Nghiện
Chương 7: Cần anh ấy đến giải quyết
Editor: Tô Lục
Beta: LinhNhi
Khương Nại rửa mặt xong, đứng trước gương nhìn mười phút, lúc rời giường đã phát hiện trên trán nổi lên một cục mụn.
Đây là chuyện chưa từng có, dù sao da của cô cũng rất tốt, rất ít khi xuất hiện chuyện này, nghĩ đến buổi hẹn tối nay với Tạ Lan Thâm, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng ấn xuống, lại thấy cục mụn còn đỏ hơn.
Tần Thư Nhiễm cầm túi thuốc mỡ đi vào: “Chị thấy em nửa đêm nóng người mọc mụn như này, chắc là cần đàn ông tới giải quyết rồi.”
Khuôn mặt trắng nõn của Khương Nại đỏ lên, nhận lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng chạy ra ngoài phòng khách.
Cô dựa vào gối ôm ngồi trên sô pha, cuộn hai chân lên giấu dưới váy ngủ, mở túi nilon ra, bên cạnh là kịch bản đã đọc nửa trang cùng với lịch trình làm việc những ngày gần đây.
Một lát sau, Tần Thư Nhiễm cầm điện thoại tới nói: “Đêm nay có một bữa tiệc, có một phó đạo diễn tiến vào bộ phim kia của Đàm Cung. Ở Tứ Thành bối cảnh vững chắc lắm.” Nên xây dựng mối quan hệ tốt với người ta sớm, lời nói lại dừng lại, sợ Khương Nại không muốn đi xã giao.
Khương Nại nâng mắt: “Mấy giờ ạ?”
“Sáu rưỡi tối, chị sẽ đưa em đi.” Tần Thư Nhiễm cố hết sức làm công tác tư tưởng cho cô, lời nói thấm thía: “Nại Nại đi đi, chờ đến lúc em lấy được giải thưởng từ bộ phim thì em sẽ biết, mặc kệ là xã giao gì thì cũng đáng giá.”
“Vâng.”
Cô đáp ứng quá nhanh làm Tần Thư Nhiễm nghĩ là mình đang nằm mơ: “Em nguyện ý đi hả?”
Khương Nại gật đầu, môi đỏ hơi cong: “Em muốn nỗ lực làm việc.”
Như vậy cô mới có thể kiễng mũi chân lên, cách Tạ Lan Thâm gần hơn chút nữa.
… Tiếp tục giống như tối hôm qua vậy, mua cho anh toàn bộ tây trang trong cửa hàng.
—–
Khi màn đêm buông xuống, xe đến trung tâm khu thương mại phồn hoa. Trên đường đi Tần Thư Nhiễm mới biết được bữa tiệc này được tổ chức ở một nhà hàng hải sản xa hoa.
Mà Khương Nại, thể chất dị ứng hải sản.
Tần Thư Nhiễm tạm thời chuẩn bị thuốc giảm dị ứng, trong một cái vòng đầy danh lợi như giới giải trí, không bối cảnh không nhân mạch không có tư bản để cậy sủng mà kiêu, muốn đại lão đổi địa điểm ăn cơm là điều không thể.
Trước khi xuống xe, Tần Thư Nhiễm đưa thuốc ở trong túi cho Khương Nại: “Lâm tổng của Lam Cảnh cũng ở đây, em cũng có quen biết… Còn nữa, hải sản nếu có thể không chạm vào thì đừng chạm. Đến giờ chị sẽ tìm cớ đi vào đưa em đi.”
Khương Nại gật đầu, có người quen đã gặp mặt một lần vẫn tốt hơn cảnh tượng toàn là người xa lạ.
Sau khi cô đi vào nhà hàng đã được nhân viên phục vụ dẫn lên phòng riêng trên tầng hai.
Đốt ngón tay trắng nõn nhẹ gõ cửa, còn chưa đi vào đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong phòng.
