Về Trễ - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Về Trễ


Chương 17


Cả năm nay số lần Ôn Trì Chi và Chu An Hân gặp mặt chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Lần gặp mặt gần nhất của hai người là vào đêm giao thừa.

Truyền thống của nhà họ Ôn đó là mỗi năm đón năm mới, không kể lớn nhỏ trưởng bối hậu bối tất cả đều phải quay trở về phương Nam đón Tết. Năm nay Ôn Trì Chi quay về sớm, gần qua năm mới Tiểu Cốt Cốt bị sốt nặng, khiến cho hai ông bà cụ trong nhà lo lắng đứng ngồi không yên.

Ôn Trì Chị bị Lão gia tử gọi điện thoại giục về Chá Thành, hiếm lắm mới được một lần đảm đương trách nhiệm của một người bố hẳn hoi, anh túc trực ở bên cạnh con bé hơn một tuần liền. Tiểu Cốt Cốt rúc vào trong lòng Ôn Trì Chi, toàn thân đều nóng hôi hổi, trên trán vẫn đang được dán miếng dán hạ sốt, mí mắt khép hờ, mặt mày ỉu xìu nói: “Daddy, daddy với mama mà ly hôn thì con theo ai đây ạ?”

Một tay của con bé nghịch nghịch cúc áo của Ôn Trì Chi, hơi ngước chiếc đầu nhỏ lên nhìn anh, lời nói ngây thơ hồn nhiên, giống như chẳng hề hiểu rõ hai chữ “ly hôn” này có bao nhiêu phần nặng nhẹ.

Ôn Trì Chi cúi đầu xuống, vén những lọn tóc lòa xòa trước mặt của con bé ra sau tai, hơi nhíu mày rồi nhẹ giọng hỏi: “Ai nói với con mấy lời này vậy?”

Tiểu Cốt Cốt: “Con nghe bà nội nói.”

Nét mặt Ôn Trì Chi lãnh đạm: “Không có chuyện đó đâu.”

Ôn Cốt trợn mắt, nói: “Daddy, daddy đừng có xem con là đứa trẻ con nữa đi.”

Dáng vẻ nghiêm túc của tiểu nha đầu khiến cho anh phải suy nghĩ khác.

Nghe thấy thế Ôn Trì Chi bật cười, ngón tay cái móc vào ngón tay nhỏ của con bé: “Con không phải là trẻ con thì là gì hả?”

Ôn Cốt cười hì hì, sau đó thương lượng với Ôn Trì Chi, khịt khịt mũi rồi nói: “Daddy, đợi con khỏi ốm rồi daddy có thể đưa con đi ăn kem và gà rán không ạ?”

Ôn Trì Chi chỉnh lại chiếc chăn lông đang đắp trên người con bé: “Được.”

Ôn Cốt miệng ngọt như kẹo: “Cốt Cốt yêu daddy nhất nhất nhất.”

Giao thừa năm nay Chu An Hân vốn không có ý định quay về Chá Thành đón năm mới, quan hệ giữa cô và Ôn Trì Chi sớm đã rơi vào cục diện bế tắc. Chu An Hân cũng không có ý định sẽ hàn gắn lại mối quan hệ này, hơn nữa, cuộc hôn nhân của họ ngay từ đầu quá vội vã, lý do là vì có Ôn Cốt. Suy cho cùng Chu An Hân cũng không hề có tình cảm sâu nặng gì với Ôn Trì Chi.

Về bản chất cô ta và Ôn Trì Chi đều cùng là một loại người, cả hai đều theo chủ nghĩa vị kỷ. Đạo đức, trách nhiệm, căn bản không hề có chút trọng lượng nào bằng việc bản thân được sống tự do thoải mái, lẽ ra người như bọn họ không nên kết hôn, để rồi bây giờ gieo rắc tai họa cho cả đôi bên.

Buổi tối hôm giao thừa, bởi vì chuyện Úc Hỉ mang thai nên hai vị trưởng bối trong nhà cũng không quá chú trọng vào chuyện của Ôn Trì Chi và Chu An Hân, khiến cho Ôn Trì Chi dễ thở đôi chút.

Gần tới 8 giờ, tinh thần của Tiểu Cốt Cốt không được tốt cho lắm nên Chu An Hân bế con bé lên trên lầu nghỉ ngơi.

Tiểu Cốt Cốt vừa mới ngủ không lâu thì cửa phòng bị đẩy ra.

Chu An Hân nghiêng đầu nhìn, là Ôn Trì Chi. Cô ta ngây người giây lát rồi đứng dậy: “Tôi chuẩn bị đi bây giờ đây, đợi lát nữa anh nói với ông bà nội một tiếng nhé?”

Ôn Trì Chi không có ý kiến gì, anh giơ tay tháo chiếc đồng hồ đeo tay trên tay phải, mơ hồ gật đầu một cái.

Chu An Hân lại nhớ ra điều gì đó, cười cười nói: “Nghe nói dạo gần đây anh lại đổi người rồi? Bây giờ đến mặt mũi cũng chẳng cần nữa sao?”

Ôn Trì Chi cười khẽ, cởϊ áσ khoác ném lên trên sofa, lấy bao thuốc ra, nhàn nhạt hỏi: “Cô muốn nói gì?”

Chu An Hân cảm thấy nhạt nhẽo: “Không gì cả, chỉ là tôi muốn nhắc nhở anh một câu, tôi không can dự vào chuyện của anh, thế nên anh cũng đừng có mà quản chuyện của tôi.”

Dứt lời, Chu An Hân không đợi Ôn Trì Chi lên tiếng, dứt khoát mở cửa đi ra ngoài.

Ôn Trì Chi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, thẫn thờ một lúc lâu, mãi tới khi tiếng chăn đệm ma sát lại với nhau tạo thành tiếng động thì anh mới khôi phục lại như cũ.

Ôn Trì Chi cúi đầu, Tiểu Cốt Cốt chẳng biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, mở to đôi mắt lấp lánh, nhìn anh nói: “Daddy.”

Ôn Trì Chi bỏ bao thuốc xuống sofa, anh ngồi xuống mép giường, giơ tay lên áp vào trán con bé: “Daddy làm ồn tới con rồi sao?”

Tiểu Cốt Cốt lắc lắc đầu, giọng non nớt: “Vốn dĩ con cũng đâu có ngủ đâu ạ, lúc nãy là con lừa mama đó, daddy thấy con diễn có giỏi không?”

Ôn Trì Trì cong tay búng khẽ vào trán con bé mấy cái, khóe mắt chứa đậm ý cười: “Nhóc con, mau ngủ đi.”

Tiểu Cốt Cốt siết chặt lấy tay của Ôn Trì Chi: “Vậy daddy chờ con ngủ say rồi mới được đi đấy nhé.”

Ôn Trì Chi gật đầu.

Sáng hôm sau, Ôn Trì Chi dắt tay Cốt Cốt xuống dưới lầu ăn sáng.

Khâu Du lấy cho Tiểu Cốt Cốt một bát cháo nhỏ, sau đó ngồi xuống bên cạnh, vừa đút cho tiểu nha đầu vừa hỏi: “Tối qua An Hân đi luôn rồi à?”

“Vâng.”

Sắc mặt Khâu Du trở nên khó coi: “Nó như vậy là có ý gì, đêm giao thừa chứ có phải là ngày bình thường gì đâu, ăn xong bữa cơm tối liền đi mất, có chuyện gì mà gấp gáp đến mức nửa đêm phải rời đi thế hả?”

Khâu Du tức tối, Ôn Trì Chi chẳng quan tâm lắm, ngữ khí bình thản: “Cô ấy muốn đi thì đi, mẹ lo lắng làm gì?”

Khâu Du nén nhịn vì hôm nay là mùng 1 Tết, hít sâu một hơi: “Hai đứa rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Nếu mà muốn ly hôn thì nhanh chóng ly hôn đi, đừng có suốt ngày làm chướng mắt của mẹ nữa.”

Ôn Trì Chi húp một ngụm cháo, cười cười nhưng cũng không nói gì.

Ngày bắt đầu đi học lại của đại học Z là vào ngày 21 tháng 2, Chung Dạng bởi vì môn nền tảng sáng tạo phát thanh bị treo nên phải quay về trường trước một tuần để thi bù, điều này quả thật nằm ngoài dự liệu của Chung Dạng.

Bạn thân của Kha Trăn là Hứa Thiến muốn đến thành phố Z du lịch nên cô ấy cũng đã đặc biệt quay lại thành phố Z trước một tuần. Tối đó Hứa Thiến ngủ lại ký túc của bọn họ, lúc Chung Dạng đến ký túc thì Kha Trăn cũng vừa tới chưa được bao lâu: “Sao cậu quay lại sớm thế?”

Chung Dạng đóng cửa lại, cười nói: “Mình phải thi lại.”

Kha Trăn tò mò: “Môn nào vậy? Cậu ôn tập điên cuồng như thế mà vẫn bị trượt à?”

Chung Dạng: “Là môn nền tảng sáng tạo phát thanh.”

Kha Trăn thuận miệng nói: “Không phải chứ, mình thấy mấy hôm gần ngày thi cậu liên tục ôn tập môn này mà. Dạng Dạng, không lẽ cậu đắc tội với giáo sư Thẩm nên mới bị chơi một vố đấy chứ?”

Thật ra lúc Chung Dạng tra kết quả của môn nền tảng sáng tạo phát thanh cũng đã đoán ra được ít nhiều nguyên do, bây giờ Kha Trăn cũng có chung suy nghĩ đó với cô, Chung Dạng không hề thay đổi sắc mặt: “Không có chuyện đó đâu, kỳ thi lần này có hơi khó một chút.”

Kha Trăn “Ồ” một tiếng, yên lặng hai giây lại đắn đo hỏi cô: “Dạng Dạng, mình thương lượng với cậu chuyện này được không?”

Chung Dạng đang ngồi xổm ở dưới đất sắp xếp hành lý, đầu cũng không ngẩng lên mà chỉ “Ừm” một tiếng: “Cậu nói đi.”

“Bạn mình hai ba hôm nay muốn ở lại thành phố Z chơi, vì thế có lẽ sẽ phải ở lại ký túc của bọn mình. Cậu có để ý không?”

Đối với chuyện này Chung Dạng cảm thấy rất bình thường, dù sao thì người ta cũng ngủ chung giường với Kha Trăn, chẳng ảnh hưởng gì tới cô cả, Chung Dạng gật đầu: “Thoải mái đi, không cần để ý tới mình đâu.”

Kha Trăn cười hihi: “Cảm ơn cậu nhiều nhé.”

Bạn thân của Kha Trăn tên là Hứa Thiến, học ở đại học B, cô ấy với Kha Trăn đều là người phương Nam, tính cách lanh lợi hoạt bát, ở lại ký túc của bọn cô mấy ngày. Cô gái này cũng khá biết cách làm thân, ngày đầu tiên đến còn mua cho Chung Dạng một cốc trà sữa, rồi nói rằng mấy ngày tới ở lại ký túc nếu có lỡ làm phiền gì đến cô thì mong cô bỏ qua đừng để bụng.

Buổi trưa Chung Dạng đều ở lỳ trong thư viện học bài, thế nhưng cũng chẳng tập trung đọc được mấy chữ, vì dù sao cái quyển sách này cô đã thuộc như lòng bàn tay rồi. Một tay Chung Dạng chống lên cằm, nhíu chân mày, trong lòng đột nhiên cảm thấy bí bách khó chịu vô cùng.

Có người gõ gõ vào mặt bàn, Chung Dạng ngước mắt, hóa ra là Từ Tôn Đông, cô cười nói: “Sao anh quay về trường sớm vậy?”

Từ Tôn Đông đè thấp giọng xuống: “Hội sinh viên có chút chuyện, còn em thì sao?”

Chung Dạng lay lay quyển sách trong tay: “Em thi trượt rồi, phải thi lại đây này.”

Chân mày Từ Tôn Đông nhướng lên, giống như rất kinh ngạc, biểu cảm như muốn nói Em mà cũng có ngày phải thi lại á?

Hai người trò chuyện một hai câu, Từ Tôn Đông có điện thoại, có lẽ là trong Hội sinh viên có việc nên anh ấy cũng rời đi luôn.

Chung Dạng ngồi trong thư viện nửa ngày, gần tới giờ ăn cơm cô mới thu dọn sách vở với túi xách quay về ký túc.

Kha Trăn và Hứa Thiến cả ngày đều ở bên ngoài đi dạo đây đó, đến tận 9 giờ tối mới quay về ký túc xá. Vậy nên bây giờ trong ký túc chỉ có một mình cô.

Chung Dạng ăn cơm tối xong, đi vào trong nhà tắm tắm rửa, xong xuôi lên giường nằm xuống. Cô dựa người lên trên đầu giường đọc sách, lúc mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ thiếp đi lại nhận được điện thoại của Ôn Trì Chi.

Mặt Chung Dạng áp sát vào gối, giọng nói lười biếng: “Alo.”

Ôn Trì Chi cười cười: “Em ngủ rồi à?”

Chung Dạng lắc lắc đầu, rồi sau đó nhớ ra anh làm gì nhìn thấy, thế là cô vội nói: “Vẫn chưa.”

“Vậy em xuống dưới đi, anh đưa em đi ăn đêm.”

Lúc Kha Trăn và Hứa Thiến quay về, trông thấy có một chiếc xe ô tô màu đen đang đậu lại ở bên cạnh bồn hoa, đèn xe sáng choang. Hứa Thiến theo bản năng liếc nhìn một cái, tay người đàn ông kẹp điếu thuốc, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh, gương mặt tuấn tú hút hồn, bộc lộ ra sự trầm ổn đặc biệt mà chỉ người đàn ông trưởng thành mới có.

Hứa Thiến không nhịn được liên tục quay đầu nhìn, ánh mắt trong lúc vô ý đã chạm phải tầm mắt của người đàn ông, trong lòng Hứa Thiến khẽ chột dạ, sắc mặt thoáng ửng đỏ, giả vờ như không có chuyện gì rời ánh mắt đi chỗ khác.

Kha Trăn hỏi: “Cậu nhìn gì thế?”

Hứa Thiến nhỏ giọng đáp: “Cậu nhìn người đàn ông kia kìa, khí chất đúng là không chê vào đầu được.”

Kha Trăn nghe thấy thế cũng liếc nhìn một cái, cười nói: “Cậu thích đàn ông lớn tuổi à?”

Hứa Thiến mím môi: “Cũng không phải, mình thích kiểu người trưởng thành, con trai bây giờ mình thấy ai cũng ấu trĩ trẻ con.”

Hai người cười cười nói nói, lúc vào trong tòa nhà lại đụng phải Chung Dạng đi xuống dưới lầu.

Kha Trăn: “Cậu ra ngoài sao?”

Chung Dạng gật đầu, sau đó nhìn Hứa Thiến cười cười: “Ừ, tối nay mình không quay về nữa.”

Hứa Thiến: “Chú ý an toàn nhé.”

Chung Dạng “Ừm” một tiếng rồi rời đi.

Hứa Thiến đột nhiên nói: “Ấy, cậu nói xem liệu người đàn ông ban nãy có phải là đang đợi bạn cùng phòng của cậu không?”

Kha Trăn lắc đầu nguầy nguậy: “Làm gì có chuyện đó, cậu đừng có mà nói linh tinh.”

Hứa Thiến im lặng, đợi lên đến trên lầu, Kha Trăn mở cửa, Hứa Thiến vì muốn làm sáng tỏ sự tò mò của bản thân nên đã chạy ngay ra ngoài ban công, hai tay bám chặt lấy lan can lạnh buốt, sau đó rướn người nhìn xuống, lúc chiếc xe lái qua Hứa Thiến trông thấy Chung Dạng đang ngồi ở trên ghế lái phụ của chiếc xe đó.

~Hết chương 17~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN