Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)
Chương 36: Chẳng lẽ thật sự là vì đồng hương?
Cho dù Tống quý nhân không muốn, nhưng Tôn thải nữ biết quá nhiều, sợ là nàng ta cá chết lưới rách, cuối cùng vẫn nửa đêm tới Nghi Tĩnh Cư
”Hoàng hậu hạ nghiêm chỉ bất luận ai cũng không được tới, ngươi có chuyện gì nói nhanh một chút” đấu bồng màu đen che khuất mặt mũi Tống quý nhân hết sức không kiên nhẫn.
Tôn thải nữ không kịp chờ đợi từ trên giường lăn xuống, bò tới túm lấy váy của nàng ta.
”Không phải ngươi nói sẽ cứu ta ra sao? Sao còn chưa có tin tức gì, ta không chịu nỗi những ngày như thế này!”
Cho dù bệnh lâu ngày thì ở đây cũng sẽ không ai mời thái y cho nàng, mời cũng chưa chắc sẽ có thái y tới, cung nhân khắp nơi lại tra tấn đủ kiểu.
Mới có một tháng, lúc trước Tôn tài tử trắng nõn nở nang nay đã gầy như bộ xương khô, nghiểm nhiên không đỡ nổi y phục rộng lớn.
Tống quý nhân giật nảy mình lui về sau một bước: ”Ngươi nổi điên cái gì, ta đâu có nói sẽ mặc kệ ngươi, nhưng ngươi cũng nên chờ một chút, Hoàng hậu nương nương giờ vẫn đang tức giận, ta qua đó cầu tình chỉ sợ ngay cả ta cũng bị vạ lây”
Nàng ta ngồi xuống lạnh lùng nhìn lên mặt Tôn tài tử.
”Chính ngươi suy nghĩ cho kỹ, kéo ta vào thì có lợi cho ngươi hay không?”
”Nhưng ta phải chờ tới khi nào? Hoàng hậu nương nương nói ta tới đây để hối lỗi chứ đâu có nói muốn lấy mạng ta, nhưng những hạ nhân này lại muốn lấy mạng ta, ngươi nhìn thức ăn ở chỗ ta đi…”
Tôn thải nữ xuất thân không cao lắm, nhưng ở nhà cũng coi như ăn ngon mặc ấm, chưa từng cực khổ như vậy.
”Sớm biết có hôm nay, ban đầu ta không…” Tôn thải nữ lẩm bẩm, là nàng quá nóng lòng, quá nóng vội mưu cầu lợi ích cho người nhà, quên mình còn chưa có chỗ đứng vững chắc trong cung.
Nhưng Tống quý nhân lại rất bực mình.
”Ngươi còn mặt mũi nói chuyện lúc trước, ta đã nói có người cứu ngươi thì sẽ có người cứu ngươi, nhưng ngươi lại lén lút buộc dây thừng, ngay cả ta cũng không biết, chuyện này ta còn chưa tìm ngươi tính sổ”
Nànng ta nắm chặt cổ áo Tôn thải nữ: ”Ngươi có biết ngươi đã hủy hoại toàn bộ kế hạch của chúng ta hay không!”
Nếu không phải vì sợi dây thừng kia, người bị thái giám Nghi Tịnh Cư giam lại sẽ là Diệp Tư Nhàn.
Nhưng tiện nhân đó bây giờ lại đang hầu giá ở Chiêu Dương Cung, nghe nói còn dỗ cho Hoàng thượng long nhan cực kỳ vui vẻ.
Tôn thải nữ bị dọa sợ, run rẩy: ”Nhưng ta cũng chỉ vì nghĩ tới mạng sống, ta không biết bơi, đó là hồ Thái Dịch, ta chỉ là sợ lỡ như thôi mà, ta có lỗi gì?”
”Bùn nhão không đem trét tường được!”
Tống quý nhân tức giận xanh mặt, hất cổ áo của nàng, đứng lên ném một xấp ngân phiếu.
”Ta chỉ có bấy nhiêu, coi như ta nợ ngươi, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai!”
Nói rồi nàng che áo choàng muốn rời đi, lại bị Tôn thải nữ ôm chặt lấy chân.
”Phụ thân ta, có thật là được lên làm chỉ huy không?”
Tống quý nhân toàn thân run rẩy, đạp một cái thật mạnh, thu lại áo choàng vội vàng biến mất trong đêm tối.
Còn Tôn thải nữ ôm ngực co quắp trên đất, thật lâu cũng không ngồi dậy nổi, mãi đến khi Thái Liên bưng nến vào cửa mới đỡ nàng dậy.
”Thái Liên, ta thật vô dụng, Tống quý nhân cô ta quả nhiên gạt ta, cô ta không hề viết thư, cô ta căn bản không có”
Tôn thải nữ mặt mày dữ tợn, trong đôi mắt tràn ngập ác độc, ngay cả Thái Liên luôn theo bên cạnh cũng giật mình kêu lên.
”Ta biết Tống gia sẽ không để phụ thân ta dẫn đầu, ngươi nói xem ta ngốc lắm phải không, bọn hắn làm sao lại hảo tâm như vậy, chức quan chỉ huy sứ tốt như vậy, con cháu Tống gia bọn hắn còn chia chưa đủ, làm sao tới lượt phụ thân đã cao tuổi của ta, chỉ thương cha ta cả đời bị người ta chỉ huy, kết quả vẫn chỉ là một Đồng Tri”
”Tiểu chủ người đừng nói nữa, trong cung tai vách mạch rừng, để người khác nghe thấy sẽ không tốt” Thái Liên bị dọa hồn phi phách tán.
Tôn thải nữ lại cười nhạt: ”Nghe thấy? Cùng lắm thì cá chết lưới rách, cô ta nghĩ chỉ mấy đồng bạc là có thể xử lỹ xong sao? Đáng tiếc là cô ta đã xem thường ta”
Tôn thải nữ không biết là tường ở trong cung đúng là có lỗ tai.
Lúc nàng nói ra câu này, bên ngoài Nghi Tĩnh Cư vụt qua một bóng đen, xuyên qua bóng đêm mịt mờ, thẳng tới Hoa An Cung của Tống quý nhân.
Lấy được tin tức này Tống quý nhân cũng không có biểu hiện gì, chỉ để Hồng Huệ lấy thêm chăn cho nàng.
”Vào đông càng lúc càng lạnh, cung điện lớn thế này thật trống trải.”
”Chăn tơ ngỗng này nghe nói là của Ba Tư tiến cống, vừa nhẹ vừa ấm, người đắp lên nhất định sẽ không lạnh nữa” Hồng Huệ hầu hạ tỉ mỉ chu đáo.
Tống quý nhân hài lòng nhắm mắt lại, che đi đôi mắt đầy sát ý, cá chết lưới rách thật sao?
…
Trải qua chuyện của Tôn thải nữ, trong cung đối với chuyện Diệp Tư Nhàn được sủng ái chuyển từ lộ liễu không ưa sang lén lút không ưa nhưng bên ngoài không dám nói.
Mặc kệ là tới Tê Phượng Cung thỉnh an hay là tới Ninh Thọ Cung thỉnh anh, hoặc gặp nhau ở Ngự hoa viên, những người kia cũng không dám gây sự.
Những vẫn sẽ lén lút tụ tập châm biếm: ”Để xem cô ta đắc ý được bao lâu?”
Những chuyện này Diệp Tư Nhàn cũng không biết, cũng không muốn biết.
Từ khi tới đợt kinh nguyệt đầu tiên, thân hình của nàng và tâm tính đều thay đổi lớn, thân thể cao lớn lên như cây trổ cành, kéo theo gương mặt nhỏ tròn cũng gầy hơn nhiều, cái cằm nhọn, mũi ngọc tinh xảo thẳng tắp, trong lòng cũng bắt đầu có cảnh giác.
Nàng không còn là kẻ chỉ muốn chui vào Cẩm Tú Hiên sống thanh tĩnh qua ngày.
Mẫu thân từng nói: ”Chỉ có rùa mới núp trong vỏ, sẽ không tranh được miếng ăn”
”Tiểu chủ lớn nhanh quá, sang năm đoán chừng sẽ ngắn thêm” Viên Nguyệt cầm quần áo mùa đông Nội vụ phủ vừa đưa tới ”Đến lúc đó còn phải may thêm”
”Người lại cao như vậy, vải áo của chúng ta sắp không đủ dùng nữa rồi” Viên Nguyệt cười trêu ghẹo.
Thực tế trong lòng các nàng đều vui mừng, chỉ mong tiểu chủ mau chóng cao lớn thêm, có thể thừa dịp sủng ái nhanh chóng sinh cho Hoàng thượng một Hoàng tử.
”Không phải còn những thước vải trước kia được tặng sao? Để đó cũng tiếc, tìm chút màu sắc thích hợp đưa đi may mấy cái đi” Diệp Tư Nhàn thuận miệng nói, thực tế nàng cũng không thèm để ý.
Hiện tại chuyện làm cho nàng sầu nhất chính là lễ vạn thọ của Hoàng thượng nàng nên tặng cái gì.
Hôm nay đi thỉnh an, Hoàng hậu đặc biệt căn dặn mùng chín tháng sau là lễ vạn thọ của Hoàng thượng, giao phó sớm chuẩn bị lễ vật.
Đây là năm đầu tiên sau khi các nàng tiến cung, cũng là lễ vạn thọ đầu tiên.
Các tiểu thư khuê các đã trải sự đời còn tốt, chứ như Diệp Tư Nhàn xuất thân ở địa phương nhỏ, nàng thật sự mù mờ, ở huyện Giang Hoài tới sinh nhật ăn bát mì trường thọ không phải được rồi sao?
Chẳng lẽ lại phải làm một bát mì trường thọ bưng qua đó, không phải người trong cung sẽ chết cười sao.
Tiểu cô nương mười ba tuổi đăm chiêu ủ dột, gay cả lông mày xinh đẹp cũng vặn thành một cục.
”Muội muội sao lại trưng ra vẻ mặt này?”
Bạch quý nhân một thân mặc áo choàng màu xanh nhạt, cầm trong tay một nụ mai vàng chớm nở.
”Bạch tỷ tỷ tới rồi” Diệp Tư Nhàn đối đãi Bạch quý nhân nhàn vân dã hạc từ trước đến nay luôn khách khí, thấy nằng ấy đến hai mắt cũng sáng lên.
Bạch quý nhân tự tay đưa mai vàng tới, dùng khăn lụa lau sương mai trên tay.
”Đi ngang qua vườn mai, ta nhìn thấy thật sự ngứa tay liền tự mình hái một cành tặng muội”
”Thật đẹp”
Diệp Tư Nhàn giơ nhánh hoa lên, trong đôi mắt thanh tịnh trong suốt tràn ngập vui vẻ, không đợi Bạch quý nhân nói tiếp, liền vui vẻ gọi Viên Nguyệt cầm bình hoa tới.
Bạch quý nhân cũng không định ở lâu, mang theo Nghênh Thư đi ra cửa, bước chân tự nhiên tự tại.
Nghênh Thư đi theo phía sau cười.
”Tiểu chủ và những người khác đều không hợp, ngược lại là thích Diệp tiểu chủ, chẳng lẽ thật sự là vì đồng hương?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!