Về Trễ
Chương 35
Tay Chung Dạng giữ lấy chốt cửa, không động đậy, tâm trạng nhất thời có hơi bối rối.
Ôn Trì Chi cũng không vội vàng, dựa người vào khung cửa, anh giơ tay ra sờ vào mặt cô, nói: “Vẫn chưa hết giận anh à?”
Ngoài hành lang thi thoảng lại có người đi qua đi lại, sau đó dùng những ánh mắt tò mò liếc nhìn.
Ôn Trì Chi quay đầu, người nọ lập tức tăng tốc độ dưới chân, không dám nhìn thêm cái nào nữa. Ôn Trì Chi ho khẽ, ánh mắt lại quay trở lại trên khuôn mặt lạnh tanh của cô: “Dạng Dạng, cho anh chút mặt mũi được không? Vào trong đi, muốn đánh muốn mắng như nào tùy em xử lý.”
Anh đã nói tới nước này rồi nên Chung Dạng cũng không thi gan thêm nữa, cô nghiêng người để anh đi vào bên trong.
Ôn Trì Chi đặt hộp bánh kem lên trên kệ đun nước bên cạnh cửa, sau đó giơ tay đi đóng cửa lại. Anh vuốt những lọn tóc lòa xòa bên má cô: “Sao em không sấy khô tóc? Đợi tới lúc có tuổi rồi thì không kêu ca gì được đâu.”
Cô vẫn giữ nét mặt như cũ, không một chút biến đổi.
Ôn Trì Chi hắng giọng, trong lòng đang nghĩ cô đúng là khó chiều, anh lái xe mất hơn bốn tiếng đồng hồ để tới đây đón sinh nhật cùng cô, vậy mà bây giờ cô vẫn trưng cái bộ mặt khó coi đó ra suốt từ lúc anh xuất hiện đến giờ.
Mà nói cũng lạ, nếu là trước kia thì anh đã sớm phủi mông đi từ lâu rồi. Bây giờ nghĩ lại tới bốn tiếng trước những lời Dương Thận nói trong điện thoại quả là có lý.
Lúc ấy Ôn Trì Chi đang lái xe nên nói qua loa: “Tôi đang lái xe.”
Dương Thận ở đầu bên kia đáp: “Vậy qua chỗ tôi ăn bữa cơm đi.”
“Bận.”
“Giờ này cậu cũng tan làm rồi còn bận cái gì?”
“Đến thành phố B đón người.”
Dương Thận yên lặng giây lát rồi cảm thán một câu: “Này, tôi nói này, cậu thật sự lái xe đến tận đó để đón sinh nhật với người ta à? Cô gái họ Chung này cũng ghê gớm thật đấy.”
…
Ôn Trì Chi nhìn chằm chằm người con gái trước mặt, suy nghĩ không biết có phải cô đã chán ngán anh rồi hay không. Anh kéo cô vào lòng, trán chạm vào trán của cô, hơi thở nặng nề: “Anh biết trong lòng em không thoải mái. Hay là… em đánh anh mấy cái đi cho bõ tức!”
Anh nắm lấy cổ tay cô ấn vào lồng ngực mình.
Phòng tuyến trong lòng Chung Dạng vốn dĩ vẫn luôn chồng chất lên nhau, giờ phút này lại có dấu hiệu sụp đổ, cô ngước mặt lên, hỏi: “Sao anh biết hôm nay là sinh nhật của em?”
Ôn Trì Chi nhướng mày: “Cô nương à, chẳng lẽ trong lòng em anh là loại người vô tâm đến thế sao?”
Chung Dạng gật gật đầu: “Cũng không hẳn, nhưng đối với anh mà nói em chẳng qua chỉ là thứ tiêu khiển, đâu xứng được anh khắc cốt ghi tâm nhớ mong!”
Cô cố tình nói những lời này, thế nhưng Ôn Trì Chi là ai chứ, trong lòng sáng tỏ như gương nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười. Anh giữ cằm cô, lực ở tay gia tăng thêm sức mạnh: “Em đúng là đồ vô tâm, anh tha thiết mong chờ em, lái xe hơn bốn tiếng đồng hồ để đến tận đây, còn em lại ra sức đâm thẳng vào trái tim anh!”
Sức lực của anh có chút mạnh, Chung Dạng cau mày: “Đau em!”
Ôn Trì Chi buông tay, Chung Dạng lập tức xoa lấy xoa để phía dưới cằm, sau đó chạy vào trong phòng tắm soi gương, phần da dưới cằm đã đỏ cả một mảng, Chung Dạng giận hờn: “Bị anh làm sưng lên rồi đây này!”
Ôn Trì Chi đi tới, ép người lên trên bệ rửa mặt, mặt dí sát lại, ngón tay vân vê cằm cô, con ngươi quan sát một lúc rồi nói: “Đúng là sưng rồi này, là tại anh, tại anh không biết nặng nhẹ.”
Vừa dứt lời, Ôn Trì Chi đặt xuống môi cô một nụ hôn.
Chung Dạng vừa mới tắm xong nên trên người chỉ mặc mỗi áo choàng tắm, Ôn Trì Chi thò tay vào bên trong, lúc chạm phải thứ mềm mịn kia thoáng sững người: “Em không mặc đồ?”
Tay của anh vẫn đang áp lên trên ngực cô, Chung Dạng ngượng ngùng: “Ai biết được là anh lại đến chứ!”
Ôn Trì Chi bật cười, sau đó ngậm lấy vành tai cô, giọng khàn khàn: “Mấy ngày nay có nhớ anh không?”
Tay Chung Dạng vẫn đang ôm lấy cổ anh, Ôn Trì Chi cúi đầu hôn lên giữa khe ngực đang nhấp nhô đó, Chung Dạng nhất thời hoảng hốt nhưng vẫn cứng miệng: “Không nhớ.”
Lời vừa dứt, một cơn đau nhói truyền đến từ trước ngực.
Chung Dạng đỏ mặt: “Á… Anh đừng cắn.”
Ôn Trì Chi thẳng người dậy, lại hôn lên môi cô, sau đó đè giọng thấp hẳn xuống: “Đồ vô tâm này, anh không cắn chết em là may rồi!”
Ôn Trì Chi bế cô ngồi lên hẳn bên trên bệ một cách nhẹ nhàng: “Có phải em lại gầy đi rồi không?”
Chung Dạng: “Đâu có đâu.”
Bàn tay Ôn Trì Chi ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, anh nói: “Em phải ăn nhiều vào.”
Lúc anh nói lời này trên mặt không hề có chút tia du͙ƈ vọиɠ nào, nét mặt lãnh đạm, từ đó có thể thấy được rằng anh thật sự quan tâm đến cô.
Chung Dạng cảm thấy cực kỳ hưởng thụ, cô ôm lấy cổ anh, sau đó hôn xuống yết hầu, một nụ hôn phơn phớt nhẹ nhàng nhưng lại khơi gợi lên đốm lửa trong người anh.
Bầu không khí đang ngày càng nóng bỏng bỗng nhiên ngoài cửa có người bấm chuông.
Hơi thở của Chung Dạng hổn hển: “Có người bấm chuông.”
Ôn Trì Chi giữ chặt eo cô, mặt vùi vào giữa ngực: “Đừng quan tâm.”
Nhưng người bên ngoài không hề có ý định dừng lại, liên tục ấn chuông, Chung Dạng hôn lên mặt anh, dịu dàng nói: “Em đi mở cửa trước đã.”
Nói xong cô đẩy Ôn Trì Chi ra rồi nhảy xuống khỏi bệ rửa tay, vừa mặc lại áo choàng tắm vừa đi ra phía cửa.
Ôn Trì Chi áo mũ chỉnh tề từ trong phòng tắm bước ra, vừa ngồi xuống sofa thì thấy Chung Dạng cầm một hộp bánh kem quay vào, quan trọng là cái bánh đó không phải là của Ôn Trì Chi mua.
Anh cầm lấy bao thuốc ở trên bàn lên, châm một điếu thuốc, ánh mắt liếc tới hộp bánh kem ở trên tay Chung Dạng.
Chung Dạng đột nhiên có hơi chột dạ, chỉ cảm thấy hộp bánh trong lòng tay nóng như lửa đốt.
Ôn Trì Chi rít một hơi thuốc, ngón tay chỉ chỉ vào hộp bánh trên tay cô: “Em cứ cầm thế không thấy nặng à?”
Chung Dạng “ồ” một tiếng rồi đem bánh kem đặt lên trên bàn. Anh ôm cô từ phía sau rồi kéo xuống ngồi trên đầu gối, Ôn Trì Chi chạm vào môi cô: “Là của tên tiểu tử nào tặng vậy?”
Giọng nói của anh có hơi cao, giống như không mấy vui vẻ, Chung Dạng biết rõ nhưng lại cố ý làm trái ngược lại, cô cười cười: “Không phải, là anh Hà Vụ tặng đấy.”
Ôn Trì Chi phì cười: “Anh Hà này của em cũng tốt quá nhỉ, vừa tặng công việc lại còn tặng cả bánh kem nữa, có ý gì đây?”
Cô không hiểu gì nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi như cũ.
Chung Dạng ôm lấy cổ anh, ngón tay nghịch nghịch cổ áo sơ mi, mở ra rồi lại gập vào, cứ lặp lại như vậy mấy lần cho tới lúc Ôn Trì Chi giữ lại cánh tay không an phận của cô: “Đừng nghịch.”
Chung Dạng nhìn anh: “Anh ghen hả?”
Ôn Trì Chi dựa lưng ra sau sofa, sắc mặt lười biếng, bàn tay theo mép eo cô trượt xuống phía dưới, lực ở tay không mạnh không nhẹ vỗ xuống mông cô một cái: “Em nói xem.”
Chung Dạng cười haha.
Ôn Trì Chi rít hơi thuốc, Chung Dạng lập tức cướp lấy đầu thuốc của anh ném vào trong thùng rác, Ôn Trì Chi nhắc nhở: “Em không sợ xảy ra tai họa à?”
Chung Dạng nói xằng nói bậy: “Được rồi được rồi, chúng ta làm một đôi vợ chồng quỷ cũng không tệ đâu.”
Ôn Trì Chi như cười như không: “Chết chung với anh cũng nguyện ý à?”
Chung Dạng thu lại nụ cười, dáng vẻ nghiêm túc gật đầu: “Em nguyện ý!”
Dáng vẻ này của cô quả thật khiến Ôn Trì Chi có chút sợ hãi, anh cười cười rồi nói: “Mấy lời tâm tình thế này cũng giỏi nỏi phết nhỉ.”
Chung Dạng cười khẽ: “Anh thổi nến cùng em nhé.”
Ôn Trì Chi ngồi thẳng người dậy, nhìn người con gái đang cẩn thận từng chút một mở hộp bánh kem, Ôn Trì Chi cầm nến trong tay, ngước mắt nói: “Em muốn cắm mấy cây?”
Chung Dạng do dự một lúc rồi mím môi nói: “Cắm 18 cây đi.”
Ôn Trì Chi ho khẽ, mặt Chung Dạng hơi ngượng nên vội chạy đi tắt đèn.
Trong bóng tối, ánh nến chập chờn.
Người đàn ông ngồi trên sofa, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, hai chân đan lại với nhau. Dưới ánh nến, đường nét khuôn mặt góc cạnh sắc xảo, dáng điệu có vẻ thờ ơ thế nhưng sự cẩn thận khi châm lửa lên những ngọn nến của anh khiến cho trái tim Chung Dạng dần dần tan chảy.
Ôn Trì Chi châm lửa xong, quay đầu thấy cô vẫn đứng nguyên chỗ cũ, anh giơ tay lên vẫy vẫy cô: “Em qua thổi nến đi.”
Tám trăm năm nay chưa hề tổ chức sinh nhật cho ai, giờ đây nhìn người con gái đan hai tay lại với nhau, nhắm mắt, dáng vẻ thành kính. Ôn Trì Chi đột nhiên cảm thấy thú vị, anh với lấy bao thuốc, rút ra một điếu rồi châm lên.
Chung Dạng vừa mở mắt liền chạm phải ánh mắt của Ôn Trì Chi, con ngươi anh thâm thúy, rít một hơi thuốc rồi hỏi: “Em ước gì vậy?”
Chung Dạng cười một cách giảo hoạt, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, cô nói: “Ước cho anh được sống lâu trăm tuổi!”
~Hết chương 35~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!