Nhiệm vụ sinh đẻ - Chương 858: 859 : Chương 768 Phát Minh Nhỏ Của Trình Trình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
287


Nhiệm vụ sinh đẻ


Chương 858: 859 : Chương 768 Phát Minh Nhỏ Của Trình Trình


Sau một đòn, Dương Dương thu nấm đấm lại, hai tay chống nạnh mà nhìn biểu cảm đau khổ của Kim Lỗi: “Ê, sao thế? Chắc không phải là mới một cú đã không ổn rồi đó chứ? Chậc chậc…không lẽ bị đánh rất là đã sao?”

Đây có thể nói là một lần đột kích vô cùng thành công, một chiêu liền thắng.

“Ê! Sao thằng nhóc này lại không ra bài theo quy luật vậy chứ.” Hai tên tuỳ tùng theo bên cạnh Kim Lỗi lại nhìn thấy lão đại bị đánh, lại lần nữa cảm thấy bất ngờ.

“Cái này còn cần quy luật gì chứ, tao thấy cậu ta bày ra bộ dạng chịu đòn, không lẽ còn không thành toàn cho cậu ta sao? Là bọn mày chặn đường chúng tao về nhà. Nói muốn đánh nhau cũng là bọn mày nói, bây giờ đánh xong rồi nói không ra bài theo luật cũng là bọn mày. Tao nói nha, ba người bọn mày là do cái gì biến thành vậy, có còn biết xấu hổ không thế.”

Dương Dương thật sự có chút bất lực rồi.

“Phải đó, các cậu là người gây chuyện, bây giờ người kêu oan cũng là các cậu. Nếu như các cậu không có bản lĩnh này thì đừng có đi gây chuyện có được không. Lần trước bị đánh, lần này cũng kiếm chuyện đánh như vậy, thật là đáng đời!” Triệu Tịnh Di cũng muốn xông lên trước hung hăng đá Kim Lỗi hai cái.

“Nhóc con, đợi đó cho tao.” Kim Lỗi ôm lấy bụng, nhìn hai tên tuỳ tùng một cái, sau đó quay người đi về phía cổng trường.

Hai tên tuỳ tùng nhìn thấy lão đại đi rồi, lúc này cũng không quên tìm lại mặt mũi cho mình: “Nghe thấy chưa, lão đại của bọn tao kêu bọn mày ở đây, đến lúc đó chỉ cóbọn mày đẹp mặt thôi.” Nói xong liền chạy lon ton đi theo, một trái một phải đỡ lấy Kim Lỗi đi về phía cửa.

“Thật là ba tên không biết xấu hổ. Đánh xong rồi ngoại trừ chạy thì còn biết làm gì nữa.” Dương Dương nói xong, đột nhiên nhớ ra gì đó, hét lớn với ba người bọn họ: “Ba người bọn mày còn chưa chui qua háng nữa đó!”

***

Nhìn ba người bọn họ đi xa rồi, vẻ mặt Dương Dương bất lực: “Con người bây giờ sao lại không chú trọng đến lời hứa như vậy rồi. Xem ra lần sau gặp lại cậu ta nhất định phải làm cho cậu ta không bò dậy nổi mới được. Thật sự là quá khiến người ta bực mình rồi.”

Nói xong, cậu lại quay đầu nhìn Trình Trình: “Ê, anh sao rồi, không sao chứ?”

Trình Trình cũng chẳng qua chỉ bị đẩy một cái mà thôi, có thể có chuyện gì chứ: “Bỏ đi, đừng quan tâm bọn họ nữa, chúng ta về nhà đi.”

“Tớ thấy, chuyện này chắc sẽ không xong như vậy đâu.” Lúc này, Triệu Tịnh Di đột nhiên nói một câu.

“Sao, không lẽ bọn họ sẽ kêu người khác tới à? Vậy thì có gì để lo chứ, cứ tới một người tớ đánh một người. Lần trước chưa đã ghiền, lần này mới một cước mà thằng đó đã chạy rồi. Tớ còn ao ước cậu ta kêu nhiều người tới, để tới chơi một lần cho đã, đúng rồi, đến lúc đó kêu Ngô Tiểu Nhị cũng tới luôn.”

Dương Dương nghe thấy vậy nhưng lại không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn trông vô cùng hưng phấn, có một bộ dạng xoa xoa nấm đấm, háo hức muốn thử.

Ba người tiếp tục đi về phía cổng trường.

“Ủa? Sao không thấy xe của mẹ chứ? Có phải hôm nay mẹ quên đón chúng ta rồi không?” Dương Dương đút bàn tay nhỏ vào túi quần nhìn trái ngó phải.

Đúng là, lúc này đã là giờ đón con tan học rồi, ở cửa đã ngừng không ít xe.

“Có lẽ là lúc này đang kẹt xe đó, chúng ta đợi ở đây một lát là được rồi.” Trình Trình nói xong, cậu tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó lấy ra một cái máy tính bảng từ trong cặp.

“Wow, anh vậy mà lại dám mang thứ này đến trường học chơi. Nào, cho em chơi với, đến lúc đó em sẽ không nói cho mẹ nghe đâu.” Dương Dương đang chán, nhìn thấy có thứ để chơi, lập tức lên tinh thần.

Trình Trình trợn trắng mắt cậu một cái: “Cho dù em có nói với mẹ thì cũng vô dụng. Anh lấy nó để làm bài tập. Gần đây anh và mấy bạn học cùng phát triển một phần mềm làm bài tập, bây giờ đang trong giai đoạn test thử, mấy người bọn anh đang dùng cái này để làm bài tập.”

“Bắc Minh Tư Trình, cậu thật tuyệt quá, bây giờ mà đã có thể phát triển phần mềm rồi. Xem ra sau này cậu sẽ trở thành Bill Gates đó.” Đối với thành quả của Trình Trình, Triệu Tịnh Di ca tụng cậu bé hết lời.

Điều này khiến Trình Trình nghe mà có chút ngại ngùng, khuôn mặt khẽ đỏ lên.

“Phần mềm làm bài tập?” Dương Dương chớp chớp mắt: “Cái thứ này hình như em nghe qua ở đâu rồi. Ồ, đúng rồi! Chính là cái loại phần mềm mà chụp câu hỏi lên trên mạng, rất nhanh sẽ có người nói ra đáp án đúng không. Cái thứ này có gì hay chứ, đã có người làm trước rồi.”

Nói xong, liền vươn ngón tay ra chỉ vào cậu nhóc với nụ cười xấu xa nói: “Chả trách bình thường anh làm bài tập nhanh như vậy, hoá ra là dùng cái thứ này. Đúng là không ngờ anh cũng bắt đầu đầu cơ trục lợi rồi nha.”

“Cái gì là cái gì chứ, cái thứ bọn anh làm hoàn toàn không giống với mấy cái đó.” Trình Trình lấy máy tính bảng mở phần mềm ra diễn giải cho Dương Dương: “Phần mềm của bọn anh chia thành phiên bản dành cho giáo viên và phiên bản dành cho học sinh, dùng chung máy chủ của trường. Cô giáo giao bài tập về nhà trên phần mềm, còn bọn anh đưa ra đáp án ở trên phần mềm, cho dù là bài toán cũng có thể viết các bước tính toán ở trên đó. Đợi đến khi làm xong bài tập rồi thì bấm nộp bài. Bên cô giáo có thể lập tức nhận được tin nhắn nhắc nhở, và có thể tiến hành chấm điểm bài tập về nhà. Đợi sau khi chấm xong, còn có thể gửi lại nội dung đã sửa và nhận xét cho những học sinh đã làm bài tập về nhà ngay lập tức. Đại khái thì quy trình là như vậy. Một “Không giấy” hoá thật sự, giống như em, sau này không làm xong bài tập, thì cũng không viện được cớ quên mang vở bài tập về nhà rồi.”

***

Dương Dương vừa nghe liền không cam tâm: “Ai thường xuyên không làm xong bài tập chứ, đó chỉ là chuyện của năm ngoái thôi. Bây giờ nói thế nào thì em cũng là top 3 của lớp rồi, có thể làm ra chuyện như vậy sao. Nếu như sau này anh còn nói mấy lời như vậy nữa thì em sẽ tố anh tội phỉ báng.”

Triệu Tịnh Di nhìn Dương Dương, không nhịn được mà che miệng cười: “Tớ thấy cậu đó, cái này thật sự hơi khó nói đó nha.”

Dương Dương nhìn hai bọn họ một cái: “Hai người, chính là châu châu trên một sợi dây mà….”

“Bắc Minh Tư Dương!”

Đúng vào lúc này, thì nghe thấy một thanh âm truyền đến từ không xa bọn họ.

Đương nhiên, thanh âm này thật sự là vô cùng quen thuộc, đây chính là tiếng của Kim Lỗi mới vừa bị đánh chạy đi hồi nãy.

Vẻ mặt Dương Dương bất lực, cậu khẽ nhíu mày: “Thằng nhóc đó có phải là quá thèm ăn đòn rồi không, hồi nãy đánh xong tới giờ còn chưa tới 10 phút nữa mà đã quay lại rồi.”

Nhưng cậu nhìn thấy sắc mặt của Trình Trình và Triệu Tịnh Di khi nhìn qua bên đó lại có chút không đúng lắm, bộ dạng giống như là có chút sợ hãi và căng thẳng.

“Ê, hai người sao vậy, không phải chỉ là cậu ta đến báo thù thôi sao, có cần phải sợ cậu ta không. Cho dù có đưa thêm vài người tới thì em cũng sẽ gặp một người đánh sấp mặt một người thôi.” Nói xong Dương Dương đột nhiên nhớ tới Ngô Tiểu Nhị.

Thế là cậu vội vàng móc điện thoại ra, gọi đi một cuộc: “Ngô Tiểu Nhị à, cậu về nhà chưa? Nếu như chưa thì đến cổng trường đi. Thằng nhóc Kim Lỗi đó đem quà tới tặng chúng ta đó.”

Lúc này, Ngô Tiểu Nhị còn đang ở trong lớp dọn vệ sinh nữa, nhận được cuộc gọi của Dương Dương, hai mắt chợt sáng lên: “Được, tớ qua đó ngay.” Nói xong, vứt cây chổi trong tay xuống, xách theo cặp sách ở chỗ ngồi rồi chạy về phía cổng trường.

“Bắc Minh Tư Dương, tớ thấy cậu nên nhìn qua đó đi.” Triệu Tịnh Di nhìn thấy Kim Lỗi lại đưa thêm ba người đi về phía bọn họ, thật sự là càng lúc càng cảm thấy có chút sợ hãi rồi.

Dương Dương vẫn lười nhìn bọn người Kim Lỗi, tưởng là cho dù có kêu người tới thì cũng chẳng qua chỉ là loại như hai tên theo đuôi của cậu nhóc đó thôi.

Nhưng, cậu vẫn quay đầu sang nhìn một cái.

Cái nhìn này cũng thật sự đã khiến cậu giật bắn mình. Kim Lỗi quay lại xâm lược là có thật, cậu ta mang theo nhiều người tới cũng là có thật. Nhưng cậu ta lại đưa ba người lớn quay lại.

Từ cách ăn mặc tóc tai nhuộm xanh nhuộm đỏ như HKT đó, thì biết nhất định chả phải kẻ tốt lành gì rồi, chắc là loại nhân vật như lưu manh du côn gì đó.

Đối phó với mấy đứa trẻ cùng trang lứa với mình, cho dù là có sáu bảy tên, thì Dương Dương cũng sẽ không hàm hồ. Nhưng bây giờ đối diện với người lớn, điều này thật sự là thực lực quá đỗi chênh lệch rồi.

Đám người Kim Lỗi đi xuyên qua các loại xe đang ngừng lại để đón con tan học ở cổng trường, cùng lúc đó cũng thu hút rất nhiều sự chú ý.

Chỉ là mấy người đi đón con này đều chỉ là đèn nhà ai nấy rạng. Hơn nữa cũng không muốn đi chuốc thị phi gì.

Đối với thái độ không mảy may quan tâm của người khác, Kim Lỗi càng cảm thấy mình trong chớp mắt đã trở nên cool ngầu.

Bộ dạng huênh hoang đắc chí mà đi về phía bọn người Dương Dương.

“Có cần gọi điện thoại báo cảnh sát không.” Triệu Tịnh Di thật sự có chút sợ hãi rồi, cơ thể bắt đầu có hơi hơi run rẩy.

Cô bé mới lớn đến từng này, nhìn thấy cảnh tượng này có mấy ai là không sợ chứ.

Không chỉ có cô bé, mà ngay cả Trình Trình và Dương Dương cũng cảm thấy có chút sợ rồi. Nhưng Dương Dương vẫn miễn cưỡng: “Nếu gọi điện thoại cho cảnh sát thì chắc tới khi bọn họ tới thì cũng chính là lúc chúng ta bị đánh sấp mặt rồi. Chi bằng trực tiếp gọi cho chú Hình Uy đi, em cảm thấy có chút đáng tin cậy hơn đó.”

***

Vừa nghe thấy Dương Dương nói như vậy, Trình Trình tuy không tán thành lắm nhưng trước mắt hình như cũng chỉ có cách như vậy rồi. Cậu vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Hình Uy.

Kể từ khi Bắc Minh Diệp Long làm tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh Thị, cũng đối xử với Hình Uy khá tốt, không có làm khó anh ta cho lắm.

Còn về công việc cụ thể, đương nhiên vẫn giống như trước đây, phụ trách qua lại với tập đoàn GT.

Điều duy nhất có hơi ngứa mắt chính là người mà cả ngày anh ta phải đối diện—Đường Thiên Trạch.

Tên này thật sự là khiến Hình Uy nhìn thế nào cũng chả thấy thuận mắt.

Mà Đường Thiên Trạch, mỗi ngày vẫn đến văn phòng làm việc, như một vị khách ngày ngày đến uống trà, ngồi ở vị trí mà Cố Hạnh Nguyên đã từng ngồi qua.

Đúng lúc đối diện với Hình Uy.

Có điều hai người bọn họ như cũng có chút hiểu ngầm nho nhỏ, đều lười nhìn đối phương. Vì vậy cũng giảm đi không ít nguy cơ xung đột tiềm tàng.

Điểm này khiến cho Bắc Minh Diệp Long thở phào một hơi.

Khi Hình Uy đang cúi đầu làm việc thì điện thoại của anh ta đột nhiên reo lên. Lấy điện thoại ra thì nhìn thấy là Trình Trình gọi đến.

Anh ta không khỏi khẽ nhíu mày một cái.

Bây giờ là lúc mẹ của các cậu nhóc đưa đón tan học, sao lại đột nhiên gọi cho mình?

Lúc này, anh ta đột nhiên nhớ ra, hôm nay chắc là ngày lên toà. Không khỏi bắt đầu lo lắng cho ông chủ.

Toà án rốt cuộc sẽ phán như thế nào chứ?

“Cậu chủ nhỏ Trình Trình, có chuyện gì thế?” Lúc anh ta nhấc máy, cảm thấy ở chỗ này cũng chả có gì để tránh né cả.

Vừa nghe thấy là Trình Trình gọi đến, hai người Bắc Minh Diệp Long và Đường Thiên Trạch đều không tự chủ được mà dỏng tai lên nghe.

Bọn họ đều biết hôm nay chắc là ngày thẩm phán Bắc Minh Thiện, các con lúc này lại gọi điện tới không biết có phải là có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra rồi không.

“Sao, cô Cố vẫn chưa qua đón các cậu à? Ừm, tôi hiểu rồi. Bây giờ tôi qua đó ngay, các cậu đừng lo lắng, cố gắng kéo dài thời gian, nói với cậu chủ nhỏ Dương Dương, đừng có xung đột chính diện với bọn họ, nếu thật sự không được thì chạy vào trong trường học, tìm cô giáo hoặc hiệu trưởng cũng được. Tôi qua đó ngay.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN