Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại
Chương 95: Rèm máu
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Fio
Đỉnh Truy Hồn Sơn, trước lầu Luyện Thần. Mười tám tầng đứng sừng sững giữa đất trời, mái hiên xanh điểm xuyết vài dây lụa đỏ rủ xuống. Theo gió luồn qua núi, cung điện đẫm máu trên cao, cửa sổ lẫn cửa chính đen như mực, những trụ đá nham nhở, nhìn từ xa đã có vẻ ảm đạm đìu hiu.
Bùi Cảnh ngự kiếm được nửa thì dừng lại.
Trước lầu Luyện Thần có một luồng lực lượng hùng mạnh sinh sôi dưới lòng đất. Lạnh lẽo ẩm ướt, âm u giá rét, tựa như đến từ vực sâu thăm thẳm, dưới biển vô tận.
“Lầu Luyện Thần, tên này đặt tuỳ tiện như vậy, chắc chắn có bí mật bên trong.”
Y cất kiếm, nhíu mày, ngước lên nhìn toà nhà lầu cao sừng sững phía trước.
Ngẩng đầu, không nhìn thấy điểm cuối.
“Suy cho cùng, sớm muộn gì ta cũng phải xới tung nơi này của bây lên.”
Bùi Cảnh khẽ nói, nở nụ cười, hời hợt nhìn qua chỗ khác.
Việc cấp bách vẫn là tìm được nguyên hình của nữ thần Doanh Châu, Thanh Liên Phù Thế.
Y đánh thức con trùng béo ăn lá buồn ngủ dậy, gảy xuống vòi nó, nói: “Nhanh lên. Đưa ta đi tìm hồ sen kia.”
Trùng ăn lá cực kỳ không tình nguyện mở mắt ra, co vòi lại, chậm chạp động đậy thân thể, lăn xuống khỏi ngón tay Bùi Cảnh rồi bò lên một chiếc lá còn đẫm hạt sương. Thân trùng trên lá, lơ lửng bên trong, vừa nghe vừa đi dựa vào khứu giác, còn chậm hơn ốc sên.
Bùi Cảnh cũng không vội. Đi theo nó ngược lên Truy Hồn Sơn đầy bụi cây lẫn cỏ dại, dùng kiếm bổ ra một con đường.
Cuối cùng, bọn họ xuyên qua mảnh rừng đen kịt quanh co, thấy được một cái hồ. Hồ màu đen, đen ngòm như buổi đêm lặng, gió thoảng qua không có lấy một gợn nước, yên ả như tấm gương, chỉ là không chiếu thành bóng.
“Là chỗ này à?”
Bùi Cảnh tiến lên một bước, đế giày giẫm qua một chiếc lá khô, vang lên tiếng vỡ vụn thanh thuý.
Ngay một tiếng này vừa vang lên.
Toàn bộ cái hồ bên cạnh lập tức hiện lên một trận pháp tím đen!
Chuyện này nằm trong dự liệu của Bùi Cảnh, y cầm kiếm Lăng Trần, đã chuẩn bị đối chiến xong. Nhưng con trùng béo ăn lá này lại bay về phía trước, đứng bên rìa trận pháp, sát ý của trận pháp khiến không khí ngưng đọng vơi bớt đi. Không chỉ vơi đi, nó còn tự chuyển động, trao đổi bát phương, lá rụng theo nhau cuốn lên.
Đồng thời.
Chính giữa cái hồ đen ngòm xuất hiện một vòng xoáy.
Bùi Cảnh đi theo con trùng về phía trước.
Trùng béo ăn lá thoát khỏi lá cây, bò lên mặt hồ, nước ở dạng đặc sệt.
Bùi Cảnh ngừng lại một chút rồi theo sát phía sau.
Trùng ăn lá vào trong vòng xoáy.
Y tiến lên, thân thể cũng bắt đầu hạ xuống. Quá trình cực kỳ chậm, màu đen chậm rãi ăn mòn bốn phía, ánh sáng bị hút đi từng chút một.
Nước đen ngập qua eo, ngập qua vai, ngập qua mặt mày, ngâp qua đỉnh đầu.
Cuối cùng, y cảm thấy mình ở trong một thế giới khác, quanh thân đen kịt một màu, cả người con trùng xanh trong suốt toả ra ánh sáng xanh dịu nhẹ, chỉ dẫn con đường phía trước cho y.
Bùi Cảnh há mồm muốn nói gì đó, nhưng ngũ giác bị tước đoạt ở chỗ này, âm thanh cũng tản đi giữa hư không. Nếu không phải trùng ăn lá dẫn đường, không chừng y sẽ bị nhốt ở chỗ này.
Đây là vị trí của Thanh Liên Phù Thế sao?
Đợi đã.
Bùi Cảnh sững sờ, ánh mắt chậm rãi lạnh đi.
Cuộc chiến của các vị thần từ mười ngàn năm trước, như nữ thần Doanh Châu nói, nàng tự phong ấn mình ở lối vào vực Thiên Ma.
Nàng tách rời với bản thể, thức tỉnh trong đầm sen này, vậy thì bản thể nên ở nguyên chỗ cũ.
Cho nên… thật ra đây là đường nối đến vực Thiên Ma?
Bùi Cảnh nghiêm túc hẳn lên.
Phía cuối bóng tối là cả khoảng trắng thuần.
Y nghĩ rằng xuyên qua sẽ trông thấy núi thây biển máu, xương trắng thành luỹ, địa ngục thê lương. Chỉ là, bước chân đầu tiên bước đến, điều chạm tới trước hết là tiếng vang êm tai của rèm châu va vào nhau.
Ánh sáng tối dần, cảnh tượng trước mắt cũng rõ ràng rơi vào mắt Bùi Cảnh.
Đường mở ra dưới chân bằng hạt băng trong không khí, chiều rộng vừa cho ba người đi, màu băng lam, bốc lên hơi lạnh, trơn nhẵn bóng loáng, cúi đầu có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của mình.
Phía trước đường có một đoạn chia làm ba, sau đó lại phân nhánh, tiếp tục phân nhánh, liếc nhìn lại, trông như mạng lưới rắc rối phức tạp.
Trên con đường máu băng lam là một bức rèm châu từ từng hạt châu đỏ như máu xuyên thành, vừa xinh đẹp vừa kinh dị.
Mà trên đường băng trải thành dung nham, nham thạch đỏ sậm như thú dữ ngủ say, nơi đây có gió, gợi rèm châu lên, leng keng vang tiếng giòn tan.
Hơi nóng bỏng cũng làm cho nham thạch hoạt động tràn qua biên giới, ngay dưới lòng bàn chân.
Sâu ăn lá vừa tới nơi này, cả thân trùng cũng trở nên nghiêm túc. Vòi thẳng tắp, cơ thể béo mập nửa đứng lên, có một loại cảm giác trang trọng quỷ dị. Nó thẳng đường về phía trước, rỏ một lớp chất lỏng nhàn nhạt xuống con đường băng.
Rèm châu càng đến cuối càng dày, thậm chí đến mức che cả tầm mắt. Trông như lệ máu, rét lạnh âm u.
Bùi Cảnh vén ra, từng giọt lăn qua cổ tay y, giống như nước mắt thật, làn da bỏng rát vì những đớn đau cõi trần.
Gió thổi chuông vang, giòn giã êm tai.
Phía sau có ngàn vạn mặt người đang khóc lóc, đang chửi mắng, đang rít gào.
Bùi Cảnh dửng dưng, ánh mắt lạnh dần.
Trùng béo ăn lá lại gặp phải trận pháp. Nó sinh từ trùng tức nhưỡng, cũng là đôi bạn song sinh cùng với Thanh Liên Phù Thế, dĩ nhiên có biện pháp phá giải. Nhưng hình như cũng hơi khó khăn, cuộn mình lại thành một vòng tròn, giằng co nơi đó một lúc thật lâu.
Bùi Cảnh đứng phía sau chờ nó cũng nhàn rỗi.
Bên cạnh là từng sợi hạt châu rủ xuống từ vách trời, rất nhiều, chồng chất lên nhau, ngăn cản toàn bộ tầm mắt của y. Cả khoảng máu mịt mờ.
Bùi Cảnh đã âm thầm cảm thấy bức rèm này không rõ lai lịch, mà thứ khiến y hứng thú hơn lúc này là nham thạch dưới chân.
Như này là y đến tâm trái đất à?
Không sâu vậy chứ.
Chất lỏng đỏ sậm, vàng, đen, đủ loại tươi sáng nóng bỏng, hoà vào cùng nhau ăn mòn.
