Lời Tỏ Tình Không Thể Chối Từ
Chương 46
Quan hệ giữa Kiều Mộc và Kiều Đông Viễn đã không còn là một bí mật. Vì vậy, trận đấu chỉ đạo cho Kiều Mộc, một kỳ thủ vừa được lên chuyên nghiệp và một kiện tướng cờ vây đứng nhất tại Trung Quốc, nếu như chối rằng không có người ngầm sắp xếp, thì chắc chắn chẳng có ai thèm tin.
Tề Phương thừa nhận, quả nhiên là ông ta cố tình sắp xếp như thế, dù sao Kiều lão sư cũng là kỳ thủ tay to mặt lớn, nếu không phải chính bản thân ông ấy có chủ ý, một vị chủ nhiệm nhỏ bé như ông có muốn sắp xếp cũng đâu sắp xếp được.
Đây chỉ là một trận đấu giao hữu, cũng không liên quan gì đến xếp hạng, cho nên người ngoài có đoán được ẩn tình bên trong, cũng không ai dám nói gì. Huống chi, ai trong giới cờ vây đều biết, nếu như không phải kì thi định đoạn lần này có mặt của Kiều Mộc, Kiều Đông Viễn căn bản cũng không thèm tham gia chỉ đạo thi đấu.
Thật ra, để tham gia chỉ đạo thi đấu lần nay, Kiều Đông Viễn đã phải lùi lại hai lịch hoạt động tại nước ngoài.
Còn đối với trận đấu giao hữu lần này, vô luận là trong giới hay ngoài giới, ai cũng rất mong chờ trận đấu lần này, tuy nhiên chỉ có duy nhất một người không hề chờ mong chuyện này, đó là Kiều Mộc. Từ khi tiếp nhận tin tức này, cho đến khi tiến vào hội trường, biểu cảm của Kiều Mộc từ đầu đến cuối đều giữ một nét lạnh nhạt. Nhưng những người chung quanh lại không nghĩ như vậy.
“Kiều Mộc, đừng lo lắng nhé cháu, cứ phát huy hết thực lực.” Tề Phương là người đã quen biết Kiều Mộc, nhưng thật ra người ông quen là Kiều Mộc của bảy năm trước, đó là cậu bé muốn dùng chính thực lực của mình, Định Đoạn thành công, dưới tư cách là con trai của Kiều Đông Viễn, đi đến trước mặt bố mình giao đấu. Trong tâm của Kiều Mộc lúc đó còn chất chứa một thứ tình cảm quấn quýt, khao khát tình thương và sự công nhận từ bố của mình.
Tuy nhiên bây giờ chỉ có bản thân cậu mới biết, chỉ khi nào cậu thực sự chặt đứt sợi dây liên kết kia, thì cậu mới dám đứng lên thêm một lần nữa.
“Cháu không lo lắng.” Kiều Mộc bình tĩnh đáp.
Tề Phương chỉ thấy cậu thiếu niên ra vẻ bình tĩnh, rồi ông nhìn xuống đồng hồ, nhắc nhở: “Sắp đến giờ thi đấu rồi, có thể tiến vào.”
Loại tranh tài này, người mới luôn luôn phải vào trước để đợi những trưởng bối, nếu không sẽ thể hiện sự bất kính. Kiều Mộc mặc dù không thể nào chào đón Kiều Đông Viễn, nhưng cũng không có ý định gây thù chuốc oán, chỉ là cậu vừa muốn cất điện thoại di động rồi đứng dậy, thì bỗng nhiên có tiếng vang lên từ điện thoại của cậu.
Kiều Mộc nhìn lướt qua, động tác đứng dậy đột nhiên liền ngừng lại.
YOYO: 【 Tranh tài sắp bắt đầu sao? 】
Kiều Mộc: 【 Đang chuẩn bị vào sàn đấu. 】
YOYO: 【 Đánh bại ông ấy!!! 】 đằng sau còn đi theo một cái emoji điên cuồng đánh người.
Kiều Mộc nhịn không được cười ra tiếng, rồi trả lời: 【 Mình cũng rất muốn, nhưng đại khái là thực lực không cho phép. 】
YOYO: 【 Cái gì có thể thua chứ khí thế không được thua. 】
Kiều Mộc: 【Ừm. 】
“Kiều Mộc, thời gian sắp tới rồi?” Tề Phương nhịn không được thúc giục, vừa rồi trợ lý nói cho ông biết, Kiều lão sư đã đến cổng, Kiều Mộc nếu còn không vào sàn đấu sẽ trễ mất thôi.
“Chờ một lát, để cháu nhắn một tin.” Kiều Mộc cúi đầu, tiếp tục nhắn tin trả lời Từ Dữu Dữu.
Kiều Mộc: 【 Mình phải vào sàn đấu rồi. 】
YOYO: 【 Cho ông ấy biết mùi!!! 】
Khí thế không được thua sao?
Kiều Mộc tắt điện thoại, đứng dậy giao di động cho Tề Phương: “Phiền chú giúp cháu cất điện thoại di động.”
Hai người đi rất nhanh, nhưng lúc đến gian phòng, Kiều Đông Viễn đã ngồi đợi bên trong. Khi cánh cửa vừa bị đẩy ra, ánh mắt mọi người đều rơi trên người Kiều Mộc.
Kiều Mộc ung dung bước vào, tạ lỗi cùng mọi người: “Thật xin lỗi, tôi tới trễ.”
Kiều Đông Viễn cau mày, biểu cảm của Kiều Đông Viễn không hề tốt cho lắm.
Người được sắp xếp để đi theo ghi chép kỳ phổ là Ngải Nhạc Sơn vừa nghe giọng Kiều Mộc thì liền đáp: “Không có việc gì không có việc gì, thời gian bắt đầu trận đấu còn chưa tới mà.”
“Ngồi xuống trước đi.” Kiều Đông Viễn rốt cục cũng lên tiếng.
Kiều Mộc không nói một lời, đi đến bên bàn, ngồi ở vị trí trước mặt Kiều Đông Viễn.
“À thế này, thời gian bắt đầu cũng sắp đến rồi, chúng ta chuẩn bị đi thôi.” Tề Phương thấy bầu không khí xấu hổ, tuyên bố chuẩn bị bắt đầu trận đấu.
Đây là lần đầu tiên trong đời Kiều Mộc được đánh cờ cùng bố mình, nhưng họ không tiếp xúc nhiều, tựa như là một trận đấu cờ giữa hai người hoàn toàn xa lạ.
Ván cờ này Kiều Mộc phát huy rất ổn, không khẩn trương hoặc hưng phấn mà dẫn đến sai lầm, toàn bộ quá trình cậu thậm chí không hề nói một câu, cậu im lặng như thế nào, thì Kiều Đông Viễn cũng im lặng y như thế. Kết quả của ván cờ này không cần phải suy nghĩ nhiều, Kiều Mộc thua, mà thật ra một ván cờ thua mới thực sự là ý nghĩa của một ván cờ chỉ đạo. Bởi vì người thắng cuộc sẽ giúp đối phương phục cờ, tiến hành chỉ đạo kĩ lưỡng.
Ván cờ này, đối với một kỳ thủ chuyên nghiệp sơ đoạn mà nói, là một trận cờ thật đáng quý khi được chỉ đạo bởi một bậc thầy hàng đầu.
“Tổng thể ván cờ này cậu chơi không tệ, rất trầm ổn, cũng rất chặt chẽ, có vài chỗ thiết kế bẫy cũng rất khéo léo, chỉ có điều che dấu không được kĩ…” Kiều Đông Viễn rốt cục cũng bắt đầu nói chuyện, ông rất kiên nhẫn, giảng giải cũng rất kỹ càng, kỹ càng đến nỗi đáng lẽ ra bình thường phục cờ chỉ mất tầm nửa tiếng đồng hồ, nhưng ông ấy lại giải thích trọn vẹn một tiếng đồng hồ. Dường như ông ấy đã giải thích, phân tích rõ ràng từng nhược điểm trong tất cả các nước đi trong ván cờ cho Kiều Mộc nghe tường tận.
Ngải Nhạc Sơn đã là học trò của Kiều Đông Viễn, cậu ta có thể nghe ra, thầy của cậu ta trong lần chỉ đạo này, thể hiện một sự ôn nhu hiếm thấy. Ông ấy đang định lấy lòng Kiều Mộc sao?
Ngải Nhạc Sơn phân tâm nhìn thoáng qua Kiều Mộc, Kiều Mộc ngược lại không có biểu cảm gì, chỉ trung quy trung củ nói lời cảm tạ sau khi phục bàn: “Cảm ơn Kiều lão sư đã chỉ dạy, giúp tôi mở mang không ít.”
Kiều lão sư?!
Lời xưng hô của Kiều Mộc vừa được thốt ra, tất cả mọi người trong phòng đều giật mình.
Biểu cảm nhiệt tình ban nãy của Kiều Đông Viễn cũng trở nên cứng đờ, nhưng ông không nói gì, thậm chí còn nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Bầu không khí lại một lần nữa trở nên nặng nề, Tề Phương chỉ có thể kiên trì lảng qua chuyện khác: “Bây giờ cũng đến giờ cơm trưa, chúng ta cùng đi ra ăn cơm đi.”
Ngải Nhạc Sơn nhanh nhảu đáp ứng.
Kiều Đông Viễn cũng không có lên tiếng phản đối.
“Thật xin lỗi, cháu còn có việc, mọi người đi ăn vui vẻ.” Kiều Mộc đứng dậy, nhìn Tề Phương chìa tay ra.
Tề Phương hiểu được ý của Kiều Mộc, ban nãy cậu giao điện thoại cho ông vào thi đấu nên bây giờ phải trả lại cho cậu, nhưng ông vẫn không thể nhịn được, muốn khuyên một câu: “Nếu không phải chuyện gì gấp, cơm nước xong xuôi rồi cháu lại đi được chứ?”
“Xin lỗi, không được.” Kiều Mộc nhấn nút khởi động điện thoại, rồi quay lại nhìn vào trong căn phòng nhân đạo nói, “Cháu đi trước.”
Nói xong, cậu liền đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ chốc lát không còn nghe được tiếng bước chân nữa.
Đám người nhìn về phía Kiều Đông Viễn, chỉ thấy khuôn mặt bình tĩnh của ông ấy, nhưng trên đầu ngón tay đã trắng bệch do ông đang nắm chặt cây quạt trên tay.
“Kiều Mộc đang giận, mấy năm này cậu ấy sống không dễ dàng, trong lòng có chút giận dỗi cũng là chuyện thường tình.” Tề Phương khuyên nhủ.
Kiều Đông Viễn không thèm phản ứng lại lời của Tề Phương, bọn họ là người chơi cờ vây, chỉ cần nhìn lối chơi liền có thể đoán ra tâm tình của người chơi. Ván cờ này, Kiều Mộc chơi rất bình tĩnh, còn ông ta thì ngược lại, có chút kích động và nóng nảy. Ông có thể rõ ràng cảm nhận được, Kiều Mộc đối xử với ông không khác gì một người xa lạ, thậm chí còn không bằng một người xa lạ. Nếu như hôm nay thằng bé được sắp xếp chơi cùng ông Ngải, nhiều khi Kiều Mộc còn hưng phấn hơn.
Chung quy đã quá muộn để đền bù, ông như thế này, mẹ của Kiều Mộc cũng y hệt như vậy.
Một tuần sau, Kiều Mộc trở thành đội viên dự bị, gia nhập đội tuyển quốc gia, Từ Dữu Dữu cũng bắt đầu học hành kham khổ cho học kỳ thứ hai của lớp mười một.
Lịch luyện tập của đội tuyển quốc gia rất vất vả và rất dày đặc, Kiều Mộc chỉ rảnh vào buổi tối để gọi điện cùng Từ Dữu Dữu nói chuyện. Từ Dữu Dữu kể cho Kiều Mộc nghe những chuyện xảy ra trong trường, sau khi cậu rời khỏi lớp, lớp Mười Tám thiếu mất một học bá như Kiều Mộc, xếp hạng của lớp liền tuột xuống 3 hạng, thế nên chủ nhiệm lớp bực mình không ít, gần đây việc học của bọn họ cũng trở nên rất nghiêm khắc. Cô cũng kể chuyện có một lần Lư Thời đi đưa bánh ngọt cho cô tại đường lớn trên cổ trấn thì bị fan hâm mộ nhận ra, lập tức chặn cậu ta ngay trên đường hết tận ba tiếng đồng hồ.
So với Từ Dữu Dữu, sinh hoạt của Kiều Mộc tại đội tuyển quốc gia có phần đơn điệu hơn nhiều, mỗi ngày ngoại trừ đánh cờ thì vẫn là đánh cờ, sau đó mỗi tháng sẽ có hai lần kiểm tra sức khỏe tâm lý. Khả năng chơi cờ của Kiều Mộc tiến bộ rất nhanh, mặc dù vẫn là dự bị như cũ, nhưng kỳ thủ chính thức của đội tuyển quốc gia bây giờ không còn nhiều người có thể đánh thắng được cậu. Bởi vì kinh nghiệm thi đấu của cậu không nhiều, huấn luyện viên Diêu liền nắm lấy cơ hội dẫn cậu ra ngoài tranh tài, sau nửa năm, những giải đấu lớn nhỏ trong nước dường như cậu đều đã từng tham gia mấy lần. Tiền thưởng sau khi thi đấu, bất tri bất giác cũng sắp tích góp được 50 vạn tệ.
Sau ngày tết Trung thu, đội tuyển quốc gia sắp sửa phải ra nước ngoài nghênh chiến trong giải cờ vây thế giới, họ bắt đầu phong bế huấn luyện. Từ Dữu Dữu cũng chính thức tiến vào cửa ải lớp mười hai, mỗi ngày nhìn tờ báo bảng đếm ngược đến ngày thi đại học, ngày nào cũng ngồi làm đề cương mãi mà không thấy hết. Cho dù là dựa theo tiêu chuẩn giáo dục thoải mái của trung học Hồng Loa Thất, cuối cùng cũng tránh không khỏi dòng xoáy của mùa thi đại học.
Phong bế huấn luyện kết thúc, cho dù xếp hạng chiến tích của Kiều Mộc trong đội đã đứng thứ nhất, cho dù huấn luyện viên Diêu cật lực đề cử, nhưng Kiều Mộc vẫn bị vấn đề tâm lý níu lại ở vị trí dự bị, cho nên cậu không thể xuất ngoại thi đấu. Vậy là mùa giải thế giới lần đó, đội tuyển thi đấu của Trung Quốc, vẫn thua nước R, chỉ lấy một cái huy chương bạc.
Vào học kỳ tiếp theo của lớp mười hai, trong khi các học sinh khác của lớp Mười Tám phải tập trung cao độ cho việc ôn thi đại học, Từ Dữu Dữu lại tập trung cho việc phỏng vấn vào các trường đại học tại nước ngoài, may mắn sau đó cô đều lần lượt nhận được các offer (giấy chấp nhận từ trường đại học). Từ Dữu Dữu cuối cùng cũng thoát ly khỏi bể khổ, để lại Lư Thời một mình ấm ức bơi trong bể khổ này.
Việc đầu tiên là cô phải gọi điện thoại báo cho Kiều Mộc: “Mình đã được mấy trường đại học nước ngoài nhận vào rồi.”
“Vậy cậu tính đi đâu học?” Kiều Mộc chúc mừng rồi hỏi.
“Mình còn đang suy nghĩ.” Mấy năm trung học này dường như cô đã trở thành nhiếp ảnh gia cá nhân cho Lư Thời, thu nhập kiếm về không tệ, cũng xây dựng được một chút tên tuổi trong ngành giải trí. Sau khi tốt nghiệp cô đại khái muốn trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, xếp hạng của mấy trường đại học cô nhận offer cũng không khác nhau mấy trong ngành này, tùy tiện chọn một trường là được.
Trong mấy trường này, cũng có trường đại học mà kiếp trước cô từng học, chuyên ngành cũng giống như kiếp trước, nếu như lựa chọn học chuyên ngành giống kiếp trước, con đường đại học của cô hẳn sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng cứ học đi học lại một thứ, thì lại không thú vị.
“Vậy cậu cứ từ từ suy xét.”
“Còn cậu thì sao, gần đây luyện cờ có mệt không.”
“Gần đây mình không luyện cờ, chỉ phải đi kiểm tra sức khỏe tâm lý thôi.” Kiều Mộc nói.
“Mấy cái người bác sĩ tâm lý của đội tuyển quốc gia có phải có thù với cậu không vậy, hay cậu thử mua quà cáp đút lót họ xem sao, tâm lý cậu đã bình phục nhiều như thế, vậy mà suốt ngày cứ bắt cậu đi kiểm tra hoài làm gì không biết.”
“Làm sao cậu biết tâm lý mình như thế nào?” Kiều Mộc hỏi.
“Mình cảm nhận được á.” Chứng hàn của cô đã thật lâu rồi không tái phát lại.
“Không hiểu tại sao, nhưng mình cảm thấy cậu hình như đúng là có thể cảm nhận được chuyện này.” Kiều Mộc thấp giọng nói, “Giống như mỗi lần tâm trạng mình không ổn, kiểu gì cậu cũng sẽ gọi điện thoại hoặc nhắn Wechat cho mình ngay vào khoảnh khắc đấy. Có đôi khi phản ứng, so với mình còn chuẩn hơn.”
“Có sao?” Từ Dữu Dữu chột dạ.
“Ừ, còn nhớ lúc mình tham gia kì thi Định Đoạn không, chuyện cậu đến B thị tìm mình đấy? Lúc đó cậu bịa với mình là do vé máy bay rẻ hơn nên đổi chuyến bay sớm hơn. Nhưng mình vẫn cảm thấy, cậu hẳn đã nhận ra cái gì đó. Có phải là do lúc mình gọi điện thoại với cậu có lộ ra cái gì khác biệt đúng không?” Kiều Mộc nói.
“Chuyện qua lâu rồi, ai còn nhớ chứ.” Từ Dữu Dữu nói quanh co một hồi liền chuyển sang chuyện khác.
Không phủ nhận, chính là gián tiếp thừa nhận.
“Nhưng mỗi lần có cậu bên cạnh, mình sẽ phát huy tốt hơn.” Kiều Mộc lại nói.
“Mình hữu dụng như vậy sao?”
“Tất nhiên!” Kiều Mộc quả quyết gật đầu.
“Vậy thế này đi, nếu cậu có thể tham gia thi giải cờ vây thế giới năm nay, mình sẽ bay đến đó cổ vũ cho cậu.”
“Một lời đã định.” Kiều Mộc tính toán thời gian, năm nay giải cờ vây thế giới sẽ tổ chức vào tháng mười một, lúc đó Từ Dữu Dữu đã vào đại học rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!