Một Đêm Mây Mưa
Chương 19
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 19: Cười.
Ba giờ rưỡi sáng, cổng trường quả nhiên đã đóng từ lâu. Đây đúng là thời điểm đêm khuya không có ai, toàn bộ khuôn viên trường trông rất yên tĩnh và vắng lặng, hầu như không có lấy một tiếng chim hót. Chu Thiếu Xuyên bước nhanh đến cổng trường, toan đánh thức chú bảo vệ trong phòng trực mở cửa cho mình, nào ngờ vừa ló đầu vào đã bị tiếng ngáy như tiếng máy cày chấn động thiên hạ làm cho choáng váng.
Quá lười để phí thời gian với mấy người này, hắn đi thẳng đến cổng tây của trường. Chẳng qua bức tường cao hai mét sáu bảy sao có thể gây khó dễ với Chu Thiếu Xuyên, chỉ cần đặt tay lên bất kỳ khe gạch nào đều có thể lập tức nhảy qua dễ dàng.
Lúc này Hướng Vinh đang cuộn mình trong chăn bông, cậu cảm thấy toàn thân không tự chủ run lên cầm cập. Trong cơn mê mang, cậu như nghe được tiếng cửa mở lần nữa, ngay sau đó Chu Thiếu Xuyên mang theo cơn gió lạnh ngồi xuống bên mép giường, hắn mở nhiệt kế rồi đặt nó vào tay cậu.
Nhiệt độ cơ thể y như rằng đã tăng lên 38 độ 6, thật ra cũng không phải đặc biệt cao, nhưng với những người đã lâu không sốt thì có thể xem như rất nóng. Uống vào một viên hạ sốt, sau đó uống thêm cả ly nước, Hướng Vinh ôm chiếc bụng no căng nằm xuống, cảm thấy dạ dày suýt nữa bành trướng đến độ lòi ra ngoài.
Vừa uống một hơi đầy nước, trong phút chốc cũng chẳng ngủ được, Hướng Vinh không khỏi tò mò Chu Thiếu Xuyên làm cách nào có thể mua thuốc: “Bên ngoài gió lắm đúng không? Cậu đi rất nhanh, bảo vệ mở cửa cho cậu hả?”
Chu Thiếu Xuyên ngồi ở mép giường liếc cậu, thằng oắt con này đã thành bộ dạng sống dở chết dở, thế mà còn dư sức quan tâm mấy chuyện vặt vãnh?
Hiển nhiên hắn không hơi đâu sân si với người bệnh, Chu Thiếu Xuyên trả lời thành thật: “Tôi không gọi chú ấy, tôi trèo tường.”
Chết chưa! Hướng Vinh nghĩ, toang rồi, ban nãy quên dặn hắn —— Mọi cánh cửa trong trường đều được trang bị hệ thống giám sát, phòng giáo vụ sẽ thu hết video dăm ba bữa một lần, cho nên… Chu Thiếu gia ắt hẳn sẽ bị mời đi uống trà để trình bày sự việc, hoặc trực tiếp bị điểm danh phê bình toàn trường, e rằng… cũng chỉ loanh quanh mấy cảnh này thôi.
“Đừng mở to mắt nhiều chuyện nữa.” Chu Thiếu Xuyên vươn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu, “Ngủ đi, một lát sau sẽ đổ mồ hôi. Thoát mồ hôi rồi sẽ nhanh chóng hạ sốt.”
Nói xong, hắn giơ tay tắt đèn.
Hướng Vinh “ừ” với hắn trong bóng tối, sau đó quấn chăn bông ngủ thiếp đi. Không biết đã qua bao lâu, cậu cảm thấy có một bóng người lay động đứng cạnh giường, tiếp đến là một bàn tay âm ấm không ngừng phủ lên trán cậu.
“Sao không ra mồ hôi nhỉ?” Bóng người nọ lẩm bẩm một mình.
Thuốc hạ sốt không có tác dụng làm đổ mồ hôi, nhiệt độ đương nhiên không thể hạ xuống. Hướng Vinh khẽ nhúc nhích, một vị chua xót trong họng lập tức chạy dọc khắp toàn thân như dẫn điện đến từng mạch máu.
Hướng Vinh mở mắt ra, nhìn chằm chằm bóng người trong bóng tối: “Mấy giờ rồi?”
Chu Thiếu Xuyên không cần nhìn đồng hồ cũng có thể trả lời cậu ngay lập tức: “Gần sáu giờ, cậu chỉ mới ngủ được một giờ thôi. Tôi sẽ bật đèn, cậu chú ý một chút, đừng nhìn vào nguồn sáng.”
Một giờ… Chu Thiếu Xuyên chưa từng ngủ trong một giờ này sao? Hắn cứ ngồi im ở mép giường canh mình, quan sát mình có đổ mồ hôi hay không, còn thỉnh thoảng để tay lên trán kiểm tra nhiệt độ cơ thể mình? Hướng Vinh nghĩ, nhưng chưa kịp tìm ra đáp án cho câu hỏi, ánh đèn chói lọi đã sáng lên.
Híp mắt lại, cậu thấy Chu Thiếu Xuyên cầm một bình chất lỏng đi tới, trên tay còn có một chiếc khăn nhỏ. Hắn ngồi xuống bên mép giường: “Thử lau mát xem. Tôi lau cổ tay, cổ chân cho cậu, hơi lạnh một chút nhưng lau xong sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Bình chất lỏng vừa được mở ra thì mùi cồn lập tức xộc vào mũi, Hướng Vinh miễn cưỡng nhướng mi nhìn hắn: “Thì ra cậu biết cồn à? Ngày đó là cậu cố ý giả đò không biết đúng không?”
Chu Thiếu Xuyên nhíu mày: “Sao cậu không nói là tôi cố ý muốn cậu đến nhà thoa thuốc luôn đi? Vì kết bạn với cậu, tôi thật sự lao tâm khổ tứ quá —— Không biết là không biết, cần gì phải giả đò?! Đây là người ở hiệu thuốc giới thiệu tôi mua.”
“…” Hướng Vinh đơ mặt nghe hắn xổ một tràng móc mỉa, sau hồi lâu mới thở dài ra điều ngưỡng mộ lắm, “Chắc cậu chưa từng sốt nhỉ, lúc nào cơ thể cậu cũng trâu bò như Tôn Đại Thánh* hả?” [1]
[1] Tôn Đại Thánh = Tôn Ngộ Không = Tề Thiên Đại Thánh.
“Ừ, Nhị sư đệ, mau câm miệng đi.” Chu Thiếu Xuyên hừ giọng, đổ cồn vào khăn rồi nhấc chăn lên, bắt đầu lau cánh tay cho Hướng Vinh.
Cồn lành lạnh, lau trên làn da đang nóng sẽ mang đến cảm giác mát mẻ thoải mái, nhưng mấu chốt là người lau rất nhẹ nhàng. Lau xong một cánh tay, Hướng Vinh cảm thấy quá trình bệnh hoạn dường như đang dần chuyển thành quá trình hưởng thụ được người hầu hạ cung phụng.
“Làm phiền cậu rồi…”
Nhưng câu cảm ơn chân thành còn chưa nói hết thì Hướng Vinh bỗng nhận thấy thân dưới của mình thật lạnh lẽo, mà cảm giác khoan khoái lành lạnh lại đang truyền từ chân lên đến tận đùi. Cậu nhìn xuống, phát hiện Chu Thiếu Xuyên đã kéo chiếc quần đùi rộng thùng thình của cậu lên, tay của hắn hãy còn đưa vào trong lau mát cho cậu.
Chuyện này… lạ lắm. Nghiêm túc mà nói, ai cũng là đàn ông con trai như ai, và dĩ nhiên không có gì phải kiêng kỵ. Đi vệ sinh, tắm rửa, bơi lội đều có khả năng trắng trợn hơn, rõ ràng hơn và thẳng thừng hơn, huống chi đây là thời điểm đặc biệt… Nhưng Hướng Vinh cứ cảm thấy mức độ tiếp xúc cỡ này thật sự khó diễn tả… Kỳ ghê!
Động mạch trên đùi có lẽ cũng không kịp thích ứng, lúc này chợt nhảy lên hai nhịp, Hướng Vinh bất giác rùng mình theo.
“Cậu sao vậy?” Chu Thiếu Xuyên lập tức hỏi, “Tôi làm đau cậu? Vậy để tôi làm nhẹ hơn.”
Nói đoạn, hắn cúi xuống nhìn gương mặt đỏ ửng của cậu, đồng thời cảm thấy những nơi chưa được lau mát vẫn nóng ran. Người trên giường sốt đến mức mê mang run cầm cập vốn là cậu thanh niên luôn tràn trề sức sống, tươi cười rạng rỡ. Kể từ lần đầu tiên hắn gặp cậu ở dưới lầu, hầu như ngày nào cậu cũng lặp đi lặp lại trò chạy bộ ban đêm buồn tẻ đó. Nhưng bởi vì ‘cứu’ hắn, cậu biến mình thành ‘tàn tật’, mà bây giờ còn không biết vì sao sốt mãi không giảm.
Nhớ đến trước đây hắn từng khoác lác, từng hùng hồn tuyên bố muốn chăm sóc người ta, nhưng cuối cùng thì lại thế nào, hắn chỉ nói hay hơn hát.
Rốt cuộc là sao vậy hả? Không phải đòi chăm sóc người ta hả, sao chăm đến nỗi để người ta càng ngày càng mệt!
Chỉ vì một giây Hướng Vinh run rẩy đã khiến Chu Thiếu Xuyên bắn liên thanh một loạt ‘không’ trong lòng, bộ não còn thiếu điều viết nên bản ‘chiếu cáo tội ác’. Thật ra về phần lau cồn này kia, hắn hoàn toàn nghe theo lời hướng dẫn của người bán thuốc, nhưng miễn nó có tác dụng hạ sốt nhanh, vậy đã là biện pháp hiệu quả thiết thực đối với hắn. Giờ phút này Chu Thiếu Xuyên chỉ một lòng một dạ muốn người trên giường hạ sốt, nào có thì giờ để ý đến những nơi đó có nhạy cảm hay không… Mà những nơi nhạy cảm đó rất có thể gián tiếp dẫn đến cơn rùng mình không rõ nguyên nhân của Hướng Vinh.
“Chắc được rồi đó, nhiệt độ hình như đã giảm xuống.” Sâu trong nội tâm của Hướng Vinh đã thành 囧, cậu chỉ có thể tìm lời để mau chóng kết thúc trận lau cồn càng sớm càng tốt, “Cậu cũng bận bịu cả tối rồi, mau đi ngủ đi, có chuyện gì tôi kêu cậu.”
Chu Thiếu Xuyên nghe vậy bèn dừng tay lại, bởi hắn nhớ cô bé bán thuốc đã dặn dò, tuy cồn có thể hạ nhiệt nhưng không thể lau mạnh tay, nếu không thân nhiệt giảm xuống quá nhanh sẽ gây nguy hiểm. Hắn đến phòng vệ sinh giặt sạch khăn lông, khi trở về, hắn lại nhẹ nhàng chạm vào trán Hướng Vinh.
Hướng Vinh vốn đã hơi mơ màng sắp ngủ bị ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm vào suýt nữa thì tỉnh lại. Cậu hé mắt nhìn Chu Thiếu Xuyên trở về giường tắt đèn, sau đó mới yên tâm trở mình, mặc cho cơn buồn ngủ bủa vây.
Hướng Vinh thả bản thân chìm trong giấc ngủ sâu, cậu cũng không biết vết thương chỉ là nhiễm trùng và hơi viêm, vả lại bị sốt trong vòng dăm ba ngày sau khi gãy xương thật ra là chuyện bình thường. Về phần thuốc hạ sốt, có lẽ bây giờ mới bắt đầu phát huy tác dụng. Chờ đến khi ánh ban mai dần len qua khung cửa, Hướng Vinh rốt cuộc cũng đổ mồ hôi khắp giường đệm, cậu như thể biến thành món gà hấp* bị rút sạch nước. [2]
[2] Gà hấp (白斩鸡): Hán Việt là ‘bạch trảm kê’, tên tiếng anh là Cantonese Boiled Chicken, nôm na Việt Nam mình gọi là gà hấp.
Chu Thiếu Xuyên không ngủ tiếp, hắn đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để hạ sốt cho Hướng Vinh, hiện tại hắn như muốn biến thành con gà trống sẵn sàng gáy to mọi lúc mọi nơi. Cứ chốc chốc hắn lại đưa tay sờ trán Hướng Vinh, hắn đã sớm phát hiện cậu đã hạ sốt, nhưng chẳng qua cả người Hướng Vinh nom như mới vớt lên khỏi mặt nước.
Nằm trên tấm đệm ẩm ướt chắc hẳn rất khó chịu nhỉ? Chu Thiếu Xuyên càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, tựa như sợ Hướng Vinh lại bị thấp khớp, hắn đứng dậy đến bên giường, nhẹ nhàng đẩy Hướng Vinh vài cái, cố gắng đánh thức cậu để chuyển sang giường khác rồi ngủ tiếp.
Hướng Vinh khó lắm mới có thể hạ sốt, cậu hiển nhiên ngủ rất sâu, làm sao Chu Thiếu Xuyên đẩy vài cái đã có thể tỉnh lại? Cậu khẽ trở mình rồi ngủ tiếp.
Thua keo này ta bày keo khác, Chu Thiếu Xuyên nghĩ, cứ đưa cậu tới thẳng giường của hắn là xong chuyện. Nhưng nghe thấy tiếng thở chầm chậm của Hướng Vinh, hắn lại không nỡ đánh thức cậu thanh niên vừa mới ngủ an ổn. Ngẫm xuôi ngẫm ngược, cuối cùng ánh mắt hắn rơi xuống cánh tay đang để ngoài chăn của Hướng Vinh.
Trông nó vẫn giống cánh tay gầy gò của thiếu niên, tuy thon dài rắn rỏi nhưng chưa kịp hình thành cơ bắp cường tráng. Ừm, có lẽ, mình có thể thử ôm cậu ấy đến giường mình?
Nghĩ là làm, Chu Thiếu Xuyên một tay ôm lưng Hướng Vinh, tay còn lại ôm lấy đùi cậu. Hắn thoáng dùng sức nâng lên cậu thanh niên chỉ thấp hơn hắn năm phân.
Lùi lại hai bước, sau đó xoay người, hắn nhẹ nhàng đặt cậu lên giường mình, tiếp đến chỉnh lại vị trí gối đầu. Đến tận bây giờ, cậu chỉ lẩm nhẩm vài tiếng than nhẹ trầm thấp, hiển nhiên chưa bị đánh thức.
Chu Thiếu Xuyên thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nhìn đồng hồ, hắn quyết định đi tắm trước, sau đó gọi điện thoại cho Hoàng Dự bảo anh ta tìm bác sĩ chỉnh hình quen biết, hỏi nguyên nhân vì sao sau khi gãy xương lại phát sốt, liệu có cần đến bệnh viện kiểm tra hay làm gì khác không.
Hoàng Dự luôn để bụng với những yêu cầu của ‘cậu chủ’, chẳng mấy chốc anh ta đã trả lời Chu Thiếu Xuyên —— Bác sĩ bảo tạm thời cứ quan sát trước, không cần đưa đến bệnh viện. Ngoài ra còn gửi sang một số loại thuốc kháng sinh, dặn dò hắn cho người bệnh uống trước. Chính sự giải quyết đâu ra đấy, tất nhiên không thể thiếu màn dò la mấy chi tiết linh tinh vụn vặt, chẳng hạn như Chu Thiếu Xuyên rốt cuộc thay ai hỏi bệnh.
Chu Thiếu Xuyên không chờ lòng hiếu kỳ của anh ta bộc phát đã cúp máy cái rụp. Thấy Hướng Vinh vẫn còn ngủ say, hắn bèn ra ngoài mua thuốc chống viêm.
Hướng Vinh ngủ một giấc đến giữa trưa, ngoại trừ đầu, không còn bộ phận nào trên người cảm thấy đau nữa, ngay cả hơi thở cũng quay về nhiệt độ bình thường. Khẽ ngẩng đầu lên, cậu thấy Chu Thiếu Xuyên đang ngồi trên giường bên cạnh, hắn đang an tĩnh đọc một quyển sách tiếng Anh.
“Tỉnh rồi?” Chu Thiếu Xuyên quay đầu nhìn Hướng Vinh. Hắn đặt sách xuống, đi đến giường cậu, “Cậu cảm thấy thế nào?”
Vừa nói, hắn vừa vươn tay sờ trán Hướng Vinh, nhiệt độ đã trở lại bình thường, trong lòng hắn thoáng yên tâm hơn. Nhớ tới bác sĩ dặn dò phải uống thuốc hạ sốt trước, sau đó theo dõi đến bốn, năm giờ chiều, nếu không phát sốt lần nữa thì xem như đã khoẻ.
Hướng Vinh vừa mở mắt đã bị Chu Thiếu Xuyên tống vô họng hai viên kháng sinh. Ngồi dậy uống nước, cậu luôn cảm thấy có gì đó sai sai, cau mày nhìn xung quanh mấy vòng, cậu phát hiện vị trí của mình lúc này khác hoàn toàn trước khi ngủ, chẳng lẽ cậu mộng du leo lên giường khác? Nhưng chuyện này quá mâu thuẫn với tướng ngủ văn nhã khiêm tốn ngoan ngoãn của cậu…
“Tôi bị sốt đến ngu người rồi hả?” Cậu ủ rũ hỏi, “Sao ngủ một giấc tỉnh dậy lại nằm ở chỗ khác?”
“Còn phát hiện điểm khác thường chứng tỏ không đến nỗi quá ngốc.” Chu Thiếu Xuyên từ tốn nói, “Cậu đổ mồ hôi làm ướt giường nên tôi tạm thời chuyển cậu qua đây.”
Có nghĩa là hoán đổi giường cho nhau? Thế còn Chu Thiếu Xuyên thì sao, chẳng lẽ hắn nằm trên tấm đệm bị ướt đó?
“Vậy tôi… làm thế nào qua đây được?” Hướng Vinh chớp mắt, hỏi.
“Tôi ôm cậu qua đây.” Chu Thiếu Xuyên lườm cậu, “Lúc đó cậu ngủ say như chó chết, xem ra thật sự không phải giả bộ.”
Ôm qua đây? Hướng Vinh bị động từ này làm cho sửng sốt, cậu biết mình tuy gầy nhưng thân hình vẫn tính là rắn chắc, hơn nữa cậu cũng là người con trai cao tận một mét tám tư. Ngoài cơ bắp còn có bộ xương, cậu nhất định không phải là dạng thú bông tí hon có thể dễ dàng nhấc bổng, vậy Chu Thiếu Xuyên từng tập cử tạ? Hay do cậu đổ mồ hôi nhiều quá khiến cơ thể bị co rút, trong một đêm đã sụt cân biến thành tờ giấy hình người?
Nghĩ vậy, Hướng Vinh bật cười thành tiếng, cậu hỏi: “Vậy cậu ngủ ở đâu? Đừng nói luôn ngồi chỗ kia nhìn tôi nha?”
Chu Thiếu Xuyên không phủ nhận, nhưng hắn cũng không trả lời trực tiếp. Hắn lắc cuốn sách trong tay, ý bảo đọc sách để gϊếŧ thời gian: “Đói bụng không? Tôi vừa gọi cháo trắng, dậy ăn chút gì đi.”
Cơ thể con người đôi khi rất kỳ lạ, chỉ cần hạ sốt là có thể khôi phục tinh thần và cảm giác thèm ăn ngay lập tức, Hướng Vinh nghe hắn nhắc nhở bèn cảm thấy đói bụng. Cậu ngồi dậy, Chu Thiếu Xuyên kê gối phía sau giúp cậu, sau đó hắn ra phòng khách bưng vào một chén cháo.
“Chỉ có cháo trắng?” Hướng Vinh bĩu môi gần như không tin nổi, cậu không cam tâm liếc nhìn bàn ăn trong phòng khách, “Hình như ở trên bàn có cái gì khác kìa?”
“Ừ, thịt bò.” Chu Thiếu Xuyên ăn ngay nói thật, nhưng đồng thời hạ quyết tâm khấu trừ nghiêm ngặt khẩu phần ăn của bệnh nhân, “Nhưng bây giờ cậu không thích hợp ăn đồ mặn, ăn cháo trắng thanh đạm chút đi, đừng mơ tưởng mấy thứ đó nữa, không thể đâu.”
Cậu ăn nói vô tình vô sỉ với bệnh nhân thế hả! Hướng Vinh đơ mặt nhìn sững vào hắn cả hồi lâu, sau đó mới miễn cưỡng cầm lấy chén cháo, vừa ăn vừa nhớ lại chuyện đã xảy ra từ tối hôm qua đến giờ. Hướng Vinh nhìn người thanh niên mặt mày lạnh lùng ngồi đối diện —— Dẫu hắn không cho cậu ăn thịt, nhưng từng hành động săn sóc của hắn đối với cậu vẫn vẹn nguyên khiến cậu cảm động.
Tuy đứng trên phương diện về tình bạn, mối quan hệ của hai người chưa thể nói sâu đến đâu, nhưng nói đến trình độ chăm sóc người khác, Chu Thiếu Xuyên tuyệt đối không hề kém cạnh bất kỳ một người anh em nào trong ký túc xá.
Hơn nữa, hắn còn nửa đêm nửa hôm trèo tường ra ngoài mua thuốc cho cậu.
Nợ nhân tình của người này rốt cuộc cũng chẳng biết trả bao nhiêu mới đủ. Hướng Vinh nhìn chén cháo sắp thấy đáy, nỗi sầu không có thịt ăn lại trào dâng.
“Ôi.” Cậu thở dài thườn thượt, “Già rồi, không còn răng để xài… Nhớ năm đó răng chắc như sắt, ăn cả miếng thịt bò không cần cắt. Giờ thì thua rồi, chỉ có thể ăn tí đậu hũ, húp tí cháo trắng và… uống tí huyết heo.”
Chu Thiếu Xuyên: “…”
Không phải chỉ bớt miếng thịt của cậu thôi à! Làm gì mà than oán ghê vậy? Hắn nhìn Hướng Vinh: “Muốn ăn thịt thì khoẻ nhanh lên. Đến lúc đó tôi dẫn cậu ăn thịt dê nhúng hay thịt heo kho. Chỉ cần cậu không sốt, vết thương không bị viêm, cậu muốn ăn món gì, tôi dẫn cậu đi ăn món đó.”
Không biết là do trong giọng nói của hắn cuốn theo một chút nhẹ nhàng khác lạ, hay do nội dung mang một hàm ý hấp dẫn nào đó, nhưng nghe xong lời này, trái tim Hướng Vinh như hẫng mất một nhịp, cậu cảm thấy… dường như đã chạm đến điểm quyến rũ nào đó.
Là sự quyến rũ đến từ mùi thịt thơm phức…
Thấy Hướng Vinh đã ăn hết chén cháo mà vẫn cầm chặt trong tay, cũng chẳng biết người nọ đã bị hớp hồn bởi món ăn nào, Chu Thiếu Xuyên không khỏi nhẹ nhàng cong khoé môi, cậu ấy thích thịt đến thế à? Nhưng sao vẫn nhẹ cân, mấy lạng thịt đó đắp vào đâu rồi? Nghĩ đến hai câu nói giả đò bi thương của Hướng Vinh vừa nãy, Chu Thiếu Xuyên bỗng cười khẽ.
Bất chợt hắn nhận ra có điều gì đó không đúng, và rồi… hắn ngỡ ngàng.
Hết chương 19
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!