Nhân Lộ Thành Thần
Chương 254: Hạ Vô Đạo
Lâm Vũ chán nản, thở dài dưới một gốc cây, trong lòng không khỏi có chút tức giận. Hắn mà biết kẻ nào dám mạo danh hãm hại hắn. Thì đừng trách hắn ra tay độc ác. Nỗi nhục này, hắn nuốt không trôi.
Lâm Vũ bắt đầu lên kế hoạch trả thù, lắp hai chiếc sừng trâu vào đầu heo mập. Lấy ra từng bao tải lớn, nhét đất đá vào bên trong. Mặc lên mình bộ y phục chí tôn, đeo lên chiếc mắt kính chân long, tay cầm quạt sơn hà. Bắt đầu sử dụng kế Phao Chuyên Dẫn Ngọc. Lấy mình làm mồi nhử, dụ tên đạo tặc đó ra mặt.
Lâm Vũ phiên bản lỗi, mang theo chiếc mặt nạ cẩu không khỏi vui vẻ mỉn cười. Nghênh ngang đi trên núi Vân Phong, tìm kiếm con mồi tiếp theo. Toàn bộ của cải, vật chất của vị mỹ nữ kia, đều đã nằm trong tay hắn, hắn còn tiện tay trộm được một chút đồ vật hắn yêu thích. Thật không uổng công hắn trong chuyến đi lần này, thu hoạch vô cùng phong phú.
Hắn cảm thấy thân phận Lâm Vũ thật tốt dùng. Vừa có thể mạo danh tên ngốc Lâm Vũ đó dọa nạt kẻ khác. Lại vừa có thể đổ mọi tội lỗi lên đầu hắn. Đằng nào tên ngốc Lâm Vũ này cũng có quá nhiều tội danh rồi, cõng thêm một hai tội trộm cắp, biến thái cũng đâu có sao. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật thông minh.
Chợt hắn nhìn thấy một tên công tử ăn mặc vô cùng trang bức, sáng mù hai mắt hắn. Cưỡi trên lưng một con mãnh thú có vẻ vô cùng cao quý, có khí chất vương giả, từng bước di chuyển đều để lại vết lửa đen nhàn nhạt trên mặt đất. Sau lưng lại là một con yêu thú khổng lồ, cả người bao bọc địa giáp. Cõng theo từng túi, từng túi bảo vật khổng lồ trên lưng, khiến hắn không ngừng chảy nước miếng, nếu có thể lấy được chỗ bảo vật đó, cả đời hắn coi như không cần vì linh thạch mà suy nghĩ.
Đừng nhìn hắn có vẻ ngốc, hắn chính là thiên hạ đệ nhất tặc: Đạo. Được thiên hạ đồn đại mà không ai biết mặt mũi. Tại sao hắn có thể chắc chắn, trong những chiếc bao tải khổng lồ kia đều là bảo vật. Đơn giản thôi, chỉ cần nhìn bộ y phục trang bức của tên công tử kia, hắn có thể khẳng định đây chính là bộ y phục chí tôn, cả đại vận thế giới chỉ có duy nhất một bộ bán tại Tham Nguyên Đế Quốc. Giá cả lên tới chín mươi chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín viên chí tôn linh thạch. Kẻ có thể mặc bộ y phục này trên người, thì đồ hắn mang theo có thể là đất cát được sao.
Nếu trong những chiếc bao tải khổng lồ kia mà là đất cát, hắn cam tâm tình nguyện quỳ trên mặt đất, gọi tên kia là đại ca. Đừng bao giờ xem thường trí thông minh của hắn. Xem thường trí thông minh của Hạ Vô Đạo này.
Hạ Vô Đạo bắt đầu âm thầm đi theo Lâm Vũ, tỉ mỉ quan sát. Bằng cặp mắt trộm cướp vô địch của hắn. Hắn có thể khẳng định. Tên công tử trước mắt là phàm nhân 100%. Cả người không có linh khí, đến linh căn cũng không có. Lại nhìn hai con mãnh thú hộ tống bên người. Tu vi cũng chỉ có thăng hồn cảnh. Đừng nhìn hắn nhược kê. Hắn đã là luyện tâm cảnh. Trên thăng hồn cảnh một cấp độ. Một tát của hắn cũng có thể tát bay ba tên kia nằm trên mặt đất. Tên công tử kia chắc chắn là một tên ngốc không biết thế gian hiểm ác, vậy mà còn không có cường giả đi theo bảo vệ. Đúng là một con mồi béo bở để hắn làm thịt, đừng trách hắn ra tay độc ác, có trách thì trách tên kia quá ngu ngốc. Sau khi đã xác nhận lại một lần nữa, chắc chắn xung quanh không có một ai khác. Hạ Vô Đạo mới mỉn cười sảng khoái, vô cùng trang bức, ung dung chắn đường Lâm Vũ ngạo nghễ hét lớn.
“Đứng lại…”
Lâm Vũ đang hai mắt bơ phờ nhìn trời, thầm nghĩ chẳng lẽ tên kia không mắc mưu hắn, rõ ràng hắn đã đặt miếng mồi thơm ngon ngay trước mắt, chỉ chờ cá cắn câu vậy mà…Chợt một tiếng hét lớn làm Lâm Vũ giật mình.
“Đứng lại…”
Lâm Vũ nhìn tên Lâm Vũ xuất hiện trước mặt hắn. Hai mắt như lòi ra ngoài, miệng mở lớn đến mức không thể tin nổi.
Đeo một chiếc mặt nạ cẩu dành cho trẻ con, đầu tóc bù xù như tổ quạ, hai mắt ti hí như trộm cướp, miệng hô răng vẩu, đang cho ngón tay ngoáy mũi nhìn hắn. Còn con hắc cẩu phiên bản lỗi, và con heo mập dị dạng thì hắn không đành nhìn thẳng, thật quá mất mặt.
Hạ Vô Đạo trong lớp ngụy trang nhìn Lâm Vũ đã sợ hãi đến mức không dám tin vào hai mắt, không khỏi ưỡn ngực ngạo nghễ, trang bức nói.
“Ngươi biết ta là ai không…”
“Ta chính là ác ma Lâm Vũ đại danh đỉnh đỉnh, vô địch thiên hạ. Người người đều phải sợ hãi. Một mình ta từng giết trăm vạn tu sĩ tại u ám rừng rậm, đồ sát toàn bộ Tam Cốt Phái, khiến Hoàng Minh Đại Triều gần như sụp đổ, hủy diệt Hắc Long Tông. Sau này còn có thể một tay hủy diệt mọi thế giới…bla bla…”
“ngươi muốn sống thì mau giao hết của cải trên người ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng…”
Lâm Vũ lấy tay che mặt, triệt để thất vọng. Hình tượng lạnh lùng, cool ngầu của hắn sao lại có thể biến thành bộ dạng tấu hài như vậy được. Sau này người đời sẽ nhìn hắn bằng cặp mắt.
A đây chính là Tấu Hài Đại Đế Lâm Vũ, mọi người mau đến xem, hắn lại sắp bắt đầu tấu hài rồi.
Lâm Vũ phiên bản lỗi thấy Lâm Vũ không chú ý tới hắn, không khỏi có chút tức giận. Bắt đầu giở trò giết gà dọa khỉ. Dùng hắc cẩu phiên bản lỗi, và heo mập di dạng uy hiếp Lâm Vũ.
“Ngươi dám không chú ý tới ác ma Lâm Vũ này, đừng trách ta độc ác, các ngươi xông lên, đánh tên ngốc đó một trận cho ta…”
Hắc cẩu phiên bản lỗi và heo mập di dạng còn chưa kịp xông lên. Đã bị một con hắc cẩu vả nát người, biến thành một khúc gỗ. Heo mập dị dạng cũng chẳng khá hơn, bị một con heo mập dẫm nát dưới chân, nổ tan tành thành một viên đá.
Lâm Vũ cũng lạnh lùng đeo lên chiếc mặt nạ sói.
Hạ Vô Đạo nhìn hai con mãnh thú đang tức giận nhìn hắn. Lại nhìn tên nam tử trước mặt, cả người tràn ngập tà khí, hai mắt băng lãnh đến đáng sợ, sát khí cô đặc một cách điên cuồng khiến hắn không rét mà run, cả cơ thể như lạnh buốt.
Hạ Vô Đạo không do dự biết lần này mình chơi lớn rồi. Hắn gặp ngay phải tên ác ma Lâm Vũ trong truyền thuyết. Hạ Vô Đạo lập tức dùng chạy trốn chi thuật. Hắn là thiên hạ đệ nhất tặc: Đạo. Nói về khả năng chạy trốn, người trong thiên hạ ai có thể so với hắn. Hắn đã sống qua vô số lần bị truy sát. Đừng bao giờ xem thường hắn.
Sau một hồi chạy trốn, Hạ Vô Đạo thở hồng hộc, mệt mỏi ngồi trên ngọn cây cao. Lau đi từng hàng mồ hôi đang vã ra như tắm trên khuôn mặt hắn. Cẩn thận quan sát xung quanh.
“Mệt không…”
“Mệt…”
Một chai nước đưa lên trước mặt hắn. Hạ Vô Đạo không khỏi cầm lấy chai nước, tu từng ngụm lớn, rối rít cảm ơn.
“Đa tạ…Phụt…”
Hạ Vô Đạo phun hết nước ra khỏi miệng, sợ hãi từ từ quay đầu. Đã thấy khuôn mặt Lâm Vũ đang mỉn cười thân thiện nhìn hắn.
“Áaaaaaa….”
Hạ Vô Đạo lập tức vắt chân lên cổ tiếp tục bỏ chạy, đào sâu xuống lòng đất với một tốc độ kinh hoàng. Cuối cùng hắn cũng phải dừng lại, mệt mỏi thở hồng hộc, cả người như chết lặng, có lẽ hắn đã thoát khỏi tay tên ác ma Lâm Vũ.
“Có đào tiếp không…”
“Có…”
“Xẻng đây, tiếp tục đi…”
“Đa….”
Hạ Vô Đạo sợ hãi quay đầu. Sau lưng hắn vẫn là tên ác ma Lâm Vũ.
“Ngươi…Ngươi…Ngươi…”
“Bốp…”
Hạ Vô Đạo bị đấm bay ra khỏi lòng đất. Ôm lấy khuôn mặt sưng lên như đầu heo, nhìn Lâm Vũ đang tiến tới, không khỏi tức giận hét lớn.
“Hổ không phát uy, tưởng ta là mèo bệnh sao. Ta liều mạng với ngươi.”
“Bốp…Bốp…Bốp…
Binh…Binh…Binh…
Rầm…Rầm…Rầm…”
“Lâm Ca, ta sai rồi, đừng đánh nữa…”
“Bốp…Bốp…Bốp…
Binh…Binh…Binh…
Rầm…Rầm…Rầm…”
“Áaaaa…Đau…đau…”
Hạ Vô Đạo thấy Lâm Vũ không muốn tha cho hắn, không khỏi liều mạng hét lớn.
“Lâm Vũ, ngươi là tên hữu dũng vô mưu, chỉ biết dùng vũ lực thôi sao. Có giỏi thì thi tài với ta…Nếu ta thua, ta cam tâm tình nguyện giao hết bảo vật cất dấu cả đời cho ngươi, ngươi dám không…”
Lâm Vũ không khỏi cảm thấy hứng thú nói.
“Thi như thế nào…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!