Gả Tam Thúc - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Gả Tam Thúc


Chương 25


Ánh mặt trời rất nóng, rất nhức mắt.

Mẫn Tuệ đứng ở trên cầu, trong bóng râm của bụi cây sau lưng, thấy Chu Oanh chậm rãi đi tới phía nàng ta.

Dưới ánh mặt trời gương mặt non nớt của thiếu nữ mạ vầng sáng nhạt, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng, đôi môi tươi đẹp hơn cả anh đào.

Mẫn Tuệ chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém bất cứ ai, phụ thân còn trẻ đã làm thượng thư, mẫu thân là tiểu thư của phủ Quốc công, di mẫu là quý phi được sủng nhất trong cung, mà quý phi còn cưng chiều nàng ta như con gái ruột. Nàng ta là quận chúa do hoàng thượng thân phong, ngay cả cái tên Mẫn Tuệ, cũng là ngự bút ban thưởng.

Từ trước đến nay không có cô gái nào không hâm mộ, không kính trọng nàng ta.

Biết được La Bách Ích có người trong lòng, phản ứng đầu tiên của nàng ta chính là nữ nhân đó không có mắt dùng thủ đoạn bỉ ổi mê hoặc La Bách Ích. Ngay cả nàng ta mà hắn ta cũng không nhìn trúng, đều không kiên nhẫn, sẽ cảm thấy hứng thú với nữ nhân thế nào?

Lúc hỏi thăm được Chu Oanh, nàng ta cũng nghe không ít người khen ngợi Chu Oanh, nói là dung mạo xinh đẹp, cử chỉ đi đứng đoan trang, kinh thành có danh tiếng sáu chữ “quý nữ không có ai xứng”?

Cho đến khi thật sự gặp Chu Oanh.

Mẫn Tuệ không thể không thừa nhận, nàng ta bị chấn động rất lớn.

Chu Oanh thật sự rất đẹp, tính tình lại tốt, vừa nãy nói chuyện ở trong phòng, không có ai không thích nàng.

Mẫn Tuệ nhất thời rối lòng, đối thủ này cách mình càng ngày càng gần, mà mình cũng chưa nghĩ xong nên nói gì với nàng.

Chu Oanh cười nói: “Sao quận chúa không đi theo đến viện tử của nhị biểu muội? Chỗ này mát mẻ, hóng gió chút cũng tốt.”

Hai người đứng trên cầu đá ngọc trắng gần nước, bên dưới là ao sen sóng biếc, hương sen lan tỏa.

Mẫn Tuệ bình tĩnh tâm trạng, tay vịn trên thành cầu, nói ngay vào điểm chính: “Không dối gạt ngươi, lần này ta tới, là vì gặp ngươi.”

Hình như Chu Oanh cũng không ngoài suy đoán, hé miệng cười cười: “Không biết quận chúa có gì chỉ giáo?”

“Ngươi quen biểu ca ta, La tướng quân La Bách Ích chứ?”

Chu Oanh khẽ cau mày: “Vô tình thấy một lần, không tính là quen biết.” Nàng là thiếu nữ trong khuê phòng, sao quen biết nam nhân bên ngoài? Nếu đáp là quen, không biết đức hạnh sẽ bị chỉ trích thành cái gì. Lúc nào Chu Oanh cũng cẩn thận, không dám chĩa vào làm loạn danh tiếng của cô nương Hầu phủ.

“Thật sao? Nhưng ta nghe nói, biểu ca ta thích ngươi.”

Lúc Mẫn Tuệ nói lời này, tim đều đau.

Xưa nay nàng ta chính là một người thẳng thắn, từ nhỏ trêu đùa với La Bách Ích, còn từng học chút bản lĩnh, không phải loại người ấm ức sẽ tự tủi thân.

“Quận chúa…” Chu Oanh nghiêm mặt nói: “Ta và La tướng quân chỉ gặp mặt một lần, nào dám gánh câu khiển trách của quận chúa?”

“Huynh ấy vì ngươi, ầm ĩ với người nhà, trốn ở nha thự không về nhà, nói lúc nào cữu mẫu chịu đến phủ An Bình Hầu cầu hôn lúc đó huynh ấy mới trở về.”

Chu Oanh thi lễ một cái: “Xin lỗi, những lời này của quận chúa, Cố Oanh không tiện nghe, cũng không dám nghe.”

Nàng cất bước muốn đi, trước mặt đột nhiên nghênh đón một thị tỳ, giơ cằm lên cản đường nàng. Lúc này Chu Oanh mới phát hiện, đều không thấy đám người Sở Yên và Lạc Vân.

Chu Oanh quay đầu lại: “Dám hỏi quận chúa đây là ý gì?”

Mẫn Tuệ khoanh tay nói: “Ta vốn không muốn làm khó Cố cô nương, Cố cô nương có mỹ danh ở ngoài, ai cũng khen ngợi, ta nghĩ cô nương cũng không cần bám biểu ca ta nữa. Tính tình của cữu mẫu ta không được tốt, nếu ngày nào đó thật sự nổi giận, đánh gãy hai chân của biểu ca ta thì xong. Nếu như Cố cô nương thật không có tình cảm của biểu ca ta, mong rằng cô nương có thể nói rõ với biểu ca ta, để huynh ấy tuyệt vọng. Mà không phải để mặc huynh ấy, vì cô nương mà chống lại người nhà.”

Chu Oanh lắc đầu: “Quận chúa đang làm khó người khác.” La Bách Ích vừa không ngay mặt cầu hôn với nàng, càng chưa từng nói thích nàng, sao nàng đi từ chối, chẳng lẽ nói “Ta biết ngài thích ta, ngài sớm hết hi vọng đi”? Nếu người ta trả đũa “Ngươi cho rằng ngươi là ai”, nàng phải tự xử thế nào?

Mấy chuyện hôn sự, nào có bản thân tự làm chủ, cho dù từ chối, cũng phải người đứng đầu trong nhà ra mặt từ chối, đừng nói về La Bách Ích vốn chưa từng đến cửa nhắc đến hôn sự. Lấy gì từ chối?

Mẫn Tuệ thở dài: “Ta không muốn làm khó cô nương. Nhưng cữu mẫu đối xử tốt với ta, ta không thể thấy cữu mẫu vì chuyện này mà giận đến đau đầu buồn bã cả ngày, cô nương là người thông minh, trước đây cữu phụ ta và An Bình hầu có đụng chạm nhỏ, tốt hơn vẫn nên phân biệt rõ ràng với nhau.”

Chu Oanh lắc đầu cười cười: “Chuyện trên triều đình, chuyện của thúc phụ, một nữ tử nội trạch như ta, thì không thể nào nhúng tay, quận chúa, giờ không còn sớm, Cố Oanh còn có việc…”

“Ngươi có biết, hôm nay biểu ca ta ở ngay ngoại viện Trần gia?” Mẫn Tuệ thấy Chu Oanh rất cố chấp, không khỏi cất cao giọng: “Chuyện xảy ra vì ngươi, ngươi lại có vẻ chuyện không liên quan đến mình, Cố cô nương, ngươi như vậy không ổn.”

Nàng ta dứt khoát kéo Chu Oanh: “Cố tiểu thư, xin lỗi, hôm nay cô ở ngay trước mặt ta, nói rõ ràng với biểu ca ta. Ta không thể nhìn cữu phụ cữu mẫu không vui vì ầm ĩ giữa ngươi và biểu ca.”

Chu Oanh không vùng ra được, sức lực của Mẫn Tuệ quận chúa này rất lớn, kéo nàng đi về phía trước.

Chu Oanh rất tức giận, La Bách Ích tới Trần gia? Ngày thế này, các cô nương tụ tập chung một chỗ mà ăn xảo quả chơi đùa, nam nhân góp trò vui gì? Ngoại viện không bày tiệc, La Bách Ích đến cửa, tuyệt đối không chào hỏi trước. tại sao hắn ta tới, chẳng lẽ thật sự như Mẫn Tuệ nói, là vì nàng?

Lần trước ở Trần gia, cũng đúng lúc gặp được La Bách Ích như vậy. Hắn theo chân Lục công tử tới, mà người đổi rượu của mình thành thuốc, chính là muội muội của Lục công tử.

Hôm nay xâu chuỗi lại, suy nghĩ đáng sợ nào đó nổi lên.

Tại sao dường như mỗi lần ra ngoài, đều có thể gặp La Bách Ích?

Gặp được ở chùa núi, gặp được ở cửa hàng tơ lụa của Ninh gia, ở Trần gia cũng gặp… Hôm nay hắn lại tới.

Chu Oanh dùng sức vùng vẫy: “Quận chúa, xin người buông ra, ta biết quận chúa là thiên kim của thượng thư đại nhân, cháu gái ngoại của quý phi nương nương, nhưng Tam thúc ta cũng làm quan ở triều, thiên tử cận thần, như người nói, hai nhà vốn có thù cũ, tội gì lấp thêm thù mới?”

Ngay cả uy hiếp cũng dùng tới, chỉ mong danh tiếng của Tam thúc có tác dụng.

Mẫn Tuệ lại cười nhạo một tiếng: “Sao vì ta kéo ngươi đi một đoạn đường, An Bình hầu sẽ tìm cha ta gây phiền phức? Được, vậy thì chờ nhìn xem, xem là An Bình hầu lợi hại, hay là cha ta di mẫu ta lợi hại.”

“Gia giáo của Ngô thượng thư thật tốt.”

Mẫn Tuệ vừa dứt tiếng thì nghe thấy một giọng nam trầm thuần phát, truyền tới từ bên cạnh.

Mẫn Tuệ ngẩn ra, Chu Oanh nhân cơ hội tránh thoát sự kiềm chế của nàng ta, xoa cổ tay bị cầm đau, quay đầu lại, thấy Cố Trường Quân đi theo phía sau La Bách Ích, còn có Trần lão gia Trần Khải Trí sắc mặt tái nhợt.

Hình như ba người đang muốn đến ngoại viện, cũng không biết vì sao ba người này đều xuất hiện ở trong nội trạch.

La Bách Ích hung dữ, nhìn cổ tay của Chu Oanh, thấy trên đó nổi rõ một vòng dấu tay, tiến lên trách mắng: “Ngô Mẫn Tuệ, muội muốn làm gì? Ngang ngược ở nhà người ta, xem chỗ nào cũng là địa bàn của nhà muội hả?”

Mẫn Tuệ nổi đóa: “La… La Bách Ích huynh… huynh vì người khác mà khiển trách ta?”

La Bách Ích “hừ” một tiếng nói: “Ta là biểu ca của muội, biểu muội làm ra chuyện vô lễ, ta không chỉ phải nhắc nhở muội, còn phải thay muội xin lỗi người ta!”

La Bách Ích xoay đầu lại, đôi mắt thêm dịu dàng hiếm thấy: “Cố tiểu thư, xin lỗi, biểu muội ta bị cô mẫu chiều hư, từ nhỏ đã ngang ngược buông thả, muội ấy từng học võ với đại nội cao thủ, sức lực rất lớn, Cố tiểu thư có bị thương không?”

Mẫn Tuệ tức bực giậm chân: “La Bách Ích! Cái tên ngu xuẩn chỉ nghĩ cho người ngoài nhà huynh! Ta là biểu muội của huynh, huynh lại nói ta như vậy trước mặt người khác?”

La Bách Ích không để ý tới nàng ta, chỉ chăm chú nhìn Chu Oanh: “Cố tiểu thư, cô nể mặt ta, cô đừng chấp nhặt với muội ấy, quay về ta sẽ chuẩn bị lễ trọng, đến cửa tạ tội với cô.”

Chu Oanh lui về phía sau hai bước, nhỏ giọng nói: “Không… Không cần.”

“Qua đây.”

Giọng nói nhẹ nhàng, giống như gió xuân phẩy hoa đào, Cố Trường Quân đứng ở đó, nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

Chu Oanh vừa quay đầu lại, chạm vào đôi mắt sâu xa của hắn.

Chốc lát tim đập loạn, khác thường khó nói.

Nàng chưa kịp suy nghĩ vì sao mình không bình thường như vậy, bước chân đã nhanh hơn não mà đi qua đó.

“Tam thúc.”

Nàng gọi một tiếng rất nhỏ.

Cố Trường Quân tiến lên, che chắn nàng ở phía sau mình, vẻ dịu dàng bất ngờ xuất hiện trên mặt hắn biến mất không còn dấu vết.

“La tướng quân, sau này đưa gia quyến ra ngoài, nên thận trọng.”

Cố Trường Quân mỉa mai nói xong, đưa mắt ra hiệu với Chu Oanh, đưa nàng đi ra ngoài.

Mẫn Tuệ lớn tiếng gọi nàng: “Cố Oanh, ngươi chờ chút, còn chưa nói rõ ràng, ngươi có ý gì?”

La Bách Ích kéo nàng ta, tức giận nói: “Đủ rồi, còn ngại chưa đủ mất mặt sao?”

Trần Khải Trí vội vàng tiến lên nói: “Tướng quân đừng tức giận, là hàn xá để ý không chu toàn, quận chúa đừng nổi giận, đều là chúng tôi không tốt.”

Nước mắt của Mẫn Tuệ rưng rưng trong mắt, cứng cổ nói: “La Bách Ích, tên khốn kiếp nhà huynh! Huynh chờ đó cho ta, nhất định huynh sẽ hối hận!”

Chu Oanh cũng không biết Mẫn Tuệ và La Bách Ích tranh chấp thế nào.

Nàng đã nhắm mắt đi theo Cố Trường Quân lên xe ngựa.

“Sao Tam thúc lại ở đây?”

Chu Oanh nhấc ấm rót trà cho Cố Trường Quân.

Cố Trường Quân nhận trà, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ qua đầu ngón tay nàng, có chút đốm lửa nhỏ không nhìn thấy, chốc lát đùng đùng tách ra ở trong lòng.

Giọng nói của hắn mang theo chút nhẹ nhàng.

“Làm việc trở về, nghe nói La Bách Ích lại đến Trần phủ, ta không yên tâm.”

Không yên tâm cái gì?

Không yên tâm La Bách Ích? Không yên tâm Trần gia? Hay không yên tâm La Bách Ích ở Trần gia đụng vào nàng?

Chu Oanh không biết tại sao, gò má không chịu khống chế mà nóng lên.

Nghĩ lại thì nhớ đến, Cố Trường Quân nói như vậy, có phải là thể hiện những lời Mẫn Tuệ nói là thật?

La Bách Ích thích nàng?

Chu Oanh hơi khiếp sợ. Ngước mắt lên, phát hiện Cố Trường Quân đang nhìn chằm chằm nàng, hình như hắn biết nàng đang suy nghĩ gì, gật đầu đáp: “Đầu óc của La Bách Ích này không rõ ràng lắm, nhắc tới hôn sự với ta, ta từ chối.”

Im lặng một lúc lại nói: “Không để lão thái thái biết.”

Chu Oanh cúi đầu, không dám nhìn hắn. Hắn đi ra ngoài hơn hai mươi ngày, rất lâu không gặp, hình như hương bạc hà nhạt trên người hắn cũng trở nên hơi xa lạ.

Cố Trường Quân nói: “Làm sao, không vui? Ngươi thích La Bách Ích?”

Chu Oanh ngẩn ra, bất ngờ ngước mắt, thấy ánh mắt không vui của hắn. Vội nói: “Ta … Ta không có, ta vốn không quen hắn, càng … không có suy nghĩ đó.”

Cố Trường Quân không nói.

Chu Oanh nhắm mắt bảo: “Ta đã nói rõ với Tam thúc, ta không lấy chồng…”

Cố Trường Quân nhìn sang, gương mặt trắng nõn của thiếu nữ hơi hồng, cắn môi, đôi mắt trong veo như nước dè dặt nhìn nét mặt của hắn.

Tay của hắn không tự chủ mà siết chặt.

Đáng chết.

Chu Oanh luống cuống lại cắn môi một cái.

Cố Trường Quân chợt quay đầu sang chỗ khác, vén rèm xe không chịu để ý tới nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN