Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 80: Chương 80
Editor: Sasaswa
Tô Thần rất thích thị trấn cổ kính này, mặc dù không phải là một thành phố lớn phồn hoa lộng lẫy nhưng nó có sự an tĩnh, bình yên như một dòng nước chảy nhẹ nhàng.
Nếu bạn cảm nhận nó một cách tỉ mỉ, sẽ cảm giác rất khác biệt.
Những lúc rãnh rỗi, Tô Thần thích đi dạo trên con đường lát đá, hít thở không khí trong lành của trấn nhỏ, cảm thụ nét duyên dáng tao nhã ở nơi đây.
Lúc mệt sẽ ngồi trên cầu nhỏ một chút, nhìn dòng nước dưới cầu lẳng lặng chạy xuôi, nghe tiếng đàn tỳ bà không biết truyền tới từ nơi nào, một trận gió nhẹ thổi qua, dường như đem hết tất cả phiền não cuốn đi, mỗi lúc như vậy tâm tình của Tô Thần đều tốt lên một cách khó giải thích.
Tuổi tác của Tô Thần không lớn, nhưng từng trải không ít, bất kể là cuộc sống như thế nào cậu đều có thể thích ứng nhanh chóng.
Sinh hoạt hiện tại của cậu rất quy luật, mỗi ngày dậy sớm đến công viên gần đó tập thể dục, thỉnh thoảng còn đến hồ bơi bơi một lát.
Lúc không có chuyện gì làm Tô Thần sẽ đi dạo quanh trấn nhỏ, cậu phát hiện ở đây có mấy công ty quảng cáo, đều đang tuyển người, cậu đi vào hỏi thăm một chút, thời gian làm việc thì lâu mà lương lại không cao, Tô Thần không muốn làm.
Tuy công ty quảng cáo ít, thế nhưng rất nhiều trung tâm tư vấn.
Cuối cùng Tô Thần tìm được công việc dạy kèm có mức lương và thời gian làm việc phù hợp.
Cậu vừa làm gia sư tiếng anh vừa dạy múa, Tô Thần ở nước ngoài hơn ba năm, tiếng anh coi như không tệ, trước đó đã có kinh nghiệm làm giảng viên dạy múa cho nên rất dễ dàng được nhận.
Tô Thần tính cách ôn hòa, rất có kiên trì với mấy đứa nhỏ, lại còn vui tính nên rất được tụi nhỏ ưa thích.
Có người mẹ của một bé trai bởi vì con mình gần đây thích học tiếng anh nên cố ý tìm đến Tô Thần, nhờ cậu làm gia sư riêng cho con mình.
Làm gia sư không mệt, kiếm được không ít, Tô Thần rất tình nguyện làm, sau đó cậu còn nhận được vài lời mời làm gia sư riêng.
Lúc không có lớp, Tô Thần sẽ tìm công việc thiết kế trên internet.
Mặc dù công việc bây giờ rất bận nhưng Tô Thần lại cảm thấy rất hưởng thụ.
Tô Thần làm những công việc bán thời gian này, tiền lương cộng lại không ít, cậu mỗi tháng đều để dành được một khoản, điều này khiến Tô Thần thanh thản rất nhiều.
Cậu dự định tích lũy thêm chút nhân khí, sau đó sẽ tự mở lớp cho mình, không cần quá lớn, mời vài học trò là được.
***
“Thầy Tô, bạn ấy hung dữ với con.” Tô Thần mới vừa chỉnh động tác của một đứa nhỏ xong, liền nghe một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên.
Tiếp đó là giọng nói bất mãn giòn tan: “Tiểu bàn tử*, bạn chỉ biết cáo trạng thôi.” Nói xong còn làm mặt quỷ với cô gái nhỏ trong gương.
*Bản tử: mập mạp.
Nghe bé trai nói vậy, mặt bé gái nhíu lại, nước mắt lập tức trào ra.
Tô Thần vội vàng an ủi bé gái, động viên xong cậu bèn nửa ngồi nửa quỳ kế bên bé trai lúc nãy, giảng dạy một hồi cho cậu bé.
Lớp học trôi qua một cách ồn ào và náo nhiệt, sau khi lớp học kết thúc, mấy đứa nhỏ được người lớn đón về.
Nhìn tụi nhỏ rời đi, Tô Thần thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì cậu dễ tính, có kiên trì nên hiệu trưởng phân cậu đến một lớp võ thuật thiếu nhi, võ thuật cậu không thông thạo nhiều nhưng vẫn làm tốt, dạy mấy đứa nhỏ nhập môn là dư sức.
Lớp này chỉ có bảy đứa nhỏ tầm năm – sáu tuổi nhưng lại khiến cho Tô Thần đau đầu hơn những lớp lớn hơn.
Cậu không chỉ dạy tụi nhỏ động tác, mà còn phải giải quyết mâu thuẫn của các bạn nhỏ.
Đây là tiết cuối cùng của ngày hôm nay, Tô Thần giơ tay lau mồ hôi trên trán, cầm chai nước uống một hơi, thu dọn đồ đạc rồi đi đến nơi Hàn Húc Đông đang chờ bên ngoài.
Nhìn thấy Tô Thần, ý cười bên môi của Hàn Húc Đông càng sâu sắc thêm, “Cậu sắp biến thành mẹ già rồi.” Tình huống vừa nãy anh đều nhìn thấy, cũng là Tô Thần dễ tính, đổi thành lại là anh thì đã không có kiên trì an ủi tụi nhỏ như vậy đâu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Thần cong cong khóe miệng, “Anh làm sao lại có thời gian tới đây?”
Gương mặt Tô Thần lúc này đỏ ửng lên vì vừa vận động xong, tôn lên môi trắng răng hồng, khiến người khác không dời được tầm mắt, ánh mắt Hàn Húc Đông lóe lên, giống như lơ đãng nói, “Nhớ cậu nên đến nhìn một cái, mấy tháng rồi không gặp, cậu có nhớ tôi không?” Tuy Hàn Húc Đông trên mặt nhìn bình tĩnh nhưng trong lòng lại có chút sốt sắng, ánh mắt không rời khỏi khỏi Tô Thần, muốn nhìn thấy điều gì đó từ trên gương mặt cậu.
Nhưng Tô Thần trước sau đều là dáng vẻ điềm tĩnh, anh không khỏi có chút thất vọng.
Tình cảm của Hàn Húc Đông, Tô Thần có thể cảm nhận được.
Tuy cậu không có tâm tư giống anh, nhưng Hàn Húc Đông chưa từng mở lời hay có hành động gì nên cậu không tiện để từ chối.
Đối với lời nói ám muội đột ngột của anh, Tô Thần chỉ có thể nói sang chuyện khác, “Anh gần đây có thời gian sao?”
Vừa nhắc tới công việc, Hàn Húc Đông hơi nhướng mày, bất mãn nói: “Không rảnh chút nào, tôi sắp đi du học rồi, trong một năm tới chắc là không về được.
Trước khi đi tôi cố ý rút ra chút thời gian ghé thăm cậu một chút.”
Hàn Húc Đông nói xong, trầm mặc chốc lát, tiếp tục nói: “Công ty Tần Tu Trạch xảy ra vấn đề rồi, gần đây đều không ở H thị, cậu thử về H thị xem có chuyện gì không.” Vì bị người của Tần Tu Trạch theo dõi một thời gian nên Hàn Húc Đông không thể đến gặp Tô Thần được.
Mãi đến thời gian gần đây anh phát hiện người theo dõi mình đã biến mất, nên mới dám đến đây.
Tô Thần đá văng cục đá bên chân, hờ hững hỏi, “Xảy ra chuyện gì sao?” Không phải cậu quan tâm Tần Tu Trạch, mà là Tô Thần cảm thấy dường như những khó khăn bình thường đều không làm khó được hắn.
Hàn Húc Đông nhìn có chút hả hê nói: “Công trình của bọn họ xảy ra chuyện, hình như một người chết hai người bị thương nặng.” Việc này dù lớn hay nhỏ thì chỉ cần Tần Tu Trạch bỏ chút tiền là được giải quyết, thế nhưng Hàn Húc Đông ở giữa thổi thêm chút lửa, vấn đề này lập tức trở nên nghiêm trọng, không dễ để thu xếp.
Sau khi Hàn Húc Đông ăn cơm một bữa với Tô Thần, anh rời đi, Tô Thần cũng muốn về H thị, dù sao dì Khương sắp sinh rồi.
Nhưng còn không đợi Tô Thần sắp xếp công việc ở đây xong thì đã nhận được một cuộc gọi từ cha Tô.
Giọng nói cha Tô thập phần lo lắng, không phải giọng nói trầm ổn như trước, “Tiểu Thần, bây giờ con có thể về không? Bà Khương không cẩn thận té ngã, đang nằm viện.” Mẹ của dì Khương năm nay 80 tuổi, sức khỏe không yếu lắm, chỉ là có chút hồ đồ, lần này không cẩn thận ngã trong nhà vệ sinh.
Tô Thần vội nói: “Ba, con lập tức quay về.” Cúp điện thoại, Tô Thần không kịp xin nghỉ đã lập tức đón xe chạy về.
May là thị trấn nhỏ này cách H thị không xa, bốn tiếng sau Tô Thần đã đến H thị, cậu không về nhà mà trực tiếp chạy đến bệnh viện.
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad Sasaswa.
Lúc Tô Thần đến bệnh viện, trời đã sắp tối, cha Tô và dì Khương đều có mặt ở bệnh viện.
Cha Tô thấy Tô Thần đến, kêu cậu dẫn dì Khương đi ăn, cậu vốn định kêu hai người đi ăn trước, còn mình thì ở lại chăm sóc bà Khương, nhưng hai người không chịu, cuối cùng Tô Thần chỉ dành dẫn dì Khương đến một quán ăn gần đó.
Trong lúc chờ thức ăn, ngón tay dì Khương gõ nhẹ lên ly nước, ánh mắt nhìn Tô Thần hỏi: “Tiểu Thần, khi nào con mới trở về?”
Tô Thần bị hỏi có chút sững sờ, cậu nhìn bà, không biết trả lời như thế nào.
Dì Khương vén lọn tóc rối ra sau tai, nói: “Tiểu Thần, dì biết mình không nên can thiệp tới chuyện của con, bệnh của cha con tuy đã được trị liệu nhưng không thể so được với trước đây, sau này có di chứng hay không cũng không biết.
Chân của bà con gãy bảy cái xương, sau này phải cần có người chăm sóc, dì hiện tại đang mang thai, đừng nói là chăm sóc người khác, còn phải nhờ người khác chăm cho, con có thể trở về giúp cha con không? Chúng ta thật sự rất cần con!”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!