Cố Chấp Sủng Ái - Chương 74: Ngoại truyện: Em bé
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Cố Chấp Sủng Ái


Chương 74: Ngoại truyện: Em bé


Sau khi phục hồi sức khỏe, Thẩm Diệc Hoan xuất viện.

Cô không muốn tới trung tâm ở cữ, nên Tư Lệnh phu nhân đã sớm tìm một vú em để chăm sóc hai mẹ con.

Chẳng qua em bé ăn ngủ không yên, có khi nửa đêm tỉnh lại đòi bú sữa, Thẩm Diệc Hoan vẫn là bị con bé lăn qua lăn lại ngủ không tròn giấc, chút cảm giác vui sướng vì lần đầu làm mẹ cũng bay đi mất.

“Anh nói xem, con bé mới có tí tẹo thế này mà sao lại biết cách hành người ta thế nhỉ.”

Nửa đêm, Thẩm Diệc Hoan lại bị tiếng khóc nỉ non của bảo bối nhà mình đánh thức.

“Em ngủ tiếp đi, để anh dỗ cho.” Lục Chu ngồi dậy.

Anh cũng không ngủ được tròn giấc, chỉ là dù gì trước kia từng được rèn luyện trong môi trường quân đội, nói tỉnh là tỉnh, không có khí rời giường, động tác nhanh nhẹn đi lấy bình sữa.

“Thôi, để em đi dỗ cho.” Thẩm Diệc Hoan gọi anh lại, “Dù sao em cũng không ngủ được.”

Lục Chu chỉnh đèn ngủ xuống mức thấp nhất, ngồi một bên xem Thẩm Diệc Hoan dỗ bé.

Dừng một chút, anh nói: “Nếu không sau này anh với con bé đi sang phòng cho khách ngủ?”

Thẩm Diệc Hoan vốn đang mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật, nghe được vậy chợt cười khẽ: “Em mới chỉ nghe đến việc trong kỳ ở cữ mẹ ở cùng con, sao giờ đến anh lại biến thành anh với con đi tới phòng cho khách ngủ rồi?”

Lục Chu đứng dậy lấy áo khoác khoác lên vai Thẩm Diệc Hoan: “Không phải con bé quấy rầy giấc ngủ của em sao?”

“Vậy thì Lục tiên sinh thân mến, con tỉnh muốn bú sữa thì anh dỗ kiểu gì đây?”

“Anh đi pha sữa bột.”

Thẩm Diệc Hoan hạ thấp tay, nhẹ nhàng vỗ lưng em bé, “Con gái anh kén ăn lắm, nếu không phải đặc biệt đói thì không chịu uống sữa bột đâu.”

Nhưng mà chỉ trừ việc buổi tối thường tỉnh dậy khóc đòi bú ra, thì bảo bối của họ vẫn rất ngoan.

Khâu Như Như cũng đến thăm vài lần trong khoảng thời gian sau đó, gấp gáp không chờ nổi cái danh hiệu mẹ nuôi, chỉ là em bé còn chưa biết nói, nên không thể nghe chính miệng bé con gọi mình là mẹ nuôi.

Sau lễ đầy tháng, bé mới được chính thức đặt tên.

Lục Anh.

Tiểu anh đào.

Bởi vì có gen của Thẩm Diệc Hoan và Lục Chu, thế nên tiểu Lục Anh tuy mới còn bé nhưng đã có thể nhìn ra được sau này sẽ là một mỹ nhân, ngũ quan tựa như đúc ra từ một khuôn với Thẩm Diệc Hoan ngày bé.

Đem con bé ra khỏi cửa, không ai là không khen bé xinh đẹp.

Tiểu Lục Anh một tuổi đi vẫn chưa vững, vì thế bò khắp nơi.

Thẩm Diệc Hoan chỉ mới lơ là một lúc, cô bé đã bò vào trong phòng chuyên đặt máy ảnh và tác phẩm của Thẩm Diệc Hoan, nơi ấy có một chiếc máy ảnh SLR đang đặt trên ghế.

Tiểu Lục Anh tò mò duỗi tay, huơ lấy dây đeo rồi ném đồ xuống đất.

Thẩm Diệc Hoan nghe được tiếng đồ rơi bị dọa cho hết hồn, sợ Lục Anh bị thương, vội vàng chạy tới, liền thấy Lục Anh chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội, máy ảnh nằm bên chân cô bé, lens đã bị quăng hỏng.

“Sao con lại bò được đến đây thế chứ!”

Thẩm Diệc Hoan bế cô bé lên, giao cho thím Nguyệt.

Buổi tối Lục Chu tan tầm trở về, Thẩm Diệc Hoan liền chỉ vào Lục Anh cáo trạng.

Cô đem chiếc máy ảnh đã bị rớt hỏng đưa cho Lục Chu: “Anh nhìn xem, con gái anh làm đấy, lúc này nó mới hơn một tuổi thôi, sao đã biết quăng đồ thế rồi chứ.”

Trước đấy Thẩm Diệc Hoan đã phát hiện ra, những người khác nhìn thấy tiểu Lục Anh đều mềm lòng chịu không được, ngay cả Lục Tư Lệnh ở trước mặt con bé cũng không nghiêm mặt nổi, chỉ có Lục Chu là khác.

Có lẽ là từ khi mang thai đến lúc sinh tiểu Lục Anh, cô bé không ngừng “hành hạ” Thẩm Diệc Hoan, thế nên trong suốt khoảng thời gian một năm ở chung này, Lục Anh vẫn chưa giành được sự sủng ái của Lục Chu.

Vô cùng có tố chất làm một người bố nghiêm khắc.

Tuy rằng trước đó Thẩm Diệc Hoan cũng không quy không củ, nhưng sau khi sinh con, cô muốn giáo dục Lục Anh thật tốt, vì thế đem bé con và chiếc máy ảnh đã hỏng nhét vào trong ngực Lục Chu, để Lục Chu tiến hành giáo dục con bé, còn mình đi tới studio một chuyến.

Mặc dù tiểu Lục Anh vẫn không hiểu người lớn nói mô tê gì.

Nhưng quy củ thì vẫn nên được rèn từ sớm.

**

Trong phòng ngủ, người đàn ông và đứa bé ngồi nhìn nhau.

Lục Anh chớp chớp mắt xem Lục Chu, vừa vô tội lại đáng thương.

Đáng tiếc, vô dụng với Lục Chu.

“Có phải hôm nay con không ngoan không?” Lục Chu đem chiếc máy ảnh đã hỏng đặt trước mặt Lục Anh, chỉ cho cô bé xem, “Đây là đồ công tác của mẹ, con không thể tùy tiện đụng vào.”

Lục Anh tiếp tục chớp đôi mắt nhìn anh.

Bàn tay nhỏ khẽ chụp lấy chiếc máy ảnh, kéo dây đeo camera tới bên cạnh mình.

Lục Chu nhìn động tác của cô nhóc.

Lục Anh đã lững chững đi được, nhưng vì cầm thêm đồ nên cô bé vất vả lảo đảo qua lại mấy lần.

Lục Chu sợ con ngã, liền vươn tay về phía trước.

Lục Anh níu lấy cánh tay anh, bước về trước hai bước, đi đến trước mặt Lục Chu.

“Bố, bố.” Cô nhóc mềm mại gọi hai tiếng.

“… ” Lục Chu liếc mắt nhìn chiếc máy ảnh bị cô bé quăng hư bên cạnh, xụ mặt nói, “Gọi bố cũng vô dụng.”

Lục Anh lại đi về trước hai bước, cánh tay nhỏ mềm mại chuyển qua bíu lấy bả vai Lục Chu, sau đó ngồi xổm xuống một chút, bờ môi nhỏ bẹp một tiếng, mi lên má Lục Chu.1

“… “

Sau khi xong việc, Thẩm Diệc Hoan vội đi vào phòng ngủ, liền thấy hai bố con đang ngồi dưới sàn chơi xếp gỗ.

Mà chiếc máy ảnh đáng thương của cô lại bị ném ở trên giường, không người ngó ngàng hỏi thăm.

“???”

Cô đóng cửa, ngồi xuống bên cạnh Lục Chu: “Sao anh lại làm phản rồi?”

Lục Chu hết sức chuyên chú nhìn Lục Anh đem một khối hình gỗ tam giác đặt lên trên cùng, không chút để ý: “Hả?”

