ABO Quản Sự Cụp Tai
Chương 84: Dẫn em đi
Edit: @nunyvola (wp)
Hơn chục khung thoại tin nhắn hiện trên màn hình máy tính xách tay nhưng không không nhận được bất cứ phản hồi nào. Đàm Mộng ngồi trước quầy bar gửi tin nhắn cầu cứu cuối cùng, y lo lắng túm tóc nằm úp sấp trên bàn.
Phòng hội nghị trống trải yên tĩnh, những Omega mỗi ngày đều đến đây uống trà tán gẫu chẳng biết đã đi đâu.
Thương Tiểu Nhĩ trầm mặc ngồi trên ghế salon đơn, hai tay ôm balo nhìn chăm chú Đàm Mộng, y mới vừa định mở miệng bỗng trống thấy Đàm Mộng hất ngược máy tính, phát tiết cơn nóng giận vào mấy chai rượu chỗ quầy bar, vài chai rượu đỏ đã vỡ tan tành.
“Ngôn Dật giúp bọn họ biết bao nhiêu chuyện? Lúc cần thì từng người từng người một rút lui, chỉ biết ích kỷ nghĩ cho bản thân mình.” Đàm Mộng giận dữ cắn răng, cậu ta gửi rất nhiều thư cầu cứu, hy vọng nhận được sự hỗ trợ từ nhóm Omega cấp cao, thỏ nhỏ bị nhốt trong phân bộ PBB, mà theo Đàm Mộng biết thì chỉ có duy nhất Lục Thượng Cẩm một người một người một ngựa xông vào cứu Ngôn Dật.
Mấy bức thư kia như đá chìm xuống biển lớn, tin nhắn trả lời cũng chỉ toàn là xin lỗi, bọn họ có con cái có gia đình, không đủ can đảm vì một Omega thậm chí chưa từng gặp mặt mà mạo hiểm, dù rằng Ngôn Dật không ít lần giúp họ.
Đàm Mộng thu xếp hành lý, kéo Thương Tiểu Nhĩ vội vàng ra noài, “Chúng ta đi, một mình Lục Thượng Cẩm không thể tìm được.”
Thương Tiểu Nhĩ hơi rụt tay về, cong đuôi làm ổ ở ghế salon, khó xử nhìn Đàm Mộng.
Bước chân của Đàm Mộng khựng lại, quay đầu ngẩn người nhìn y, Thương Tiểu Nhĩ lắc đầu, dáng vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
Y phải chịu đựng biết bao gian nan khốn khổ mới có cơ hội trốn thoát khỏi PBB, số lượng thành viên PBB khủng khiếp cỡ nào Thương Tiểu Nhĩ là người hiểu rõ nhất, mặc dù có là một phân bộ chăng nữa, trong đó cũng sẽ sắp đặt sẵn vũ khí sinh học cũng như lực lượng quân đội bổ sung không dễ gì mà hai người họ có thể ứng phó nổi.
“Nhưng anh là A3 duy nhất, chúng tôi thì không.” Đàm Mộng nắm cánh tay Thương Tiểu Nhĩ, kéo ống tay áo y lên lộ ra dãy số hiệu PBB000005, trợn to mắt ngẩng mặt nhìn y.
Thương Tiểu Nhĩ im lặng gạt tay Đàm Mộng, cụp mắt nhẹ giọng hỏi: “Tôi và anh ta không thân quen, chẳng lẽ hai người thân thiết lắm ư?”
Chuyện này vốn không liên quan đến quen biết hay không, Đàm Mộng mím mím môi, ngày hôm nay người bị bắt đi là Ngôn Dật, ngày mai sẽ có thêm càng nhiều người khác sa lưới, nhóm Omega cấp cao nếu cứ mãi chia năm sẻ bảy như bây giờ thì mãi mãi trở thành con mồi cho đám Alpha tranh đoạt hưởng lợi.
Cậu ta cầm balo rời đi, giây phút sắp bước khỏi cánh cửa thì dừng bước, nói cho Thương Tiểu Nhĩ biết nơi này rất an toàn, nếu như không muốn bị vây bắt thì cố gắng lánh vào trong.
Thương Tiểu Nhĩ muốn nói lại thôi, Đàm Mộng không quay đầu mà đẩy cửa đi thẳng.
Cậu ta vừa rút lấy chìa khóa xe liền phát hiện Tất Nhuệ Cạnh đang đứng tựa lưng vào cửa xe.
Đàm Mộng vẫn còn nhớ mối hận tiểu tam đến khiêu khích mình cách đây không lâu, sắc mặt u ám: “Chú tới khuyên tôi về nhà thăm con à?”
Tất Nhuệ Cạnh dụi tắt tàn thuốc dưới chân: “Nuôi em béo tốt trưởng thành mà em nỡ lòng nào đối xử với anh như vậy?” Nhóc bạc tình này trở mặt nháy mắt thanh người dưng, còn chưa già đã bị ghét bỏ.
“Tôi cầu xin chú nuôi chắc?” Lão già kia lúc nào cũng ảo tưởng cậu không rời khỏi mình được, Đàm Mộng hất hàm bỏ đi, lập tức bị Tất Nhuệ Cạnh chuyển ngón tay thành những sợi dây leo quấn lấy eo hông cuốn trở về, bó buộc trong lồng ngực không cho chạy nữa, Đàm Mộng kéo đám dây leo ra sức vùng vẫy, nghe thấy Alpha thấp giọng nói bên tai, con trai gửi qua nhà bà nội chăm sóc rồi.
Đàm Mộng hơi run rẩy, Tất Nhuệ Cạnh đưa mặt sang hướng khác, máy bay trực thăng nhanh chóng hạ xuống gần đó.
Hệ thống an ninh của phân bộ PBB đã bị phá hủy gần hết, còi báo đọng toàn khu căn cứ đều đang liên tục kêu vang, thông báo truy nã Lục Thượng Cẩm lẩn trốn ở mọi ngóc ngách kèm theo hình ảnh không ngừng đổi mới, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng tuyên bố mục tiêu tử vong.
Ngôn Dật ôm bé con ngồi trong lồng giam bằng kính, lặng lẽ nhìn đám đặc vụ trong danh sách hết tên này đến tên khác hiển thị DEAD, còn dư lại một người duy nhất chưa có phản hồi lại.
Rõ ràng cậu không hề nhìn thấy Lục Thượng Cẩm, nhưng tâm trạng lo lắng ấy dần được xoa dịu, tựa hồ cảm giác Alpha của cậu đang ở rất gần đây.
Khó mà giải thích lòng tin rằng Lục Thượng Cẩm nhất định sẽ đến, so với trước kia chưa từng đổi thay, cậu đã quen việc ngồi chờ đợi một đôi tay kéo mình thoát khỏi vực thẳm sâu hoắm. Ngôn Dật có chút ngập ngừng, nếu như sự mê muội ngày xưa là do bản năng ỷ lại cấp cao, thì hiện tại tư vị nhớ nhung điên cuồng này là thế nào đây?
Lục Ngôn bé nhỏ trở nên ngoan ngoãn dưới sự trấn an của Omega, bé yên lặng vùi vào lòng ba.
Ngôn Dật sờ vào túi áo trong ngực, nắm chặt chiếc nhẫn cưới cũ kỹ được lau đến sáng loáng, nắm đến lúc mồ hôi đều thấm đẫm chiếc nhẫn, cậu hít sâu một hơi đeo nó vào ngón áp út, vừa giống một nghi thức từ tốn mà trang trọng, vừa giống lời lời tạm biệt với thù hận trong quá khứ.
Đôi mày nhíu chặt rốt cục cũng giãn ra, cậu nhẹ nhàng hôn lên má bé con, đứa trẻ ngây thơ vô tội, mới chào đời còn chưa kịp hưởng sự cưng chiều âu yếm đã phải gánh chịu tai bay vạ gió. Nhưng Ngôn Dật tin rằng thỏ con Lục Ngôn được hai người cha nâng niu và sinh ra trong tình yêu sâu sắc nhất chọn lọc từ hàng trăm hàng ngàn bản thể khác nhau.
Dòng máu đỏ chảy xuống chỗ góc cửa thoát khí cách đó vài trăm mét, Lục Thượng Cẩm bò trong đường ống thông gió, hơi ngửa đầu dựa lên vách tường nhắm mắt thở dốc.
Hắn ngửi thấy mùi tin tức tố hoa baby thoang thoảng bay qua, đương lúc muốn tỉ mỉ nghe ngóng thì nó đã biến mất, có lẽ do ảo giác, Lục Thượng Cẩm không còn hơi sức đâu lần theo nữa.
Máu thấm từ tay áo xuống nhuộm đỏ bàn tay phải của hắn, cánh tay hơi chống ra sau gối đầu, tiếng chuông báo động liên tục kêu vang tên hắn bên ngoài trong thông báo truy nã, lồng ngực phập phồng khó thở, Lục Thượng Cẩm tận dụng khoảng thời gian không mấy dư dả để tạm nghỉ ngơi, phục hồi năng lượng ít ỏi còn sót lại.
Không biết hai bảo bối nhà hắn có khỏe không, có lẽ là rất sợ hãi và vẫn đang chờ hắn đến.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út bị dính đầy máu, vết máu khô bám trên quần áo chùi không ra nữa, Lục Thượng Cẩm tháo nhẫn, hà hơi rồi dùng ngón tay cái lau khô sạch sẽ, khóe môi bất giác nâng lên một vòng cung nhỏ, hắn quý trọng lồng nhẫn vào ngón tay lần nữa.
Cách đó không xa truyền đến tiếng hệ thống thông báo của đội tuần tra, Lục Thượng Cẩm đỡ vai trèo khỏi lỗ thông gió, lộn người nhảy xuống cầu thang phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm lắp đặt cửa kính thủy lực một chiều, có thể đẩy vào trong, nhưng không thể mở cửa ngược lại, đội tuần tra phía sau đang rà quét số lượng lớn dấu vết kẻ đột nhập.
Trong phòng thí nghiệm không ánh sáng, khu vực xung quanh hoàn toàn tối đen khi cửa kính thủy lực khóa.
Lục Thượng Cẩm bật đèn pin tìm kiếm lối ra, bỗng nhiên nghe thấy tiếng sột soạt do móng vuốt ma sát với mặt đất vang lên.
Hắn tắt đèn pin, dùng mắt thường quét xung quanh khu vực u ám tối tăm hiện tại. Đôi mắt vì sử dụng quá độ mà nổi lên một lớp màng xanh ảm đạm, thị lực và tầm nhìn trong đêm bị suy yếu bớt, miễn cưỡng vẫn có thể nhìn thấy vài đường nét.
Khoảng tầm mấy chục con chó Cyborg ghép tuyến thể của nhân loại chậm rãi bò đến gần, gầm gừ và lượn lờ bên mép.
Lục Thượng Cẩm nheo mắt, lấy từ sau lưng ra một khẩu súng ngắn đã được chỉnh sửa nạp đạn ghém, ngón tay bám vào khung cửa tủ dụng cụ rồi trèo lên, một tay cầm súng bóp cò, đạn ghém bay ra nổ tung khiến cho những cái nắp cấy chống đạn gắn tuyến thể nhân tạo sau cổ đám chó vỡ tan tành.
“Nghiên cứu nhiều năm như vậy mà chỉ tạo được mớ rác rưởi.” Hắn nhìn về camera lắp đặt trong đôi mắt chó một cách đầy giễu cợt.
Súng bắn đạn ghém đã cải tiến có thể bắn liên tiếp tám phát không cần đổi băng, Lục Thượng Cẩm không cần nhắm mục tiêu mà chỉ cần kéo cò về phía sau bằng tay phải, nó sẽ ngay lập tức kích hoạt năng lực phân hóa định vị theo dõi mà không trượt bất kỳ phát nào.
Cú giật mạnh mẽ làm nứt vết thương trên vai, Lục Thượng Cẩm cắn chặt hàm răng cố nhịn cơn đau, hắn không ham chiến thêm nữa mà dựa vào chiều cao tủ dụng cụ nhảy khỏi vòng vây, bắn vỡ máy khuyếch tán rồi đu lên trần nhà bằng thép lộn ra ngoài.
Đáp đất nâng cao họng súng, một tia sáng lạnh lẽo đột ngột bổ thẳng về phía hắn, Lục Thượng Cẩm nghiêng người lách qua, đối phương mặc đồ đặc công đeo mặt nạ đen, trên lưng thêu một bộ xương cốt màu xanh lá, ngón tay phải bọc lớp thép gai không gỉ, híp mắt căm thù hắn.
Alpha chuồn chuồn Úc, rất ít đặc vụ PBB thuộc loại hình tuyến thể là côn trùng, số hiệu 000008, cấp bậc M2.
Con chíp lôi từ thân tín của Lục Lẫm chứa danh sách những đặc vụ trong phân bộ PBB, Alpha chuồn chuồn Úc có tốc độ tấn công cực nhanh và rất khó dùng súng bắn trúng đặc vụ số hiệu 08 này.
Lục Thượng Cẩm lạnh nhạt nhìn thẳng mặt đối thủ, khẩu súng ngắn được chỉnh sửa lại bị hắn nhét về sau hông, hắn rút hai con dao găm ở hai bên đùi nắm chắc bên tay, máu tươi trên tay phải men theo lưỡi dao nhỏ xuống bàn chân.
Lục Thượng Cẩm có thể cảm nhận tin tức tố của Ngôn Dật đang ở rất gần đây, mùi vị vô cùng nhạt nhẽo, hơn nữa đang dần dần biến mất.
Chờ anh.
Cảnh báo trong phòng điều khiển chính lại vang lên, lặp đi lặp lại việc kẻ xâm lăng không thể bị trừ khử, hơn ba mươi màn hình quản lý đều biến thành hoa tuyết, cái duy nhất miễn cưỡng hoạt động được gần như khó có thể duy trì việc cố định hình ảnh gương mặt và đôi mắt sắc bén như chim ưng u ám của Lục Thượng Cẩm.
Hồ sơ ghi chép chỉ còn sót lại một tấm ảnh đặc vụ cuối cùng, Lục Lâm khẽ dựa người vào ghế điều khiển, đầu ngón tay gõ gõ tay vịn, từ trong không khí khẽ mường tượng ra một tác phẩm nghệ thuật kiêu ngạo khó thuần phục, tựa như đấu thú chờ đợi cánh cổng hạ xuống giữa đấu trường La Mã, đám quý tộc đang háo hức trông mong con mãnh thú mình nuôi dưỡng sẽ cắn xé và ăn thịt đối phương thế nào.
Chuông báo động bên ngoài phòng điều khiển hú lên thất thanh, sắc mặt Lục Lẫm thay đổi, ông ta với lấy khẩu súng trên bàn điều khiển, nép vào vách tường sờ soạng đi ra ngoài, dẫn thêm một nhóm người dò theo tiếng chuông qua xem xét tình huống. Ngoại trừ tiểu Cẩm, lẽ ra nơi đây không thể xuất hiện thêm ai khác.
Năm phút sau khi cửa thủy lực bị khóa, nó từ từ hé ra một khe hở.
Ngôn Dật ôm bé con chặt hơn, hơi lùi về sau vách cửa kính, cảnh giác nhìn chằm chằm cái khe đang từ từ tách mở.
Cố Vị lách người vào trong, phủi phủi bụm bặm rồi xuống bàn điều khiển, thành thạo nhập mã lệnh quyền hạn, tự quét vân tay của chính mình.
Ông chủ Cố? Ngôn Dật mở to mắt, lập tức tiến đến đập đập lên cửa kính: Ông chủ, thả tôi ra ngoài.
Đầu tiên Cố Vị ngưng lệnh sai phái các đặc vụ, sau đó tắt tất cả camera theo dõi và màn hình hiển thị đồng thời đổi thông tin Lục Thượng Cẩm trong thông báo truy nã đã bị giết. Cuối cùng anh ta kết nối với hệ thống điều khiển trụ sở Thái Bình Dương và tuyên bố cấm tiếp nhận thêm bất kỳ tín hiệu mới nào từ căn cứ phân bộ Hoài Ninh nữa.
Xong xuôi anh ta quay đầu liếc nhìn Ngôn Dật, cửa kính nhà giam được điều khiển bởi thiết bị từ xa trong tay Lục Lẫm, cố đấm ăn xôi để mở chỉ khiến chủ nhân nó biết, kế sách của con sư tử kia liền uổng phí.
Ngôn Dật hiểu ra ý định của Cố Vị, nhăn mi hỏi có phải tiểu Hạ đang ở ngoài tìm cách lôi kéo bọn chúng rời xa chỗ này đúng không.
Cố Vị dựa người vào ghế mặt đối mặt với cậu, hai tay khoát lên chỗ vịn, khuôn mặt tuấn từ thờ ơ đột nhiên trở nên nghiêm túc thật khiến người khác khó thích ứng.
Anh ta không tới để cứu người, chẳng qua là lợi dụng cơ hội này đoạt lại những thứ vốn thuộc về gia đình anh ta. Sư tử con tình nguyện cho nên anh ta càng không ngại ngần, nói lợi dụng thì quá khó nghe, ngoại trừ mượn năng lực của Lục Thượng Cẩm và Hạ Kính Thiên ra thì không còn gì khác, hai người kia là Alpha mạnh nhất mà anh ta có thể tìm thấy.
“Tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, giờ mắc việc rồi nên tôi đi trước.” Tới gần cửa, Cố Vị nhìn Ngôn Dật xuyên qua lớp kính trong suốt, “Có câu này tôi sớm muốn nói, tự phá hủy tuyến thể bản thân là việc làm ngu xuẩn nhất, tôi không muốn thông cảm cho cậu chút nào, nó chỉ khiến cậu càng thua thiệt nhiều hơn mà thôi.”
Sống dưới cánh chim của người khác thì vui sướng lắm sao?
Đừng nói nữa. Ngôn Dật dùng sức đập mạnh lên tấm kính, cắn răng nhìn anh ta chằm chằm, muốn phản bác nhưng không nói nên lời. Cậu hối hận rồi, không cần ai đâm thêm một dao vào lòng.
Cố Vị sải bước tiến đến cánh cửa chuẩn bị rời đi, chân vừa giơ lên lập tức sững lại, một mùi tanh khó hiểu tràn vào, anh ta cẩn thận lùi về sau, giống như có con quái vật khổng lồ nào đó đang đứng chắn trước mặt, nhưng không nhìn thấy nó ở đâu.
Ngôn Dật dò xét nhìn anh ta, bản năng mách bảo cậu ôm bé con lùi về xa nhất, tựa lên bức tường kính, nhấc tai thỏ của bé con phủ kín đôi mắt, trái tim cậu nghẹn ngào, hô hấp chậm dần.
Ngay trong khoảnh khắc chần chừ kia, cửa thủy lực phòng điều khiển từ từ mở ra, Lục Lẫm mang theo một đội bảo an xông vô, nòng súng chỉa thẳng Cố Vị và bóp cò không chút do dự.
Cố Vị né tránh đường đạn lăn tới bàn điều khiển, đạn bắn lung tung hỗn loạn lên tấm thép che chắn thành mấy cái lỗ sâu hoắm, đúng lúc này, con quái vật to lớn đột ngột hiện thân.
Một con rồng komodo cao 6 mét đã ẩn nấp từ lâu trong góc bất chợt gào rú, khiến cho toàn bộ căn phòng đều rung chuyển.
Chiếc đuôi cơ bắp và mạnh mẽ của nó quét ngang căn phòng, vô tình đập vỡ nhà giam bằng kính mà Ngôn Dật bị nhốt, tiếng súng nổ loạn xạ đã chọc giận con thằn lằn, nó thậm chí không còn phân rõ địch hay thù, cắn chết nhóm bảo an phía sau Lục Lẫm. Toàn bộ phòng điều khiển ngay lập tức tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
Ngôn Dật ôm bé con ngồi co cụm người, ngẩn ngơ nhìn con thằn lằn với cái đầu bự nọ, sau gáy nó có gắn một tấm chắn nuôi dưỡng tuyến thể, năng lực ẩn thân của nó là từ tuyết thể người, Ngôn Dật chỉ nghĩ được loại tuyến hình rồng komodo A3 duy nhất mang tên Diệp Vãn.
Ánh mắt u mê của Lục Lẫm khi nhìn con thằn lằn kia khiến Ngôn Dật cực kỳ ghê rợn, cậu ôm bé con nhảy khỏi nhà tù thủy tinh, hai chân thiếu sức khẽ loạng choạng, hoảng sợ ngồi trên đất lùi về sau.
“Sợ cái gì chứ?” Tôn nghiêm của Lục Lẫm bị ánh mắt sợ hãi của Ngôn Dật xúc phạm, ông ta lấy một ống tiêm xilanh đi đến đè cậu xuống sàn, cắn mở niêm phong rồi chích thẳng huyết thanh dẫn dắt phân hóa Alpha vào trong tuyến thể của Ngôn Dật.
Ngôn Dật đau đớn co giật toàn thân, yếu ớt đến mức không thể giãy dụa, điều duy nhất có thể làm là cố gắng bảo vệ chặt chẽ bé con trong ngực.
Trọng lượng đè lên người cậu bỗng nhiên bị rút đi, một luồng tin tức tố thủy tiên ào ạt bao phủ khắp toàn thân.
Ngôn Dật run run mở mắt, nhìn thấy quai hàm góc cạnh lạnh nhạt của Alpha, giây phút hắn rũ mắt nhìn cậu, trong đó ẩn chứa biết bao dịu dàng vô hạn.
Lục Thượng Cẩm ôm cậu vùi tiến vào lòng hắn, cả người hắn đầy rẫy những vết thương rỉ máu nhưng nhìn qua chẳng có chút hề hấn gì, hắn nhẹ hôn lên mi tâm của Ngôn Dật, che chở cho cậu phía sau lưng.
Con thằn lằn cắn trúng bả vai hắn, điên cuồng cào xé da thịt Lục Thượng Cẩm.
Ngôn Dật sững người nhìn hắn không nhúc nhích, lần đầu tiên cậu trông thấy Alpha của mình lộ ra vẻ mặt đau đớn khó nhịn, gân xanh nổi đầy cẩn cổ đỏ bừng, lông mày cau chặt và ngũ quan trở nên vặn vẹo trên gương mặt vốn dĩ rất điển trai ấy, khiến người đang chung một nhịp thở với hắn cũng đau đớn không thôi, cùng hắn chịu cảm giác tim bị băm vằm thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
Lục Thượng Cẩm chợt nhận thấy chiếc nhẫn kết hôn của họ nằm yên tĩnh trên ngón tay Omega, ánh mắt ảm đạm bỗng nhiên bừng lên ánh sáng rạng rỡ.
Máu chảy đầm đìa từ vai Alpha rơi xuống đất, hắn vây lấy hai cục cưng của mình khảm sâu trong lồng ngực rồi cong lưng đón nhận đau đớn, hai thứ cứng ngắc từ từ nhô khỏi vai lưng, thứ vừa nhỏm lên bị con thằn lằn gặm ngấu nghiến, Lục Thượng Cẩm thấp giọng gào to rồi ép buộc cơ thể căng cứng chịu đựng
Một mảnh bông tuyết mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt ngơ ngác của Ngôn Dật, cậu bàng hoàng nhặt nó lên, phát hiện đây là một chiếc lông
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!