Một Đêm Mây Mưa
Chương 31
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 31: Phòng đôi.
“Được rồi đấy.” Chu Thiếu Xuyên nghiêng người về phía Hướng Vinh, thấy cậu cười thích thú, khoé miệng cũng bắt đầu cong cong, “Cậu vừa trẻ vừa dễ thương, được chưa? Mau ngậm miệng lại cho chú đi!”
Không nói đến thì thôi chứ nói đến lại khiến Hướng Vinh cười ngặt nghẽo, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của xây dựng hình tượng mỹ nhân băng giá. Suy cho cùng, trong mắt trẻ con, Chu Thiếu Xuyên chưa chắc đã có thể đẹp trai lai láng như lời đồn, mà dáng điệu lạnh băng và kiêu ngạo của hắn có lẽ phù hợp với ‘người lớn’ hơn.
Chẳng qua Hướng Vinh đã thật sự thành công lừa hai đứa nhỏ ngồi yên một chỗ, toa tàu dần trở lại vẻ trật tự vốn nên có, không còn tiếng động ồn ào khiến người khác phải cau mày nhăn mặt, đây mới chính là bầu không khí thích hợp để ngủ một giấc.
“Oa, Vinh siêu thật!”
Lúc này Tôn Kiều hơi nghiêng người tới, giơ ngón cái với Hướng Vinh: “Kiều nghe nói Vinh rất biết cách nói chuyện với người khác, già trẻ gái trai đều không tha, đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Kỹ năng lừa người cũng giỏi nữa, bé gái năm, sáu tuổi cũng nghe Vinh răm rắp.”
“…” Hướng Vinh mổ xẻ lời nói của cô, cảm thấy câu nào câu nấy đều dễ gây hiểu lầm bậy bạ, nhưng cậu lười tính toán, thôi thì cứ cho rằng cô đang khen mình vậy. Hướng Vinh tặng cô một nụ cười từ thiện, đoạn quay đầu sang Chu Thiếu Xuyên ngáp dài một cái.
Bấy giờ Chu Thiếu Xuyên đang cầm trên tay một cuốn《Tội Ác và Hình Phạt》bản tiếng Anh, Hướng Vinh vừa thấy đã oải ngay —— Không phải cậu nghĩ cuốn sách này tệ, chỉ là Thiếu gia vốn đã đủ lạnh lùng và sắc bén rồi. Nếu hắn không có ý định theo đuổi con đường báo chí, tốt hơn hết là nên giảm bớt những cuốn sách có nội dung hắc ám và xung đột kịch liệt như thế này.
“Cậu cũng ngủ đi, đọc sách trên tàu dễ bị hư mắt.”
“Ai vừa khoe tàu cao tốc rất ổn định? Ổn đến mức không thể đọc sách à?” Chu Thiếu Xuyên quen cái tính móc họng người khác, trước hết phải ném một câu như thế cho sướng miệng rồi mới chịu nói chuyện đàng hoàng, “Cậu đừng lo cho tôi, ngoại trừ trên giường thì chỗ nào tôi cũng không ngủ được.”
Ôi, khó chiều! Hướng Vinh không thèm đoái hoài đến hắn nữa, nhưng sợ hắn buồn bèn nói: “Hay là cậu ngắm cảnh đi. Tàu sẽ đến Phượng Dương* trước, ở đó không được đẹp lắm. Qua Phượng Dương sẽ là Bạng Phụ*, ở đó có mấy ngôi nhà tường trắng với ngói đen giống Giang Nam. Đến lúc đó cậu kêu tôi dậy, tôi ngắm với cậu.” [1]
[1] Phượng Dương và Bạng Phụ đều thuộc tỉnh An Huy, Trung Quốc.
Chu Thiếu Xuyên chưa trả lời được hay không, hồi lâu sau, hắn chỉ thấp giọng: “Ừm.”
Tương phản với tính tình khó chiều của Chu Thiếu Xuyên, Hướng Vinh chưa chắc đã có thể ngủ trên giường nhanh lẹ như trên tàu xe, trong vòng năm phút đồng hồ cậu đã có thể chìm vào giấc ngủ. Chu Thiếu Xuyên lật sang một trang sách, lặng nghe tiếng thở đều đều của người bên cạnh. Một lúc lâu sau, hắn phát hiện công suất của điều hoà tăng dần theo tốc độ chạy của tàu cao tốc, khí lạnh mà nó phả ra khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Chu Thiếu Xuyên vô thức quay đầu sang, nhìn thấy Hướng Vinh đang ôm tay nằm co ro trên ghế, chắc hẳn cậu ấy cũng thấy lạnh rồi.
Tàu cao tốc có cấp chăn nhỏ không nhỉ? Chu Thiếu Xuyên suy nghĩ hai giây, cuối cùng thay vì tốn công mở miệng gọi tiếp viên, hắn lấy một chiếc áo khoác trong ba lô phủ lên người Hướng Vinh.
Đứa nhỏ này ngủ say như chết ấy, Chu Thiếu Xuyên khẽ lắc đầu. Sau khi đắp kín áo khoác cho cậu, Chu Thiếu Xuyên lại bất giác không thể rời mắt khỏi khuôn mặt Hướng Vinh. Bấy giờ cậu đang ngả đầu sang bên còn lại, mấy sợi tóc con con rũ xuống che mất non nửa khuôn mặt, hàng lông mi dài phủ bóng trên đôi mắt nhắm nghiền, thoạt trông cậu của bây giờ thật ôn hoà và nhẹ nhàng hơn mọi khi, hoàn toàn không giống với hình tượng anh dễ thương gian manh xảo trá lừa gạt bé gái.
Chu Thiếu Xuyên mải nhìn cậu bạn nhỏ ngủ say bên cạnh, hoàn toàn không nhận ra hành động và biểu cảm của mình đã lọt hết vào mắt của chị tiếp viên và một nữ sinh đang rảnh rỗi không có việc gì làm —— Tôn Kiều.
Tôn Kiều lẳng lặng quan sát một lúc, hồi lâu sau, khoé miệng cô bỗng nhếch lên thành một độ cong đầy ẩn ý.
Hướng Vinh đánh một giấc ngon lành cành đào, nếu không phải Lí Tử Siêu chạy rầm rầm đến đây để giành lấy cơ hội xách hành lý cho nữ thần thì có lẽ Hướng Vinh sẽ ngủ thẳng cẳng đến trạm cuối —— Tô Châu.
Cậu nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh Giang Nam vẫn thơ mộng và trữ tình như ngày nào. Hướng Vinh duỗi cái eo lười biếng, uống mấy hớp nước rồi mới chọt cậu ấm hãy còn đọc sách bên cạnh.
“Cảnh đẹp không? Cậu cũng không chịu gọi tôi dậy.”
“Cũng được. Là do cậu ngủ say như chó chết chứ không phải do tôi không gọi cậu dậy.” Chu Thiếu Xuyên trả lời, nhưng còn nửa câu nói phía sau mà hắn nhất quyết không thốt ra khỏi miệng. Hắn nghĩ, phong cảnh thật sự có thể chấp nhận nhưng còn lâu mới bằng dáng vẻ ngủ ngoan xinh đẹp của cậu. Cho nên dựa theo quan điểm phải biết giữ gìn cảnh đẹp quê hương đất nước, hắn có lý do chính đáng để không đánh thức Hướng Vinh.
Nói xong, hắn bình tĩnh nhặt lên chiếc áo khoác bị rơi dưới đất trong lúc Hướng Vinh duỗi eo, gấp lại rồi cho vào ba lô.
Hướng Vinh và Lí Tử Siêu vẫn tám chuyện trên trời dưới đất trong lúc chờ tàu cao tốc đến ga Tô Châu. Vừa đến nơi thì mọi người đã đứng phắt dậy kéo nhau xuống tàu, Chu Thiếu Xuyên không thích chen lấn với người khác nên cả hai chờ đến khi lối ra đã vãn người mới chậm rãi bước ra ngoài. Ai ngờ vừa đặt chân lên thang cuốn, Hướng Vinh nhận được cuộc gọi cầu cứu của Lí Tử Siêu.
“Mày ra nhà ga chưa? Móc khoá của Kiều bị rớt trên tàu, may là ở trạm cuối, tàu chưa đi. Mày giúp tao hỏi chị tiếp viên có thấy không nha?”
Hướng Vinh ngoái đầu nhìn dòng người cuồn cuộn phía sau: “Móc khoá gì? Quan trọng không?”
“Kiểu gì hả, mày đợi tao chút —— À, là con Hello Kitty màu hồng nhạt, Kiều nói nó rất quan trọng. Anh hai à, giúp tao đi! Tao ở ngoài rồi, bây giờ vào lại thì không tiện. Làm ơn làm ơn nha, tối tao đãi mày ăn cá quế chiên xù ở Tùng Hạc ha!”
Hướng Vinh nghe đến Hello Kitty thì không khỏi trợn tròn mắt, nghe thêm bốn chữ ‘cá quế chiên xù’ thì biết ngay thằng quỷ đó chỉ nói suông. Lí Tư Siêu hiển nhiên không muốn buông tha cơ hội được ngồi chung xe với nữ thần đến khách sạn, nhân tiện cũng phải xun xoe cả bạn bè xung quanh nữ thần để tăng độ thiện cảm. Theo đuổi người ta theo tới dạng này, liêm sỉ cũng vứt sạch rồi!
Nhưng trong lòng khinh bỉ bao nhiêu cũng không bằng tình anh em bạn bè của cậu với Lí Tử Siêu, Hướng Vinh nói: “Để tao thử, nhưng không biết khi nào mới xong. Mày nói với cô Trương một tiếng, mọi người cứ đi trước, lát nữa tao tự đến khách sạn.”
Cúp máy, cậu trao đổi vài câu với Chu Thiếu Xuyên, đồng thời cũng nói “Cậu cứ đi trước đi”, sau đó mới xách vali đi ngược dòng người xuống thang cuốn.
Mới bò được nửa đoạn đường, Hướng Vinh chợt thấy Chu Thiếu Xuyên cũng đi theo. Cậu biết hắn ắt hẳn vì không thân quen với người khác nên muốn đi theo cậu quay lại tàu cao tốc, tất nhiên nghĩ đến tâm lý ỷ lại của ai đó, trong lòng cậu không khỏi lâng lâng.
“Nếu đã nói là quan trọng, vậy sao cô ấy không tự quay lại tìm?” Chu Thiếu Xuyên hỏi thẳng vào trọng điểm.
Hướng Vinh cũng đồng ý với câu hỏi này, nhưng cậu vẫn rộng lượng giải thích thay Tôn Kiều: “Nhỏ đã ra ngoài rồi, quay lại cũng không tiện. Dù sao không phải chuyện gì to tát, lát nữa hai mình đi riêng cũng thoải mái hơn.”
Cậu chỉ biết viện cớ, thích giúp người khác thế à? Chu Thiếu Xuyên hừ mũi: “Có phải cậu bị Lí Tử Siêu nắm nhược điểm trong tay không?”
Hướng Vinh bật cười: “Vậy còn cậu? Cậu có nhược điểm gì nằm trong tay tôi à, sao phải quay lại đây với tôi?”
Nói xong, hai người cũng đã xuống hết thang cuốn. Hướng Vinh để Chu Thiếu Xuyên ở bên ngoài hút thuốc, còn mình thì vào toa tàu tìm tiếp viên trực chuyến ban nãy.
Chị tiếp viên vẫn có ấn tượng với cậu, nhưng chị hoàn toàn không biết móc khoá Hello Kitty của Tôn Kiều, chỉ hứa sẽ giúp cậu nhờ dì phụ trách dọn dẹp kiểm tra toa tàu một lần nữa. Hướng Vinh nói “cảm ơn”, ước chừng sẽ phải đợi một thời gian nên cậu tranh thủ đi vệ sinh.
Chẳng mấy chốc, cậu nghe thấy tiếng sột soạt vang lên ở bên ngoài, tiếp theo là một giọng nữ hằn học: “Hello Kitty? Hình như không thấy, nhưng mà không phải con trai hả? Con trai con đứa sao thích mấy thứ này?”
Một giọng nữ khác có vẻ là chị tiếp viên vừa rồi cất lên: “Khụ, bây giờ con trai thích gì cũng được, chị à. Cậu ấy rất đẹp trai, nhưng cậu nhóc ngồi bên cạnh còn đẹp trai hơn. Lúc cậu nhóc bên này ngủ, cậu trai kia còn đắp áo khoác lên người cậu ấy, động tác dịu dàng lắm, nói không chừng hai người là… quan hệ đó đó, cho nên thích Hello Kitty cũng là chuyện bình thường mà chị.”
Hướng Vinh đang tính rửa tay, thình lình nghe thấy đoạn đối thoại của hai người bèn cười nhẹ, hoá ra đại quân hủ nữ đã tràn lan khắp thiên hạ? Sao lúc nào cũng có những liên tưởng linh tinh vậy ——
Nhưng, đắp áo khoác là sao đây? Chẳng lẽ Chu Thiếu Xuyên cố tình đắp áo khoác lên người cậu trong lúc cậu ngủ? Thảo nào lúc đầu nửa tỉnh nửa mơ cậu còn thấy lành lạnh, sau đó cảm giác ấy dần biến mất…
Hướng Vinh vừa suy nghĩ vừa mở cửa bước ra khỏi phòng vệ sinh, cậu vô thức liếc nhìn Chu Thiếu Xuyên đang hút thuốc bên ngoài, nhìn từ góc độ nào cũng thấy hắn vẫn tỏ ra khí chất lạnh lẽo, cao ngạo, mạnh bạo. Làm sao một người như hắn có thể làm một động tác dịu dàng, chuyện này thật sự khó tin đúng không?!
Hello Kitty sống sót sau thảm hoạ lạc đường, hơn mười phút sau, cuối cùng dì lao công đã phát hiện ra. Hướng Vinh liên tục nói mấy tiếng cảm ơn, sau đó mới cùng Chu Thiếu Xuyên bắt taxi đến thẳng khách sạn, may sao chỉ trễ hơn nửa giờ, chắc hẳn giờ này mọi người đã ở trong phòng nghỉ ngơi.
Khách sạn mà trường đặt phòng lần này rất phù hợp với chủ đề chuyến đi, nằm ở một khu phố cổ của trung tâm thành phố, lối trang trí theo phong cách phục cổ với sân vườn đặc trưng của Trung Quốc thời xưa, nổi bật hơn cả là những dòng suối nhỏ chảy róc rách và mấy cây cầu cong cong mang màu sắc cổ kính. Chỉ là bố cục khá quanh co, nếu không để ý sẽ rất dễ lạc đường, nhân viên lễ tân sợ khách không tìm thấy nên rất có trách nhiệm dẫn hai người đến tận phòng.
Nhưng ngờ đâu vừa mở cửa ra, Hướng Vinh tròn mắt chết sững tại chỗ.
Cậu quay sang nhìn anh lễ tân ngay lập tức, thắc mắc: “Anh có nhầm không? Chúng tôi đặt phòng tiêu chuẩn, không phải phòng đôi!” [2]
[2] Phòng tiêu chuẩn là phòng hai giường đơn; phòng đôi là phòng một giường lớn.
Anh lễ tân xin lỗi: “Thưa anh, phòng tiêu chuẩn không còn nữa. Hôm nay có nhiều đoàn du lịch quá, họ đều yêu cầu nhận phòng sau mười hai giờ, chúng tôi phải mất một lúc lâu mới có thể sắp xếp cho họ ổn định. Hai anh là khách lẻ, chắc hẳn đã không ghi chú yêu cầu loại phòng trên trang web đặt phòng trước đó.”
Đùa gì vậy, phòng đã được trường thống nhất đặt từ trước, còn phải ghi rõ yêu cầu gì nữa? Hướng Vinh không chấp nhận lời giải thích này: “Không, chúng tôi đi theo đoàn. Sao có thể xuất hiện phòng giường đôi trong khi chúng tôi mua theo nhóm? Với lại lúc chúng tôi làm thủ tục check-in ở quầy lễ tân, sao bên anh không nói trước với chúng tôi?”
Cậu kéo Chu Thiếu Xuyên đang đứng im lìm bên cạnh như khán giả xem hài kịch xích lại đây: “Bây giờ hai mình xuống dưới yêu cầu đổi thành phòng tiêu chuẩn, nếu không được thì có thể nâng cấp thành phòng Suite. Đây là bên phía khách sạn không làm rõ yêu cầu của khách hàng…” [3]
[3] Phòng Suite là phòng cao cấp nhất trong khách sạn.
“Thưa anh…” Anh lễ tân khó xử, cố gắng muốn hoà giải với Hướng Vinh.
“Được rồi, cậu ở đây chờ tôi.” Hướng Vinh xua tay, thấy Chu Thiếu Xuyên không có ý định xuống lầu bèn nói, “Xong việc, tôi lên đây đón cậu.”
“Không cần.” Chu Thiếu Xuyên bỗng nói, “Cậu đi tới đi lui không mệt sao? Cậu ngủ rất ngoan, mỗi người chiếm một bên cũng không sao cả.”
“Hơn nữa,” Dừng lại một chút, hắn khẽ cụp mắt che giấu ý cười thoắt ẩn thoắt hiện trong đôi ngươi đen láy, “không phải cậu chưa từng ngủ với tôi, còn phải để ý mấy cái này à?”
Hướng Vinh & Anh lễ tân: “…”
Mấy từ này đứng riêng thì không sao, song đứng chung thì thật dễ dẫn đến những ý nghĩa sâu xa khác. Xét thấy hắn là một người lớn lên ở nước ngoài, Hướng Vinh cũng không muốn làm khó làm dễ gõ đầu hắn. Chẳng qua cậu có một chút bất ngờ, người đứng trước mặt cách đây hai tháng trước hãy còn chưa thân thiết với cậu và hoàn toàn không thể tiếp xúc với người cùng giới, một người như hắn phải dùng tốc độ biến hoá lớn cỡ nào mới có thể đột ngột thốt lên câu vừa rồi chứ!?
Cùng lúc đó, Hướng Vinh thoáng thấy anh lễ tân đứng ở cửa đang mím môi nín cười. Cậu lập tức nhìn thẳng vào anh, đối phương thấy thế bèn khẽ hắng giọng, trở về bộ dáng nghiêm túc đúng với chức trách. Chỉ là ánh mắt của anh như thể đã phát hiện bí mật động trời của hai vị khách trẻ tuổi về chủ đề… ngủ nghỉ.
“……” Hướng Vinh thở dài thườn thượt, cảm thấy cho dù cậu nhảy xuống sông Hoàng Phố bên cạnh cũng rửa không sạch…
*
Tác giả có điều muốn nói:
Thiếu gia không thẳng, Thiếu gia chưa bao giờ thẳng…
Hết chương 31
Chú thích:
Cá quế chiên xù
Q: =))))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!