Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng


Chương 36


.Editor: team Tiệm nhà Chanh
.Beta: Chanh
.Được đăng tại: wattpad Tiệm nhà Chanh.
P/s: Dạo này bị dính vào list đam của dàn boygroup 188 của TTT cuốn không dứt ra được, nên lơ đãng đăng truyện.

Chương mới edit xong cả đống, Chanh sẽ gáng beta để đăng lên cho mọi người sớm nhất có thể.

Hihi
Nếu yêu thích truyện hãy để lại 1 vote ủng hộ cho team nhà Chanh nha.

Chương này dài tận 12 trang W, dài kinh khủng TT^TT
Đó là vào một mùa hè oi bức, đến ngay cả tiếng ve kêu cũng không có chút sức lực nào.

Trời vừa mới đổ một cơn mưa to, những giọt nước vẫn còn đọng lại trên những phiến lá của cây Long Não* ở bên đường.

Chẳng qua cơn mưa to này đối với thời tiết oi bức lúc này cũng không giúp ích được gì, không mang đến một chút không khí mát lạnh nào, vẫn nóng như cũ.

*Cây Long Não: hay còn gọi là cây Dã Hương, là một loại cây thân gỗ, có thể cao đến 20-30m, các lá nhẵn và bóng, bề mặt như sáp và có mùi long não khi bị vò nát trong tay.

Hải Sơn đi vào tiệm xăm, quạt điện tuy là đã cũ nhưng sức gió quạt ra vẫn còn rất tốt.

Chỉ là đối với thời tiết nóng như vậy, sức gió có lớn cỡ nào cũng vô dụng thôi.

Hải Sơn lau mô hôi, suy nghĩ có nên mua một cái máy lạnh cho tiệm xăm hay không.

Dạo này việc làm ăn cũng không có gì thay đổi, học sinh đều đang đi học, thời tiết thế này cũng không có bao nhiêu người đồng ý đi ra ngoài đường để đến xem tiệm xăm của ông.

Ông đốt một điếu thuốc, chiếc TV treo trong tiệm xăm đang chiếu bộ phim truyền hình luôn được phát sóng vào buổi sáng trong mỗi kỳ nghỉ hè, bài hát《 Khi 》mở đầu phim lớn đến mức làm lỗ tai của ông cảm thấy đau.

Hải Sơn tùy tiện bấm đổi sang kênh khác, trùng hợp là kênh điện ảnh, màn hình bỗng chốc yên tĩnh lại.

Trong TV đang chiếu bộ phim điện ảnh diễn biến chậm, Hải Sơn xem một lát thì thấy nhàm chán, ông cầm lấy điếu thuốc, dụi vào gạt tàn, nghĩ đợt lát nữa sẽ đi mua nước hoặc mấy cây kem để ăn, thời tiết hôm nay thật sự quá nóng.

Cửa kính dán các kiểu poster bị kéo ra, Hải Sơn ngẩng đầu, nhìn khách hàng duy nhất hôm nay tới tiệm.

Là một nam sinh học cấp ba, áo sơ mi trắng sạch sẽ, dường như ngay cả một hạt bụi cũng không dính được vào người cậu.

Hải Sơn có thể nhìn ra được, đây là con nhà giàu, cùng với cái tiệm xăm cũ nát này của ông có vẻ không hợp nhau cho lắm.

Cậu nhóc nhìn thấy hắn đang ở sau quầy, nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt như được vẽ ra, giống như là từ TV bước ra.

“Chào chú.” Cậu nói với Hải Sơn: “Cháu muốn xăm mình.”
Bị thuốc cháy đến tay, ông mới phản ứng lại, Hải Sơn đứng lên, hỏi cậu nhóc trước mặt muốn xăm hình gì.

Ông vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần để đối mặt với các loại ý tưởng hình xăm kỳ quặc của nam sinh ở độ tuổi này, nhưng không ngờ cậu con trai thoạt nhìn giống như ương bướng cứng đầu này lại nói: “SN, hai chữ này, xăm ở ngực.”
“Ở vị trí gần ngay trái tim nhất.”
“Chỉ vậy thôi?” Hải Sơn không xác định mà hỏi lại lần nữa.

Cậu nhóc gật đầu: “Chỉ vậy thôi.” Sau đó, cậu lễ phép nói lời cảm ơn với Hải Sơn.

Cho dù là đang nói lời cảm ơn, Hải Sơn lại cảm thấy cậu như là đang hạ mình hu quý**.

Bất quá cảm giác này rất nhanh đã bị ông xem nhẹ, mở ra kinh doanh cửa tiệm xăm này, hạng người nào trong xã hội ông cũng từng gặp qua, người kỳ lạ quái gỡ cũng có, ông sớm đã luyện thành một trái tim sắt thép.

**Hạ mình hu quý: người có thân phận cao quý lại đi hạ mình cảm ơn người có thân phận thấp hơn, làm cho người được cảm ơn cảm thấy như bản thân được chiếu cố.

Huống hồ cậu nhóc này, so với phần lớn những người ông gặp được, cũng lễ phép hơn rất nhiều.

Không đợi Hải Sơn lên tiếng, cậu nhóc đã đưa mẫu hình xăm cho ông, hai mẫu chữ lớn nhỏ này, vị trí đều ở phía trên.

Hải Sơn cầm lấy, cảm thấy hình xăm lần này so với tưởng tượng của ông thì dễ hơn nhiều.

Ông mời cậu nhóc ngồi xuống, bắt đầu sửa sang lại chuẩn bị dụng cụ, sau đó, theo thường lệ mà hỏi khách có cần gây tê hay không.

Cậu nhóc mặc áo sơ mi trắng ngửa đầu, nhìn TV đang treo ở trong tiệm xăm, phim điện ảnh lúc này đã gần kết thúc, người con gái mặc một bộ đồ múa ba lê trắng tinh, đứng ở trên sân khấu, thính phòng không có ai, cô một mình một người, nhảy múa cùng âm nhạc.

Hải Sơn lại hỏi cậu lần nữa, lần này, âm lượng cũng lớn hơn.

Cậu lắc đầu, nói không cần.

Ông vốn đã nhìn quen mấy tên nam sinh trước tới đây xăm mình ra vẻ gan to mà không cần gây tê, nhưng cho tới khi súng xăm vừa đụng lên da thịt, thì lại xuất hiện một bộ dạng khác.

Bất quá theo thường lệ, Hải Sơn vẫn khuyên cậu một câu, nhưng mà cậu nhóc kia cực kỳ kiên định, bất luận ông có khuyên như thế nào, cũng không động thay đổi ý định.

Hải Sơn chuẩn bị dụng cụ xong, lúc sắp bắt đầu xăm, bỗng nghe thấy cậu nhóc hỏi: “Ở chỗ này của chú, có đĩa CD của bộ này không?”
Hải Sơn ngẩng đầu, bộ phim trên TV đã tới bài hát kết phim, ông nhìn thoáng qua tên bộ phim điện ảnh, lắc đầu.

Bộ phim nhạt nhẽo như vậy, sao ông có thể có đĩa CD được chứ.

“Giúp cháu thuê đĩa CD của bộ này, cháu sẽ trả thêm tiền.”
Bàn tay đang cầm dụng cụ của Hải Sơn dừng lại, ông chưa từng gặp qua khách hàng nào có yêu cầu như vậy.

Có điều khách hàng là thượng đế, hơn nữa còn là một thượng đế hào phóng nữa, ông buông dụng cụ xăm xuống, vì thượng đế mà ra cửa đi thuê đĩa CD.

Khi Hải Sơn trở về, cả người đầy mồ hôi, ông rửa tay sạch sẽ, mở quạt điện tới mức lớn nhất, thuận tay mua cho thượng đế một lon nướp ướp lạnh.

Trong tiệm xăm nóng nực oi bức so với bên ngoài chỉ mát hơn một chút.

Cậu nhóc lắc đầu.

Bài hát mở đầu bộ phim vang lên, ông bắt đầu cẩn thận phác hoạ trên ngực cậu nhóc, vẽ ra hai chữ mẫu.

Trong lúc đó ông nhất thời có ý định muốn nói chuyện với cậu nhóc kia, nhưng tầm mắt của cậu ta vẫn luôn tập trung lên màn hình, giống như không nghe thấy ông nói gì.

Hải Sơn chỉ có thể từ bỏ.

Trong toàn bộ quá trình xăm hình, mi của cậu nhóc kia không nhăn dù chỉ một chút, biểu tình bình tĩnh làm Hải Sơn xém chút tin một điều là xăm mình không phải là một việc đau đớn gì.

Chẳng qua vẻ mặt của cậu vẫn có chút thay đổi.

Hải Sơn bớt chút thời gian uống một ngụm nước, ông nhìn thoáng qua màn hình TV, cô gái mặc một chiếc đầm màu trắng cùng với mái tóc dài rối tung, cô hướng về phía màn hình vươn tay, giống như muốn xuyên qua màn hình vuốt ve người trước mặt.

Màn ảnh kéo gần, thì ra, cô ấy chỉ đang bẻ một nhánh hoa.

Trong đôi mắt vẫn luôn bình thản của cậu nhóc bỗng nhiên trở nên có thần, đôi mắt cậu rất đen, con ngươi của người bình thường phần lớn đều có màu nâu, nhưng con ngươi của cậu lại thuần một màu đen.

Lúc này một mảng màu đen đó phát ra ánh sáng, giống như có ngọn lửa màu đen toát ra từ đôi mắt ấy.

Tầm mắt Hải Sơn lại nhìn về TV, cô gái trên màn hình đem nhánh hoa lên tóc, xoay một vòng, làn váy màu trắng bay lên tựa như một bông hoa đang nở rộ.

Hải Sơn mơ hồ nhớ rõ ở đầu phim có giới thiệu tên diễn viên nữ, ông cẩn thận nhớ lại, vậy mà ông lại nhớ tới tên của nữ diễn viên này.

Tang Noãn, SN.

Một cái chớp mắt này, hình như ông đã thấy được góc khuất bí mật của cậu nhóc này.

Chờ tới khi xăm xong, trời vẫn chưa tối hẳn, vào mùa hè ban ngày rất dài, cho dù đã gần tối, mặt trời vẫn nóng như cũ, ánh sáng sáng chói loá lừa gạt người đời, trời vẫn chưa tối mà.

Hải Sơn dọn dẹp gọn dụng cụ xăm, nói cho cậu nhóc biết đã xăm xong, ông đem một vài điều cần lưu ý sau khi xăm dặn qua một lần, nhìn cậu cúi đầu, cài cúc áo sơ mi.

Khi đứng dậy, từ trong túi quần cậu rơi xuống một vật, màu bạc trên vật đó phản chiếu ánh mặt trời.

Hải Sơn nhặt lên, ông nhìn tới, là một tấm thẻ học sinh, mặt trên viết một cái tên.

Giải Yến.

Ông nhận ra thẻ học sinh của trường này, học sinh lớp 10 trường Ô thành, lúc nào cũng đeo ở trước ngực.

Những người khách trước giờ ghé vào tiệm ông, đa số đều là học sinh trường khác, học sinh lớp 10 trường Ô Thành, vẫn là lần đầu tiên ông gặp được.

Giải Yến mặc áo xong, trước khi đi, bỗng nhiên quay đầu lại, bộ phim điện ảnh kia đã chiếu xong từ lâu, màn hình TV đã tắt.

Cậu nói với ông chủ xăm đầy những hoa văn phức tạp trên cánh tay: “Đĩa CD này, có thể bán cho cháu không?”
Hải Sơn giật mình, sau đó gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Dĩ nhiên cái giá bán ra mắc gấp mấy lần so với giá gốc.

Đối với lần kiếm tiền duy nhất vào buổi chiều ngày đó của ông, cho dù đã qua nhiều năm, Hải Sơn vẫn như cũ ghi nhớ rõ.

Lần giao dịch đó, bằng với một tháng thu nhập của ông
Nghe được chủ tiệm xăm kể, Tang Noãn suy nghĩ từ khi nào phim điện ảnh của cô lại biến thành thuốc giảm đau tốt nhất.

Cô chưa bao giờ xăm mình, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc trên da mình lưu lại một dấu vết vĩnh viễn, cảm giác đau đớn đó chắc chắn là khắc cốt ghi tâm.

Thư Thư tò mò hỏi ông chủ một câu, còn nhớ rõ cậu nhóc kia xăm gì lên người không?
Ông nghĩ nghĩ rồi nói: “Hình như là tên của cô.”
Lúc nói những lời này, ông nhìn về phía Tang Noãn.

“Fan cuồng, chắc chắn là fan cuồng.” Thư Thư quay đầu lại, đối với cậu nhóc trong lời kể của ông chủ rút ra kết luận.

Tóc mái mới vừa cắt lại dài ra quá nhanh, không tới mấy ngày lại dài ra xuống dưới lông mày, stylist kêu cô nhắm mắt lại, đem tóc mái nghịch ngợm chỉnh lại chỉnh tề.

Mặc dù quay phim ở tiệm xăm có máy điều hòa, nhưng không biết có phải do vận khí của Tang Noãn không tốt hay không, mà mấy ngày trước, cái máy lạnh kia bị hư rồi.

Đồng phục tay ngắn mặc ở trên người, làm Tang Noãn cảm thấy xương cốt đều đã run rẩy hết, cố tình hôm nay thời tiết lại không tốt, mưa dầm không ngớt, làm cho khí trời càng thêm lạnh lẽo.

Buổi quay phim ngày hôm nay rất không thuận lợi,quay từ sáng sớm cho tới đêm khuya, vẫn chưa quay xong.

Nhưng mưa lại vẫn luôn làm tốt nhiệm vụ của mình, bồi bọn họ đến tận khuya.

Ly cà phê trên tay đã sắp cạn, Tang Noãn cảm thấy áo lông vũ trên người mình vẫn không đủ ấm, cho đến khi đạo diễn mở miệng hô kết thúc, một ngày cực khổ quay phim mới kết thúc.

Ngồi trở lại trên xe bảo mẫu, Tang Noãn cố gắng mở mí mắt nặng ngàn cân của mình lên, xem tin nhắn trên điện thoại.

Thẩm Mạt Mạt hỏi cô, có phải cô ở lại Ô Thành đóng phim hay không.

Cô ấy nói đúng lúc ngày mai Thẩm Nam sẽ đi công tác ở Ô Thành đi, cô ấy nhờ Thẩm Nam đưa quà cho cô, cô nhất định phải nhận.

Tang Noãn dựa vào ý thức của mình mà trả lời lại một chữ được, sau đó ném điện thoại qua một bên.

Ngày hôm sau tỉnh lại, mặc dù vẫn thấy mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng đầu lại không có cảm giác căng đau hay choáng váng gì.

Một lần nữa cô lại cảm thấy chức năng thích nghi trong cơ thể thật thần kỳ, lúc trước nếu phải chịu lạnh thì chắc chắn sẽ cảm một trận lâu, vậy mà lần này hứng nhiều gió lạnh đến vậy, cơ thể cô lại có thể kiên cường chống đỡ.

Xem ra cơ thể cô cũng tự có ý thức, lúc làm việc không thể sinh bệnh.

Thư Thư mang bữa sáng tới cho cô, vẫn như bình thường gồm có sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao, còn có thêm mấy cái trứng luộc trong nước trà.

Tang Noãn không muốn ăn gì nhiều, chỉ lột một cái trứng luộc nước trà, sau đó cắm ống hút, hút ngụm sữa đậu nành trong bịch.

Sữa đậu nành còn nóng hổi, chắc là vừa được nấu, cô hút một ngụm đầu lưỡi liền bị phỏng, vội vàng hút khí.

Cuối cùng cái bịch sữa đậu nành vẫn không đi vào được trong dạ dày của cô.

Cảnh quay phim trong nước nhiều nhất thì đến cuối tuần này sẽ xong, mấy tháng sau đó, cô sẽ phải ở nước ngoài.

Quay phim ở tiệm xăm hình xong, lại quay ở trường học, thời điểm giữa trưa, là thời gian nghỉ trưa của học sinh, luôn có một hai học sinh tò mò, trốn các giáo viên, chuồn êm ra tới trường quay.

Còn chưa tới cảnh diễn của Tang Noãn, cô ngồi một bên.

Có hai nữ sinh xinh đẹp buột tóc đuôi ngựa, bởi vì nhân viên công tác bên ngoài ngăn cản, nên hai cô nữ sinh này không thể vào.

Có người nói với Tang Noãn: “Tang Noãn, Tang Noãn, chị ơi.”
Nhân viên công tác của đoàn phim lập tức làm mặt dữ lên: “Nơi này không thể cho người không liên quan tiến vào, các em ở lớp nào, tôi muốn nói chuyện với giáo viên của các em.”
Đáng tiếc lúc này học sinh sẽ không đơn giản vì một câu méc giáo viên mà bị doạ sợ, hai nữ sinh vẫn kiên trì không ngừng.

Tang Noãn đi tới trước mặt các cô ấy, nữ sinh lớn mật kia nhìn thấy Tang Noãn, lúc này thật sự nói không nên lời, lắp bắp, đỏ mặt chỉ nói được một câu.

“Tang Noãn, mẹ yêu con.”
Tang Noãn nghe thấy xưng hô của hai cô nhóc, sửng sốt một hồi, nữ sinh vừa nói xong, vội vàng lôi kéo tay đồng bọn, bỏ chạy.

Ở đằng xa còn có thể nghe thấy giọng nói của hai cô nữ sinh ấy, nói Tang Noãn so với trên TV còn đẹp hơn nhiều.

Nhân viên công tác lắc đầu: “Mấy cô gái theo đuổi idol thời nay, há mồm ngậm miệng nào là mẹ yêu con, hay là chị yêu em, bằng một cách nào đó, đều bị các cô ấy chiếm tiện nghi luôn rồi.”
Tang Noãn cười cười, nói hai cô nữ sinh ấy rất đáng yêu.

Lúc nhận được điện thoại của Thẩm Nam, đoàn phim đã bắt đầu phát cơm hộp, Thư Thư dẫn anh ấy vào, vẫn giống như lần đầu tiên mới gặp, tây trang giày da, có lẽ trời sinh anh thích hợp để làm việc trên bàn làm việc, bộ dạng trong lúc cầm bút, chính là đặt bút thì liền kí được một bản hợp đồng giá hàng ngàn vạn.

Tang Noãn ngẩng đầu, hôm nay thời tiết có chút tốt hơn, đồng phục bên ngoài của cô chỉ cần mặc thêm một cái áo khoác thật dày là đủ rồi.

Bộ dạng lúc này, làm Tang Noãn sinh ra một cái suy nghĩ lỗi thời, cô với Thẩm Nam, giống như học sinh với thầy giáo.

Thẩm Nam đem một cái túi đưa cho cô, Tang Noãn nhìn bên trong túi, là một hộp trà hoa lài được đóng gói tinh xảo.

Cô từng ở chỗ Thẩm Mạt Mạt uống được một lần, hương vị trà cực kỳ ngon, đây là bạn của Thẩm Mạt Mạt làm ra, số lượng có hạn, cho nên Thẩm Mạt Mạt cũng không có dư để tặng cho cô.

Bởi vậy cô ấy nói với Tang Noãn, nếu người bạn kia còn làm nữa, nhất định sẽ lấy một phần đưa cho cô.

Tang Noãn đứng lên, nói lời cảm ơn với Thẩm Nam.

Anh lắc đầu, nói không cần khách sáo.

Nhìn thấy ánh mắt Thẩm Nam dừng trên hộp cơm của cô, cơm hộp Tang Noãn mới vừa nhận được vẫn còn chưa ăn.

Cô giương mắt hỏi Thẩm Nam, đã ăn cơm trưa chưa.

Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông nhìn cô, lưu loát dứt khoát mà nói chưa ăn.

Câu trả lời này làm Tang Noãn cảm thấy không biết phải làm thế nào mới phải, cô do dự một chút, mới mở miệng: “Nếu anh không ngại, thì để em mời anh một bữa nha.”
Cuối cùng, Tang Noãn mời Thẩm Nam đến ngồi ở một gian trong một nhà hàng nhỏ, nhà hàng không thể nói là rất tốt, nhưng được cái sạch sẽ, cách chỗ phim trường cũng không xa.

“Lừa em một bữa cơm.” Thẩm Nam đem bộ đồ ăn trụng qua nước sôi một lần, mới đưa cho Tang Noãn, động tác thân sĩ, vừa làm choTang Noãn có cảm giác không quá gần gũi, cũng không quá xa cách.

Thẩm Nam nhìn cô, bên môi nhợt nhạt hạ xuống, là một nụ cười đạm mạc: “Trở lại Uyển Thành, anh sẽ bồi thường lại cho em.”
Tang Noãn lắc đầu: “Em chỉ muốn cảm ơn anh thôi, đã giúp em đưa quà.”
Lời nói tuy uyển chuyển, nhưng ý tứ từ chối thì lại rõ ràng.

Mắt Thẩm Nam nhìn xuống, nụ cười nhạt bên môi đã nhạt đến mức nhìn không ra: “Chắc hẳn là em đang cảm ơn Mạt Mạt, chứ không phải anh.”
Thời gian ăn bữa cơm này cũng không dài, nhiều nhất cũng chỉ 40 phút, không tới một tiếng.

Thẩm Nam chở cô về lại phim trường, bảo vệ trường thấy Tang Noãn, cũng không hỏi gì nhiều, trực tiếp mở cửa cho bọn cô vào.

Vườn trường an tĩnh, nhưng càng tới gần phim trường, âm thanh ồn ào càng rõ ràng.

Thẩm Nam đột nhiên hỏi cô: “Vòng tay lần trước, em không thích sao?”
Tang Noãn nhớ tới, anh ấy đã từng để Thẩm Mạt Mạt đưa cho cô một cái vòng tay bạch kim.

Cô trả lời: “Vòng tay rất đẹp, nhưng vô công không thể nhận.”
Thẩm Nam bật cười, “Đây là lời xin lỗi của anh.”
Tang Noãn vẫn lắc đầu.

Thẩm Nam không cưỡng cầu, chỉ là trước khi đi, anh bỗng nhiên duỗi tay, xoa đỉnh đầu cô.

Tang Noãn kinh ngạc, rồi sau đó mới thấy trên tay Thẩm Nam có một mảnh tơ liễu nho nhỏ.

Cô chỉ có thể thay đổi biểu hiện của mình để bình tĩnh trở lại.

Lần này là thật sự đi rồi, Tang Noãn xoay người, đi đến cầu thang của khu dạy học, không biết từ khi nào đã có một người đứng đó, mang khẩu trang màu đen, ánh mắt của anh ta sâu sắc như vực thẩm không đáy.

HẾT CHƯƠNG 36..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN