Con Mọe Nó Kiếm Tiền Nhờ Luyện Đan
Chương 22: Phòng Nhỏ Cho Linh Sủng Đã Thuận Lợi Xây Xong
Bởi vì câu nói trước đó của Nhị hoàng tử, dọc đường đi Đường Tô Mộc luôn lo lắng đề phòng, rất sợ đối phương bỗng nhiên làm ra chuyện kỳ quái gì, cuối cùng lo lắng quá đến nửa đường đã ngủ mất.
Tới sau khi tỉnh lại thì thấy Nhị hoàng tử và bé con đang chơi với nhau cực kỳ vui vẻ.
Không gian bên trong xe ngựa rất lớn, chỗ ngồi trải đệm dày, Kỳ Ninh đặt bé con trên thảm, dùng bàn tay trắng nõn chọc bé nói chuyện.
“Nào, ngoan, gọi phụ vương đi.”
Bé con vui vẻ đạp chân, đôi mắt sáng ngời trong trẻo nhìn chằm chằm ngón tay trắng nõn: “A ya.”
“Không đúng.” Kỳ Ninh lắc ngón tay trắng: “Nào, phụ vương, phụ…!vương.”
Đường Tô Mộc: “…”
“Ngươi dậy rồi à?” Thấy Đường Tô Mộc mở mắt ra, Kỳ Ninh vội ôm lấy bé con, mặt đầy quan tâm bu lại: “Sao rồi, trên người có chỗ nào không thoải mái không?”
Đường Tô Mộc cực kỳ cạn lời: “Bé mới hơn hai tháng thôi, vốn không nói chuyện được.”
Cho nên đừng có dạy bé gọi phụ vương gì nữa, bây giờ y nghe thấy hai chữ kia liền nhức đầu.
“Ta biết rồi.” Kỳ Ninh gật đầu cười: “Nhưng hôm nay ngươi phải gả tới phủ Tấn vương ngay lập tức, ta muốn làm quen với đứa bé sớm một chút.”
Gả cái con khỉ chứ gả.
Đường Tô Mộc cực kỳ bất đắc dĩ, trong lòng biết phải nói rõ chuyện này với đối phương một chút: “Nhị điện hạ, không phải ta không muốn gả vào phủ Tấn vương, nhưng thật sự ta là một nam nhân, cho tới giờ chưa từng nghĩ tương lai sẽ gả cho người khác.”
“Trong quá khứ ta thật sự đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với ngươi, nhưng đây là hai chuyện khác nhau.
Ngươi muốn bồi thường cũng được, trả thù cũng chẳng sao, ta đều có thể nhận hết.
Nhưng duy chỉ có chuyện thành thân này, cho dù ngươi có thể cưỡng ép để ta gả vào phủ Tấn vương, đó cũng chẳng phải ý định vốn có của ta.”
“Chưa từng nghĩ sẽ thành thân…!Nhưng ngươi vẫn sinh đứa nhỏ này ra kia mà?” Kỳ Ninh nhẹ nhàng nói.
Má nó!
Đường Tô Mộc rất rất muốn hỏi sao ngươi biết, lại đột nhiên nhớ ra toàn bộ thành Đại Minh đều là đất phong của Nhị hoàng tử, đối phương muốn hỏi thăm một vài chuyện thì không thể dễ dàng hơn nữa.
Kỳ Ninh vẻ mặt ôn hòa nhìn y: “Cho nên, ngươi muốn nói cho ta biết ngươi có thể sinh con dưỡng cái cho nam nhân khác, nhưng hết lần này tới lần khác không muốn gả vào phủ Tấn vương của ta có phải không?”
Đây đúng là một vấn đề đòi mạng.
“Không phải, chuyện đó, ý ta là…”
Có vẻ như bị Nhị hoàng tử bế không thoải mái, bé con a một tiếng, không mấy vui vẻ duỗi móng mập ra.
Kỳ Ninh sửng sốt một chút, vẻ mặt hơi cứng lại, đổi tư thế cho bé con trong ngực, cũng nhét ngọc bội vào trong móng mập của bé.
Lấy được đồ chơi mình muốn rồi, bé con cuối cùng cũng vui vẻ lên, hoàn toàn không biết thời khắc này cha ruột của mình đang trong tình cảnh nguy hiểm.
Đường Tô Mộc nín thở, suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, chỉ muốn để chuyện này mãi ở quá khứ.
Bỏ qua sự thật không nhắc tới, nếu y có thể sinh con dưỡng cái cho người khác, rõ ràng chính là có thể tiếp nhận ở chung với nam nhân, nếu còn lấy cớ không thích ở cùng người cùng phái để từ chối đối phương, nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.
Đầu Đường Tô Mộc đau nhức: “Ý của ta là, ta đối với Nhị điện hạ chỉ có tình nghĩ khi còn nhỏ, không có tình yêu trai gái, mà chuyện tình cảm tốt nhất không nên miễn cưỡng, cho dù là…”
“Vậy thì.” Kỳ Ninh gật đầu một cái, cắt đứt lời y, nói: “Chỉ cần có thể khiến ngươi có ý với ta thì những vấn đề khác không là gì nữa đúng không?”
“Đúng vậy.”
Đạo lý chính là đạo lý này, nhưng Đường Tô Mộc cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
“Vậy thì tốt.” Kỳ Ninh cười một tiếng, vươn tay giúp y sửa sang lại vạt áo bị xô khi ngủ: “Đi thôi, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.
Hôm nay là sinh thần của ta, chuyện khác để sau hãy nói.”
Bởi vì Nhị hoàng tử không kiên trì nữa, sau khi dùng bữa tối xong thì cuối cùng Đường Tô Mộc vẫn ở lại trong phủ Tấn vương.
Ban đêm, giao bé con cho Ngụy công công chăm sóc, Đường Tô Mộc trực tiếp dịch chuyển tới nông trại.
Mới vừa dịch chuyển vào trong nông trại thì bỗng nghe một tiếng “ting ting” vang lên.
“Ting ting, hoàn thành nhiệm vụ chính, số lượng khách của cửa tiệm đan dược/ngày vượt qua năm trăm người, khen thưởng, phương thuốc chế tạo đan phương hỏa x1, thức ăn cho linh sủng x10, đồng tiền vàng x200, gian hàng mới x3, mảnh rương nguyên vẹn x2.”
“Hiện đã mở phòng nhỏ cho linh sủng nông trại, mời người chơi chọn vị trí của phòng nhỏ.”
Phòng nhỏ cho linh sủng?
Đường Tô Mộc sờ cằm một cái, xem ra nông trại này thật sự muốn càng ngày càng náo nhiệt hơn.
Mười phút sau, phòng nhỏ cho linh sủng thuận lợi xây xong.
Bên trong phòng nhỏ cho linh sủng sơ kỳ chỉ có thể chứa ba con linh sủng, mà linh sủng cung cấp cho Đường Tô Mộc lựa chọn chỉ có hai con, một là phượng hoàng, hai là đằng xà.
Bởi vì phải luyện chế đan phượng hỏa nên không còn gì để nói, Đường Tô Mộc trực tiếp phí một trăm đồng tiền vàng mua trứng phượng hoàng trước.
Đúng, trứng phượng hoàng.
Nhìn đồng hồ đếm ngược bên trên quả trứng phượng hoàng màu đỏ chỉ lớn bằng lòng bàn tay, Đường Tô Mộc cạn lời, khi đang thổ tào trong lòng thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh “ting ting” vang lên.
“Ting ting, tất cả trứng linh sủng đều cần người ấp mới có thể thuận lợi nở ra, rời khỏi người thì đồng hồ đếm ngược tự động dừng lại.
Nhắc nhở nhỏ: Mỗi lần rời đi không được vượt qua ba mươi phút, nếu không sẽ mặc định ấp trứng thất bại.”
“Không phải chứ, ấp bên người, còn không thể rời đi, một quả trứng linh sủng bé như thế, lỡ làm hư thì sao?” Đường Tô Mộc không nhịn được lỡ miệng hỏi.
Đồng hồ đếm ngược trên trứng linh sủng hiện còn bốn mươi tám tiếng, từ trước tới giờ y ngủ như chết, ngủ rồi chẳng biết gì nữa, không cẩn thận đè vỡ trứng thì không phải là phí tiền rồi hay sao.
“Nhắc nhở: Người chơi có thể sử dụng gian hàng mới để mua đồ dùng thích hợp bảo vệ trứng linh sủng.”
Gian thương.
Nhìn chằm chằm trứng phượng hoàng trong tay một lúc, cuối cùng Đường Tô Mộc vẫn xoay người đi vào bên trong cửa hàng nông trại.
“Trả hàng, túi linh sủng loại nhỏ, năm mươi đồng tiền vàng/cái, có thể mang theo bên người để sử dụng, cung cấp nhiệt đồ thích hợp nhất với linh sủng và chế độ bảo vệ an toàn nhất.
Xin hỏi có muốn mua hay không, có hoặc không?”
“Cứ mua thử trước xem sao.” Đường Tô Mộc gật đầu nói: “Nhưng mà vật này hẳn là không hạn chế số lần sử dụng nhỉ?”
“Không hạn chế số lần sử dụng, đối tượng sử dụng cũng không hề giới hạn ở trứng linh sủng, nếu tình huống đặc biệt, người chơi có thể tùy thời mang theo linh sủng ra khỏi nông trại.”
“Nhắc nhở: Túi linh sủng này là túi linh sủng loại nhỏ, một khi dáng vóc linh sủng vượt quá giới hạn không thể nào bỏ vào trong túi nữa.”
Có thể mang ra bên ngoài.
Vậy cũng coi như không quá thua thiệt.
Đường Tô Mộc: “Dựa theo thời kỳ sinh trưởng của phượng hoàng thì túi linh sủng loại nhỏ này có thể sử dụng trong thời gian bao lâu là dài nhất?”
“Kỳ sinh trưởng của phượng hoàng rất dài, nếu không can thiệp thì cần một nghìn năm trăm năm mới thành niên, muốn rút ngắn kỳ sinh trưởng cần sử dụng đồ dùng đặc biệt, đồ dùng này chỉ có thể nhận được thông qua nhiệm vụ, không có cách nào mua thẳng trong cửa hàng nông trại.”
Vậy cũng được.
Đường Tô Mộc nhấn vào ô hàng hóa: “Mua túi loại nhỏ trước đã, còn đâu sau này nói tiếp.”
Dùng đồng tiền vàng đổi được túi linh sủng chỉ lớn khoảng một cái túi đựng tiền, vừa đủ để bỏ toàn bộ trứng phượng hoàng vào trong đó.
Nghĩ tới quần áo ở cổ đại tương đối rộng rãi, treo ở trên người rất dễ động phải, Đường Tô Mộc dứt khoát buộc túi vào cổ tay mình, khi xác định không có sai sót gì thì mới xoay người đi nghiên cứu cụ thể vấn đề làm sao để tự nuôi linh sủng.
Sau khi Đường Tô Mộc làm xong hết mọi chuyện rồi dịch chuyển ra thì Nhị hoàng tử đã không thấy bóng dáng, ngay cả Ngụy công công vẫn luôn canh giữ ngoài cửa cũng không biết đã đi đâu.
Đường Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm, sau khi rửa mặt thì ôm bé con ngủ chung.
Bên trong địa lao của Vương phủ.
Người áo đỏ bị một chậu nước lạnh hắt tỉnh, sau khi tỉnh lại mãi sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Không phải trước đó hắn ta đang ở trên xe ngựa sao? Sao bỗng nhiên…!
Đúng rồi.
Đường Tô Mộc đó!
“Ngươi tỉnh rồi.” Ánh sáng bên trong địa lao mờ tối, Kỳ Ninh nhàm chán nghịch ly trà trong tay…!
“Tấn vương điện hạ.” Người áo đỏ híp mắt, lập tức nhận ra phía đối diện rốt cuộc là ai.
Tấn vương Kỳ Ninh, hoàng thứ tử không được sủng ái nhất bên người hoàng đế Trung Nguyên, rõ ràng không có bối cảnh cũng không có thực lực, nhưng hết lần này tới lần khác lại sống tới tận ngày hôm nay, cho tới khi biến thành kẻ địch lớn mạnh nhất của Thái tử như hiện tại.
“Ngươi…”
Không đợi người áo đỏ nói hết lời, Kỳ Ninh đã đứng dậy trước một bước, phất tay một cái với người bên ngoài: “Không thú vị, bổn vương không có gì muốn hỏi, giết thẳng tay đi.”
Người áo đỏ vốn cho rằng mình sẽ bị tra tấn ép cung: “?”
Mợ nó.
Không phải chứ, sao có vẻ như vẫn chưa nói xong mà!
– ——————–
Aizz, đang rất sồu, có bác nào đọc bộ FOG [Điện cạnh] của tác giả Mạn Mạn Hà Kỳ Đa chưa? Cmt cho em hỏi một chút với ạ:( Yêu mọi người rất nhiều.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!