Nghiện
Chương 25: Dấu son
Editor: Bèo
Nắng sớm tinh mơ từng đợt lách qua rèm cửa sổ, lặng lẽ rơi xuống bên trong phòng. Đồng hồ trên tường chỉ về hướng bảy rưỡi.
Trên giường, vóc dáng cao lớn của Tạ Lan Thâm chiếm hơn một nửa. Anh vẫn còn đang ngủ, trong lòng ôm lấy thân thể phụ nữ mềm mại. Cho đến khi điện thoại di động trên đầu giường vang lên tiếng chuông.
Một tiếng, hai tiếng.
Mí mắt Tạ Lan Thâm hơi giật giật, lúc mở ra vẫn còn vương nét buồn ngủ chưa tiêu tan.
Anh không vội tiếp điện thoại, đôi mắt nửa nhắm nửa mở lay Khương Nại. Cô không hề tỉnh dậy, chỉ hơi cuộn thân mình lại trốn vào trong chăn ấm áp. Cứ như vậy tấm lưng tuyết trắng mảnh khảnh ẩn hiện lọt vào tầm mắt anh. Xương cánh bướm cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa trong lòng lại dào dạt mùi hương cơ thể cô khiến anh cảm thấy mất tập trung.
Chỉ là Khương Nại không tự biết được rằng, cô dù đang ngủ vẫn muốn dán trong trong ngực anh, vừa rắn chắc lại vừa rộng lớn, vô cùng có cảm giác an toàn. Cánh tay kia nhẹ nhàng đặt lên eo anh, vô thức làm loạn trên những bắp thịt trơn tru.
Tạ Lan Thâm yên tĩnh nhìn cô vài giây, môi mỏng cong lên mấy phần. Mấy ngày nay không mảy may đụng vào cô ngược lại đã khiến anh trở thành chính nhân quân tử rồi.
Tiếng chuông điện thoại ngừng một lát lại vang lên.
Lần này cánh tay dài của Tạ Lan Thâm vươn qua đó cầm lên, là điện thoại của Khương Nại.
Anh nhìn một lát rồi cúi đầu, môi mỏng ghé sát lỗ tai đang giấu tọt trong chăn của cô: “Tần Thư Nhiễm gọi tới, anh giúp em nghe nhé?”
Khương Nại mơ hồ tỉnh dậy, theo bản năng muốn đến ôm chặt anh, ngón tay chạm vào có cảm giác trơn bóng, rụt lại một chút liền tỉnh táo rồi. Cô cố gắng hết sức dời khỏi thân thể anh, nâng lên khuôn mặt trắng nõn trong trẻo, đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích.
Tĩnh dưỡng đến giờ cổ họng có thể phát ra âm thanh nhưng nói nhiều vẫn sẽ khó chịu.
Vì vậy cô vẫn luôn tránh không nói chuyện. Thấy Tần Thư Nhiễm gọi điện thoại tới, cô có chút không tiện nên để Tạ Lan Thâm nghe máy.
Mới sáng sớm, đây không phải là nói cho Tần Thư Nhiễm biết là hai người họ ngủ cùng nhau sao.
May mà Tạ Lan Thâm chỉ giúp cô ấn nút nghe điện thoại, không có lên tiếng.
Trước đó Tần Thư Nhiễm cũng biết cổ họng của Khương Nại không khỏe, không biết là vì nguyên nhân gì. May mà cô không bị truy hỏi đến cùng.
Vừa tiếp điện thoại đã ngay lập tức bùng bùng nhắn nhủ cô: “Bên này đoàn phim xin cho em nghỉ thêm hai ngày. Cổ họng khỏe rồi hãy quay lại. Đúng rồi, em ở Tứ Thành không có chuyện quan trọng sao? Có một lễ trao giải cần em tham dự”.
Khương Nại ‘ừ ừ a a’, bên cạnh có một Tạ Lan Thâm thì giải thưởng gì cũng không hấp dẫn được cô.
Tần Thư Nhiễm: “Chị gửi địa điểm và thời gian cho em. Nhớ phải đi nhận giải”.
Nói xong chị ấy cũng chủ động tắt điện thoại.
Tốc độ này Khương Nại vẫn chưa kịp phản ứng. Người vẫn còn trong trạng thái mơ ngủ.
Sau đó cô nhỏ tiếng ngáp một cái, mi mắt cong vút đảo qua một tầng hơi nước nhìn sang Tạ Lan Thâm bên cạnh.
Tạ Lan Thâm muốn ngồi dậy, tấm chăn dọc theo ngực anh mà tuột xuống che đậy phần bụng, thân thể đều không có mặc quần áo.
Lúc mới bắt đầu anh còn có thể mặc quần áo chỉnh tề mà ngủ. Về sau lại biến thành mặc áo ngủ thoải mái. Sau đó nữa bởi vì đã có quan hệ thân thể nên ngay cả một mảnh vải cũng lười che đậy khiến cho mỗi sáng tỉnh lại Khương Nại đều phải đỏ mặt rất lâu.
Tạ Lan Thâm rất thích thú nhìn hai má trắng ngần của cô từ từ trở nên đỏ ửng. Ngón tay dài tới chạm vào muốn xem cảm giác như thế nào.
“Vẫn chưa quen sao?”
Một giây sau.
Khương Nại liền che ngực, xuống giường chạy thẳng vào phòng tắm rửa mặt.
…
Phòng tắm không khóa nhưng cửa lại đóng chặt.
Vòi nước được mở ra, tiếng nước ào ào chảy xuống, hơi lạnh cũng tỏa khắp không khí.
Khương Nại rửa mặt sạch sẽ, cố gắng đẩy lui cỗ hơi nóng kia mới ngẩng đầu dùng khăn mặt thấm đi những giọt nước trên mặt, nâng mắt nhìn vào tấm gương lớn trước mặt.
Cô hơi nghiêng người tháo đai áo, áo ngủ tơ lụa mỏng manh trượt từ bả vai rớt xuống eo. Ánh sáng chói lòa bên ngoài cửa sổ rọi vào da thịt trắng sứ, chút dấu tích ứ lại trên da cũng đã nhạt dần, ước chừng bôi thuốc thêm vài lần sẽ có thể khiến chúng hoàn toàn biến mất.
Khương Nại rề rà trong phòng tắm tới hai mươi phút, đợi đến khi sửa soạn tươm tất đi ra ngoài đã không thấy bóng dáng người đàn ông trong phòng ngủ.
Hẳn là anh đợi cô rất lâu mới đi đến phòng tắm cách vách.
Khương Nại đẩy cửa đi vào. Tòa biệt thự kiểu Trung Quốc này là nhà riêng của Tạ Lan Thâm. Cô ở vài ngày cũng đã quen thuộc với nơi đây.
Cô men theo cầu thang đi xuống dưới, tiếng bước chân cực nhẹ gần như không hề phát ra tiếng.
Cho đến khi tới được sân bên ngoài phòng ăn, nhìn thấy một thân hình gầy yếu của một người đàn ông. Ánh nắng rất chói mắt, đường nét ngũ quan không thấy rõ ràng.
Nhưng Khương Nại biết đó không phải Tạ Lan Thâm. Đối với anh, cô tuyệt đối không có khả năng nhận lầm người.
Tòa biệt thự riêng tư này trừ thư ký thỉnh thoảng xuất hiện thì không có người ngoài tới làm phiền. Đột nhiên bên ngoài lại có người khiến trong lòng cô không biết nên làm sao. Rất nhanh sau đó, đối phương đã chú ý đến sự tồn tại của cô, đẩy cánh cửa thủy tinh bước vào.
Điều này khiến Khương Nại dần dần nhìn rõ hình dáng của người đàn ông đó.
Trái tim đột nhiên căng thẳng. Cảm giác chân thật nhất là trên đời sao lại có người bệnh đến mức này?
Toàn thân màu tím, dưới tay áo lộ ra cánh tay không chút huyết sắc. Rõ ràng có thể nhìn thấy những đường tĩnh mạch màu xanh trên làn da nhợt nhạt ấy. Gầy tới mức không giống như người của thế giới hiện tại. Mái tóc màu đen tuyền đã dài quá lỗ tai chỉ túm lên đơn giản, lộ ra khuôn mặt khôi ngô nhưng gầy yếu.
Nếu muốn nói nơi có màu sắc nhất trên người anh ta, có lẽ là đôi môi đỏ tươi như vấy máu.
Không biết người này là ai, Khương Nại đứng tại chỗ do dự có nên chào hỏi hay không.
Mà ngay lúc cô còn đang do dự vài giây thì anh ta bỗng dưng ho nhẹ vài tiếng. Giọng nói thiên về trấm thấp, nặng nề như từ vực sâu truyền đến: “Đây là nhà riêng của anh cả tôi. Cô là người phụ nữ của anh ấy sao?”
Hai chữ anh cả này gián tiếp tiết lộ thân phận của anh ta.
Là người của Tạ gia.
Khương Nại cũng hiểu biết không sâu về tình hình của Tạ gia. Nếu nói mấy năm trước ở bên Tạ Lan Thâm thì không bằng nói là cô được anh nuôi tại nhà riêng bên ngoài.
Cô đoán được người đàn ông gầy yếu trước mặt này là người của Tạ gia nhưng lại không biết nên xưng hô như thế nào.
Cô im lặng một lúc, môi đỏ phát ra âm thanh rất khẽ: “Tôi tên Khương Nại”.
“Tạ Lâm”.
Hai chữ này thốt ra thấy biểu cảm của Khương Nại hơi mờ mịt. Khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên: “Cô không biết Tạ gia có tôi cũng là chuyện bình thường”.
Vì sao lại bình thường?
Không đợi Khương Nại hỏi, cuộc đối thoại của hai người đã bị những tiếng bước chân từ cầu thang đánh gãy.
Quay người nhìn, là Tạ Lan Thâm đã mặc quần áo chỉnh tề xuống lầu. Không biết là do ảo giác hay do ánh sáng, vẻ mặt của anh rất nhạt, tầm mắt thản nhiên đảo qua cô và Tạ Lâm. Giọng nói hiện rõ cảm xúc lạnh nhạt: “Tới đây có chuyện gì?”
Lời này hiển nhiên là nói với Tạ Lâm.
Tạ Lâm nhìn anh đứng bên cạnh Khương Nại, tầm mắt dừng lại rất ngắn ngủi liền nhanh chóng rời đi.
“Từ khi đón em trở về thì gần đây anh cũng không về Tạ gia”.
Chính vì nghĩ như vậy nên anh ta mới tới đây, lời nói ngừng lại vài giây mới tiếp tục: “Hay là em chuyển ra ngoài, anh quay về”
“Cậu nghĩ nhiều rồi”.
Tạ Lan Thâm dùng bốn chữ này liền đuổi anh ta đi nửa một nửa, âm thanh lặng lẽ không hề gợn sóng: “Không có chuyện gì, kêu bảo vệ đưa cậu về nhà”.
Tạ Lâm đứng tại chỗ, tầm mắt một lần nữa lại dừng trên người Khương Nại.
Khương Nại bị anh ta nhìn, nhìn tới chẳng hiểu ra chuyện gì.
Cuối cùng Tạ Lan Thâm gọi bảo vệ đến, Tạ Lâm vẫn là phải rời đi.
Trước khi đi, anh ta dùng thái độ rất thiện ý cười với Khương Nại: “Cô Khương, gặp lại sau”.
Chính vì câu nói này mà lúc ăn sáng Khương Nại rất tò mò.
Tạ Lâm này là ai?
Có thể là do trực giác của phụ nữ mách bảo, cô luôn cảm thấy thái độ của Tạ Lan Thâm đối với Tạ Lâm rất kỳ lạ.
Cô chậm rãi nhai nuốt một hồi mới nhẹ nhàng nâng đôi mắt nhìn người đàn ông ớ đối diện. Trong lòng hiểu rõ tính cách của anh, nếu không mở miệng hỏi anh sẽ không nói.
Đương nhiên, có thể mở miệng hỏi rồi cũng không chắc anh sẽ nói.
Khương Nại nâng lên chiếc cốc thủy tinh uống vài ngụm sữa bò nhuận họng một chút, sau đó mới dám hé môi: “Tạ Lan Tịch là đường muội* của anh, vậy Tạ Lâm là đường đệ* sao?”
* Đường muội: Con gái của bác/chú ruột (bên bố), nhỏ tuổi hơn mình. Tương tự đường đệ là con trai của bác/chú ruột (bên bố) nhỏ tuổi hơn mình.
Tạ Lan Thâm sớm đã nhìn thấu cô nhịn đã lâu, giọng điệu rất bình tĩnh đáp: “Em trai cùng cha khác mẹ”.
Không khí trên bàn chớp mắt đã trở nên im lặng. Khương Nại uống thêm vài ngụm sữa thầm nghĩ sớm biết đã không hỏi rồi.
“Tình trạng của cậu ta rất đặc biệt, hôm nay vừa về Tạ gia. Bình thường anh cũng không tiếp xúc nhiều với cậu ta”.
Lời của Tạ Lan Tham khiến Khương Nại nghe rồi trong lòng càng thấy quái lạ. May mà cô cũng không ngốc. Từ đôi câu vài lời của anh có thể nghe ra được tốt hơn là không nên nhắc đến sự tồn tại của Tạ Lâm.
“Vâng. Anh cũng uống đi”.
Tạ Lan Thâm tiếp nhận sự lấy lòng của cô, uống một ngụm sữa bò nóng.
“Ăn no xong anh đưa em đi chọn lễ phục”.
Khương Nại mù mờ chớp mắt mấy cái, hiển nhiên là đã gạt chuyện tham gia lễ trao giải ra khỏi đầu.
Môi mỏng của Tạ Lan Thâm nhếch lên cười. Cuối cùng anh cũng cười rồi, vân vê đầu ngón tay cô.
Nói là đưa cô đi chọn lễ phục vậy mà lại không cần ra khỏi cửa.
Buổi chiều, Du Duệ đưa nhà thiết kế tới cùng cả một tủ lễ phục may đo cao cấp.
Khương Nại ngồi trong phòng nhìn thấy nhà thiết kế đích thân phục vụ chọn lễ phục lẫn trang sức để phối cho cô.
“Cô Khương, bộ màu đỏ này rất hợp với cô”.
Du Duệ lấy con mắt của đàn ông mà nhìn, làn váy nạm kim cương, lúc đi thảm đỏ khẳng định sẽ đánh bại tất cả.
Khương Nại quay đầu nhìn Tạ Lan Thâm đang nhàn nhã thưởng trà, cổ họng không tiện nói nhưng ánh mắt ám chỉ muốn hỏi anh: “Anh thấy có đẹp không?”
Mí mắt Tạ Lan Thâm nhấc lên nhìn lướt qua bộ lễ phục đỏ một lần, hình như ghét bỏ bộ này hở lưng quá nhiều. Anh nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô, đem cả tiếng hít thở nóng ấm tới bên tai: “Lưng của em khỏi hẳn rồi sao?”
Khương Nại bị nhắc mới nhớ đến mấy dấu cắn kia. Hiện nay truyền thông và người hâm mộ đều dùng máy ảnh ống kính rất lớn để chụp các ngôi sao. Một khi bị phát hiện sẽ chẳng khác nào tự lộ cuộc sống tình cảm của bản thân.
Cô nhìn một loạt lễ phục sang trọng cao cấp, rất khó mà lựa chọn.
“Anh thích em mặc bộ nào?”
Khương Nại đem cằm nhẹ nhàng đặt trên bả vai anh, vô cùng thân thiết.
Tạ Lan Thâm dừng lại một chút, đưa cho cô một tách trà nhuận họng rồi mới đi đến một loạt lễ phục đang xếp trước mặt.
Một lát sau, ánh mắt anh quét qua một bộ váy dài phục cổ màu lông chim cưu*. Màu sắc này nếu do người khác mặc thì có vẻ hơi tối tăm nhưng ngược lại nếu đặt trên làn da trắng như tuyết của Khương Nại sẽ càng làm nền cho sự trong veo tinh khiết của cô.
* Chim cưu: là một loại chim thuộc họ chim cu gáy, lông có màu tím đất nhạt.
Sau khi thay đồ, Khương Nại mới phát hiện kiểu dáng rất kín đáo, không lộ xương. Đường cắt ôm sát trên người có thể thấy rõ xương bả vai xinh đẹp, mảnh mai mà tao nhã. Phía dưới eo nhỏ bị thắt lại giống như một bàn tay cũng có thể nắm trọn.
(Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung)
Cho dù không bằng da thịt nhưng cũng đẹp đến mức rung động lòng người.
Đôi mắt của nhà thiết kế sáng rực, muốn đưa cho Khương Nại trang sức phối hợp.
Tạ Lan Thâm ngăn lại, đứng dậy đi tới thư phòng lấy đồ.
Anh vừa rời đi, tựa như không còn người trấn áp nữa, phòng khách càng náo nhiệt hơn ban nãy mấy phần.
Ánh mắt Du Duệ không dám nhìn chằm chằm Khương Nại, chỉ dám tán thưởng không ngừng: “Cô Khương không hổ danh là nữ minh tinh khiến vạn người chú ý. Tùy tiện mặc một bộ cũng đẹp hơn chúng ta rất nhiều”.
Khương Nại rất hân hạnh nở nụ cười, ngón tay vuốt trên làn váy. Cô nhìn tới phía cầu thang, đột nhiên hỏi Du Duệ một câu: “Sáng nay tôi có gặp Tạ Lâm”.
Cổ họng cô không khỏe nhưng vẫn cố phát ra tiếng. Lời này trực tiếp khiến cho Du Duệ kinh ngạc hai giây.
Anh ta cũng biết, hai chữ Tạ Lâm này nên ít nhắc đến trước mặt Tạ Lâm Thâm. Lúc nói chuyện anh ta cũng nhìn chằm chằm cầu thang: “Cô Khương, cô sao lại gặp được nhị công tử?”
“Anh ta đến đây rồi”
Từng chữ Khương Nại nói ra rất chậm, chịu đựng âm thanh khàn khàn lại hỏi: “Anh không biết à?”
Du Duệ lắc đầu: “Thời gian trước Tạ tổng đích thân đi đón Tạ Lâm về, cứ thế vứt ở nhà cũ”.
Thời gian trước?
Khương Nại trộm nghĩ, lẽ nào là thời gian trước khi cô tới Tứ Thành. Tạ Lan Thâm nói là có việc bận không tiện liên lạc.
Bình thường Du Duệ rất cẩn thận, chuyện không nên nói chắc chắn sẽ không nói.
Nhưng chuyện của Tạ Lâm cũng không có trở ngại gì mà tiết lộ với Khương Nại mấy câu: “Lúc trước Tạ tổng không đi tìm cô là đến một khu vực không ai tới ở nước ngoài”.
“Khu vực không ai tới?”
Cũng phải, bằng không sao anh lại nói với cô không tiện liên lạc.
Du Duệ: “Tạ Lâm bị ngăn cách với thế giới bên ngoài quá lâu rồi. Lúc còn nhỏ anh ta bị Tạ tổng đưa đến một nhà tù xây ở nơi không có người nhốt mười năm. Nhà tù đó tồn tại chỉ vì cải tạo Tạ Lâm. Năm nay Tạ tổng cuối cùng cũng thả anh ta ra”.
Khương Nại nghe xong bị dọa một trận,
Hiếm thấy biểu cảm có mấy phần ngoài ý muốn.
Một người phạm tội sẽ có pháp luật đến trừng trị anh ta.
Mà Tạ Lâm ở Tạ gia đã phạm vào tội lỗi to lớn gì.
Bị Tạ Lan Thâm đích thân nhốt vào nhà tù ở chốn không người, chuyện này cũng tương đương như bị cầm tù.
Du Duệ muốn tiếp tục nói, mắt sắc nhìn thấy bóng dáng Tạ Lan Thâm từ từ xuất hiện liền tập tức im miệng, còn cách xa sofa mấy bước.
Khương Nại cũng nhìn thấy, môi hơi mím lại không tiếp tục truy hỏi nữa.
Không khí khôi phục lại như thường. Tạ Lan Thâm xuống lầu, bàn tay cầm một chiếc hộp gấm tinh tế.
Khương Nại rất tò mò bên trong là đồ vật gì. Anh không mở ra mà dùng ngữ điệu rất nhạt lên tiếng nói nhà thiết kế và thư ký có thể đi.
Không có người khác, Khương Nại cũng không bị trói buộc mà vươn tay đến ôm anh.
Tạ Lan Thâm để mặc cô dán trên người mình, ngón tay dài mở hộp gấm ra đưa tới trước mắt: “Anh đem về từ hội đấu giá lần trước, vừa nhìn liền thấy rất hợp với em”.
So với trang sức kim cương lấp lánh thì kiểu dáng của nữ trang anh tặng cho cô tinh xảo thanh khiết hơn rất nhiều, là một chiếc vòng ngọc quý phi được chế tác bằng kỹ thuật cổ xưa, không hề có hoa văn nào khác.
“Trên vòng tay không có hoa văn, mang ý nghĩa bình an vô sự”.
Giọng nói của Tạ Lan Thâm nhẹ nhàng bình đạm nhưng từng chữ lại không che giấu tình cảm của anh đối với cô.
Xưa nay đồ mà anh tặng cô chưa từng đến đến giả cả, chỉ quan tâm đến tấm lòng.
Đôi mắt đen tuyền cong lên mang theo cụ cười, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tạ Lan Thâm: “Em rất thích”.
Sợ rằng câu nói này không có bao nhiêu sức nặng, Khương Nại tiếp tục nói nhỏ: “Giống như thích anh vậy?”
Cánh tay Tạ Lan Thâm kéo cô vào lòng, đeo chiếc vòng lên cho cô. Đúng như anh nghĩ, chiếc vòng vô cùng phù hợp với cổ tay trắng nõn tinh tế của Khương Nại.
Khương Nại càng nhìn càng thấy thích muốn xem gần hơn một chút. Kết quả Tạ Lan Thâm lại không có ý buông tay, vẫn tiếp tục ôm cô. Nhiệt độ cơ thể qua lớp da thịt truyền tới rất nóng bỏng.
Màu sắc trong mắt anh vô cùng trầm tĩnh. Anh cúi đầu lưu luyến hôn cổ tay cô, dọc theo khớp xương rồi hôn đến đầu ngón tay. Nụ hôn từng chút rơi trên bàn tay trắng mịn của Khương Nại.
Rất nhanh sau đó Khương Nại chủ động hôn lên sườn mặt anh, đôi môi lẫn cảm xúc mềm mại trái ngược hoàn toàn với nhịp tim ngày càng đập loạn trong lồng ngực cô.
Cánh tay Tạ Lan Thâm từ từ siết chặt eo cô ấn trong lòng anh. Đúng lúc đôi bên sắp không hô hấp nổi nữa thì cô nhớ ra đây là phòng khách, cô còn đang mặc lễ phục đành hơi ngọ ngoạy đứng dậy: “Không hôn nữa”.
Ngón tay của Tạ Lan Thâm bất chợt dừng lại, nhận thấy cô sợ làm nhàu váy nên nhanh chóng lần mò tới chiếc khóa kéo sau váy mà kéo xuống.
Đường nét uyển chuyển nửa thân trên của Khương Nại hoàn toàn lọt vào tầm mắt anh. Da thịt trắng như tuyết chỉ còn lại một chiếc áσ ɭóŧ màu đen. Bởi không ở trong phòng nên cô không có cảm giác an toàn, theo bản năng cô muốn đưa tay lên che ngực.
Ngay sau đó, cổ tay cô đã bị Tạ Lan Thâm đè chặt, cả người bị kéo đến sofa.
Bộ lễ phục cởi ra nguyên vẹn, mà cô thì cả thân thể trắng nõn co lại rúc vào lòng anh, căng thẳng dến mức hai hàng mi run rẩy lên từng đợt.
Tạ Lan Thâm dày vò cô thỏa mãn mới hôn lên nơi trái tim cô, giọng nói khàn khàn rất dễ nghe: “Tim em đập nhanh thật đấy”.
Khương Nại sợ có người đột nhiên xuất hiện ở biệt thự, đến lúc đó chắc chắn sẽ thấy một màn cô và Tạ Lan Thâm quấn lấy nhau nên lại càng căng thẳng hơn. Ngón tay níu lấy cổ áo lộn xộn của anh đỏ mặt nói, ý chỉ anh cứ như vậy bọn họ sẽ bị người khác bắt gặp.
“Sẽ không đâu, anh kêu Du Duệ đi hết rồi”.
Từ lúc cô mặc lễ phục Tạ Lan Thâm đã sớm nổi lên ý nghĩ này với cô.
Anh biết chừng mực nên không hành động không quá mức mạnh mẽ. Anh chỉ muốn nếu có thể chiếm được tiện nghi gì của cô thì đều phải chiếm bằng sạch.
Anh cũng ỷ vào Khương Nại ngoan ngoãn thuận theo anh mà càng tùy ý làm tới.
Nửa tiếng sau.
Mái tóc dài của Khương Nại rối tung, chân trần đứng dậy khỏi sofa. Cô lấy âu phục của anh che phần ngực cắm đầu chạy thẳng lên tầng không thèm để ý anh nữa.
Tạ Lan Thâm vẫn lười biếng ngồi trên sofa, ánh mắt chăm chú dõi theo bóng dáng chạy vội của cô. Ít lâu sau, ngón tay dài kéo lại áo sơ mi đã bung gần hết. Cảm xúc nóng bức trong người cuối cùng cũng giảm bớt. Anh vê ngón tay mình tựa như trên đó vẫn còn lưu lại sự mềm mại của da thịt cô.
Lần trốn này, Khương Nại trốn đến tận khi màn đêm buông xuống bên cửa sổ.
Cô xuống lầu một lần nữa, trang điểm rất nhẹ, mặc chiếc váy dài phục cổ màu chim cưu. Ngoại trừ chiếc vòng ngọc quý phi đung đưa ở cổ tay thì cô không đeo trang sức nào khác.
Tạ Lan Thâm đang thắt cà vạt. Anh cũng thay một bộ âu phục đen rất gần với màu bộ váy cô đang mặc.
Khương Nại cuối cùng cũng chịu ra. Anh đưa tay ám chỉ cô lại gần.
Phòng khách còn có thư ký và bảo vệ. Có người ngoài ở đây hành động của anh cũng bớt đi phóng túng.
Khương Nại nghĩ một lúc liền ngoan ngoãn tới bên anh.
Tạ Lan Thâm lại cởi bỏ chiếc cà vạt vốn đã thắt xong xuôi đưa cho cô.
Khương Nại nhận lấy, kiễng mũi chân tới gần, vô cùng tự nhiên mà thắt cho anh. Chỉ có điều động tác hình như chưa thành thục lắm.
“Anh muốn ra ngoài à?”
Mấy ngày nay anh đều ở nhà riêng cùng cô, rất ít khi ra ngoài.
Tạ Lan Thâm đặt tầm mắt trên hàng mi dày cong vút của cô, môi mỏng cong lên: “Đi cùng em”.
Tay của Khương Nại đè trên cổ áo anh dừng lại chớp mắt một cái, nâng mắt lên nhìn anh.
Nhìn nhau vài giây cô không nhịn được đành hỏi: “Anh có thư mời không?”
Lời nói ra rồi cô mới ý thức được mình hỏi thừa.
Tạ Lan Thâm có thể xuất hiện là chuyện ban tổ chức cầu còn không được, sao phải cần thư mời chứ.
Còn may anh không hề cười cô, chỉ dùng ngón tay dịu dàng vuốt ve má cô.
Hành động theo thói quen này của anh cũng đồng nghĩa là sự cưng chiều vô hạn.
Khương Nại thu về cảm xúc phập phồng trong lồng ngực, cố gắng thắt một nút Windsor truyền thống*.
* Nút Windsor: là một kiểu thắt cà vạt xuất xứ từ Anh. Kiểu thắt truyền thống Windsor tạo nên một nút tam giác cân đối, vững chắc vì vậy đây là một kỹ kiểu thắt đòi hỏi kỹ thuật cao.
Cô cảm thấy vẫn không đẹp như Tạ Lan Thâm lúc đầu liền nhíu mày nói: “Làm lại một lần nữa”.
“Như này rất đẹp rồi, đi thôi”.
Tạ Lan Thâm nắm chặt tay cô không hề buông ra. Trời phú cho anh gương mặt anh tuấn xuất chúng, cho dù cà vạt thắt không đẹp đi chăng nữa cũng rất bổ mắt người nhìn đấy.
Nhiều lúc Khương Nại nghĩ sao cô lại có được người đàn ông hoàn hảo không khuyết điểm ấy chứ?
“Anh cùng em đi tham dự lễ trao giải. Tối nay em nấu cho anh một bữa ăn khuya được chứ?”
Khương Nại dường như bừng tỉnh, Tạ Lan Thâm đưa cô lên xe vẫn không quên cò kè mặc cả.
Đúng là bản tính của nhà kinh doanh.
Khương Nại chủ động lại gần sườn cổ anh, sau đó ấn một dấu son rất nhạt lên đó, cổ họng vẫn còn khàn khàn phát ra âm thanh vô cùng quyến rũ: “Anh muốn ăn gì em đều cho anh ăn”.
———–
Truyện được cập nhật nhanh trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!