Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 123: Minh chủ và Ma giáo giáo chủ cõng toàn võ lâm tới rồi (15)
“Nơi này nguy hiểm.” Thanh Dương chưởng môn vừa nói vừa an ủi Minh chủ: “Chúng ta đi xuống xem trước, sau khi điều tra xong sẽ bẩm báo lại, Minh chủ không cần đi xuống.”
“Ừ, ta ở trên này thủ cho Thanh Dương chưởng môn.” Mạc Chi Dương gật đầu, y cũng không định đi xuống, nếu không giày sẽ lại bị ướt, rất khó chịu.
Tần Hoằng đây là không muốn từ bỏ cơ hội này, chủ động đề xuất: “Ta đi xuống cùng Thanh Dương chưởng môn, ta quen thuộc phía dưới, dẫn đường cũng tốt hơn.”
Thanh Dương chưởng môn đồng ý: “Được.”
Tần Hoằng gật đầu, mang theo vài người cùng nhau đi xuống, bước xuống bậc thang đầu tiên, ập vào mặt hơi ẩm ướt mới nhớ tới: “Đúng rồi, phía dưới ẩm ướt nhiều nước, các vị cẩn thận một chút.”
Nói vậy mới cảm thấy có gì đó không ổn, liếc nhìn đôi giày của Minh chủ, nhưng khi nhìn thấy đôi giày sạch sẽ mới mẻ, đột nhiên cảm thấy không đúng.
“Sao vậy?” Thanh Dương chưởng môn nhìn gã đứng ở tại chỗ thì có chút kỳ quái, chẳng lẽ trong đó có thứ gì? Lập tức cảnh giác lên.
Tần Hoằng tỉnh táo lại, vội vàng lắc đầu: “Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện khác, ta dẫn chư vị xuống.”
Nhìn bọn họ đi xuống, Mạc Chi Dương thở phào nhẹ nhõm, hi vọng Giang Hạ Niên đã rời đi.
Không bao lâu bọn họ mới đi lên, nhưng khi đi lên, sắc mặt của mấy người đều đỏ bừng, rõ ràng là không bình thường, xem ra thuốc dưới đó cũng ảnh hưởng đến bọn họ.
“Mùi thuốc ngầm này làm cho người ta cảm thấy tâm tình phấn chấn, cũng không biết tại sao.” Chiêu Càn che cái mũi lại, thân thể trở nên ấm áp, chuyện này thật không ổn.
Thanh Dương chưởng môn vuốt râu, nhớ tới cổ thi thể lúc trước: “Ta đoán những thứ thuốc này có liên quan đến hắc y nhân lúc trước.”
Còn nhớ lúc trước có đệ tử nói qua, những tên đó đã chết một canh giờ rưỡi nhưng máu vẫn còn ấm, vừa rồi bọn họ đi xuống, một lúc sau liền cảm thấy nội lực tụ lại, khí huyết khô nóng.
“Đây thật sự là nơi huấn luyện hắc y nhân của Kiệt Giáo?” Chiêu Càn có chút khó hiểu, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Quả nhiên, Thanh Dương chưởng môn lúc này cũng không có hành động theo cảm tình, phản bác lại: “Mới vừa rồi thời điểm chúng ta tới, có thể thấy được người của Kiệt Giáo cũng vừa chạy tới.
Ta nghe nói chủ nhân của biệt viện Thu Thủy này mới chuyển đi cách đây hai ngày, hắc ta là một thương gia tên là Đổng Thương, rất có tiền tài quyền thế, lai lịch không đơn giản, Đổng Thương kia cũng không liên quan gì đến Kiệt Giáo.”
Có thể nói ra được những lời như vậy, Mạc Chi Dương rất ngạc nhiên, bởi vì lúc trước mặc kệ xảy ra chuyện gì, Thanh Dương chưởng môn một tiếng cũng không hỏi, mà trực tiếp đổ xô chậu phân lên đầu Kiệt Giáo.
Lần này vậy mà có mang theo đầu óc, thật thần kỳ.
Mạc Chi Dương gật đầu phụ hoạ, rất tán thành với những lời này: “Ta cũng cảm thấy Thanh Dương chưởng môn nói đúng.”
“Thời điểm Mạc chưởng môn khiêu chiến với giáo chủ Kiệt Giáo, hắn đã nói cái gì?” Tần Hoằng thấy rất kỳ quái, giày sạch này của y từ đâu ra, còn có lúc giao đấu đã xảy ra chuyện gì.
Câu hỏi của gã khiến Mạc Chi Dương cảnh giác trong giây lát, lắc đầu nói: “Không nói gì, chỉ đánh nhau thôi, chẳng qua ta có hỏi hắn tại sao dám kiêu ngạo như vậy, đến Xương Bình này, lúc hắn đón đỡ đã đáp một câu: Ta tới biệt viện Thu Thủy là để tìm người báo thù, có quan hệ gì với các ngươi.”
Tần Hoằng hiển nhiên không tin, lại hỏi: “Thật sự là như vậy? Vậy hắn tới tìm cái gì báo thù?”
“Đó là chuyện riêng tư của hắn, ta không biết.” Gã hỏi rất kỳ lạ, Mạc Chi Dương cảm thấy có lẽ gã đã nghi ngờ mối quan hệ của mình và Giang Hạ Niên.
Thấy Tần Hoằng còn muốn hỏi, Thanh Dương chưởng môn liền mở miệng cắt ngang: “Ừm, chúng ta cần phải gọi người canh giữ ở trong sân biệt viện Thu Thủy này, sau đó đi tra xem Đổng Thương này rốt cuộc là người phương nào và có quan hệ với ai.”
“Đổng Thương?” Chiêu Càn mặc niệm cái tên này, luôn cảm thấy quen thuộc: “Một người bạn tốt của ta dường như có quen biết với hắn ta, từng nhiều lần đề cập trước mặt ta về việc bọn họ cùng nhau uống rượu, không bằng ta đi hỏi một chút?”
“Vậy cũng được, Đổng Thương này ở trên giang hồ cũng vô danh bừa bãi, làm sao có thể sống ở nơi này? Chẳng lẽ thật sự là ám cọc của Kiệt Giáo?” Thanh Dương chưởng môn nghi hoặc.
Nghe được câu này, Mạc Chi Dương cảm thấy liền biết ba câu vẫn không xoay chuyển được một góc, muốn hỏi Thanh Dương chưởng môn xem tại sao lại hận người Kiệt Giáo như vậy?
Chiêu Càn người này, phương thức giao hảo nhiều, trên giang hồ quen biết không ít bằng hữu, tra một người quả thực là dễ như trở bàn tay: “Vậy việc này giao cho ta.”
Sắp xếp người đến biệt viện Thu Thủy trông coi, Chiêu Càn trước đi thám thính tin tức có liên quan đến Đổng Thương, Mạc Chi Dương và Thanh Dương chưởng môn cũng không rời đi, mà ở lại một tửu lâu tốt hơn trong thành.
Một dãy phòng khách trên lầu hai đều bị bao hết, Mạc Chi Dương liền ở ngay đối diện với Thanh Dương chưởng môn, sau khi màn đêm buông xuống, mặc xiêm y vào, cầm giá cắm nến đi ra ngoài, gõ cửa phòng Thanh Dương chưởng môn.
Sau khi hai người mật đàm nửa canh giờ, Mạc Chi Dương mới trở về phòng mình.
Mà Tần Hoằng ở đằng xa đã đợi cả đêm, mới vừa rồi không biết y bưng ngọn nến đi đâu, đợi hồi lâu, cuối cùng gian phòng cũng sáng lên, cả người lập tức lên tinh thần.
Liền nằm trên mái nhà xa xa mai phục, sáng sớm Tần Hoằng đã cảm thấy kỳ lạ, nhớ tới lúc bọn họ cùng nhau đi ra, giày đều bị ướt, nhưng vì sao khi gã đi ra ngoài một chuyến lúc trở về giày liền khô ráo.
Nếu nói là dùng nội lực hong khô, cũng có thể tin, nhưng đôi giày kia nhìn góc cạnh sạch sẽ, thoạt nhìn như mới, làm sao có thể thay giày mới trong thời gian ngắn như vậy.
Vì vậy, Tần Hoằng suy đoán, chắc là có người tặng giày cho y, nhưng người này không đoán ra được là ai, gã cũng đoán được có thể là giáo chủ Kiệt Giáo, nhưng thật sự không dám đưa ra kết luận gì, nên lúc này mới đến đây giám thị.
Lúc này Tần Hoằng thật sự hy vọng thực sự là giáo chủ Kiệt Giáo, thông đồng với Ma giáo, như vậy nhất định có thể vặn ngã Mạc Chi Dương.
Trăng đã lên đầu cành liễu, nguyệt hoa lưu loát nở rộ, có lẽ là thời gian quá dài nên ánh trăng lạnh như nước.
Đến đêm khuya, người gõ mõ đánh canh giờ đi ngang qua, tiếng ván tre yếu ớt len lỏi khắp các ngõ ngách: Nhắc nhở mọi người trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.
Canh một qua đi, Tần Hoằng trơ mắt nhìn nam tử một thân bạch y lẻn vào phòng Mạc Chi Dương, sau đó bên trong được thắp lên một ngọn nến, phản chiếu bóng dáng của hai người.
“Quả nhiên.” Tần Hoằng vui vẻ từ mặt đất lầu các đứng lên, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng gạch ngói, vội vàng nhìn lại, nhưng cái gì cũng không có.
“Meo~ meo meo ~~”
Hai tiếng mèo kêu, lại khiến Tần Hoằng bình tĩnh lại: “Hóa ra là mèo.” Nơi này cũng không nên ở lâu, nhanh chóng nhảy khỏi nóc nhà, vội vàng trở về.
“Sao giờ mới tới, ta đói quá.” Mạc Chi Dương bĩu môi, ngồi xếp bằng ở trên giường, y nghe nói hắn muốn đem bánh ngọt ăn ngon tới, nên bữa tối chỉ ăn có ba bát.
Đêm nay Giang Hạ Niên mặc một thân bạch y, đầu tóc dài cũng được cố định bằng một cây trâm ngọc, cởi màu đỏ tươi ra, màu trắng cũng tuấn mỹ như thế.
Cầm hộp thức ăn trong tay, bước đến bên giường, Giang Hạ Niên cúi người nhéo nhẹ mũi y: “Là do đầu bếp nổi tiếng đặc biệt làm, sau khi làm xong ta liền lập tức đem đến cho ngươi.”
“Ta biết sư huynh yêu ta nhất.” Mạc Chi Dương ôm chặt eo hắn, cọ cọ: “Mấy ngày nữa, sư huynh liền có thể luôn ở bên cạnh bồi ta.”
“Tuy rằng đây là một kế hoạch mạo hiểm, nhưng nếu có thể ở bên cạnh ngươi, cũng đáng giá liều mạng.” Giang Hạ Niên xoa xoa tóc y, hắn đã làm Võ Nguyên Minh Chủ hai đời, đối với mọi chuyện trong chính đạo, hạ bút thành văn cũng được.
Mạc Chi Dương cũng biết tên này đã làm Võ Lâm Minh Chủ một đời, kêu hắn giả làm đại hiệp, rất đơn giản.
Nghĩ đến đây, liền buông tay hắn ra, đi bới bánh ngọt ra, mở nắp ra mới nhìn thấy bên trong tràn đầy thức ăn nguội, bánh rán đường và khoai tây chiên giòn đầy ắp: “Quả nhiên là món ta thích ăn.”
“Sư huynh thật không biết ngươi không thích ăn cái gì.” Giang Hạ Niên nếm thử hương vị, y nhìn thấy bánh ngọt còn vui vẻ hơn nhìn thấy mình, bất quá cũng chỉ là đứa nhỏ tính tình bình thường.
Đây là sự thật, chỉ cần ăn ngon thì y đều thích, đặc biệt là đồ chua cay nóng hổi, Mạc Chi Dương trong miệng nhét đầy bánh rán đường, trừng mắt nhìn hắn một cái: “Yêu nhất vẫn là sư huynh.”
Bị những lời này dỗ đến vui vẻ, Giang Hạ Niên cũng lười so đo, ngồi xuống đút cho y ăn: “Chẳng qua có một chuyện ta muốn tranh luận, ta vốn dĩ không tới muộn, nhưng khi ta đi tới đây đã thấy một người nào đó đang nhìn trộm ngươi, lại phát hiện ra đó là Tần Hoằng, ngươi có biết gã là ai không?”
