Một Đêm Mây Mưa
Chương 33
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 33: Thăm dò.
Hướng Vinh ngủ một giấc ngon lành ngoài sức tưởng tượng, trừ bỏ lúc tỉnh dậy phát hiện mình đã dịch đến mép giường và suýt chút nữa rơi xuống đất thì mọi thứ vẫn xuôi chèo mát mái.
Cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên đầu giường, mới hơn sáu giờ rưỡi, còn khoảng bốn mươi phút nữa mới đổ chuông. Cậu nhẹ nhàng trở mình, thấy Chu Thiếu Xuyên đang ngủ say bên cạnh, nhịp thở chầm chậm đều đều, chỉ chiếm một góc vừa đủ, xem ra hắn cũng có tướng ngủ rất ngoan.
Nằm trên giường thêm mười phút, Hướng Vinh đứng dậy đi vào phòng tắm. Đứng trước gương đánh răng, cậu cảm thấy hôm nay mặt mày hồng hào sáng sủa hơn, có lẽ do chất lượng giấc ngủ đêm qua rất tốt? May sao những gì cậu lo lắng đều không phát sinh, vậy… nếu mọi chuyện vẫn luôn an ổn như tối qua thì ‘ngủ chung’ dường như chẳng có gì ghê gớm.
Hướng Vinh hài lòng với viễn ảnh tươi đẹp sắp tới, cậu vô tình đảo mắt nhìn lướt qua tấm gương, chợt một giây sau, cảm thấy hình như ánh mắt mình đã va phải một thứ là lạ…
Dây phơi đồ phía trên bồn tắm thình lình xuất hiện một chiếc qυầи ɭóŧ, mà màu đen tuyền như thế kia chắc chắn không phải của cậu!
Đương nhiên đây không phải mấu chốt của vấn đề, mấu chốt là sau khi Chu Thiếu Xuyên ngủ say vào tối qua, cậu từng vào phòng tắm một lần. Cậu có thể thề với bóng đèn, lúc ấy trên dây phơi đồ không có gì cả…
Thế nên, Chu Thiếu Xuyên từng tỉnh giấc lúc nửa đêm? Và nửa hôm nửa đêm, hắn lặng lẽ thay một chiếc qυầи ɭóŧ…
Đáp án cho câu hỏi tại sao con trai làm chuyện đó cũng có thể tự động não suy ra. Hướng Vinh tự nhiên muốn cười, hoá ra chỉ có cậu mới canh cánh bên lòng, còn đối với Thiếu gia thì nó chỉ là một nhu cầu sinh lý quá đỗi bình thường. Nhưng… rốt cuộc Chu Thiếu Xuyên đã mơ thấy gì nhỉ?
Hướng Vinh cảm thấy trái tim mình như bị ai đó khoét rỗng một lỗ, trong cái lỗ nhỏ đó cái gì cũng mất, chỉ còn lại một chút tò mò và cả chút chua xót.
Và sự tò mò này vẫn duy trì cho đến khi ăn sáng. Bấy giờ Chu Thiếu Xuyên đang nhấm nháp tách cà phê, sau đó hắn ngáp liên tục ba, bốn cái. Hướng Vinh thấy vậy bèn hỏi: “Buồn ngủ à. Tối qua cậu ngủ không ngon?”
“Ừm.” Giọng nói Chu Thiếu Xuyên có phần uể oải, “Hôm qua nằm mơ, lăn tới lăn lui, mất hồi lâu mới ngủ được.”
Mặc dù đã biết có chuyện xảy ra nhưng khi nghe câu ‘lăn tới lăn lui’ của hắn, đầu óc cậu như lâm vào màn sương mù mông lung vô định. Chu Thiếu Xuyên không nói tỉ mỉ, rốt cuộc ‘lăn tới lăn lui’ sau khi tỉnh giấc hay ‘lăn tới lăn lui’ ở trong mộng? Và vì hắn không nói rõ nên càng khiến người khác dễ liên tưởng bốn chữ ấy với những hoạt động chẳng mấy đứng đắn.
Chu Thiếu Xuyên… Cậu ấy sẽ mơ tưởng tới ai… Trong phút chốc, Hướng Vinh đột nhiên nóng lòng muốn xác định rõ ràng mọi thứ. Nếu hắn thẳng thắn huỵch toẹt nói rằng đã mơ đến một cô gái nóng bỏng nào đó, vậy sự thật đau lòng sẽ khiến cậu nảy sinh cảm giác ‘áy náy’, chẳng phải nó như một ‘phương thuốc chữa bệnh’ cho cậu sao?
Mặc dù vấn đề đó liên quan đến quyền riêng tư và Hướng Vinh chưa bao giờ có thói quen chủ động tìm hiểu, song cậu cảm thấy mình có thể vì ‘chữa bệnh’ mà bằng bất cứ giá nào. Dẫu sao bây giờ hình tượng của cậu vẫn là một ‘trai thẳng’, anh em bạn bè tâm sự trêu đùa mấy câu âu cũng là điều bình thường, tuyệt đối không thể có ai trở mặt với bạn bè chỉ vì nhắc đến chuyện này.
Nhưng người tính không bằng trời tính, cậu chưa kịp hỏi hắn câu nào đã thấy cô Trương gọi mọi người tập hợp.
Trên đường nhiều người lắm miệng, những vấn đề nhạy cảm đương nhiên không thích hợp thảo luận trong hoàn cảnh đông đúc. Hướng Vinh đành nuốt xuống câu hỏi đã vọt tới khoé môi, thời gian còn dài, đêm nay cậu sẽ lựa thời cơ thích hợp để kiểm chứng suy luận của mình.
_
Nửa đêm hôm qua trời đổ mưa rào, thành thử sáng nay không khí mát mẻ trong lành, đôi khi còn có vài cơn gió dịu nhẹ rong ruổi khắp chốn, thật sự đúng là một ngày thích hợp để tham quan du lịch.
Điểm đến đầu tiên của hôm nay là Lưu Viên*, được biết đến là khu vườn đứng đầu ở Giang Nam. Toàn bộ khu vườn có lối kiến trúc đa dạng với nhiều phiến đá kỳ lạ, tổng diện tích hơn hai héc ta được chia thành bốn chủ đề riêng biệt ở đông, trung, tây và bắc. Lưu Viên với kết cấu nghiêm cẩn và cảnh quan biến hoá phức tạp mang đậm bản sắc dân tộc và đầy giá trị nghệ thuật, quả thật là một điểm đến lý tưởng dành cho sinh viên kiến trúc. [1]
[1] Lưu Viên (留园): được UNESCO công nhận là Di sản thế giới. Đây cũng là nơi lưu giữ hai di sản văn hóa phi vật thể được UNESCO công nhận là Bình đàn (评弹) và Cổ cầm.
Thái độ làm việc của cô Trương nhỏ cũng giống như khi cơn đau thoát vị đĩa đệm bộc phát —— Nghiêm túc và dồn dập. Trong quá trình tham quan, cô không cho phép sinh viên phân tán và tự do nghiên cứu, thay vào đó cô tận tâm giải đáp các nghi vấn và giảng dạy các kiến thức chuyên ngành, hơn nữa còn mở rộng đến mặt thẩm mỹ kiến trúc và lịch sử kiến trúc cổ đại. Trình độ thuyết minh của cô chuyên nghiệp đến mức các hướng dẫn viên đi ngang qua nghe xong cũng phải ngượng ngùng.
Cả hành trình ngốn hết hai giờ đồng hồ, cuối cùng cô đỡ eo dừng lại ở giữa sân, nói với giọng điệu kiêu hãnh: “Lưu Viên là điểm tụ hội của các bậc thầy —— Bậc thầy về tinh tế, bậc thầy về tráng lệ và là nơi để các bậc thầy thoả sức phát huy trí tưởng tượng trong nghệ thuật làm vườn thời cổ đại. Các em hãy cảm nhận tinh hoa trí tuệ của tổ tiên chúng ta trong từng cảnh vật, từng đình đài lầu tạ ở đây! Về sau nếu các em có cơ hội thiết kế biệt thự cũng đừng quên kiểu thiết kế sân vườn độc đáo của Trung Quốc, đừng lúc nào cũng hở một tí phải là phong cách Tuscan* mộc mạc hay trường phái kiến trúc cổ điển đá cẩm thạch Athens*. Người Trung Quốc chúng ta cũng có nghệ thuật kiến trúc của riêng mình! Chúng ta trải qua hàng ngàn năm trên mảnh đất này, những gì chúng ta có không hề thua kém một ai, hơn nữa các em còn là những kiến trúc sư tương lai của đất nước, nền kiến trúc của nước nhà có thể vươn tầm thế giới hay không chính là nhờ vào sự nỗ lực của các em!” [2; 3]
[2] Phong cách Tuscan (Ý): dựa trên phong cách Old world – đây là một phong cách tiêu biểu cho văn hóa truyền thống, gợi nhớ về phong cảnh làng quê của nước Ý.
[3] Phong cách kiến trúc cổ điển đá cẩm thạch Athens (Hi Lạp): Chính xác đá cẩm thạch đó có tên Pentenlic, sử dụng xây dựng đền Parthenon thờ thần Athena. Còn Athens là chỉ người dân sử dụng đá này.
Lời nói của cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ biết bao tâm hồn nghệ sĩ của các bạn sinh viên, có người thầm gật đầu tán thành, có người thì nảy sinh khát vọng xây dựng trào lưu kiến trúc mới mang tên của riêng mình. Xét cho cùng, đây là những người đang ở trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời. Ước mơ họ chưa từng bị thực tế làm vấy bẩn, tâm hồn họ chưa bị vật chất làm bóp méo, thật hiển nhiên khi họ cho rằng những suy nghĩ của mình rồi chẳng mấy chốc sẽ toả sáng thành hiện thực mà không bị cản trở, tựa như trong thời khắc này, từ hàng ngàn đám mây đen mịt mù trên bầu trời sẽ trích ra một tia nắng rạng rỡ, tượng trưng cho khí phách tuổi trẻ hiên ngang và linh hồn tự do phóng khoáng.
“Ối, đá Thái Hồ* này đẹp quá!” [4]
Một lúc lâu sau, Lí Tử Siêu reo lên khi bất chợt phát hiện tảng đá to ngay giữa sân.
“Đây là Quan Vân Phong* trứ danh ở đây, nó là một trong những phiến đá Thái Hồ được bảo quản tốt nhất.” Cô Trương nhỏ giới thiệu, “Đó là Hoa Thạch Cương* được nhắc đến trong Thuỷ Hử. Các em xem đi, hình dạng của nó phóng khoáng, tao nhã, cao lớn, tinh tế, hoàn toàn phù hợp với đặc điểm của đá Thái Hồ —— Gầy, mỏng, lồi lõm và có những nếp nhăn đẹp vô cùng.” [5]
[4] Đá Thái Hồ (太湖石): loại đá ở Thái Hồ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thường dùng làm hòn non bộ.
[5] Quan Vân Phong (冠云峰): đây là di tích từ thời nhà Tống thuộc vườn phía đông của Lưu Viên. Còn Hoa Thạch Cương trong Thuỷ Hử là loại đá mà Dương Chí phụng mệnh triều đình áp tải sau đó bị Hoàng Hà nhấn chìm.
“Nếu đá có thể thành tinh,” Cô mỉm cười thốt lên một ý tưởng lãng mạn, “cô nghĩ Quan Vân Phong sẽ hoá thành một chàng thiếu niên tuấn tú, hào phóng, rạng rỡ, ấm áp như ánh thái dương.”
Cô dùng hàng loạt mỹ từ để miêu tả dáng vẻ của tảng đá Thái Hồ đã sừng sững cả trăm năm, các bạn sinh viên cũng bị choáng ngợp trước cái đẹp của tạo hoá bèn thi nhau chụp ảnh lưu làm kỷ niệm. Hướng Vinh cũng lấy điện thoại ra, vừa mới quay đầu thì chợt thấy Chu Thiếu Xuyên đứng bên cạnh đang nhìn mình chăm chú.
Ơ hay, sao người này không nhìn đá Thái Hồ mà nhìn mình? Hướng Vinh tự hỏi, chẳng lẽ trên mặt mình có gì hả? Hay là mặt mình còn đẹp hơn Quan Vân Phong?
Chu Thiếu Xuyên bắt đầu thưởng thức Quan Vân Phong ngay từ khi cô Trương không ngớt lời ca tụng, nhưng đến thời điểm nghe đến ‘tuấn tú, hào phóng, rạng rỡ…’, hắn không khỏi rung cảm, và ánh mắt cũng bất giác đánh rơi trên khuôn mặt Hướng Vinh. Hắn thừa nhận, Quan Vân Phong là phiến đá đẹp nhất mà hắn từng thấy, song những lời khen ngợi đó dường như chỉ dành riêng cho cậu bạn nhỏ đứng cạnh hắn.
Nếu Quan Vân Phong thật sự nhận được tinh hoa của đất trời và tu luyện thành người, hắn nghĩ, có lẽ nó sẽ có dáng vẻ giống như Hướng Vinh.
Nghĩ đến đây, Chu Thiếu Xuyên bỗng cong cong đôi mắt cười.
Hướng Vinh mới thấy hắn hãy còn nhìn mình chăm chú, lát sau lại thấy hắn cười cong cả đôi mắt, khuôn mặt thoáng qua chút dịu dàng cực nhỏ, rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ… nghĩ tới giấc mộng đêm qua?
“Nào, chúng ta tới đây chụp ảnh tập thể đi.” Cô Trương nhỏ vỗ tay, “Trước tiên xếp thành hàng, đợi cô tìm người chụp nhé.”
Mọi người lập tức tập hợp thành hàng, những người cao lêu nghêu như Hướng Vinh và Chu Thiếu Xuyên đều chỉ có thể đứng ở hàng cuối cùng mỗi khi chụp ảnh tập thể. Hai người tự giác lùi về sau, nhưng con đường đá xanh phủ rêu bị ướt mưa trở nên hết sức trơn trượt, Chu Thiếu Xuyên vô tình giẫm lên khe hở giữa các phiến đá, vừa nhấc chân đã bất giác lao về phía trước nửa bước.
Hướng Vinh ở ngay bên cạnh kịp thời nắm lấy cánh tay hắn, đợi người nọ đứng vững, cậu mới mỉm cười bảo: “Cẩn thận nhìn đường kìa, đừng suốt ngày mơ mộng. Sao đó, đang mơ tiếp giấc mộng đêm qua hả?”
Chu Thiếu Xuyên vừa đứng vững đã đút hai tay vào túi coi như không có chuyện gì xảy ra. Hắn khẽ cụp mắt nhìn thật sâu vào Hướng Vinh: “Mơ tiếp cũng được, dù sao cũng là mộng đẹp.”
Tranh thủ mọi người còn đang cười đùa rôm rả, Hướng Vinh hỏi nhỏ: “Vậy cậu mơ thấy gì?”
Đúng lúc này cô Trương đã tìm thấy một khách du lịch đồng ý chụp ảnh cho họ, người nọ giơ điện thoại lên, ra hiệu mọi người nhìn vào camera: “Các bạn nhìn tôi nhé, cười lên nào.”
Chu Thiếu Xuyên không nhìn vào camera, bởi ánh mắt hắn đã bận ngắm nụ cười mỉm nhẹ nhàng của Hướng Vinh. Từ góc độ hắn đang đứng ngay bây giờ, góc mặt nghiêng của Hướng Vinh thêm phần thanh tú và xinh đẹp bởi khoé miệng khẽ cong của cậu. Trong phút chốc hắn như người bị say nắng, và hắn nghe thấy chính hắn đã buột miệng: “Tôi mơ thấy cậu.”
“…” Hướng Vinh trợn tròn mắt, trong lòng hét… cái mẹ gì vậy?
“123!” Tách!
Hướng Vinh trông rất sốc…
“Một tấm nữa nào.” Tách!
Hướng Vinh chết lặng…
“Được rồi, các bạn xem thử, nếu chưa được cứ nói tôi nhé.” Khách du lịch nhiệt tình nói.
“Đẹp rồi ạ, đẹp rồi ạ. Anh chụp đẹp lắm, cảm ơn anh!” Cô Trương nhỏ cười đáp.
Mọi người tranh nhau xem ảnh, tất cả đều muốn biết khuôn mặt mình lên hình trông có đẹp như người thật không. Bởi Lí Tử Siêu có lợi thế về chiều cao nên có thể nhìn rõ ngay cả khi đứng ở ngoài vòng người. Trước tiên hắn chỉ chăm chăm tìm nữ thần Tiêu Oánh, tìm thấy rồi thì trong lòng tấm tắc khen mãi khen mãi, toan nịnh nọt lấy lòng cô nàng mấy câu bỗng phát hiện màn hình điện thoại chuyển tới những khuôn mặt của hàng cuối cùng.
“Í, anh Vinh! Sao mặt của mày giống như bị ai đó trộm mất bao gạo vậy!” Lí Tử Siêu cười phá lên.
“Ờ, đúng rồi. Vinh, mặt Vinh sao mất tự nhiên dữ?” Có người cũng đồng tình.
Cái Đuôi Mặn Mòi chốt thẳng vấn đề bằng tràng cười: “Há há há hố hố hố hí hí hí…”
Không biết từ khi nào Chu Thiếu Xuyên đã lảng vảng phía sau mọi người, hắn nhìn khuôn mặt có thể cân mọi meme nổi nhất thời bấy giờ của Hướng Vinh trên điện thoại, tất nhiên trong lòng biết rõ đáp án của hàng ngàn câu hỏi tại sao Vinh thế này Vinh thế kia. Hắn nhìn chăm chú vào bản mặt ngốc của lừa con thêm chốc lát, bỗng cười khẽ.
“Xem ra mấy anh đẹp trai cũng có lúc không ăn ảnh ha.” Tôn Kiều chợt nói.
Chu Thiếu Xuyên lập tức bắn ánh mắt hình dao nhọn cho cô nàng: “Ai nói không ăn ảnh, cô không thấy đoan chính ngay thẳng à? Rõ ràng rất đẹp!”
Tôn Kiều trong lần đầu tiên bắt chuyện với Chu Thiếu Xuyên đã bị tạt gáo nước lạnh không thương tiếc: “…”
Hướng Vinh như hồn quỷ lang thang vừa bay qua thình lình nghe thấy câu này: “…….”
Mọi người thưởng thức tấm ảnh nhóm thêm một lúc rồi tản ra tiếp tục chụp ảnh trong hoa viên. Hướng Vinh thoáng khó chịu trước câu nói không rõ ràng của Chu Thiếu Xuyên, một người hiếm khi nổi giận như cậu nay lại sinh ra chút hờn dỗi. Thế nên Hướng Vinh thẳng tay vứt bỏ cậu ấm không thể rời khỏi mình dù chỉ một phút để vừa đi vừa tán dóc với Cái Đuôi Mặn Mòi.
Nhưng nói chuyện chẳng được mấy câu cậu đã không thể kìm lòng quay đầu lại, có rất nhiều sinh viên nói cười râm ran ở phía sau, cũng có không ít người qua kẻ lại chắn ngang tầm mắt, nhưng cậu vẫn dùng phương thức đặc biệt nhất của riêng mình để bắt lấy bóng lưng hắn. Chu Thiếu Xuyên vẫn vậy, vĩnh viễn vẫn là cậu thanh niên im ắng độc bước trên con đường của hắn, dù đó có là con đường giữa thành thị xa hoa tấp nập hay là con đường đá xanh nhỏ hẹp ở đây. Vẻ lạnh lùng ngạo mạn của hắn đã che chắn hết thảy lòng hiếu kỳ của người khác, không một ai đủ can đảm và sẵn lòng đến với hắn hay nói chuyện cùng hắn.
Thật sự đáng thương mà, Hướng Vinh càng nhìn càng mềm lòng, nếu ngẫm nghĩ cẩn thận, kỳ thực câu trả lời của Chu Thiếu Xuyên phần lớn chỉ là một câu nói đùa vô hại. Với cả nếu hắn mơ đến cậu thì có sao đâu? Ai bảo rằng mỗi khi mơ chỉ có thể mơ thấy cô gái yêu kiều nóng bỏng, không thể mơ thấy anh em bạn bè xung quanh? Dù sao lúc nào hai người cũng như hình với bóng, dính nhau như sam, ban ngày nhìn nhiều ban đêm mơ thấy âu cũng là chuyện bình thường ở huyện.
Là do chính cậu nặng lòng nên suy nghĩ nhiều, cớ sao phải giận cá chém thớt chứ? Hướng Vinh thấy tội lỗi quá bèn bước chậm lại, rút mình ra khỏi nhóm Cái Đuôi Mặn Mòi, một lần nữa trở thành bạn đồng hành độc quyền của Chu Thiếu gia.
Sau đó hai người đều không nhắc lại chuyện cũ, đến buổi chiều khi đã hoàn thành ‘nghiên cứu khảo sát’ ở Sư Tử Lâm* và bắt đầu thời gian hoạt động tự do, Hướng Vinh và Chu Thiếu Xuyên tìm một quán trà nằm trên tầng hai của toà nhà nhỏ để gọi một ấm Bích Loa Xuân* không hợp lắm với tiết trời hiện tại, cả hai vừa nhàn nhã thưởng trà vừa dõi mắt nhìn mấy cô cậu đùa nghịch tạo dáng ở hòn non bộ. [6; 7]
[6] Sư Tử Lâm (狮子林): toạ lại đường Viên Lâm ở phía đông bắc Tô Châu, do bởi trong vườn núi đá mọc như rừng và đa phần có hình dạng sư tử nên gọi là Sư Tử Lâm.
[7] Bích Loa Xuân: hay Bích La Xuân là một trong thập đại danh trà nổi tiếng của Trung Quốc có nguồn gốc tại núi Động Đình vùng Thái Hồ, tỉnh Giang Tô. Trước khi có cái tên Bích Loa Xuân thì loại trà này được gọi là với cái tên là Hách Sát Hương Nhân.
Nhiệt độ buổi trưa đã cao hơn nhiều so với ban sáng, khách du lịch nườm nượp đổ vào tham quan vườn, một quán nhỏ nằm ở góc khuất vô hình trung trở thành ranh giới giữa cái ồn ã náo nhiệt bên ngoài và thế giới yên bình tĩnh lặng bên trong.
Hai người trò chuyện về những tác phẩm trong quá khứ của kiến trúc sư nổi tiếng Trung Quốc IM Pei* —— Chủ nhân cũ của khu vườn. Chu Thiếu Xuyên không đặc biệt khen ngợi hay đưa ra lời phê bình về kim tự tháp* do ông thiết kế được đặt trong bảo tàng Louvre*, mà chỉ kể lại một cách khách quan những gì mà người dân Paris đã đánh giá công trình kiến trúc ấy. Giữa lúc đang thảo luận sôi nổi, cả hai bỗng nghe thấy tiếng thét chói tai của một nữ sinh phía sau hòn non bộ, chỉ là lẫn trong tiếng thét còn có vài phần điệu đà ngọt xớt. [8; 9; 10]
[8] IM Pei: Kiến trúc sư Ieoh Ming Pei là người Mỹ gốc Hoa, là một trong những kiến trúc sư vĩ đại nhất trong thời kỳ kiến trúc hiện đại. Trong đó, công trình đáng chú ý và đánh giá cao nhất của ông là Kim tự tháp Louvre.
[9] Kim tự tháp Louvre: là một kim tự tháp được xây bằng kính và kim loại nằm ở giữa sân Napoléon của bảo tàng Louvre, Paris.
[10] Viện bảo tàng Louvre: là một viện bảo tàng nghệ thuật và lịch sử nằm tại Quận 1, thành phố Paris, nước Pháp.
Lần theo tiếng hét, hai người thấy Tôn Kiều đang đứng ở lưng chừng hòn non bộ, có thể do bậc thang trơn trượt bởi ướt mưa nên cô ấy đã ngã về sau, may sao cô được một người bạn cùng lớp là Lí Tử Siêu đỡ lấy. Sau tiếng hét thất thanh ngọt xớt, cô hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay của hắn.
Dường như Tôn Kiều vẫn còn hoảng sợ, cô không lập tức rời khỏi cái ôm của Lí Tử Siêu mà hai người còn nhỏ giọng trao đổi gì đó. Hướng Vinh nhìn xuống từ trên tầng hai của toà nhà nhỏ, thấy rõ nét mặt ửng hồng của hai người, nếu cảnh phim đã chiếu đến đây thì sớm muộn gì cũng diễn ra một câu chuyện mơ mộng giữa ban ngày. Hướng Vinh tôn trọng không gian riêng tư của bạn bè, lập tức thôi không nhìn nữa.
Vừa ngước mắt, cậu đã bắt gặp ánh nhìn nghiền ngẫm của Chu Thiếu Xuyên ngồi ở đối diện.
“Sao vậy?” Hướng Vinh cười, hỏi hắn, “Lại nghĩ đến giả thuyết bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau của cậu hả?”
“Chẳng lẽ không đúng?” Chu Thiếu Xuyên nhún vai, “Hai… lốp dự phòng, chắc là từ này đúng không? Xem ra sắp chuyển thành chính thức rồi.”
Hướng Vinh nhấp một ngụm trà, khẽ nhíu mày nhìn hắn.
Chu Thiếu Xuyên: “Lí Tử Siêu muốn theo đuổi Tiêu Oánh, Tôn Kiều vừa là bóng đèn vừa là lốp dự phòng. Tôn Kiều không thể theo đuổi người mà cô ta muốn, đành phải lùi một bước chọn Lí Tử Siêu.”
Ngừng một chút, hắn nói: “Còn người cô ta muốn theo đuổi thật sự, tôi nghĩ là cậu.”
“Tôi?” Hướng Vinh bất ngờ, hơn nữa cũng hoàn toàn không nhận ra Tôn Kiều có cảm giác gì với mình, “Không thể nào, sao tôi không biết được?”
Vì tâm tư của cậu không ở trên người Tôn Kiều nên đương nhiên cậu không thể nhìn thấy ánh mắt của cô ta. Nghĩ đoạn, ánh mắt Chu Thiếu Xuyên thoáng qua ý cười dịu dàng: “Từ ở nhà ga tàu cao tốc, Tôn Kiều đã luôn nhìn cậu. Sau khi lên tàu, cô ta luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với cậu, cuối cùng đã có thể bắt chuyện thì bị cậu dùng ba chữ ‘đừng khách sáo’ chặn họng. Trong suốt bốn tiếng ngồi tàu còn lại, cậu đều ngủ say như heo, lúc ấy vẻ mặt của cô ta chính là… thất vọng vì kế hoạch thất bại. Sau đó cô ta vẫn muốn tìm cơ hội tiếp xúc với cậu nên đã cố tình đánh rơi móc khoá trên tàu, cô ta biết cậu rất thân với Lí Tử Siêu nên chắc chắn cậu sẽ ra tay giúp đỡ. Và cuối cùng, cô ta có thể mượn cơ hội này để thêm WeChat của cậu, tìm cớ một thân một mình đến phòng cậu lấy đồ. Tôi đoán, toàn bộ quá trình có lẽ là vậy.”
Có phức tạp như cậu nói không? Hướng Vinh nhướng mày: “Nhưng cô ấy không làm vậy, cho tới giờ, cô ấy chưa chủ động thêm tôi vào WeChat.”
“Vì cô ta bị cản trở.” Chu Thiếu Xuyên nói, “Nếu hôm qua chỉ có một mình cậu quay về tìm móc khoá, có lẽ hôm nay cô ta đã hành động. Nhưng chẳng phải dư ra một người sao? Người dư thừa đó có thể đã khiến cô ta cảm thấy đó là một rào cản không thể vượt qua, mà kẻ đó còn có khả năng cản trở và làm tăng độ khó, cô ta hiển nhiên không muốn phí sức nữa, đành chuyển mục tiêu sang đối tượng dễ dàng chinh phục hơn —— Lí Tử Siêu.”
Những lời này dường như đang nói rằng Tôn Kiều đã tính toán từng bước, cô chỉ là một thợ săn tìm kiếm mục tiêu, toàn bộ quá trình đều không xen lẫn cảm xúc. Hướng Vinh không khỏi bật cười: “Chắc vậy, hoặc cũng có thể là cậu nghĩ nhiều.”
“Không, là cậu quá vô tâm ở phương diện này.” Chu Thiếu Xuyên trầm ngâm nhìn Hướng Vinh, “Cậu chưa từng theo đuổi người nào sao? Chắc hẳn ít nhất cậu cũng đã bị một cô gái theo đuổi, người kia không dùng bất cứ thủ đoạn nào với cậu à?”
Tất nhiên Hướng Vinh đã bị rất nhiều cô gái tỏ tình, nhưng nhìn chung họ đều dùng phương thức thẳng thắn trực tiếp, kết hợp với cách từ chối dứt khoát rõ ràng của cậu nên càng không thể nảy sinh bất cứ sự dây dưa mập mờ nào cả. Huống chi tâm tư của Hướng Vinh không đặt ở trên phái nữ, vì vậy mấy chuyện đó không nằm trong phạm vi quan tâm của cậu.
“Thật sự không có.” Cậu lắc đầu, như thể muốn che giấu gì đó bèn nói thêm, “Cũng may là không có. Nếu không, cứ liên tục gặp phải mấy chuyện đó thì chắc tôi bị chứng sợ phụ nữ mất.”
Chu Thiếu Xuyên lại nhìn thật sâu vào cậu: “Chưa từng gặp không đồng nghĩa sẽ không có ai ôm ý định như thế với cậu. Nhưng theo tôi biết, có rất nhiều cô gái thích cậu, chẳng lẽ cậu chưa từng rung động? Vậy cậu rốt cuộc thích người như thế nào?”
Thích… một người có bề ngoài như tảng băng nhưng nội tâm bên trong ấm áp như ngọn lửa. Người ấy còn rất cao, rất đẹp, dáng người rất chuẩn. Hễ người ấy đã sẵn lòng đặt ai vào mắt, người ấy sẽ không tiếc thời gian và công sức để chân thành đối xử với họ. Thích người ấy đòi hỏi sự săn sóc và ấm áp của tôi, cũng thích người ấy đã trao cho tôi từng chút quan tâm và yêu quý…
Trong đầu Hướng Vinh xẹt qua một loạt ý nghĩ kể trên, phải hồi lâu sau cậu mới lấy lại bình tĩnh, tiếp tục quay về vỏ bọc trai thẳng của mình: “Người thế nào hả, chắc là bình thường thôi. Hoà đồng, hiếu thảo, ừm… hiểu chuyện, ừm… biết săn sóc người khác? Chắc là vậy, đương nhiên dáng vẻ trông cũng nên… ừm… tử tế?”
Khi Chu Thiếu Xuyên nghe thấy những điều kiện đầu tiên trong danh sách của cậu, ánh mắt ảm đạm của hắn như mây đen vần vũ kéo về. Nhưng nghe đến đoạn sau, khi biểu cảm của Hướng Vinh càng lúc càng mất tự nhiên, ánh mắt Chu Thiếu Xuyên bất thần sáng lên, vì hắn biết, Hướng Vinh chỉ đang trả lời chiếu lệ.
“Đúng thật rất tầm thường.” Chu Thiếu Xuyên cụp mắt xuống, khoé môi thoáng cong thành một độ cung rất nhỏ đến cả Hướng Vinh cũng không thể nhìn thấy, “Ở đâu cũng có, cậu như kiểu ai cũng có thể làm vợ.” [11]
Hướng Vinh nhấp một ngụm trà, nghe thấy ‘ai cũng có thể làm vợ’ suýt phun sạch ra ngoài: “Nè nè nè, không thể dùng thành ngữ bậy bạ nhé. Chê tôi gu tầm thường, vậy cậu nói thử điều kiện của cậu xem.”
Trong đầu Chu Thiếu Xuyên hiện lên một đống đặc điểm tính cách mà hôm qua hắn vừa nói với cậu, giả vờ suy nghĩ một lúc, hắn trả lời ngắn gọn: “Không có điều kiện. Chỉ cần đi theo cảm giác, giống như… hôm qua tôi mơ thấy là được.”
Sao lại nhắc đến chủ đề này nữa? Trái tim Hướng Vinh nhoi nhói: “Mơ thấy tối qua? Nhớ mãi không quên à, chúc cậu cầu được ước thấy nhé.”
“Tôi chưa nói tối hôm qua tôi mơ thấy ai.” Chu Thiếu Xuyên nhìn cậu chằm chằm, hắn nói gằn từng chữ, “Tối hôm qua tôi mơ thấy, là cậu.”
Lần này, từ giọng điệu đến biểu cảm của hắn đều không phải đang nói đùa, trong lòng Hướng Vinh cuộn sóng, vội vàng nhìn sang chỗ khác: “Hèn chi ngủ không ngon, cậu mơ thấy hai mình đánh nhau hả?”
“Không phải.” Chu Thiếu Xuyên khẽ lắc đầu, “Đó là một giấc mộng đẹp, rất thoải mái và rất đáng nhớ.”
Dừng một lúc, nụ cười trong mắt hắn dần dần hằn sâu dưới cái nhìn ngỡ ngàng và mê mang của Hướng Vinh, sau đó hắn chậm rãi nhấn mạnh: “Nếu đêm nay có thể gặp một lần nữa thì tốt rồi.”
*
Tác giả có điều muốn nói:
Thiếu gia không phải giặt underwear một cách vô ích đâu…
Hết chương 33
Góc du lịch:
Quan Vân Phong (冠云峰)
Kim tự tháp Louvre
[11] Giải thích chi tiết ‘ai cũng có thể làm vợ’ của Chu Thiếu Xuyên tại sao khiến Hướng Vinh suýt phun trà: Bản raw cho câu đó là 人尽可妻, thật ra mình không biết có nghĩa là gì nên mình lên Baidu tra được một bình luận thế này:
Bản gốc tiếng Trung
Bản Google dịch
=> Nên theo mình nghĩ là, Chu Thiếu Xuyên dùng thành ngữ như thế sẽ khiến người nghe hiểu lầm “Hướng Vinh có thể làm vợ của bất kỳ ai” =)))
Q: Các bạn đã chuẩn bị xem màn cua người yêu của anh Xuyên chưa ạ :)))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!