Thẩm Diệc Hoan đánh anh một cái: “Anh giáo dục con bé chưa?”

“Ngày mai anh đi mua cho em cái mới.” Lục Chu nói.

Thẩm Diệc Hoan híp híp mắt: “Nói, tiểu tình nhân lấy lòng anh thế nào?”

Lục Chu cười cong môi: “Vừa nãy con bé thơm anh một cái.”1

“… “

Lục Chu làm phản rồi.

Từ hình tượng người bố nghiêm khắc ban đầu, bây giờ đã gia nhập vào hội nữ nhi nô*, chỉ là Thẩm Diệc Hoan không ngờ được, cô nhóc Lục Anh này có thể thu phục được luôn cả Lục Chu nhanh đến thế.

*Nữ nhi nô: chỉ những ông bố cưng chiều con gái của mình hết mực.

Dưới sự chỉ bảo tận tình của Thẩm Diệc Hoan, năm ba tuổi Lục Anh đã có mắt thẩm mỹ cho riêng mình.

Hôm nay.

Lục Chu đang ở trong thư phòng gọi điện thoại với người phụ trách quân doanh bên kia, bàn về bước tiếp theo của dự án, đang nói được một nửa thì Lục Anh đẩy cửa đi vào.

Trong tay còn mang theo đống đồ lỉnh kỉnh.

Cô nhóc bò lên trên đùi Lục Chu, một cánh tay Lục Chu ôm lấy cô bé để kẻo ngã xuống, một tay cầm điện thoại tiếp tục bàn công việc.

“Chờ một lát, để tôi gửi tài liệu sang cho cậu.”

Tay trái Lục Chu cầm chuột, vừa mới ấn gửi đi, cô nhóc đang ngồi trên đùi đã bắt đầu chỉ chỉ vào tay anh.

Anh che điện thoại lại, rủ mắt hỏi: “Sao thế con?”

Lục Anh ngẩng đầu: “Bố ơi, bố đưa tay bố cho con đi.”

“Vậy con phải ngồi trên đùi bố cho vững nhé, đừng trượt xuống.” Lục Chu ôm cô bé dịch lên cao, rồi đưa tay phải cho Lục Anh.

Công việc anh bây giờ đang bận sứt đầu mẻ trán, cũng không rảnh chú ý xem Lục Anh nghịch cái gì, tầm mắt dừng ở trên màn hình máy tính, thỉnh thoảng bàn vài câu với người phụ trách bên kia.

Mãi đến khi, Lục Anh phát ra một chút thanh âm nhỏ vụn.

Anh mời dời tầm mắt khỏi màn hình, nhìn cô nhóc một cái.

“… “

Trước mặt cô bé bày bừa năm sáu lọ sơn móng tay đủ màu, mười ngón tay của mình đã được tô hồng, bây giờ chuyển mục tiêu sang tay của Lục Chu.

Anh theo bản năng rụt tay về.

Lục Anh ngẩn người, rất không vui quay đầu nhìn qua.

“Con muốn làm gì?” Lục Chu hỏi.

Người bên kia điện thoại ngẩn ra: “Sao thế Lục Đội? Làm sao vậy?”

“Không có gì, tôi vừa nói chuyện với con gái một chút, cậu tiếp tục đi.”

Lục Anh giơ giơ lọ sơn móng tay lên, nói: “Con muốn làm đẹp cho bố.”

Lục Chu nhìn cô, có chút bất đắc dĩ.

Lục Anh: “Bố ơi ~”

“…”

Được rồi.

Không hổ là chân truyền của Thẩm Diệc Hoan.

Không phải chỉ là..

… Sơn móng tay thôi sao.

Lục Chu mặc kệ cho cô bé nghịch, tiếp tục bận bịu công việc của mình, tay phải để cho Lục Anh tùy ý sơn.

Cô bé tô mỗi ngón tay của Lục Chu là một màu khác nhau.

Xiêu xiêu vẹo vẹo, lung tung rối loạn, phần da xung quanh móng tay cũng bị dính sơn, nhưng mà Lục Anh lại vừa lòng vô cùng.

Cô nhóc nhảy xuống khỏi đùi Lục Chu, chạy về phòng ngủ cầm chiếc quạt hồng nhạt nhỏ của mình, lại chạy tới, quạt quạt vào ngón tay của Lục Chu.

Không biết quạt bao lâu, nhóc tì lại chạy qua bên kia.

“Bố ơi, tay trái.”

“… “

Lục Chu bất đắc dĩ thở dài, lại đem tay trái cho cô bé, đổi sang đánh chữ bằng tay phải.

Sau đó cả người chợt ngây ngẩn, anh vẫn là đánh giá cao năng lực thẩm mỹ của một đứa nhóc ba tuổi rồi.

Tô cái gì thế này?

Từ ngón tay cái đến ngón út, đỏ, vàng, xanh, tím, đen.

Anh lại nhìn qua bàn tay trái đang bị Lục Anh nghịch, được rồi, ít nhất còn biết tô đối xứng màu.

**

Lúc Thẩm Diệc Hoan về nhà, chợt thấy Lục Chu đang ngồi ở trên sofa xem TV, mà Lục Anh lại đang quỳ trên đất hí húi không biết đang làm gì.

“Em về rồi.” Lục Chu có chút nhân sinh không còn gì luyến tiếc.

“Anh Anh của mẹ đang làm gì thế nhỉ?” Thẩm Diệc Hoan đi qua.

Lục Anh quay đầu, ngọt ngào gọi “mẹ” một tiếng, rồi quay lại tiếp tục hoàn thành nghiệp lớn của mình.

Thẩm Diệc Hoan đi đến bên cạnh đúng lúc thấy được, trong nháy mắt khom lưng cười cười, ôm Lục Anh lên.

Cô nhóc đã không thỏa mãn với đồ sơn móng tay, bây giờ đang cầm màu nước vẽ tranh trên tay Lục Chu, nhìn qua cũng không biết đang vẽ gì.

“Oa!”

Thẩm Diệc Hoan vô cùng thật trân trầm trồ, “Anh Anh nhà chúng ta sao lại giỏi thế nhỉ, con đang vẽ gì thế?”

“Con thỏ ạ.”

Cô nàng chỉ vào một mẫu trong số đó.

“Tai của nó đâu rồi?”

Lục Anh mờ mịt chớp mắt.

Thẩm Diệc Hoan lấy một cây bút màu từ trong hộp của cô nhóc ra, nghẹn cười ngẩng đầu liếc nhìn Lục Chu một cái, đem tay anh túm lại: “Anh Anh nhìn mẹ vẽ một chú thỏ trắng cho con nha.”

Lục Chu: “…”

Chờ đến buổi tối dỗ Lục Anh ngủ xong, cánh tay kia của Lục Chu mới được giải phóng.

Thẩm Diệc Hoan đem Lục Anh đã ngủ giao cho bảo mẫu, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, trở về phòng ngủ với Lục Chu.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy.

Lục Chu đang đứng trước bồn rửa tay chà sạch màu bút nước cùng sơn móng tay.

Đáng tiếc, hiệu quả rất nhỏ.

Thẩm Diệc Hoan dựa người vào cửa, khoanh tay nhìn anh, cười cười trêu chọc: “Tẩy làm gì, anh đây là đang nghi ngờ khiếu thẩm mỹ của Anh Anh chúng ta à?”

Lục Chu nhìn cô qua gương: “Hồi chiều anh hỏi con bé sao lại không cho mẹ vẽ cùng.”

Thẩm Diệc Hoan mắt ngậm ý cười: “Rồi?”

“Con bé nói em vẽ xấu.”

Thẩm Diệc Hoan cười lớn, lấy nước tẩy sơn móng tay từ trong ngăn kéo bàn trang điểm ra, chẳng qua là trước khi tẩy đi còn chụp lại một tấm đăng lên vòng bạn bè.

Thật sự xấu không nỡ nhìn thẳng.

Bình thường bàn tay Lục Chu rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trắng tới mức có thể nhìn thấy mạch máu bên dưới.

Cuối cùng lấy nước tẩy sơn móng tay, rồi dùng bông tẩy trang thấm nước tẩy trang lau đi vết màu nước ngổn ngang.

TOÀN VĂN HOÀN.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN