Về Trễ
Chương 16
Hôm sau Chung Dạng tỉnh dậy không trông thấy Ôn Trì Chi ở trong phòng.
Bên ngoài trời mưa rí rách rí rách, trong không khí là thứ mùi ẩm ướt.
Chung Dạng xuống giường, vào trong nhà vệ sinh sửa soạn qua một chút, sau đó cô nhận được điện thoại của Ôn Trì Chi: “Em dậy rồi à?”
Chung Dạng “Ừm” khẽ một tiếng, lại hỏi: “Anh rời đi khi nào vậy?”
“Lúc 7 giờ hơn. Em chuẩn bị đi, một lát nữa chúng ta đi ăn cơm.”
Chung Dạng vốn tưởng rằng ăn cơm trong lời anh nói là bữa cơm chỉ có hai người mà thôi, không ngờ rằng còn có cả người khác, lúc cô vừa bước chân vào trong phòng bao thì đã đứng khựng lại ngay trước cửa.
Lúc bấy giờ có người ngồi bên trong nhìn thấy Chung Dạng, vừa cười vừa nói: “Hey, người đến rồi kìa.”
Người trong phòng bao khá đông, ngoại trừ cô và Ôn Trì Chi ra thì còn có mấy đôi nam nữ nữa, có một gương mặt mà Chung Dạng cảm thấy rất quen mắt nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được người đó là ai.
Ôn Trì Chi thấy Chung Dạng đứng chôn chân ở ngoài cửa, anh giơ tay vẫy vẫy cô: “Em qua đây.”
Chung Dạng nhấc chân tiến vào bên trong, ngồi xuống vị trí bên phải Ôn Trì Chi.
Tất cả người ngồi trong phòng bao đều đã tham dự hôn lễ của Ôn Trì Chi, cũng đều đã gặp qua Chu An Hân, bây giờ nhìn thấy anh dẫn theo một người con gái xa lạ đến đây, trong lòng ai nấy đều rõ như gương, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như không, mấy loại chuyện như thế này ở trong thế giới của bọn họ sớm đã không còn thấy lạ lẫm nữa, đã quá đỗi quen thuộc.
Bữa cơm ăn đến giữa chừng, có người tùy ý hỏi một câu: “Cô Chung vẫn đang đi học sao? Cô học ở đại học nào vậy?”
Chung Dạng phóng khoáng trả lời: “Tôi học ở đại học Z.”
Tôn Phổ giơ tay chỉ chỉ vào một người trẻ tuổi gần đó: “Thế thì trùng hợp quá, Hà Vụ là sư huynh của cô đấy, cậu ta tốt nghiệp Chuyên ngành phát thanh ở đại học Z.”
Chung Dạng bấy giờ mới ngớ người ra, chẳng trách lúc nãy lại cảm thấy quen mắt như thế, hóa ra là MC của Đài truyền hình Z – Hà Vụ.
Hà Vụ thấy chủ đề câu chuyện quay qua phía mình thì cười hỏi: “Em học chuyên ngành gì vậy?”
Chung Dạng mím môi mỉm cười: “Em học cùng chuyên ngành với anh đấy ạ.”
Hà Vụ tướng mạo tuấn tú, trong sự chín chắn còn bộc lộ vẻ phóng khoáng tiêu sái. Là một MC trong giới giải trí, anh cũng có một phong cách riêng biệt của chính mình, lượng fan Weibo của anh có hơn 10 triệu người. Có người nói thật lòng rằng với khuôn mặt đó của anh mà lại đi làm MC thì quả thật là quá đáng tiếc, cũng có người đoán mò rằng chỉ trong hai năm thôi là Hà Vụ sẽ chuyển qua làm diễn viên ngay, thế nhưng bao nhiêu năm qua đi rồi anh ấy vẫn chỉ hoạt động mỗi trong phạm vi dẫn chương trình mà thôi.
Hà Vụ nhân tiện mượn luôn chủ đề này tán gẫu thêm đôi ba câu với Chung Dạng.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Ôn Trì Chi đưa Chung Dạng quay trở về thành phố.
Chung Dạng: “Lát nữa anh phải bay rồi à?”
Ôn Trì Chi hạ cửa sổ xe xuống, một luồng gió mát thổi vào, mắt anh nhìn thẳng về phía trước, “Ừ” một tiếng.
Môi Chung Dạng khẽ mấp máy, nhưng nghĩ một lúc lại thôi không nói gì cả.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Ôn Trì Chi dừng xe, nghiêng đầu nhìn cô: “Em có chuyện muốn hỏi anh à?”
Sự tò mò trong lòng Chung Dạng bị anh khuấy động, Chung Dạng mím môi rồi thấp giọng nói: “À thì… Hà Vụ với sếp Từ, có phải là cái đó cái đó không ạ?”
Dáng vẻ hóng hớt hiếu kỳ này của cô y hệt như một đứa trẻ con, Ôn Trì Chi khẽ cười, hỏi: “Cái đó cái đó là cái gì?”
Chung Dạng nóng vội, bật thốt lên: “Thì là bạn trai bạn gái đó?”
Ôn Trì Chi bị lời nói buột miệng này của cô làm phì cười, khóe môi anh cong lên hết cỡ, tâm trạng có lẽ rất tốt, anh “ồ” một tiếng rồi hỏi: “Dạng Dạng, nói thế nào thì nói, hai người đàn ông còn có thể trở thành bạn trai bạn gái, mấy đứa nhóc bọn em đều thịnh hành cái trend này à?”
Mặt Chung Dạng ửng đỏ, thẹn quá hóa giận: “Ôn Trì Chi.”
Đây là lần đầu tiên Chung Dạng mang theo tâm trạng tức tối gọi cả tên lẫn họ của anh chứ không phải là những lần khách khí gọi anh là anh Ôn. Ôn Trì Chi thấy hai má cô ửng hồng, ánh mắt đen lánh, hiếm có mới được diện kiến vẻ hờn dỗi của người con gái, anh cười cười, không trêu cô nữa, anh chỉ nói đại khái: “Đúng là có chuyện như em đang nghĩ.”
Lời suy đoán của mình thế mà lại trúng phóc, Chung Dạng sững người, do dự một lúc rồi lại hỏi tiếp: “Anh… cũng giống họ hả?”
Ánh mắt Ôn Trì Chi có vẻ hốt hoảng, thế rồi khóe môi rướn lên, anh vuốt ve bàn tay của Chung Dạng: “Dạng Dạng, em muốn ăn đòn đấy à?”
Phía sau có người bấm còi, Ôn Trì Chi thu lại ánh mắt rồi nhìn lên đèn giao thông. Đèn đỏ sớm đã chuyển sang màu xanh, ngay sau đó anh nhấn chân ga lái xe rời đi.
Ôn Trì Chi đưa Chung Dạng về trong thành phố xong, lập tức lái xe đi đến sân bay bay về thành phố C.
Chung Dạng cầm chìa khóa mở cửa, lúc này La Trà đang ngồi ngoài phòng khách xem phim tình cảm Hàn Quốc, nhìn thấy Chung Dạng đi vào, cười hihi: “Chị, tối qua vì mợ tới nên chị mới không về nhà đúng không?”
Chung Dạng giơ tay ấn ấn vào trán con bé: “Thông minh phết đấy.”
La Trà ăn snack, lẩm bẩm một câu: “Em đoán chỉ có đúng thôi.”
Chung Dạng hỏi: “Cô đâu rồi?”
“Mẹ em đến nhà dì Từ rồi, lát nữa mới quay về.”
La Trà lanh mắt, nhìn thấy chiếc hộp nhỏ trên tay Chung Dạng, hiếu kỳ hỏi: “Chị, chị mua cái gì thế?”
Chung Dạng: “Là một món đồ trang sức.”
Cũng may La Trà nhìn không hiểu nhãn hiệu ở trên hộp, “Ồ” một tiếng rồi lại tiếp túc chuyển sự chú ý lên trên màn hình TV.
Tối qua Chung Dạng ngủ không ngon giấc, ngồi một lúc trong phòng khách liền quay về phòng ngủ nghỉ ngơi, ngủ một mạch hai tiếng đồng hồ, lúc tỉnh dậy sắc trời bên ngoài đã tối dần, còn có mưa rơi tí tách.
Lại mưa nữa rồi, Chung Dạng vén chăn, giơ tay với lấy chiếc hộp đặt trên tủ đầu giường, chưa kịp chạm vào thì không may làm rơi xuống đất, một phong bao màu đỏ cũng theo đó rơi xuống.
Trong lòng Chung Dạng kinh ngạc, cầm phong bao lên nhìn, bên trong là một xấp tiền mặt, nhìn qua có thể đoán được số lượng không hề nhỏ. Chung Dạng nhíu chặt chân mày suy nghĩ, cô vẫn chưa nghĩ ra được anh đã làm điều này từ lúc nào, cô yên lặng nhét phong bao lại vào trong hộp.
Chung Dạng siết chặt di động, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn gọi cho anh một cuộc điện thoại, đợi khoảng một phút mới có người nghe máy, Chung Dạng mở miệng: “Anh Ôn.”
“Em nhìn thấy hồng bao rồi sao?”
Hai người gần như đồng thanh cùng lúc, Chung Dạng rơi vào trầm mặc, ngón tay bấu chặt vào chăn, cuối cùng cô giải thích: “Em có tiền tiêu.”
Ôn Trì Chi cười khẽ, anh rút điếu thuốc, nhìn khoảng không ngoài cửa sổ: “Đó là tiền lì xì.”
Hai người đều không ai lên tiếng, Chung Dạng không biết giải quyết thế nào chuyện giữa mình và Ôn Trì Chi, một mặt cô thật sự đã bị anh thu hút, một mặt khác đó chính là anh là người đã có gia đình.
Qua một lúc lâu, Ôn Trì Chi như phát giác ra được tâm trạng của cô, cười nói: “Em đừng nghĩ quá nhiều, năm sau gặp lại nhé.”
Chung Dạng thấp giọng “Ừm” một tiếng.
…
Dương Thận lái xe đến đón Ôn Trì Chi, thấy anh cúp máy xong thì cười nói: “Hôm nay cậu đưa Chung Dạng đến gặp đám người Tôn Phổ à?”
Ôn Trì Chi rít hơi thuốc, vẻ mặt có chút mơ hồ: “Tôn Phổ nhắn tin cho cậu?”
Dương Thận không phủ nhận, chỉ cười hỏi một câu, lời nói đầy ám muội: “Cô gái họ Chung đó, cảm giác thế nào?”
Lời này của Dương Thận có mấy ý nghĩa liền, Ôn Trì Chi đương nhiên nghe hiểu, nhưng anh không lên tiếng, Dương Thận thấy dáng vẻ đó của anh thì kỳ lạ: “Cậu đừng nói với tôi là hai người ở bên nhau hơn một tháng rồi mà vẫn chưa làm chuyện đó nhé?”
Mí mắt Ôn Trì Chi giật giật: “Sao hôm nay cậu lắm mồm thế?”
Dương Thận cười haha: “Cô gái này đúng là lợi hại thật.”
Ôn Trì Chi không thèm để ý đến anh ta nữa.
Xe chạy được nửa đường, Dương Thận lại nhắc đến một chuyện: “Hôm trước lúc tôi đến trung tâm thương mại có gặp Chu An Hân, tôi nhìn thấy bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông, hai người họ còn khá là thân mật. Cậu với cô ấy bây giờ là mệnh ai nấy lo thật sao?”
Ôn Trì Chi nghe xong, trên mặt không hề thay đổi, Dương Thận cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Tôi thấy hai người bọn cậu cứ như vậy cũng không phải cách hay, chi bằng dứt khoát ly hôn luôn đi.”
Từ năm ngoái sau khi chuyện Ôn Trì Chi trêu hoa ghẹo cỏ ở bên ngoài bị phát hiện, hai người đã ly thân tới tận giờ, Chu An Hân ở bên ngoài chơi bời như thế nào, Ôn Trì Chi cũng không hề can dự, chuyện này nếu đặt vào một người đàn ông khác cho dù tình cảm với vợ có xảy ra vấn đề thì chuyện bị cắm sừng chắc chắn không thể ngồi im chịu đựng được. Vậy mà Ôn Trì Chi vẫn dửng dưng như người ngoài cuộc, Dương Thận với Ôn Trì Chi là bạn trí cốt cả nửa đời rồi thế mà cũng chẳng nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng anh.
~Hết chương 16~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!