“Biết a, đó là người đã cùng ta đi xuống dưới, ta nhớ rõ.” Miệng Mạc Chi Dương ăn đến phồng lên, vừa nói mảnh vụn liền phun ra ngoài.
Nhìn thấy những mảnh vụn trên giường, cảm thấy thật đáng tiếc, liền lấy đầu ngón tay của mình chấm lên ăn luôn.
“Được được.” Giang Hạ Niên nhìn buồn cười, nắm lấy tay y cười nói: “Đừng nhặt, đến lúc đó ngươi có thể ăn bao nhiêu liền làm bấy nhiêu, nhưng xem ra gã đã phát hiện ra ta.”
Tần Hoằng người này, cùng mình xem như là kẻ thù lâu năm, hai đời giao đấu, có thể coi là ngang tài ngang sức, gã rất cẩn thận cũng thật tàn nhẫn.
“Ta biết a.” Mạc Chi Dương nuốt bánh ngọt hạt phỉ trong tay xuống, lại cầm lấy một cái bánh rán đường: “Gã đột nhiên hỏi ta, khi ta cùng ngươi đánh nhau, lúc đó ngươi đã nói cái gì, ta luôn cảm giác gã hình như đã biết cái gì.”
Giang Hạ Niên vươn tay đem người ôm vào trong lòng, để y dựa vào mình mà ăn: “Ta đoán chừng gã nhất định sẽ nói việc này với Thanh Dương chưởng môn, nếu là như vậy, chúng ta sẽ bị động.”
Dựa theo kinh nghiệm của cả hai đời, Tần Hoằng này vì ngồi lên bảo toạ Võ Lâm Minh Chủ mà không từ thủ đoạn, nếu để gã phát hiện gì đó, vậy nhất định sẽ xuống tay với Dương Dương.
“Ta biết.” Mạc Chi Dương hai mắt sáng lên, làm cho mình nhìn giống như đang tranh công, một bộ dáng trẻ con: “Cho nên, buổi sáng ta đi tìm Thanh Dương chưởng môn, nói cho ông ta biết một nửa kế hoạch của ngươi.”
Nói xong, Mạc Chi Dương đặt chiếc bánh rán đường trong tay xuống, quàng tay qua ôm cổ hắn làm nũng: “Sư huynh sư huynh, ta có phải rất thông minh không? Ngươi mau khen ta đi ~“
Dùng làm nũng để chuyển dời sự chú ý của hắn, không còn lo lắng về việc tại sao mình lại suy nghĩ chu đáo như vậy.
Nghe y muốn được khích lệ, Giang Hạ Niên nâng cằm y lên hôn một cái, quấn lấy y một lúc mới buông ra: “Khen ngợi ngươi, Dương Dương là thông minh nhất.”
Mạc Chi Dương cũng chỉ sợ hắn suy nghĩ quá sâu, nhận ra mình không đúng, cho nên lúc này mới cố ý làm nũng, còn phải duy trì tính cách ngốc nghếch ngọt ngào.
Nếu Dương Dương nói ra lời này, Giang Hạ Niên cũng yên tâm, bây giờ nếu Tần Hoằng nói ra, ngược lại sẽ rơi vào giám thị, bị quy tội rắp tâm bất lương.
Thủ đoạn này, Dương Dương nhưng thật ra vô tình cắm liễu liễu lại xanh*, nghĩ đến ngày mai có thể cùng y ở bên nhau, Giang Hạ Niên vô cùng vui mừng, đưa tay ôm eo y, dặn dò nói: “Dương Dương, nếu là ngày mai ngươi nói không được, vậy bên kia giao cho ta, đừng lo lắng.”
Bản dịch chỉ đăng tại [email protected]@d và WordPress chính chủ Huyết Vũ @TDiHn99. Xin đừng đọc ở những nơi ăn cắp!
(*) Nguyên câu:
Có lòng trồng hoa hoa chẳng nở
Vô tình cắm liễu liễu lại xanh
Chắc y là không cố ý theo đuổi thì có, bỏ tâm cố gắng lại chẳng thành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!