Ngắn ngủi hai ngày không thấy, Lâm Húc Viêm cảm thấy Khương Nại lại đẹp hơn vài phần. Cô không cố tình trang điểm tinh xảo, mặc một bộ váy lụa màu xanh lục ôm lấy dáng người mảnh khảnh yểu điệu, trên vai khoác nhẹ một chiếc áo khoác vest lửng màu đen, lộ ra khí chất không vướng bụi trần.
Kiểu mỹ nhân như Khương Nại này, trời sinh thích hợp để người ta ngâm nga thưởng thức.
Mặc dù cô có tiếng xấu về đời tư hỗn độn, nhưng cũng không cưới về nhà nên Lâm Húc Viêm nhiệt tình hẳn lên, đứng lên kéo ghế bên cạnh nói: “Khương tiểu thư đến rồi… Hôm nay Yên tổng mời khách, để tôi giới thiệu với cô một chút!”
Khương Nại nhìn theo tầm mắt của hắn, sau khi nhìn thấy chủ vị bên kia, sững sờ vài giây.
Lâm Húc Viêm giới thiệu này nọ, Khương Nại đều không nghe lọt.
Không cần nghe, trong đầu cô đã tự động hiện ra mẩu tin tức từng xem.
Yên Vân Đình, nữ diễn viên múa ba lê nổi tiếng, được coi là huyền thoại của giới ba lê nhờ màn trình diễn《 Hồ thiên nga 》thời bà còn trẻ.
Sau này, bà bí mật đăng ký kết hôn ở nước ngoài cùng một vị tổng tài của công ty giải trí, rời khỏi sân khấu, trở thành “người vợ hiền” bên cạnh chồng.
Lâm Húc Viêm đang cân nhắc xem còn điều gì để nói nữa không thì nhìn thấy cô con gái bên cạnh Yên Vân Đình, vội vàng giới thiệu với Khương Nại: “Vị này chính là tiểu thư Vưu Ý, con gái yêu của Yên tổng, học ngành đạo diễn chuyên nghiệp, nói không chừng về sau các em còn có cơ hội hợp tác đấy.”
Khương Nại chỉ lễ phép gật đầu rồi rũ mắt xuống, không liếc mắt nhìn người chủ vị một cái nào nữa, lời nói ít đến đáng thương.
“Nghe nói cô Khương thử vai phim của của đạo diễn Đàm?”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Vưu Ý ngồi ở đối diện thật ra cảm thấy rất hứng thú với Khương Nại. Cô ấy học chuyên ngành đạo diễn, ngày thường chú ý không ít nghệ sĩ trong giới, kỹ thuật diễn của Khương Nại so với các tiểu hoa lưu lượng thì xem như thắng người một bậc, chỉ là tính cách quá lãnh đạm.
Khương Nại nhẹ “ừm” một tiếng rồi không nói tiếp.
Cũng may còn có Lâm Húc Viêm rất nhiệt tình, một bên tiếp đồ ăn từ phục vụ, một bên không quên nịnh hót nói: “Yên tổng thật đúng là sủng ái con gái, biết em gái Vưu Ý thích ăn hải sản còn cố ý gọi điện thoại dặn dò tôi phải đặt một nhà hàng hải sản tốt nhất, nước chấm không thể cho gừng băm vào.”
“Từ nhỏ tôi đã không thể ngửi mùi gừng, mẹ tôi biết rõ.”
…
Khương Nại vẫn luôn an tĩnh ngồi, nghe mọi người trêu chọc, khóe môi treo một nụ cười hoàn hảo.
Bữa tiệc tiến hành quá nửa, không khí náo nhiệt lên.
Đề tài đều quay xung quanh chuyện vị công chúa chúng tinh phủng nguyệt* Vưu Ý, sắp đảm nhận chức phó đạo diễn cho phim của Đàm Cung.
*Chúng tinh phủng nguyệt: đại loại là những ngôi sao tôn lên ánh trăng như rất nhiều người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Yên Vân Đình để lót đường cho con gái, xem như hao hết tâm tư cũng tự mình ra mặt xã giao.
Khương Nại nghĩ vậy, chậm rãi ngẩng đầu.
Tình cờ cùng Yên Vân Đình ngồi trên chủ vị với nụ cười lãnh đạm xa lạ nhìn nhau một giây.
Nàng quay mặt đi trước, ngón tay mảnh khảnh bưng cái bát sứ Thanh Hoa ở trên bàn lên, vừa đưa vào miệng Khương Nại liền nếm thấy hương vị không đúng, nhăn lông mày.
“Súp hải sản của nhà hàng này là chính tông nhất Tứ Thành, không hợp khẩu vị của em sao?” Lâm Húc Viêm thấy cô cả một đêm ngồi an tĩnh cũng không động đũa, vì thế xum xoe múc nửa bát đặt ở bên cạnh, kết quả nhìn thấy cô vừa uống một ngụm đã suýt nữa làm đổ cái bát.
“Em không sao chứ?” Lâm Húc Viêm nói xong nhịn không được muốn nắm lấy tay cô.
Giây tiếp theo, Khương Nại tránh đi, hạ mắt xuống nói: “Không có việc gì, là tôi cầm không chắc… Lâm tổng, trước tiên xin lỗi, tôi không tiếp được nữa.”
—–
Khương Nại rời khỏi phòng riêng đi vào nhà vệ sinh ở hành lang.
Cô đứng trước bồn rửa tay, vặn vòi nước đưa nước lên rửa mặt, giọt nước trong suốt như pha lê dọc theo lông mi chảy xuống, tới khi ngẩng đầu lên một lần nữa…
Xuyên qua mặt gương, cô thấy Yên Vân Đình mặc một bộ âu phục màu trắng gạo đi vào.
Khương Nại không có biểu cảm gì, lấy khăn giấy bên cạnh tới lau khô đầu ngón tay một chút.
Yên Vân Đình nhìn cô, âm điệu thanh lãnh đánh vỡ bầu không khí hít thở không thông này: “Nại Nại, ngay cả mẹ mà con cũng không thèm chào sao?”
Khương Nại nghe được những lời này, nội tâm cũng không cảm thấy khổ sở.
Cô sớm đã quen rồi, người mẹ có quan hệ máu mủ với bản thân đang ở trước mặt mình đây, chỉ nhớ rõ con gái bà thích ăn hải sản, không thích mùi gừng.
Nhưng lại không nhớ cô bị dị ứng hải sản, cũng sẽ không để ý đến cảm nhận của cô.
“Yên tổng, không có việc gì thì tôi đi ra ngoài trước.”
“Nại Nại, có phải con muốn chuyển sang màn ảnh lớn, coi trọng vai nữ chính trong phim của Đàm Cung hay không?”
Một câu của Yên Vân Đình đã thành công làm Khương Nại dừng bước chân.
Mà câu nói tiếp theo lại tựa như muốn tống cô vào địa ngục: “Con không lấy được đâu.”
Âm thanh của Khương Nại rất nhẹ, hỏi lại: “Vì sao tôi lại không lấy được?”
Lời nói của Yên Vân Đình ngừng lại, nhìn thấy biểu tình trên mặt Khương Nại không có biến hóa gì, bỗng nhiên nhớ lại lúc ở phòng riêng, Lâm Húc Viêm nói tới những lời đồn đãi về Khương Nại.
Vì nhân vật trong bộ phim này, cô đã bám lấy Thái Tử gia của Thân Thành ở bữa tiệc, mượn bối cảnh cùng quan hệ của đối phương, có được cơ hội thử vai rồi lại dựa vào thủ đoạn để nói chuyện đại ngôn cao cấp của Lam Cảnh.
Sau tiệc rượu mà nói về việc này, trong lời nói luôn mang một ít ái muội.
Yên Vân Đình mới đầu không quá tin tưởng, từ nhỏ trong xương cốt Khương Nại đã là một đứa trẻ không tranh giànht, sao có thể vì tài nguyên mà hiến thân được cơ chứ.
Nhưng nghĩ lại, nếu cô đã nếm được sự ngon ngọt của vòng danh lợi, tuổi lại nhỏ cũng sẽ khó tránh khỏi việc bị đàn ông lừa gạt, đắm mình trụy lạc.
“Vai nữ chính của bộ phim này đã được điều động nội bộ rồi.”
Một lát sau, Yên Vân Đình nhìn chằm chằm đôi mắt đang dao động cảm xúc của Khương Nại, trước tiên để lộ ra tin tức: “Điều động nội bộ là Dư Nam Sương… Bối cảnh quan hệ của cô ta ở đây, là cháu gái của chủ tịch công ty Thiên Ảnh. Con sao có thể so tài nguyên với cô ta được chứ? Cho dù con có thử vai một trăm lần hay đạo diễn có tán thưởng con cũng vô dụng. Ai cũng phải cúi đầu trước tư bản.”
Kế tiếp không có người nói chuyện, không khí im lặng đến hít thở không thông duy trì một lúc.
Cho đến khi điện thoại của Yên Vân Đình vang lên, là con gái nhỏ của bà gọi tới.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Trước khi đi, bà đặt một tấm danh thiếp trên bồn rửa tay, nói với Khương Nại:
“Chuyện vai diễn con cũng đừng suy nghĩ nữa. Nếu con nguyện ý, mẹ sẽ tìm một phần công việc cho con ở trong vũ đoàn. Nại Nại… giới giải trí không thích hợp với con đâu.”
Cửa toilet đóng mạnh.
Không khí an tĩnh lại, Khương Nại đứng tại chỗ, buông xuống lông mi không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cái tên【 Yên Vân Đình 】trên danh thiếp, mơ hồ như thấy được năm đó…
Lúc cô còn rất nhỏ, có một gia đình hoàn chỉnh hạnh phúc.
Trong căn biệt thự lớn, có một phòng búp bê barbie hàng giới hạn, mặc váy công chúa xinh đẹp, mỗi ngày đều vô tư nhảy múa.
Chính vào năm 6 tuổi ấy, mọi thứ đã thay đổi. Người cha bận rộn gây dựng sự nghiệp cuối cùng cũng phát hiện Yên Vân Đình ở Tứ Thành có con gái riêng, sớm đã xuất quỹ* nhiều năm.
*Xuất quỹ: trật bánh, ra ngoài quỹ đạo, không theo lề lối thông thường. Hình như ở đây ý chỉ nɠɵạı ŧìиɦ :)))
Hôn nhân ân ái ngày nào giờ lại biến thành trò cười, khi đó Khương Nại còn quá nhỏ vẫn chưa hiểu được gì, cả ngày chỉ sợ mẹ sẽ rời đi.
Kết quả ác mộng lại trở thành sự thật, Yên Vân Đình lựa chọn vứt chồng bỏ con, xoay người gả vào hào môn…
Thế lực tư bản rất cường đại, hiện giờ không ai biết Yên Vân Đình đã từng có một cuộc hôn nhân thất bại không muốn người ta biết được cùng với đứa con gái mà bà đã vứt bỏ.
Có đôi khi Khương Nại nghĩ rằng đối Yên Vân Đình mà nói, cô chỉ là một gánh nặng có thể vứt bỏ sau khi trải qua cuộc sống mới.
Nếu không phải cha cô kinh doanh công ty bị người ta tính kế rồi phá sản, lại bị ám ảnh bởi việc tổn thất cổ phiếu, lỗ sạch tiền của cả gia sản, mà cô bởi vì phải trả hết nợ nần, chỉ có thể từ bỏ giấc mơ nhảy múa, lao vào vòng danh lợi nơi giới giải trí này, liều mạng nỗ lực xuất hiện ở thế giới phồn hoa của Yên Vân Đình.
E là Yên Vân Đình cũng sẽ không cho cô nhiều hơn một ánh mắt.
…
Nửa ngày sau, ngón tay Khương Nại cầm tấm danh thiếp, xé nát nó từng chút một rồi ném vào thùng rác.
Cô không trở lại phòng riêng nữa mà một mình an tĩnh rời khỏi nhà hàng.
Thành phố Tứ Thành này thật phồn hoa biết bao, phố xá tấp nập người đi bộ, Khương Nại lại lang thang không biết phải đi đâu.
Cô cũng không nóng lòng tìm người khác tâm sự khi tâm tình buồn bực, đây không phải tính cách của cô.
Có nhiều lúc cô đã quen với việc ở một mình, tự tiêu hóa mọi chuyện.
Khi đi qua đèn giao thông, Khương Nại ngẩng đầu, thấy được một tấm biển quảng cáo trên một tòa cao ốc ở phía nghiêng đối diện.
Trên đó là tấm poster lớn cô làm đại ngôn chụp trang sức, mặc một bộ váy dài màu khói, ưu nhã ngồi trước đàn dương cầm màu đen, ánh sáng vàng ấm áp tạo ra một vẻ đẹp mông lung mờ ảo mơ hồ, mái tóc đen nhánh dùng kẹp tóc pha lê búi lên, lộ ra tấm lưng mảnh khảnh cực trắng, hơi hơi nghiêng người, trên mặt nở nụ cười chân thành.
Tầm mắt của Khương Nại dừng ở nụ cười kia thật lâu.
Nhớ mang máng, khi đó cô cười là bởi vì vừa vặn trùng với ngày trả hết được nợ nần cho nên mới có thể cười vui vẻ như vậy.
Những năm đó đều phải cắn răng nhịn, hà tất gì chỉ vì một ít việc trước mắt mà ảnh hưởng đến bản thân.
Khương Nại hít thật sâu, lúc cô chuẩn bị tiến lên phía trước, khó lòng phòng bị đâm một cái vào người đi đường đối diện, đôi giày cao gót nhọn hoắt trụ ở trên đường không đứng vững, té lăn trên mặt đất.
“Thật xin lỗi… cô không sao chứ?”
Nữ sinh vô tình đâm vào cô kinh hoàng bước tới đỡ, Khương Nại chật vật đứng lên, lộ ra khuôn mặt cực đẹp dưới mái tóc tán loạn.
Ngay lúc nữ sinh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cô làm như không nhìn thấy, nhẹ giọng nói một câu: “Không có việc gì.”
Sau đó cô chịu đựng đau đớn, nhanh chóng rời khỏi đường cái, đi đến chỗ ghế dài ở đường đối diện, chậm rãi ngồi xuống.
Tâm tình bực bội bị cú va chạm này làm tan biến, đầu gối đau đớn ngược lại làm cô bình tĩnh hơn.
Khương Nại mở túi lấy khăn giấy ra, lông mi rũ xuống, quét tới màn hình điện thoại hơi hơi sáng lên ở trong túi, cô lấy ra phát hiện có không ít cuộc gọi nhỡ, đa số đều là:【Tần Thư Nhiễm】
Lướt xuống dưới, còn có một cuộc gọi nhỡ khác, rõ ràng chiếu vào đáy mắt cô.
Là Tạ Lan Thâm gọi tới.
Khi đó cô không nghe thấy, vì thế anh lại gửi tin nhắn tới.
Ngắn gọn một câu, gửi cho cô địa chỉ gặp mặt.
Hàng mi dày của Khương Nại rũ xuống nửa vòng cung, nhìn bộ dạng của bản thân vào giờ phút này, trải qua cú ngã kia, mái tóc đen nhánh rối tung, váy có chút bẩn, đầu gối đỏ bừng, tơ máu chảy ra, khăn giấy lau không có tác dụng, thoạt nhìn không biết có bao nhiêu chật vật.
Cô lập tức… từ đáy lòng sinh ra một thứ cảm xúc khổ sở mờ mịt.
Cô vô cùng không muốn để Tạ Lan Thâm nhìn thấy bản thân chật vật như thế này.
Một lúc lâu sau, ngón tay lạnh lẽo của Khương Nại gửi một tin nhắn trả lời Tạ Lan Thâm: “Xin lỗi, tối nay em có việc, không thể đi gặp cô bé quàng khăn đỏ được rồi.”
———-
Truyện được cập nhật nhanh trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!