Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh - Chương 18: Không được rời đi dù chỉ là một bước.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh


Chương 18: Không được rời đi dù chỉ là một bước.


Edit, beta: Cá Cháp

Trái tim Ôn Dư nhảy dựng lên.

Lời này của anh có ý gì?

Anh đã nhận ra? nhận ra cái gì rồi?

Tuy rằng trong lòng có chút không chắc, nhưng nói chung là trong khoảng thời gian này cô đã đối mặt với rất nhiều trận Tu La*, Ôn Dư sớm đã luyện được kỹ năng mặt không biến sắc như núi Thái Sơn, bình tĩnh nói:

*trận Tu La (修罗场): là cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, hoặc là người đang chiến đấu trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn.

“Khôn vặt gì? Em nghe không hiểu.”

“Nghe không hiểu?”

Tưởng Vũ Hách liếc nhìn cùi chỏ của Ôn Dư, đúng là chỗ đó có một vết bầm tím mờ, có lẽ do hồi nãy va chạm đụng trúng.

Anh hất cánh tay của cô ra.

“Đầu tiên quấn lấy Lệ Bạch hỏi chuyện của tiểu thư Triệu, sau đó lén đi theo tới nhà hàng, còn cố ý phát sinh xung đột với người khác khiến tôi chú ý. Không lẽ em nói tất cả đều là trùng hợp?”

Ôn Dư kinh ngạc.

Quả thật là người trong giới giải trí, quả thật là người không bị Lê Mạn hạ thuốc, quả thật là người chơi tìm điểm khác nhau của Thanh Minh Thượng Hà Đồ…

Những chuyện này đều bị anh nhìn ra hết?!

Một chiêu này đánh cho Ôn Dư trở tay không kịp.

May là cô tự tin và thông minh, lúc này cô cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể trầm mặc giả ngu, trong đầu nhanh chóng nghĩ biện pháp ứng phó.

Nhưng hình như Tưởng Vũ Hách không kiên nhẫn, nâng cao thanh âm: “Nói.”

Ôn Dư cúi đầu cắn môi, tất cả tế bào não đều vận chuyển giải quyết vấn đề này.

Cô biết mình không có đường lui, người đàn ông này quá thông minh, những mánh khoé bình thường không thể lừa được anh.

Lúc này chỉ có thừa nhận, tìm một lý do thích đáng và hợp lý thừa nhận tất cả.

Nhắm mắt lại, liều mạng ——

“Đúng, em thừa nhận!” Ôn Dư ủy khuất nói: “Hôm qua nghe thấy anh nói muốn đi hẹn gặp một cô gái, em có hơi không vui.”

“…”

Tưởng Vũ Hách rõ ràng giật mình, chốc lát, bình tĩnh nói với tài xế và thư ký trước mặt: “Hai người đi ra ngoài trước.”

Hai người không liên quan xuống xe, Tưởng Vũ Hách tiếp tục hỏi Ôn Dư: “Em không vui cái gì?”

Ôn Dư đã nhập vào vai diễn:

“Em sợ anh có bạn gái sẽ không cần em nữa, lại đưa em về viện điều dưỡng…”

“Lúc em mới tới nhà, anh không thích em lắm, cũng không thật sự muốn nhận em. Hiện tại khó khăn lắm anh mới tiếp nhận em, đột nhiên anh lại có một người bạn gái. Em cảm thấy sau này anh chỉ chơi với cô ấy, thích cô ấy.”

“Mà em, chỉ dần dần bị anh vứt bỏ, bị quên mất.”

Nói tới đây thanh âm của Ôn Dư càng ngày càng thấp.

Trong cơn hoảng hốt, suy nghĩ và hồi ức dường như lung tung, chồng chéo lên nhau.

—— Bị vứt bỏ, bị quên mất.

Năm 6 tuổi ấy, Ôn Dư nhìn mẹ và anh trai rời đi, cô đuổi theo phía sau xe thật lâu cũng không làm bọn họ dừng lại.

Nhiều năm như vậy, cô mất đi tình thương của mẹ, cũng mất đi tình thương của anh trai.

Quả thật cô đã bị họ vứt bỏ, quên mất.

Có thể là nói đến chỗ xúc động, bỗng nhiên Ôn Dư có chút khổ sở, hốc mắt thật sự đỏ.

Tưởng Vũ Hách: “…”

Mọe, mới chạm vào sao đã khóc.

Anh sợ.

“Được rồi được rồi.” Anh qua loa kết thúc đề tài này, “Tôi không thể hỏi em vấn đề này sao, hở một chút là khóc.”

Ôn Dư rũ đầu, lại lắc đầu.

Lần này không phải diễn, là thật.

Thấy Ôn Dư không nói lời nào, bộ dáng đáng thương vô cùng, Tưởng Vũ Hách có chút bất đắc dĩ, mắng câu thô tục chỉ mình mới nghe được, rút tờ khăn giấy đưa qua:

“Có đi Vọng Giang Kiều không?”

Ôn Dư lập tức ngẩng đầu: “Đi.”

“…”

Đời này Tưởng Vũ Hách chưa bao giờ cạn lời như vậy.

Kêu tài xế và thư ký trở lại, lái xe tới nơi tổ tông bên cạnh muốn đi.

Mà Ôn Dư rốt cuộc cũng mím môi, nở nụ cười từ tận đáy lòng.

Nói thật, ngày ngày ở chung với nhau, người anh trai giả này đôi khi hơi xấu tính, nhưng đối xử với mình cũng không tệ lắm.

Giống như vừa rồi, rõ ràng anh nhìn ra chút khôn vặt của cô nhưng vẫn phối hợp diễn xong. Điều đó đủ để chứng minh giữa cô và Triệu Văn Tĩnh, bản thân anh vẫn thiên vị cô.

Nghĩ đến đây, Ôn Dư cười tủm tỉm nhìn về phía Tưởng Vũ Hách, đội cho anh cái mũ thật cao: “Anh trai tốt nhất thế giới.”

Tưởng Vũ Hách: “…”

Lúc Tưởng Vũ Hách và Ôn Dư tới Vọng Giang Kiều, Lệ Bạch cũng từ khách sạn chạy tới.

Trước tiên ba người tìm nhà hàng ăn cơm gần đó, sau đấy mới cùng nhau đi Vọng Giang Kiều.

Trước kia Ôn Dư chỉ cảm thấy người ở đây vừa nhiều vừa loạn, không thích hợp cho thiên kim tiểu thư như cô tới chơi. Nhưng ngày hôm qua vội vàng đi dạo một vòng mới phát hiện rất vui.

Sau khi đi Bắc Kinh không biết bao giờ mới trở về đây được, vậy cứ dứt khoát nhân lúc chưa đi, cô phải tới đây chơi thật vui một chút.

Trong chợ rất đông đúc, Ôn Dư đi phía trước. Tưởng Vũ Hách và Lệ Bạch theo sau.

Ôn Dư rất hứng thú, nhìn chỗ này một chút, nhìn chỗ kia một chút. Vẻ mới lạ trên mặt ngăn không được nhảy nhót cả lên.

Tưởng Vũ Hách nói chỉ cho cô một tiếng, bất tri bất giác, hai tiếng đã trôi qua rồi.

Ngay cả Lệ Bạch cũng nhịn không được nói: “Rất ít khi thấy ông chủ kiên nhẫn như vậy.”

Tưởng Vũ Hách lại cười nhạt một tiếng, “Một ngày cô chưa khôi phục ký ức, một ngày lão Hà đều áy náy tự trách, tôi giúp ông ấy làm việc tốt thôi.”

Tuy nói như vậy, nhưng đi theo bên cạnh Tưởng Vũ Hách nhiều năm, Lệ Bạch quá hiểu rõ anh.

Lệ Bạch nhìn thấu nhưng không nói, lại hỏi, “Ông chủ gặp tiểu thư Triệu chưa? Thế nào? Có phải vị tiểu thư anh đang tìm không?”

Tưởng Vũ Hách: “Không biết.”

Lệ Bạch: “Không biết?”

“Có lẽ là, có lẽ không phải.” Tưởng Vũ Hách vừa đi vừa nhìn Ôn Dư phía trước chơi đến vui vẻ. Một lát sau, nhàn nhạt nói: “Nhưng cũng không quan trọng.”

Lệ Bạch nghe cái hiểu cái không, ánh mắt nhìn theo anh, cuối cùng hiểu ra nguyên nhân【 không quan trọng 】 .

Lệ Bạch biết rõ, có một chút sự tình, có một ít cảm giác đang chậm rãi thay đổi trong thế giới của ông chủ, mà anh ấy ——

Có lẽ còn chưa biết.

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên Ôn Dư quay đầu lại, “Anh trai, nhanh đến xem chỗ này!”

Cô vẫy vẫy tay, vẻ mặt nhìn qua rất hưng phấn.

Tưởng Vũ Hách chậm rãi đi qua: “Nhìn cái gì.”

Ôn Dư chỉ vào một quầy hàng tượng đất nhỏ cách đó không xa, “Hôm qua em mua tượng đất hình anh trai em gái ở chỗ này.”

Lúc này trên quầy hàng cũng để một cặp tượng đất giống hệt, Ôn Dư hừ một tiếng, “Ông ấy còn nói với em đó là phiên bản giới hạn, em liền biết ông ấy gạt em.”

Vừa mới dứt lời, một đôi tình nhân đi tới trước quầy cầm lấy cặp tượng đất kia, thanh âm to lớn vang dội của ông chủ lập tức truyền tới:

“Hai người thật tinh mắt, đây là Kim Đồng Ngọc Nữ phiên bản giới hạn! Tài tử giai nhân! Trời sinh một đôi! Bách niên hảo hợp! Nếu hai người mua, đời này đánh chết cũng không chia tay!”

Ôn Dư: “…”

Ôn Dư: “???”

Xấu hổ ba giây, Ôn Dư co quắp xoay người, hoảng loạn xua tay với Tưởng Vũ Hách:

“Không phải như vậy, lúc em mua ông ấy thật sự nói là anh em tình nghĩa sâu nặng, không tin anh hỏi Lệ Bạch đi.”

Lần đầu tiên Tưởng Vũ Hách thấy dáng vẻ Ôn Dư lắp bắp như vậy, không hiểu sao lại nở nụ cười.

Anh không nói chuyện, trực tiếp lướt qua quầy hàng đi ra ngoài, Lệ Bạch theo sau càng cười đến sâu xa.

Ôn Dư: “…”

Nghe tôi giải thích đi?

Này!

Hai người cười cái quần què!

Chạng vạng ngày thứ ba, Ôn Dư theo Tưởng Vũ Hách bước lên máy bay về Bắc Kinh.

Tuy chuyến đi Giang Thành lần này khắp nơi đều là trận Tu La, may là Ôn Dư đều ứng phó được. Lúc lên máy bay, bỗng nhiên Ôn Dư nhận được tin nhắn WeChat từ Vưu Hân ——

【 Hôm nay tớ có chuyện vui nhất định phải kể cho cậu, nghe nói ban nhạc Versailles cao cấp Triệu Văn Tĩnh khoe trên vòng bạn bè đột nhiên hủy bỏ hiệp ước, tất cả đều không tới. Tớ nghe nói hồi nãy ở hiện trường bữa tiệc cô ta tức giận đến tái sắc, ha ha ha ha ha! 】

Ôn Dư nhớ rõ khi cô đang trị liệu thôi miên ở nhà đoàn trưởng Lưu, Tưởng Vũ Hách nói với ông ấy hẹn gặp lại ở Giang Thành.

Ban nhạc Triệu Văn Tĩnh mời hẳn là do đoàn trưởng Lưu quản lý, đến nỗi đột nhiên không biểu diễn nữa…

Ôn Dư nhìn trộm Tưởng Vũ Hách.

Có phải là anh làm không? Bởi vì Triệu Văn Tĩnh đẩy cô, anh chống lưng trút giận giúp cô?

Tuy rằng có khả năng này, nhưng Ôn Dư ngượng ngùng tự mình đa tình, biết đâu do ban nhạc người ta có việc không tới được.

Nhưng mặc kệ thế nào, bom ẩn hình Triệu Văn Tĩnh này xem như giải quyết hoàn toàn.

Ôn Dư không lo lắng cô ta sẽ còn sự uy hiếp với mình. Bởi vì khoảng thời gian này ở cùng với Tưởng Vũ Hách, Ôn Dư đã biết rõ một điều. Trong thế giới của người đàn ông này, người từng bị anh chối bỏ, sẽ không có cơ hội thứ hai.

Lê Mạn là vậy, Triệu Văn Tĩnh cũng sẽ vậy.

Hành trình trở về rất thuận lợi. 8 giờ tối, Ôn Dư và Tưởng Vũ Hách về tới nhà ở Bắc Kinh.

Dì Mười Hai vẫn nghênh đón bằng tư thế quân đội như cũ, lúc trước dì chỉ chuẩn bị một phần trà protein hạnh nhân, bây giờ cũng lặng lẽ biến thành hai phần.

Sau khi Lệ Bạch đưa Tưởng Vũ Hách về nhà an toàn, nhân lúc Ôn Dư về phòng, anh mới lấy ra một cái hộp nhỏ vẫn luôn đặt trên người mình.

“Ông chủ, vòng cổ này, bây giờ anh muốn xử lý thế nào?”

Tưởng Vũ Hách liếc qua.

Lúc ấy nghe đoàn trưởng Lưu nói Triệu Văn Tĩnh muốn tổ chức sinh nhật. Trước tiên Tưởng Vũ Hách cho người chuẩn bị phần lễ vật này, nghĩ đến sau khi gặp mặt, nếu anh xác định người phụ nữ đêm đó là cô. Vậy lễ vật đó coi như quà cảm ơn cũng được, quà gặp mặt cũng ổn, liền đưa cái này cho cô.

Nhưng cuối cùng mọi chuyện khác xa so với anh tưởng tượng.

Tưởng Vũ Hách nhận vòng cổ: “Đưa tôi đi.”

Sau khi Ôn Dư trở lại Bắc Kinh nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày, cô quyết tâm chuẩn bị trả thù Thẩm Minh Gia.

Lần trở về này cô gặp được Ôn Dịch An và cảm khái rất nhiều. Ngoại trừ cô cảm thấy thói đời luôn thay đổi, từ Triệu Văn Tĩnh tới những bạn bè trước kia, cũng thấy được họ đều không chịu nổi thử thách tình người ấm lạnh.

Thức tỉnh Ôn gia, chỉ có thể dựa vào chính Ôn Dư.

Vậy nên mặc dù muốn trả thù Thẩm Minh Gia, Ôn Dư cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trên người tra nam này.

Cô định mục tiêu cho bản thân, nhiều nhất hai tháng.

Kết thúc, cô cũng phải đi đảm nhận trách nhiệm thuộc về gia đình mình.

Ôn Dư tra trên mạng, hiện tại nhân khí Thẩm Minh Gia rất mạnh. Anh ta vừa mới tham gia một gameshow, dựng lên hình tượng anh trai ngốc nghếch, nhìn thấy con gái sẽ đỏ mặt.

Hình tượng này khiến cho Ôn Dư buồn nôn.

Nếu muốn xóa bỏ ý nghĩ Á Thịnh ký hợp đồng với Thẩm Minh Gia, nhất định trước khi bọn họ ký hợp đồng, cô phải làm cho Thẩm Minh Gia tuôn ra một chút chuyện mở rộng tầm mắt công chúng, như vậy tư bản mới có thể suy xét lại giá trị thị trường của anh ta.

Nhưng Ôn Dư là người ngoài giới, trước đây cũng không có sở thích theo đuổi ngôi sao. Cô hoàn toàn không biết gì về tin tức, tình hình giới giải trí. Vậy nên làm sao để bắt lấy điểm yếu của Thẩm Minh Gia, cô phải suy xét vài ngày.

Người đầu tiên cô nghĩ đến là Tưởng Vũ Hách.

Anh là đại boss tư bản hùng hậu nhất giới giải trí. Hiện tại Ôn Dư chỉ xen vào sinh hoạt của anh, nhưng thế giới công việc kia của anh, cô chưa xâm nhập vào được.

Đó mới là nơi tốt nhất để có được tư liệu, chưa kể ở giai đoạn trước khi bọn họ chuẩn bị ký hợp đồng, nhất định sẽ có công việc liên quan phải tiến hành.

Tiếp theo, đó là con gái lão Hà – Nhân Nhân.

Ôn Dư đã thêm WeChat Nhân Nhân thông qua lão Hà, Nhân Nhân là fan Thẩm Minh Gia, cô bé tuổi còn trẻ, đang là thời điểm theo đuổi ngôi sao cuồng nhiệt nhất. Hình như cô bé còn quản lý diễn đàn fans nào đó, toàn bộ vòng bạn bè đều có nội dung liên quan đến Thẩm Minh Gia.

Hai bút cùng vẽ*, Ôn Dư tin tưởng có thể tìm và đánh chiếm được lối vào.

*Hai bút cùng vẽ: thành ngữ Trung Quốc, dùng để chỉ cả hai tay cầm bút và cùng một lúc. Nó là một ẩn dụ về làm hai việc cùng một lúc hoặc sử dụng hai phương pháp cùng một lúc. (Cá: Câu trên tui edit chưa rõ lắm, cần cao nhân cứu giúp huhu. Raw là: 双管齐下, 温妤相信总能找到攻克入口.)

Hôm nay lúc ăn sáng ở nhà, Ôn Dư liền bắt đầu nói bóng gió, bắt đầu hành động.

“Anh trai, em cảm thấy hiện tại hẳn là em nên tìm chút việc làm.”

Tưởng Vũ Hách cúi đầu ăn cơm, lẳng lặng chờ xem cô lại muốn làm trò mới gì.

“Mỗi ngày em ở nhà rất nhàm chán, không có việc gì làm, cảm giác có hơi lãng phí thời gian, lãng phí cuộc đời.”

Tưởng Vũ Hách ừ một tiếng: “Vậy em muốn làm gì?”

“Em cũng muốn giống như anh, mỗi ngày ra ngoài đón bình minh, đạp hoàng hôn về nhà, mỗi ngày đều rất phong phú ý nghĩa.”

Yên lặng một lúc, Tưởng Vũ Hách gật đầu: “Được.”

Ôn Dư: ?

Vậy là được rồi?

Tôi còn chưa nói mình muốn làm gì đâu.

Ôn Dư không bình tĩnh: “Được cái gì?”

“Đợi lát nữa tôi bảo người tìm trường học cho em. Mỗi ngày em đều đi học, buổi sáng đi học, buổi tối tan học, như vậy có đủ phong phú không?”

“…”

Ôn Dư cũng không biết lời này của Tưởng Vũ Hách là nghiêm túc hay là khen cô còn trẻ.

“Tuy em mất trí nhớ, nhưng em vẫn có thể khẳng định mình không phải học sinh.”

“Vậy em là cái gì?”

Ôn Dư nhất thời lanh mồm lanh miệng: “Phụ nữ xinh đẹp.”

Tuy nói xong liền thấy hối hận xúc động, nhưng Ôn Dư thấy được khóe môi Tưởng Vũ Hách lộ ra một tia cười khẽ.

Nụ cười đặc biệt xúc phạm đến Ôn Dư.

Bốn chữ phụ nữ xinh đẹp này có vấn đề gì sao?

Giới tính nữ không thể nghi ngờ, vậy nên anh nghi ngờ hai chữ xinh đẹp này không xứng với cô?

Ôn Dư buông đũa: “Anh có ý tứ gì?”

Tưởng Vũ Hách nhảy vọt qua vấn đề này của cô, trực tiếp hỏi: “Em muốn phong phú thế nào?”

Rốt cuộc cũng tới nội dung chính, Ôn Dư liền quên đi chuyện giá trị nhan sắc bị hoài nghi, nhích lại gần cạnh Tưởng Vũ Hách:

“Em muốn theo anh tới Á Thịnh thực tập.”

Tưởng Vũ Hách liếc cô: “Em?”

Ánh mắt này quá khinh miệt, Ôn Dư ngồi thẳng: “Em làm sao?”

“Điều phối viên truyền thông, quản lý nghệ sĩ, lập kế hoạch, phân phối kinh doanh, quản lý số liệu lớn… Em có thể làm cái nào?”

Ôn Dư: “…”

Tưởng Vũ Hách lại liếc cô: “Hay là làm nghệ sĩ, ra mắt?”

Ôn Dư liên tục lắc đầu.

“Em đã nghĩ muốn làm gì rồi.”

“Cái gì?”

“Thư ký của anh.”

“Tôi có rồi.”

“Nhưng em và Ninh bí thư không giống nhau.”

“Không giống nhau chỗ nào?”

“…” Ôn Dư tự hỏi vài giây, đúng lý hợp tình: “Em tư nhân hơn một chút, em làm thư ký cá nhân của anh.”

Tưởng Vũ Hách nghe xong trực tiếp cười.

Anh uống ngụm trà, không phản ứng với cô.

Ôn Dư biết điều này có nghĩa là anh không đặt lời nói đó ở trong lòng, thậm chí chỉ là một chuyện chê cười, nghe một chút liền thôi.

Người như Tưởng Vũ Hách, Ôn Dư xem như có chút phương pháp giải quyết.

Giải quyết vấn đề với anh, không thể cứng rắn trực tiếp mà phải làm ngược lại.

“Vậy thôi, em hiểu mà.” Vì vậy cô cũng không nói thêm gì nữa, an tĩnh ăn sáng.

Một lát sau, đột nhiên cô mở WeChat ra, hệ thống WeChat phát ra âm thanh lắc lắc.

Tưởng Vũ Hách nhíu mày: “Em làm gì.”

“Anh không cho em tới công ty học chút gì đó, em ở nhà ngay cả người nói chuyện cũng không có, em lại không quen biết những người khác, chỉ có thể lắc ra một người bạn trên mạng trò chuyện với em.”

Nói xong lại lắc mạnh hai cái, lầm bầm lầu bầu: “Người này gần quá nè, cách em chỉ có 300m.”

Tiếp theo vừa nhìn chằm chằm điện thoại vừa đi về phòng, “Em ăn xong rồi, anh trai trên đường đi chậm chút.”

Tưởng Vũ Hách: “…”

Mẹ nó, tim buông xuống một phút cũng không được.

“Đứng lại.” Anh rốt cuộc lên tiếng.

Ôn Dư trộm cười, xoay người chớp chớp mắt, “Làm gì?”

“Đi thay quần áo, đợi lát nữa đi theo tôi.”

Get√

9 giờ sáng, giải trí Á Thịnh office building, mỗi nhân viên đều bận rộn như mỗi ngày. Bỗng nhiên một tin tức làm bùng nổ nhóm buôn chuyện ở các phòng ban khác nhau của toàn công ty.

【 Tin tức lớn!!! Ông chủ mang theo phụ nữ tới công ty! 】

【 Thấy rồi, mới đi ngang qua quầy lễ tân, là nghệ sĩ mới tới sao? Tại sao chưa thấy qua? 】

【 Có thể, tuy đeo khẩu trang nhưng dáng người cực tốt, chân còn dài hơn Tang Thần. 】

【 Xem ra những người phụ nữ này đều biết ông chủ là chân khống, ha ha. Vậy nên Tang Thần mới vừa thượng vị liền gặp được uy hiếp? 】

【 Từ từ nào mọi người!! Ông chủ đưa cô ấy tới phòng làm việc! Còn đóng cửa! Tôi kinh ngạc, rõ như ban ngày. Mấy người lúc trước được nâng lên cũng chưa vào phòng làm việc rồi còn đóng cửa đâu? 】

【… Khụ, tôi biết tin mới lầu 39 bên kia truyền tới, khó giữ được thật. Nghe nói lần này ông chủ đi Giang Thành công tác cũng đưa cô ấy theo, là tân sủng. 】

【 Tang nương nương còn chưa thượng vị đã phải vào lãnh cung? 】

【 Lê nương nương cũng đã ở lãnh cung ha ha ha ha ha. 】

Ôn Dư hồn nhiên không biết mình tới đã khiến cho toàn nội bộ công ty Á Thịnh chấn động, thành công trở thành dưa* lớn nhất trong ngày.

*dưa: tin đồn

Mà trong phòng làm việc ——

Ôn Dư nhìn bốn phía: “Anh trai, ngay cả bàn làm việc cũng không có sao?”

Tưởng Vũ Hách đầu cũng không nâng, “Không phải em làm thư ký cá nhân sao, cá nhân thì ở bên cạnh tôi, không được rời đi dù chỉ một bước, gọi là đến.”

Ôn Dư: “…”

Làm thư kí mà thôi, sao lại tạo ra hương vị cưỡng chế giam cầm như vậy???

Quên đi, chịu khổ mang nặng, cô có thể.

“Vậy em phải làm gì?” Ngày đầu tiên đi làm trong cuộc đời của Ôn Dư, tuy rằng chỉ là thư kí, nhưng vẫn rất mới mẻ.

Tưởng Vũ Hách: “Đi pha ly cà phê cho tôi.”

Ôn Dư: “…”

Tổng tài có phòng trà nước riêng, Ôn Dư tìm thấy máy pha cà phê, yên lặng bắt đầu làm làm việc nhỏ bé cực nhọc.

Thời gian chờ pha cà phê, cô lướt vòng bạn bè chỉ có ba bạn tốt của mình một chút. Ngoài ý muốn phát hiện buổi sáng Nhân Nhân đổi một động thái mới về Thẩm Minh Gia.

【Đêm giao thừa 31/12, anh Gia sẽ tham gia tiệc giao thừa của đài truyền hình Bắc Kinh, sau đó nghỉ lại khách sạn Châu Dật. Có chị em nào muốn đi tiếp ứng không!? 】

Hay lắm, vừa nãy cô còn đang suy nghĩ làm thế nào để hỏi thăm hành tung của tra nam, tin này liền đưa tới cửa.

Khách sạn Châu Dật.

Đón giao thừa.

Hai từ ngữ mấu chốt này vừa xuất hiện, Ôn Dư đã ngửi thấy hương vị bát quái.

Ngày lễ đặc biệt như thế này, tra nam tuyệt đối không thể chỉ có một mình.

Trước đây lúc Ôn Dư bắt gian anh ta và tiểu tam, cô quá bốc đồng, không để lại bất kì chứng cứ nào. Hiện tại tìm thêm lần nữa, l ạiphiền toái hơn một chút. Nhưng vì có thể ngăn cản anh ta ký với Á Thịnh, dù là núi đao biển lửa cô cũng muốn dũng cảm tiến vào.

Đêm giao thừa là ngày mốt, rất nhanh.

Phải nghĩ biện pháp chuồn ra ngoài mới được.

Ôn Dư trầm ngâm bưng cà phê từ phòng trà nước ra, nhìn thấy tổng giám nghệ sĩ không biết tới từ khi nào đang ngồi đối diện Tưởng Vũ Hách, hai người đang bàn công chuyện.

Ông nhìn thấy Ôn Dư thì gật đầu xem như chào hỏi, sau đó tiếp tục nói:

“Tưởng tổng, có chuyện muốn hỏi ý tứ ngài một chút, về việc ký hợp đồng với Thẩm Minh Gia.”

Hay lắm, có tình báo?

Ôn Dư chậm rãi buông cà phê, thuận tiện dựng lỗ tai lên nghe.

“Bọn họ đã xem xong hợp đồng, cũng không có vấn đề gì khác, chỉ là muốn thêm một điều kiện.”

Tưởng Vũ Hách nhíu mày: “Điều kiện gì?”

“Trong hai năm ký hợp đồng, mỗi năm phải đảm bảo hai bộ điện ảnh.”

Ôn Dư: “…”

Mặt anh ta cũng thật lớn, còn phải đảm bảo. Anh ta dựa vào cái gì?

Dựa vào nɠɵạı ŧìиɦ hay là dựa vào việc chân anh ta thối hơn người khác?

Anh trai đừng đáp ứng anh ta!

Ôn Dư kêu trong lòng.

Bên kia, Tưởng Vũ Hách khẽ cười một tiếng: “Đòi hỏi khá nhiều.”

Nói xong không để ý chút nào, ném hợp đồng sang một bên: “Nói cho bọn họ, nghệ sĩ này còn chưa hot đến mức có thể ra điều kiện với tôi, cảm thấy không hài lòng có thể không ký, chúng ta không quan tâm.”

Làm tốt lắm!

Tăng anh trai một like!

Anh trai trâu bò!

Loại tâm linh tương thông này cảm giác quá suиɠ sướиɠ, thoải mái đến nỗi Ôn Dư lộ ra tươi cười quỷ dị cũng không biết.

Tưởng Vũ Hách cảm nhận được khí tràng* bên cạnh không bình thường, quay đầu hỏi: “Em ở đây làm gì?”

*khí tràng: (气场) là một khái niệm trong Đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.

Ôn Dư sửng sốt, nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu tình: “Không làm gì hết.”

Dừng một chút: “Em chỉ muốn ở gần anh trai một chút.”

Tưởng Vũ Hách: “…”

Tổng giám: “…”

Đối mặt với ánh mắt ăn dưa vi diệu của tổng giám, Tưởng Vũ Hách mất tự nhiên khụ một tiếng, “Cứ như vậy, ông ra ngoài trước đi.”

“Vâng.”

Cửa đóng lại.

Tưởng Vũ Hách nhìn về phía Ôn Dư: “Em hãy nghe cho kỹ.”

Ôn Dư: “?”

“Ở văn phòng không được gọi tôi là anh trai, không được làm nũng với tôi, không được nửa điểm quy củ cũng không có. Tôi đang làm việc, không có thời gian dành cho em như ở nhà.”

“…”

Ôn Dư trầm mặc một lát: “Đã biết, Tưởng tổng.”

Sau đó cô yên lặng lui về sô pha vừa ngồi, cúi đầu ngắm tay.

Bộ dáng vô cùng nhàm chán.

Tưởng Vũ Hách thở dài, thật sự rất bất đắc dĩ.

Anh tiện tay lấy một phần hồ sơ của các thí sinh lọt vào kế hoạch tuyển chọn diễn viên trẻ trên bàn, “Cầm xem đi, xem xong rồi thì nói cho tôi tư chất người nào tốt nhất.”

Cuối cùng cũng được bố trí công việc, tinh thần Ôn Dư tỉnh táo, cầm lấy hồ sơ nghiêm túc nhìn.

Tưởng Vũ Hách rốt cuộc được một chút thanh tĩnh, anh xoa xoa lông mày, tiếp tục xem văn kiện. Đồng thời, thỉnh thoảng anh sẽ ngẩng đầu nhìn cái đuôi dường như trói với anh càng ngày càng chặt, không dứt ra được kia.

Rõ ràng có thể từ chối cô.

Vì sao lại thỏa hiệp.

Điện thoại đặt trên bàn lúc này bỗng vang lên, quấy rầy suy nghĩ của Tưởng Vũ Hách.

Là Kỳ Tự gọi tới.

“Ngày mốt là năm mới, chỗ cũ?”

Mấy năm nay mỗi khi đến ngày giao thừa, Tưởng Vũ Hách đều sẽ đón năm mới với Kỳ Tự và những người bạn khác trên nhà hàng ở tầng cao nhất của khách sạn Châu Dật do Kỳ Tự quản lý.

Tưởng Vũ Hách nhìn hành trình, tối ngày mốt cũng không có công việc gì.

“Được.”

“Vẫn là một mình cậu?”

Tưởng Vũ Hách im lặng, nhìn về Ôn Dư đang nghiêm túc “đi làm” trước mặt, bút ký tên trong tay gõ lên mặt bàn, một lát sau dừng lại ——

“Hai người.” Anh nói.

Beom: có vẻ là sau này chỉ còn mỗi mình Beom đi tiếp bộ truyện này rồi. Các nàng đồng hành cùng Beom đến khi hoàn nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN