Anh Tôi - Chương 1: Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Anh Tôi


Chương 1: Chương 1


Edit by Mặc Hàm
Nhiệt độ mùa hè bốn mươi độ ở thành phố C là bình thường, buổi trưa, trên đường hầu như không nhìn thấy người đi bộ, ven đường bị cửa cuốn che lại, ông chủ trốn trong cửa hàng đánh một giấc.

Ngay cả thiết bị trên công trường cũng ngừng hoạt động, trên công trường trống trải, máy đào đất phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang, thân máy nóng bỏng.

Thời gian nghỉ trưa trên công trường dài hơn, vượt qua thời gian nóng nhất, buổi chiều thời tiết mát mẻ, mới bắt đầu công việc.

Nhiệt độ như vậy, làm cho sinh hoạt trong thành phố C rơi trạng thái lười biếng, mọi người đều nhìn vào thời tiết mà bắt đầu hoạt động chậm lại, khô nóng ẩm ướt, giống như tính khí của người dân thành phố C.

Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, tiếng làm việc trên công trường dần dần nhỏ lại, trong không khí xen lẫn gió ấm áp, không khí nóng bỏng cả một ngày mới tiêu tan không ít, dòng người mới dần dần đổ ra đường.

Chu Lạp cũng cưỡi xe ba bánh của quầy hàng bán đồ ăn vặt đi ra ngoài.

Đây là năm thứ ba Chu Lạp mở quầy hàng bán đồ ăn vặt, khu vực cách xa trung tâm thành phố C, đi tàu điện ngầm mất một giờ.

Cũng may có làng đại học ở bên này, việc buôn bán chợ đêm coi như dễ chịu, hơn nữa bên ngoài thành phố kiến thiết, mảnh đất này đều là khu bất động sản dang xây dựng.

Nhà cho thuê công cộng của thành phố này cũng nằm ở đây, trung tâm thương mại cũng không ít, người bình thường ở quận huyện này coi như cũng tàm tạm.

Chu Lạp dừng lại ở ngã tư chỗ làng đại học, càng nhiều người bán hàng rong lục tục tới.

Quầy hàng ăn vặt lưu động như thế này, người tới nhiều đa số là vợ chồng, anh chị em đi cùng nhau, Chu Lạp cô đơn một mình, nhìn thân đơn bóng chiếc, còn có chút bận rộn không dứt được.

Gần đến giờ, giữa một nơi mênh mông, tất cả học sinh đã tan học.

Chu Lạp  đã ở đây một thời gian dài, rất nhiều học sinh đều biết anh, đi thẳng về phía quầy hàng của anh.

Quầy hàng lưu động không có bàn ghế, bát đũa dùng một lần, lấy xong liền rời đi.

“Ông chủ, muốn những thứ này, chiên giòn, lấy ba phần phở xào, thêm ớt.


Thời tiết khô nóng  như vậy, vẫn không thể thay đổi thói quen ăn cay của người dân thành phố C, ảnh hưởng tới các bạn cùng lớp ở nơi khác tới, “Mì lạnh thêm nhiều ớt.


Trong chốc lát, đã xếp một hàng dài trước quầy hàng nhỏ.

Nhìn đội ngũ thật dài, Chu Lạp nhanh chóng đáp, “Có ngay đây.


Một đám túm tụm năm tụm ba xếp hàng nói chuyện phiếm, hoặc là một mình đi ra ngoài kiếm ăn cúi đầu chơi điện thoại di động, rốt cục đợi đến lượt mình, mới vui vẻ nói ra thứ muốn ăn.

Một chuỗi bánh tết cuối cùng cũng chiên xong, cơm và phở xào còn lại đều không đủ một phần, Chu Lạp vặn eo một chút nói, “Thật ngại quá, bán hết rồi.


Học sinh thất vọng thì thầm, “Không có gì để ăn, ngày mai đến sớm hơn vậy.


Bận rộn xong một đêm, Chu Lạp không kịp đếm tiền, thu dọn đồ đạc, lúc này mới cưỡi lên xe ba bánh.

Vừa đạp xe đi, mang theo chút lạnh lẽo, một thân đầy khói dầu mồ hôi đều bị gió nhẹ thổi qua, vừa khoan khoái vừa sung sướng.

Sáng nay Liên Tranh một mình tới thành phố C, ngay cả hành lý cũng được đặt trong phòng, ngay sau đó bận rộn cả ngày, vốn tưởng rằng có thể sảng khoái tắm rửa một trận, sau đó ngủ một giấc, nào ngờ đến lúc tan tầm thì xảy ra chuyện.

Kế toán trên công trường là một người phụ nữ trung niên hơn 50 tuổi, tên là Trịnh Hoa, mọi người đều gọi cô ấy là chị Trịnh.

Tuyển dụng công nhân nông dân nhiều, trên công trường nhất thời không sắp xếp nhiều phòng cho công nhân mới tới.

Trịnh Hoa ngại thuê nhà làm sổ sách phiền phức, đưa ý kiến cho lãnh đạo công trường, “Cho mỗi người mới tới bốn trăm ngàn thuê phòng.


Lãnh đạo cũng đồng ý, công việc của Trịnh Hoa rất thoải mái, cũng bớt được gánh nặng quản lý trên công trường, chỉ đưa tiền cho những công nhân nông dân mới đến này, buổi tối đi tìm phòng.

Mình vừa mới tới, không quen biết bất kì ai, cũng ngại cứng rắn chen chúc với người ta, cái ngày nắng nóng này, ai mà chịu được.

Mấy mét vuông, đặt mấy cái giường, tay chân đều không duỗi ra được, hắn cũng hiểu người khác không kiên nhẫn, chỉ có thể kiên trì tự mình đi tìm phòng.

Buổi chiều vừa ăn như hùm như sói xong, lại chịu một trận giày vò này, Liên Tranh vừa đói vừa mệt, lấy hành lý từ trong phòng, dựa vào cây ven đường mà ngồi xuống.

Buổi tối chung quanh công trường, người qua lại càng ít, một người vừa to vừa cao ngồi ở ven đường, khiến người ta chú ý.

Chu Lạp dừng xe lại, nghe thấy tiếng phanh chói tai, người đàn ông ngồi trên mặt đất ngẩng đầu nhìn anh.

“Cậu…không sao chứ? ” Thấy sắc mặt người đàn ông tái mét, Chu Lạp thăm dò hỏi.

May mắn có người đi đường, có thể hỏi một chút, Liên Tranh vội vàng đứng dậy, “Không có việc gì…tôi muốn hỏi anh một chút, gần đây có phòng trọ không?”
Ba lô lớn treo sau lưng người đàn ông, bên chân là túi hành lý bằng nhựa, vừa nhìn đã biết là người mới vào thành phố không lâu.

“Có… cậu phải đi về phía trước thêm một đoạn nữa, nếu không cậu lên đi, tôi sẽ chở cậu ra phố.

” Chu Lạp nghiêng đầu về phía cái hành lý nhỏ bên cạnh hắn, ý bảo người đàn ông ngồi lên.

Nhưng người đàn ông có vẻ vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, lòng bàn tay cọ xát lên vết thương trên chiếc áo may ô, đổ mồ hôi, “Bao nhiêu tiền một đêm? Công trường mới đưa 400 nhân dân tệ.


Khách sạn nhỏ chung quanh rất nhiều, bốn trăm đồng thì dư sức.

Chu Lạp đáp, “Vậy là đủ rồi, một đêm cũng chỉ hơn một trăm.


Người đàn ông hoảng sợ, “Hơn một trăm một đêm… Đây là tiền phòng một tháng.


Chu Lạp ngược lại cũng không kinh ngạc lắm, “Cậu là người ở công trường?”
Người đàn ông gật đầu, Chu Lạp lại hỏi, “Hôm nay cậu mới tới? Công trường không phải đã chuẩn bị phòng cho cậu sao?”
Nói đến chuyện này, thần sắc người đàn ông có chút ảo não, “Phòng không đủ, kế toán liền đưa tôi bốn trăm tệ, nói là tự mình đi thuê nhà.


Bốn trăm nhân dân tệ, cũng không phải là không thể thuê.

Chu Lạp ở nhà cho thuê công cộng, anh biết giá cả, tìm người đồng ý thuê chung, một người mấy trăm vẫn đủ tiền thuê nhà một tháng, chỉ là buổi tối này đi đâu tìm đây.

Người đàn ông da ngăm đen, thân thể cao lớn, đang rất khó hiểu, có chút buồn cười, tuổi tác cũng không lớn lắm, Chu Lạp nhìn ra hắn đang luống cuống.

“Công trường các cậu thật biết tính toán.

” Chu Lạp bất đắc dĩ nói, “Cậu lên trước đi, cậu ở chỗ này không thuê được phòng, ra đường xem có quảng cáo không.


Chu Lạp di chuyển sang một bên, chừa ra một vị trí, lúc này người đàn ông mới từ từ đi về phía anh.

Vừa ngồi lên xe, “rột rột” một tiếng, bụng người đàn ông kêu lên.

Người đàn ông nở nụ cười trước, ngượng ngùng sờ ót.

“Chờ tôi một chút.

” Chu Lạp xuống xe tại chỗ, bật lửa, xào lại cơm chiên và mì xào còn dư, nêm gia vị, người đàn ông ngồi ở phía trước đều bị vị cay nồng của ớt khô hun lên.

Một hộp đầy ắp đưa tới trước mặt người đàn ông, “Cậu ăn trước, đều bán hết rồi.


Người đàn ông giống như cực kỳ đói bụng, nhanh chóng kéo thức ăn trong hộp, chưa tới hai đũa đã thấy đáy, liếm môi, ngại ngùng hỏi, “Cám ơn, bao nhiêu tiền?”
“Không cần, cũng không còn bao nhiêu.


Xe rất nhanh đi vào đường lớn, vì không phải là trung tâm thành phố, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, trên đường còn có mấy đôi tình nhân nhỏ đang đi dạo.

Đối với việc thuê phòng, Chu Lạp cũng không có cách gì, dựa vào trí nhớ dừng lại ở cột điện quảng cáo nhỏ, nương theo đèn đường tối tăm, nhìn quảng cáo thuê phía trên, mừng rỡ nói với người đàn ông, “Cậu thử xem.


Nửa đêm nhận được điện thoại muốn thuê nhà, chủ nhà có vẻ không hào hứng lắm, ai ai mà rảnh rỗi nửa đêm dám đến đưa người đến xem phòng, không phải nói không cho thuê, nói cho bọn họ ngày mai hẵng tới.

Trước sau gọi mấy cuộc điện thoại, vẫn là kết quả tương tự, người đàn ông xấu hổ đến mức nắm điện thoại, “Quên đi… Quên đi, trên đường vừa tới có một ngân hàng…”.

Truyện Thám Hiểm
Người từ nông thôn đi ra làm thuê, ai nỡ bỏ ra một hai trăm đi khách sạn
Người đàn ông vừa nói lời cảm ơn, vừa vác đồ xuống xe, “Cám ơn…”
Sống lưng bị gánh nặng đè ép đến gầy yếu, người đàn ông cao lớn đứng có chút không thẳng người, trên cánh tay còn có dấu vết dây thừng siết chặt, cả người đầy mồ hôi, nhìn mệt mỏi lại chật vật
“Cậu đợi một chút!” Thấy người đàn ông đang muốn rời đi, Chu Lạp kìm lòng không được hô.

Người đàn ông nghi hoặc quay đầu lại, Chu Lạp ma xui quỷ khiến vỗ vỗ chỗ người đàn ông vừa ngồi, “Cậu lên đi, nhà tôi còn có phòng ngủ, cậu có thuê hay không?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN