xuân thôi đúng không? Mà đó cũng chính là dáng vẻ hằng ngày bình thường của mình, chỉ cần cậu chụp bằng máy ảnh DSLR mấy bộ hình trông thật tự nhiên, bố cục ánh sáng hài hòa, nhìn không bị sượng là được rồi. Tí hồi về nhà mình sẽ nhắn cho quản lý công ty, chắc chắn sẽ được thông qua thôi.” Lư Thời nói.
“Ừ vậy đi.” Từ Dữu Dữu nghĩ một hồi rồi đồng ý, cô cũng chẳng thiệt hại gì, “Vậy ngày mai mình mang máy ảnh đến trường, cậu chuẩn bị một chút trước khi đi học để còn chụp hình.”
“Chuẩn bị cái gì, mình sinh ra đã đẹp trai rồi.” Lư Thời làm ra vẻ sờ sờ đầu của mình một chút, rồi lại thêm mấy động tác vuốt hai bên tóc mai trông thật quê mùa.
Từ Dữu Dữu ọe một tiếng, kéo tay Kiều Mộc bước nhanh về phía trước: “Đi lẹ, chúng ta không quen cậu ta.”
Kiều Mộc bị động được cô gái kéo chạy về phía trước, ánh mắt thuận theo đôi bàn tay đang nắm chặt của bọn họ dời sang lọn tóc xoăn nhẹ của cô gái, cùng với ánh hoàng hôn phủ lên, phản chiếu ra một mảng kim hồng nhàn nhạt. Đồng thời, bỗng có một gợn gió chiều thổi nhè nhẹ, khiến làn tóc của cô gái tung bay dưới ánh nắng chiều nhàn nhạt.
Kiều Mộc không nỡ, vô thức nắm chặt tay mình lại.
Từ Dữu Dữu cảm giác thấy có gì là lạ, ngoái cổ nhìn lại, vừa định xem cậu ấy có bị làm sao không thì Kiều Mộc lại chợt chủ động nắm lòng bàn tay cô, kéo Từ Dữu Dữu nhanh chóng chạy về phía trước: “Chạy mau, anh ấy đuổi kịp đấy.”
Xa xa có bóng người cô đơn của Lư Thời do bị bỏ rơi: “…”
Muốn yêu đương thì yêu đương đi, còn bầy đặt lấy ông đây ra làm cái cớ, con mắt nào của mấy người trông thấy tôi đuổi theo hả?
Còn bày đặt cái gì mà ‘anh ấy đuổi kịp đấy’, ông đây không dư hơi mà đuổi theo hai đứa tụi bay nhá?
Hắt xì!
Đúng là chua lè chua loét! 🤮
Tác giả có lời muốn nói:
Yên tâm, sẽ không sụp hố, là do gần đây tôi có vấn đề về giấc ngủ, không thể nào điều trị được, cộng thêm trạng thái tinh thần không tốt, cho nên mới không viết chương mới ổn định cho mọi người. Bộ truyện này đoán chừng sẽ chậm một chút, nhưng sẽ không sụp hố nhe mọi người.
Nát:
Hèn gì mấy năm gần đây bả hay viết về chứng mất ngủ lắm, quả nhiên là đồng cảm với nhân vật mà. Làm tác giả của mấy tiểu thuyết dài kỳ cũng khổ, tối ngày chúi mũi viết sách cho kịp deadline, còn phải làm dâu trăm họ viết sao cho vừa lòng độc giả. Thôi cũng mong tác giả khỏe mạnh còn viết truyện cho mọi người đọc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!