Bùi Cảnh hơi khom người, cũng cảm thấy hơi nóng hơ cháy tóc.
“Nham thạch này bắt nguồn từ đâu… Vực Thiên Ma không phải đã bị phá huỷ rồi sao. Vả lại sư tổ nói tộc Thiên Ma mơ hồ có dấu vết khôi phục. Chẳng lẽ là bây giờ, vực Thiên Ma đang tái tạo?”
Lòng y sinh nghi, ngồi xổm xuống.
Đột nhiên!
Nham thạch vẫn luôn tĩnh lặng méo mó thành một tấm mặt người, póc, nham thạch nóng hổi hoá thành tay người, vươn lên muốn kéo y xuống.
Bùi Cảnh coi như không, cười một tiếng: “Đúng là không giữ được bình tĩnh thật đó con gà.”
Cổ tay hơi nhúc nhích, kiếm Lăng Trần kéo theo ánh tím, đang muốn chặt đứt cánh tay này.
Lại bị ngăn cản.
Rèm châu ba ngàn sợi vang lên lanh lảnh, có người lướt áo bào qua đất, sàn sạt như tiếng tuyết rơi.
Bùi Cảnh sửng sốt, tay y khựng lại giữa không trung, bị nắm chặt, không thể nhúc nhích.
Mà đám nham thạch định công kích y như thể nhìn thấy thứ gì cực kỳ khủng bố, mặt người mơ hồ, rên lên một tiếng rồi lăn trở về.
Bùi Cảnh nghe được thanh âm đùa cợt lạnh nhạt của người kia, “Đúng thật là không giữ được bình tĩnh.”
Rõ ràng là giọng điệu mỉa mai, nhưng giờ khắc này, nỗi vui mừng khôn xiết qua đi, trong tim Bùi Cảnh đầy ắp dịu dàng. Y bỗng quay đầu, quả nhiên là người thương y hằng mong nhớ.
“Sở Quân Dự!”
Bùi Cảnh nở nụ cười, đôi mắt thiếu niên như mang theo ánh sáng.
Vẻ mặt của Sở Quân Dự lại không tốt lắm, mỉa mai: “Ngươi vung một kiếm kia ra mà bị tóm được hơi thở, vậy cứ đợi chôn thân dưới đáy nham thạch đi.”
Bùi Cảnh không gặp hắn đã lâu, chỉ hận không thể miêu tả thật kỹ mỗi đường nét trên khuôn mặt hắn.
Lười đi giải thích ý đồ vừa rồi của mình, không muốn khiến phu nhân bận tâm.
Lúc đầu tràn đầy phấn khởi, muốn hỏi một đống chuyện. Nhưng nhớ tới việc bản thân mình bị từ chối ngoài màn chắn ngày ấy, Bùi Cảnh lại suy sụp.
Y vẫn hơi buồn bực, đồ khốn nạn này chẳng nói gì cho y cả.
Thế là Bùi Cảnh dằn nỗi mừng như điên xuống, hừ một tiếng, ra vẻ lạnh lùng thờ ơ: “Ngươi xem ngươi trốn tránh ta, đóng cửa không gặp có ích gì đâu. Ta tuỳ tiện vào một cái hồ, chẳng phải lại gặp được ngươi. Duyên phận ấy à, hoàn toàn không ngăn được, chúng ta là một đôi trời sinh…”
Không đúng, y nói gì vậy?
Y vốn muốn tỏ ra phẫn nộ.
Đệch. Bùi Cảnh hối hận đến xanh ruột.
Sự hiểu biết của Sở Quân Dự về y còn vượt xa tưởng tượng của Bùi Cảnh. Hắn nhếch môi, đôi mắt đỏ ngầu tối đi: “Ngươi đúng là chỗ nào cũng kéo lên duyên phận được.”
Bùi Cảnh không thèm để ý đến ngượng ngùng ảo não nữa, càng vui vẻ hơn: “Không phải duyên phận? Cho nên ngươi cố ý tìm đến đây vì ta? Ta chờ lâu như vậy, cuối cùng ngươi cũng thừa nhận… Ưm…”
Sở Quân Dự duỗi một ngón tay đặt lên cái miệng còn muốn líu lo không ngừng của y. Khuôn mặt tái nhợt u ám của thanh niên không có vẻ gì, hờ hững nói, “Bùi Ngự Chi, ngươi có thể bình thường một chút không.”
Bùi Cảnh vươn tay, nắm chặt lấy cổ tay hắn, đôi mắt trong veo dịu dàng vô hạn.
Ngón tay Sở Quân Dự hơi chững lại, híp mắt.
Bùi Cảnh nói: “Đây không phải bất thường, ta thích ngươi, cần ta phải nói bao nhiêu lần nữa? Ta không có kinh nghiệm yêu đương gì hết, nhưng thấy hình như bọn họ đều theo đuổi người ta như thế. Nếu đàn ông cần sĩ diện, vợ sẽ chạy mất.”
Sở Quân Dự cụp mắt nhìn y, cười như không cười: “Ngươi còn cần sĩ diện, dùng tiền mua cho mình một tấm mặt mũi trượng phu? Phu nhân, phu quân của ngươi đâu, mở miệng ra kêu một tiếng Kiều Kiều nghe thân thiết quá.”
Câu nói sau cùng của hắn mang theo sắc thái ngả ngớn, bắt đầu từ chữ phu nhân. Đôi mắt như một viên ngọc máu thuần tuý sóng sánh ánh sáng, lúc khẽ cười tựa như là ma quỷ nhân gian, chỉ là ý lạnh dày đặc trong lời nói.
Khi Bùi Cảnh không thích một người sẽ cảm thấy người đó đâu đâu cũng đáng nghi, chẳng hạn như lần đầu tên gặp trong sơn lâm lá đỏ, y đã cảm thấy Sở Quân Dự là đồ biến thái tam quan vặn vẹo còn định kéo y đi sai đường.
Còn bây giờ, nhìn đôi mắt đỏ tươi như máu, nhìn mái tóc trắng bạc của hắn, chỉ cảm thấy lòng dạ mềm nhũn.
Giọng nói cũng dịu dàng khó cưỡng lại được.
“Đó là tình huống đặc biệt! Có phải ngươi không thích ta gọi hắn là Kiều Kiều ra vẻ quá mức thân thiết, giống như xưng hô giữa người yêu không. Vậy ta không gọi nữa, được không, Sở Sở?”
Sở Sở…
Rõ là một cái tên cực kỳ nực cười. Nhưng từ câu nói cố gắng nhẹ nhàng hết sức của thiếu niên, ấy lại hệt như cơn gió tháng ba thoảng qua dãy núi xanh rì.
Sở Quân Dự rụt tay lại, lẳng lặng liếc y một cái rồi quay người đi lên phía trước.
Lại thế này rồi!
Bùi Cảnh sững sờ, ôm kiếm trên thân bước theo: “Sở Sở nghe hay mà, ngươi cảm thấy cái tên này thế nào. Ta cũng đâu đề nghị ngươi gọi ta là A Bùi.” Khụ, có thể gọi chồng là tốt nhất. Nhưng mà hình như tướng công vẫn chiếm đa số ở giới Tu Chân?
“Hay là ngươi muốn ta gọi ngươi là gì.”
Sở Quân Dự giật hết rèm châu cản đường xuống.
Hạt châu rơi lốp đốp rơi mất một đoạn, lăn xuống mặt đất bóng loáng.
Hắn nhìn chằm chằm, đột nhiên nhớ tới Bùi Cảnh có thể ngã nhào xuống trên cầu xanh, nếu là ở đây, phỏng chừng sẽ ngã xuống nham thạch.
Sở Quân Dự ngừng bước.
Đồng thời, ánh mắt nhìn vào nơi cuối cùng, chỗ trùng ăn lá đang cuộn mình phá trận.
Thờ ơ thầm nghĩ: Chỉ vẻn vẹn dựa vào con trùng này, e là phải ba ngày ba đêm.
Bùi Cảnh thấy hắn dừng lại cũng không vội nữa, nhìn thấy hạt châu lăn một đường đến dưới chân mình, tức khắc vui mừng. Ngã một cú ở đây cũng không phải trò đùa.
Miệng y vẫn còn lải nhải: “Ngươi nói đi. Muốn ta gọi ngươi là gì.”
Đáy lòng Sở Quân Dự chợt dâng lên một loại cảm xúc đến chính hắn cũng không biết là gì.
“Không bằng ngươi gọi ta là…”
Hắn nở nụ cười, đầy ý tứ sâu xa: “… Ca ca.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!