Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An
Chương 154: Kiếp Thứ Ba 8
Edit: Aeris
Beta: Tui ngủ lúc 11h
Quản gia Chu phủ dẫn Lục Yến tới thư phòng.
Thanh âm nước chảy vang lên, Chu Thuật An tự tay rót cho hắn một ly trà, nói: “Lục đại nhân tới thăm phủ của ta không biết là có chuyện gì?”
Lục Yến chậm rãi nói: “Ta tới lấy lại nhân tình từ chỗ Chu đại nhân.”
Giọng nói vừa dứt, khoé miệng Chu Thuật An lộ ra ý cười: “Ngài quả nhiên thẳng thắn.” Phải biết rằng đời này Chu Thuật An vẫn chưa thiếu nợ nhân tình của ai.
Hai người nhìn nhau một lát, Lục Yến thả người ra sau, thở dài nói: “Thật đúng là ngài.”
Chu Thuật An gọi quản gia tới nói: “Lấy chút rượu đến đây.”
Quản gia đáp: “Dạ.”
Giây lát, trà đổi thành rượu, hai người giống như ngày trước, hàn huyên hồi lâu, nói xong thế cục triều đình, Chu Thuật An bỗng nhiên hỏi: “Ngài đã gặp lại người chưa?”
Người ở đây là ai không cần nói cũng biết.
Tay cầm ly của Lục Yến cứng đờ, trầm giọng nói: “Vẫn chưa.”
Lục gia và Thẩm gia không lui tới, hắn muốn gặp nàng đơn giản là thông qua bề trên, hoặc các loại yến hội. Nhưng trước đó Đường Luật vừa làm ra những chuyện như vậy, trong thời gian ngắn Thẩm gia nhất định sẽ không để Thẩm Chân ra khỏi cửa.
Chu Thuật An nhìn Lục Yến hơi chau mày, không thể không nhớ tới vị Lục tướng quyền thế ngập trời, tới khi mất vẫn không vợ không con kia.
Chu Thuật An lắc nhẹ ly rượu, nhắc nhở hắn: “Nếu ta nhớ không lầm chiến sự phía bắc sẽ kéo dài đến cuối năm nay. Lục Thời Nghiên, hiện tại đã có rất nhiều chuyện bất đồng với kiếp trước.”
Lục Yến ngước mắt.
Chu Thuật An tiếp tục: “Có lẽ là vì Đường gia nên nhiều ngày nay nhạc mẫu và phu nhân Trường Bình hầu qua lại càng thêm thân thiết.”
Lời của Chu Thuật An như mũi tên trực tiếp đâm xuyên qua trái tim Lục Tam Lang.
Đúng vậy, còn có Tô Hành.
Kiếp trước, vào lúc này Thẩm Chân còn đang đắm chìm trong đau khổ mất mẫu thân, Tô Hành vốn muốn tới cửa cầu hôn nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng.
Nhưng đời này Hầu phu nhân còn sống, hai nhà lại là thế giao, tính ra nàng mới mười bốn, nhưng cũng không phải không thể đính hôn.
Lục Yến xoa mày.
Chu Thuật An thấp giọng nói: “Ban đêm Đường Luật xông vào khuê phòng khiến Tam muội muội hoảng sợ không nhẹ, đêm thường gặp ác mộng. Mười lăm tháng này phu nhân ta sẽ mang muội ấy tới chùa Đại Từ bái phật dâng hương.”
Một lúc lâu sau, Lục Yến nói một câu đa tạ.
Uống một hơi uống cạn sạch ly rượu.
*****
Lục Yến rời đi trước khi trời tối, Chu Thuật An trở lại chủ viện.
Thẩm Nhiễm vừa tháo tóc vừa nói: “Lục Thiếu Doãn đi rồi sao?”
Chu Thuật An nắm eo nàng, tới gần hôn một cái mới đáp: “Ừm.”
Thẩm Nhiễm ngửa đầu nhìn hắn, nói: “Phu quân và hắn có giao tình sao?”
Chu Thuật An gật đầu: “Ta và hắn đều làm quan trong triều, đúng là có chút giao tình, sao vậy?”
Thẩm Nhiễm khẽ nói: “Thiếp nghe nói Đường gia nộp đơn kiện tới phủ Kinh Triệu…”
Chu Thuật An theo bản năng sờ lên chóp mũi, nói: “Phu nhân không cần lo lắng, Lục Tam Lang luôn không thích những tên thiếu gia ăn chơi trác tác như Đường Luật kia, hắn nhất định sẽ làm chủ cho Tam muội.”
Thẩm Nhiễm nhìn vào mắt hắn hỏi: “Nhưng Đường Luật tới giờ vẫn chưa tỉnh, liệu Thuần Nam bá có náo loạn chuyện này lên trên không?”
Chu Thuật An nói: “Náo loạn tới chỗ bệ hạ thì Đường gia lại càng không chiếm được chỗ nào tốt.”
Thẩm Nhiễm nghe vậy thì nói: “Cũng phải…”
Sáng sớm hôm sau, Đường gia mang theo tụng sư đến công đường của phủ Kinh Triệu. Hắn ta khua môi múa mép, miệng lưỡi linh hoạt linh hoạt như lò xo, biến Đường Luật thành một kẻ đau khổ vì tình. Vốn còn tưởng rằng nha môn chắc chắn sẽ cho hắn công đạo, ai dè Lục Yến lại trực tiếp sai người đánh hắn 30 đại bản, đồng thời mở miệng cảnh cáo, nếu dám mở miệng nói bậy, đảo ngược trắng đen thì sẽ phán hắn tội vu hãm người khác.
Đường gia không chỉ không chiếm được chỗ tốt mà còn mất hết mặt mũi.
Lúc này hình tượng chí công vô tư của Lục Yến đã sớm in sâu vào lòng Thẩm Văn Kỳ.
Ngày 15 tháng 7.
Tùng thông san sát, từng tiếng gõ mõ, Phật Vô Lượng Thọ.
Thẩm Nhiễm mang theo Thẩm Chân đi vào chùa Đại Tự.
Mỗi ngày mười lăm hàng tháng người đến chùa sẽ đông hơn bình thường. Mười mấy người tăng tiếp khách đứng thành hàng để dẫn đường cho khách hành hương. Thẩm nhiễm giao tiền nhang đèn và đưa danh thiếp lên xong, một vị tăng mới dẫn hai người tới phòng của trụ trì đại sư.
Trụ trì đại sư là một người tương đối quen thuộc, ông chắp tay hành lễ nói: “A Di Đà Phật.”
Thẩm Nhiễm và Thẩm Chân ngồi xuống đối diện với ông.
Đầu tiên trụ trì nhìn về phía Thẩm Nhiễm: “Phu nhân tới cầu con nối dõi sao?”
Thẩm Nhiễm đỏ mặt nói: “Hôm nay ta tới không phải vì điều này. Tiểu muội nhà ta gần đây hôm nào cũng gặp ác mộng, uống thuốc an thần cũng không có tác dụng, không biết trụ trì có biện pháp nào không?”
Vị trụ trì lúc này mới đưa ánh mắt sang phía Thẩm Chân, ông như có suy tư gì đó, gật đầu cười nói: “Vị nữ thí chủ này có duyên rất sâu với nhà Phật.”
Thẩm Nhiễm chớp mắt: “Đây là… ý gì?”
Trụ trì gọi một tiểu hòa thượng đến nói: “Con mang vị nữ thí chủ này đến gian Phật đường thứ ba đi.”
“Dốc lòng bái Phật, nhất định có thể an thần, tiêu trừ ác mộng.” Trụ trì lại cười nói với Thẩm Nhiễm: “Phu nhân xin hãy tạm dừng bước chân, bần tăng còn có chuyện muốn nói với phu nhân.”
Nơi này là Hoàng tự, không có người dám đến đây gây sự, Thẩm Chân cứ thế đi theo vị hòa thường đến gian sau.
Sau một lúc, vị hòa thượng dẫn đường dừng chân nói: “Nữ thí chủ, đã tới rồi.”
Thẩm Chân bước vào trong.
Gian Phật đường này không có một bóng người, nàng nhìn quanh bốn phía, tìm được một tấm đệm hương bồ ở góc phòng. Nàng nhẹ nhàng nhấc lên đặt xuống trước mặt tượng Phật.
Đang chuẩn bị quỳ xuống, phía sau chợt vang lên một tiếng “kẽo kẹt.”
Một nam nhân chậm rãi tiến vào.
Thẩm Chân lui về sau một bước, mặt tràn đầy phòng bị: “Người tới là ai?”
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Yến dừng bước chân, không tiếng động nhìn thẳng vào Thẩm Chân trước mắt, đang không có chút kí ức nào về mình.
Hầu kết nam nhân chậm rãi trượt lên xuống, khẽ hỏi: “Nàng là Tam cô nương của phủ Vân dương hầu đúng không?”
Thẩm Chân thấy hắn mặc quan phục thì gật đầu một cái, đáp: “Đại nhân là…”
Lục Yến tháo lệnh bài trên người cho nàng xem qua, sau đó nói: “Thiếu Doãn phủ Kinh Triệu, Lục Yến.”
Thẩm Chân lúc này mới bừng tỉnh, thở ra một hơi: “Thì ra là Lục đại nhân.”
Chuyện của Đường gia Thẩm Chân biết rất rõ, nàng khụ một tiếng lại nói: “Chuyện trước đó, đa tạ Lục đại nhân.”
Lục Yến rũ mắt.
Trong cổ họng bỗng trào lên một nỗi khổ sở chẳng thể nào nói thành lời. Giờ khắc này hắn không biết nên tiếc nuối vì nàng đã quên hết, hay nên cảm thấy may mắn vì bọn họ có thể quen biết như vậy.
“Đó là chuyện thuộc bổn phận của ta mà thôi.” Lục Yến nhìn nàng, nói: “Không cần khách khí.”
Thẩm Chân bị ánh mắt nóng rực của hắn làm cho có chút ngại ngùng, nàng gật đầu hỏi lại: “Đại nhân cũng tới bái Phật sao?”
“Đúng vậy”. Lục Yến tiếp tục nhìn chằm chằm nàng, nói: “Tam cô nương có để ý ta ở lại đây không?”
Thẩm Chân vội vàng lắc đầu: “Xin đại nhân cứ tự nhiên, ta không ngại.”
Lục Yến nhấc một chiếc đệm hương bồ đến bên cạnh nàng, quỳ xuống theo nàng. Nói thật ra, trong hai đời, đây là lần đầu tiên Lục Yến bái Phật.
Tay áo màu đỏ hơi rộng rơi xuống đất, cô nương chắp tay trước ngực, nhắm mắt cầu nguyên, bốn phía vắng vẻ không tiếng động, Lục Yến cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lúc Thẩm Chân làm việc luôn rất chú tâm, nói thành tâm cầu nguyện thì thật sự để trái tim tĩnh lặng.
Mà nam nhân mục đích không thuần túy kia rất nhanh đã mở mắt ra.
Hắn nghiêng đầu nhìn sườn mặt thành kính của Thẩm Chân, khoé miệng không kìm nén được hơi cong lên, hiện ra ý cười. Một lát sau, ý cười bên khóe miệng Lục Yến dừng lại.
Trên trán tiểu cô nương đổ đầy mồ hôi, môi dần dần mất đi huyết sắc, thân thể lung lay sắp đổ…
Lục Yến gọi thử: “Tam cô nương?”
Thẩm Chân hô hấp bình thường nhưng vẫn không lên tiếng đáp lại.
Lục Yến vội vàng gọi: “Tam cô nương?”
Cơ thể Thẩm Chân mất trọng tâm, ngã thẳng vào người hắn.
Lục yến lo lắng kiểm tra hơi thở, mạch đập của nàng: “Chân Chân, nàng nghe thấy ta nói gì không?”
Lục Yến một phen bế người lên, đá văng cửa, nói với Dương Tông: “Cầm lệnh bài của ta đi Thái y viện!”
Cách đó không xa, Thẩm Nhiễm thấy thế cũng vội vàng chạy tới, thấy Thẩm Chân bị Lục Yến ôm ngang trong ngực thì lập tức kinh hô: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Yến nhẹ giọng nói: “Nàng đột nhiên té xỉu, hô hấp bình thường.”
Thẩm Nhiễm quay đầu nói với tỳ nữ: “Còn thất thần cái gì, mau đi tìm đại phu đi!”
Cánh tay Lục Yến cứng đờ, đành phải buông Thẩm Chân ra. Thẩm Nhiễm tiến lên đón lấy Thẩm Chân, nói: “Chân Nhi, Chân Nhi, muội đừng dọa tỷ…”
Cả người Thẩm Chân ngã vào trong ngực Thẩm Nhiễm.
Lục Yến nhẹ giọng nói: “Phu nhân, ta đã cho người đi gọi Thái y viện.”
Thẩm Nhiễm nghi ngờ nhìn hắn một cái, nhưng thấy trước mắt cũng không phải thời điểm thích hợp, bèn nói: “Đa tạ Lục đại nhân.”
Chùa Đại Tự xôn xao một trận, nữ quyến vây xem nhỏ giọng thì thầm: “Mới vừa rồi người ôm cô nương Thẩm gia ra có phải là Lục Tam Lang của phủ Trấn Quốc không nhỉ?”
Một ngày trôi qua.
Tại phủ Trấn Quốc công, trong Túc Ninh đường, bên trong thư phòng.
Ánh nến leo lắt, Lục yến bực bội xoay nhẫn ban chỉ trên tay, lúc này Dương Tông mới đẩy cửa vào, thấp giọng nói: “Thuộc hạ đã hỏi qua Thái y, Tam cô nương tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
Lục yến nói: “Thái y nói thế nào?”
Dương Tông đáp: “Viện chính nói có chút giống với tình hình lúc chủ tử hôn mê hai ngày trước.”
Nghe vậy, Lục Yến lập tức cứng đờ. Một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên đứng bật dậy: “Chuẩn bị ngựa!”
Dương Tông nói: “Hiện tại đã là giờ Tý, ngoài đường đều đã đóng cửa rồi, chủ tử còn muốn đi đâu?”
Lục Yến nói: “Ngươi không cần đi theo, ta đi một lát rồi về.”
Lục Yến gắng nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn là không thể kìm nén được.
Hắn đến phủ Vân Dương hầu.
Đêm nay sương mù dày đặc, bầu trời không trăng, thân ảnh nam nhân nhanh chóng dung nhập vào trong màn đêm. Dọc theo đường đi trong lòng hắn có hơi lo sợ, cũng thầm cảm thán, hành vi này của hắn chẳng khác gì với Đường Luật cả.
Không xa phía trước có vài tỳ nữ đang bưng nước, ngăn cản hắn vượt qua con đường trước mặt.
Lục Yến dừng lại, chờ đến khi các nàng rời đi mới tiến vào khuê phòng của nàng.
Thẩm Chân an tĩnh nằm trên giường, hắn đi qua, ngồi xuống bên mép giường, tay vươn ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ lên vành tai nàng.
Xung quanh yên tĩnh khiến hắn không khỏi tự giễu…
Hoá ra nếu không có trận nhân hoạ kia, ta muốn gặp được nàng cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Doc đường đến đây, tiếng tim hắn đập như sấm, lòng đầy chờ mong, không ngừng suy nghĩ, liệu nàng có giống với hắn, sau khi tỉnh sẽ nhớ hết mọi chuyện kiếp trước hay không…
Nhưng đến lúc hắn thật sự đứng ở nơi này, hắn lại không nghĩ như vậy.
Nàng mới mười bốn tuổi, nhỏ như vậy, vốn dĩ nên vô ưu vô lo mà trải qua một đời…. Những chuyện cũ kia… cũng không được coi là tốt đẹp, đối với nàng mà nói, có lẽ quên đi mới là điều tốt nhất.
Hắn cúi người xuống, sáp lại gần, môi mỏng sắp dán lên má nàng lại đột nhiên dừng lại.
Lục Yến mạnh mẽ nắm chặt nhẫn ban chỉ trên ngón tay, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay lúc này Thẩm Chân lại từ từ mở mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt nàng là thân ảnh thon dài của nam nhân và dáng hình góc cạnh rõ ràng của hắn.
Ban đầu Thẩm Chân vẫn chưa phản ứng kịp, sau khi hồi lại nàng mới há miệng định hét lên, nhưng lại bị Lục Yến nhanh tay lẹ mắt che miệng lại, “Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn nàng.” Bốn mắt nhìn nhau, chớp mắt một cái, Lục Yến lập tức biết nàng không nhớ ra.
Có thất vọng cũng có may mắn.
Thẩm Chân đẩy tay hắn, suy yếu nói: “Tại sao Lục đại nhân lại xuất hiện trong phòng của ta?”
Ban đêm còn xông vào khuê phòng của cô nương gia, nếu bị bắt tại trận, dù hắn có tám cái miệng cũng không thể giải thích được.
Lục Yến lặng lẽ nuốt nước miếng, căng da đầu giải thích: “Ngày ấy ở chùa Đại Từ nàng té xỉu ngay bên cạnh ta, ta thật sự không yên lòng cho nên mới đến thăm nàng.” Nói xong lời này Lục Yến suýt thì cắn trúng đầu lưỡi mình.
Thẩm Chân nhìn thoáng qua đồng hồ nước, thấy đã qua giờ sửu, khẽ nói: “Lục đại nhân có biết bây giờ là giờ nào rồi không?”
Nam nhân tâm như tro tàn, lần này thật sự không còn lời gì để nói nữa.
Thẩm Chân lại hỏi: “Ngài vào bằng cách nào? Cửa chính hay cửa phụ? Ai cho ngài vào?”
Lục Yến nói nhỏ như không thể nghe thấy: “Ta lẻn vào.”
Thẩm Chân nhíu mày nhìn hắn: “Rốt cuộc ngài tới đây để làm gì?”
Hắn không dời mắt mà nhìn chằm chằm nàng, nhìn tới mức tóc gáy nàng dựng đứng, mới thấp giọng nói: “Nếu ta nói ngày ấy ta đối với nàng là nhất kiến chung tình, Tam cô nương có tin không?”
Bàn tay trắng nõn của Thẩm Chân đột nhiên nắm chặt, đôi mắt vốn đã lớn nay càng to tròn hơn.
Nói tới mức này rồi, Lục Yến cũng không cảm thấy thẹn trong lòng nữa, hắn lại tiếp tục: “Nghe nói nàng mãi không tỉnh lại, ta lo lắng nên mới đường đột đến đây.”
Vừa dứt lời, Thẩm Chân không kịp thở gấp đột nhiên ho khan, Lục Yến xoay người rót cho nàng một chén nước, đưa tới bên miệng nàng, xoa lưng cho nàng, nói: “Nàng uống miếng nước trước đã.”
Thẩm Chân nhận lấy nhấp một ngụm.
Hắn đứng quá gần, Thẩm Chân hữu khí vô lực mà đẩy hắn ra, tỏ vẻ muốn tự mình xuống đất.
Lục Yến đứng yên, liếc mắt đưa tình nhìn nàng, hạ thấp giọng nói: “Ta sai rồi, ta nhận lỗi, nàng đừng tức giận.”
Nghe giọng điệu hối lỗi của hắn, ánh mắt Thẩm Chân khẽ biến, lần thứ hai đối diện, máu toàn thân Lục Yến như đọng lại một chỗ.
Gió nhẹ xuyên qua song cửa, thổi tóc mái của tiểu cô nương rối loạn, trong nháy mắt, bọn họ dường như quay trở lại đêm từ biệt năm nào.
Nàng khẽ nói: “Đại nhân có ân với ta, Thẩm Chân biết được, suốt đời khó quên, nếu có kiếp sau….”
Lục Yến ngừng thở, một tay kéo nàng ôm vào trong ngực: “Kiếp sau vẫn sẽ là ta che chở cho nàng.”
[Vở kịch nhỏ]
Mười năm sau, trước cửa nơi thi khoa cử.
Thẩm Hoằng từ trong biển người mênh mông đi ra, cau mày, thở dài một hơi.
Một nam tử mặc áo xanh đứng bên cạnh hỏi hắn: “Vị đại ca này thi không tốt sao?”
Thẩm Hoằng gật đầu đáp: “Có hơi khẩn trương, phát huy không tốt lắm.”
Nam tử áo xanh an ủi hắn: “Lần đầu đều là như vậy, đừng lo lắng, cùng lắm thì sang năm lại đến.”
Nghe những lời này, Thập Bát Lang của Hứa gia đứng phía sau giận tới tóc dựng đứng cả lên: “Huynh lại còn an ủi hắn? Huynh không biết hắn là ai sao?”
Nam tử áo xanh lắc đầu: “Ta chỉ biết mọi người đều là người đọc sách.”
Hứa Thập Bát Lang chống nạnh lắc đầu ngao ngán, vừa điều chỉnh hơi thở vừa nói: “Hắn là Thẩm Hoằng, thế tử của phủ Vân Dương hầu. Đại tỷ phu của hắn là Đại Lý Tự Khanh, Nhị tỷ phu là Hộ Bộ Thượng Thư, Tam tỷ phu là Tể tướng đương triều, hắn có cái gì mà phải phiền lòng?”
Thẩm Hoằng bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, thấp giọng đáp: “Không cùng một tình huống, không thể thấu hiểu nhau.”
“Hừ!” Hứa Thập Bát Lang cả giận nói: “Ta thấy ngươi rõ ràng là không biết nên chọn ai mới đúng!”
Thẩm Hoằng trầm mặc.
Hắn bị chọc trúng tâm sự.
Trước khi thi khoa cửa, cả ba vị tỷ phu đều hỏi hắn một câu: “Đệ thấy tới chỗ ta thế nào?”
~~Toàn văn hoàn~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!