Chỉ Trách Em quá Quyến Rũ
Chương 64: Ngoại truyện 4 (Mang thai)
Trình Tư Hạo thấy sự nghịch ngợm và tinh quái trong mắt cô, đương nhiên biết cô đang giả vờ, nhưng vẫn rất phối hợp kéo người qua: “Sao thế?”
Linh Lung cười với anh, tiếp tục lên án: “Bọn họ bắt nạt phụ nữ mang thai.”
Lúc cô nói câu này giọng nói chợt cao lên. Những khách hàng khác trong tiệm bị tiếng động vừa rồi thu hút vẫn chưa biết chuyện ra sao, nghe câu này xong thì đã hiểu.
Nhìn bụng của Linh Lung nhô lên, rồi lại nhìn cô gái với vẻ mặt kiêu ngạo kia, chỉ chỉ trỏ trỏ nhau nói gì đó.
Linh Lung muốn đạt được mục đích này đây. Dù sao cô cũng là phụ nữ mang thai, nếu hai cô gái này một hai phải chọc vào, vậy cô cũng không chịu đựng nữa.
Tiêu Sầm đi theo sau Trình Tư Hạo, lúc tiến vào thấy được cảnh này lập tức lạnh mặt lại. Khí thế của anh ta vốn đã lạnh lẽo lắm rồi, bây giờ đứng ở đó không nói một lời, dáng vẻ mím chặt khóe miệng, không tức giận nhưng uy nghiêm càng khiến người ta sợ hơn nữa.
Động tĩnh lớn như thế, giám đốc vừa mới bước ra, thấy cảnh tượng như vậy, lại nhìn người đang đứng ở cửa, xém nữa không thở nổi, lập tức tiến lên khom lưng: “Xin lỗi Tiêu tổng, tôi xử lý ngay.”
Tiệm trang phục này thuộc dưới trướng của Tiêu thị, được quản lý bởi trụ sở chính của Tiêu thị. Cấp bậc giám đốc như ông vốn không có vinh hạnh để nhìn thấy sếp tổng được người khác bàn tán như vậy, nhưng có một lần Tiêu Sầm đích thân kiểm tra trung tâm thương mại, ông đi theo sau có lén nhìn một cái. Dù nhìn không rõ lắm, nhưng khí thế ngạo nghễ tự nhiên kia trên người Tiêu Sầm khiến người khác mãi mãi không quên được.
Khỏi phải nói đến lúc này đứng phía sau Tiêu Sầm là trợ lý công việc và sinh hoạt của anh ta mà ai cũng đã thấy, Thẩm Đào.
Tiêu Sầm nghe ông nói thì ngẩng đầu liếc mắt, trong đôi mắt đen thẫm mang theo sự sắc bén và cảnh cáo, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng tắp, rồi lại tạo thành một đường cong sắc bén khiến nhìn càng nguy hiểm.
Rõ ràng đang là mùa đông, giám đốc qua một lúc lâu lại chảy mồ hôi.
Nhân viên cũng nhận ra được, đứng ở phía sau kể lại tình huống cho giám đốc.
Mà Tiêu Viện ở bên kia đã hoàn toàn há hốc mồm, cô gái đi theo vẫn chưa hoàn hồn lại trong cơn hoảng sợ khi nhận ra đối phương là nữ hoàng Giả Đình Đình có rating hot đến mức chạm vào là bỏng của giới giải trí, đã nghe thấy người phụ nữ mang thai lên án bọn họ.
Bên này còn chưa lên tiếng giải thích, ở bên kia đã có hai người đàn ông bước vào, nhìn kiểu gì cũng thấy cao quý tài giỏi.
Mà lúc này, Tiêu Viện nhéo mạnh vào tay cô gái kia, cô ta mới hoàn hồn: “Tiêu Viện, cậu nhéo nhẹ thôi, sắp gãy tay luôn rồi.”
Giả Đình Đình nhìn dáng vẻ cúi đầu che giấu của Tiêu Viện, sự lạnh lẽo trong mắt chợt có một tia nghiền ngẫm.
Trình Tư Hạo dỗ cô vợ nhỏ xong, bây giờ mới xoay người nhàn nhạt nhướng mày: “Chuyện xảy ra trong tiệm của cậu, cậu giải quyết?”
Linh Lung lập tức chen lời: “Không chỉ có em, còn Giả Đình Đình nữa. Bọn em nhìn trúng bộ đó trước, các cô ấy không chịu nói lý, một hai phải tranh với bọn em.”
Ba chữ Giả Đình Đình được cô cố ý nhấn mạnh, Tiêu Sầm nhíu mày càng chặt.
Khách hàng trong tiệm nghe cái tên thường xuyên được bàn tán trên mạng, nhìn cô gái cao gầy đang khoanh tay lại, chuẩn bị bước lên nhìn xem thì trợ lý của Tiêu Sầm – Thẩm Đào đã lập tức cho người đến cản.
Ở bên ngoài có không ít người thấy mặt của Giả Đình Đình, đang hoan hô chụp ảnh, Thẩm Đào lại cho người đến bên kia xử lý, chưa đến một phút sau không gian đã lập tức yên tĩnh lại.
Vì Giả Đình Đình gia nhập giới giải trí nên hiện tại xử lý những việc này cũng đã thuận buồm xuôi gió.
Giả Đình Đình nghe thấy động tĩnh ở phía sau, nhưng cũng không sốt ruột quay đầu lại, híp mắt nhìn hai cô gái đang há hốc mồm không biết nói gì, cười khẽ: “Sao nào, còn muốn lấy quần áo không?”
Linh Lung nép ở bên cạnh Trình Tư Hạo, kéo kéo cánh tay muốn đi qua nhìn xem. Trình Tư Hạo hết cách, đành phải che cho cô đi qua.
“Bọn tôi, bọn tôi có khinh thường cô ta đâu.”
Cô gái lúc nãy còn ồn ào, bây giờ lại không đủ tự tin nhìn Trình Tư Hạo, “Bọn tôi còn chưa mua quần áo nữa, đống trang phục đó là do các cô ấy tự làm thành thế kia mà.”
Trình Tư Hạo như thể không nghe thấy lời nói của cô ta, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người Linh Lung. Thấy tay cô lành lạnh, lập tức gọi điện nói Lưu Hoài đem áo khoác vào.
Linh Lung rúc trong quần áo, có chút bất mãn: “Em không lạnh, mặc nhiều vậy đi đường không tiện.”
“Đi không tiện thì không đi nữa. Xe đỗ ở dưới tầng, lát nữa chơi mệt rồi anh cõng em về.”
Bây giờ Tiêu Sầm hoàn toàn không có tâm tình để khinh bỉ dáng vẻ người chồng mẫu mực này của Trình Tư Hạo, đi đến bên cạnh Giả Đình Đình, thấy vẻ mặt của cô ấy mất kiên nhẫn, tâm trạng lại kém hơn.
“Tức giận với người râu ria làm gì?”
Rõ ràng giọng điệu nói chuyện lúc nãy rất lạnh lẽo, bây giờ lại mất hết, chỉ còn lại sự cẩn thận và sủng nịch nhàn nhạt.
Mặt Tiêu Viện lập tức trắng bệch.
Giả Đình Đình tức giận trừng anh ta một cái, sau đó thoáng nhìn qua hai người ở phía đối diện: “Người nhà Tiêu gia muốn mua tiệm của anh, báo giá đi.”
Linh Lung và cô ấy lén nhìn nhau một cái, im lặng cười cười. Ban đầu hai người không biết tiệm này thuộc sở hữu của Tiêu Sầm, chẳng qua nếu bây giờ biết rồi, Tiêu Sầm không thể không trút giận cho cô ấy được.
Dù sao Trình Tư Hạo vốn đến để đón cô, lập tức xem kịch với cô.
Nhưng vẫn không quên đút nước: “Uống chút đi, đây là canh dì Hà hầm lúc sáng, uống xong không ăn cơm cũng được.”
Bên này thì giương cung bạt kiếm, bên kia thì hai người ngồi trên ghế sô pha, hoàn toàn là một thế giới khác.
Nếu là người đến cùng với Tiêu Sầm, đương nhiên giám đốc cũng không dám chậm trễ, cho người đưa trà rồi đưa đồ ngọt. Linh Lung tùy tiện xua tay: “Không cần lấy lòng bọn tôi đâu, sếp ông muốn lấy lòng ở bên kia kìa.”
Trình Tư Hạo ngước mắt, giám đốc ở trước mặt nhìn về phía hai người Tiêu Sầm và Giả Đình Đình mà Linh Lung chỉ vào, lập tức thấy muốn nổ não.
Tiêu Sầm nghe câu nói này Giả Đình Đình thì không giận, chỉ cười, nhưng ý cười đó rất nông, không đến đáy mắt, độ cong ở khóe miệng cũng khó thấy, đôi mắt hẹp dài và tinh xảo híp lại, nâng mí mắt lên, đồng tử sâu thẳm có màu đen quyến rũ. Dù không đối diện với anh ta, nhưng sự ngó lơ không hề kiêng dè đó cũng đã khiến Tiêu Viện vốn không dám ngẩng đầu lên, giờ lại không đứng thẳng nổi.
Cô biết người này là người nắm quyền trẻ tuổi nhất của Tiêu thị, là vị hôn phu của Giả Đình Đình – người nhà họ Tiêu chân chính.
Khuôn mặt tuấn tú chợt lóe qua một tia khinh miệt. Anh ta nghiêng đầu, nhìn Thẩm Đào ở phía sau, lạnh giọng phân phó: “Còn không xử lý đi?”
Thẩm Đào hiểu ý, lập tức gật đầu.
Chưa đến một lúc sau, Linh Lung híp mắt hưởng thụ viên kẹo mà Trình Tư Hạo đút cho, nghe thấy trợ lý tiến vào từ bên ngoài báo cáo: “Tổng giám đốc, tiệm này đã chuyển sang danh nghĩa của chị Giả, số tiền marketing cũng đã chuyển qua rồi ạ.”
Giả Đình Đình hoàn toàn không có cảm giác gì, đứng ở bên kia dường như thấy hơi lạnh, thay đổi sang tư thế khác.
Tiêu Sầm không nói gì, lấy chiếc áo khoác Giả Đình Đình cởi ra ngoài lúc nãy, mang vào cho cô. Anh cúi đầu tập trung cột lại từng nút thắt, biểu cảm nghiêm túc, sự lạnh băng giữa đôi mày vừa rồi hoàn toàn không thấy đâu nữa, chậm rãi hỏi: “Hả giận chưa?”
Linh Lung thấy câu này rất quen tai, không khỏi nhìn về phía Trình Tư Hạo. Kết quả là người nọ gõ vào trán cô, nói ba chữ y như đúc: “Hả giận chưa?”
Linh Lung cười ha hả. Nếu không phải ở đây có quá nhiều người, cô rất muốn hôn anh một cái.
Nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ vào bụng mình, ý bảo: “Con gái anh no rồi, không muốn ăn nữa.”
Hai ngày trước còn nói không nghĩ là con gái, bây giờ lại tự nhiên thuận miệng nói.
Sao Giả Đình Đình có thể hả giận thật được. Khó khăn lắm hôm nay nghỉ ngơi mới đi dạo phố với Linh Lung, tâm trạng tốt đẹp đều bị hai người này phá tan. Cô bực tức đẩy anh ra, móc ví tiền từ trong túi áo khoác ngoài của Tiêu Sầm ra.
Xung quanh lập tức truyền đến từng đợt hít thở sâu, Tiêu Viện kinh ngạc mở to đôi mắt, ngẩng đầu lên.
Linh Lung không khỏi giơ ngón tay cái lên với cô ấy, lén lút nói nhỏ bên tai Trình Tư Hạo: “Động tác này ngầu quá đi, sau này em cũng muốn làm vậy.”
Trình Tư Hạo vui vẻ: “Tùy em thôi.”
Vị giám đốc nam vẫn luôn theo dõi đột nhiên nghĩ thông suốt. Cô minh tinh đang hot này chẳng lẽ là phu nhân tổng giám đốc của bọn họ à? Sao ông chưa bao giờ nghe nói Tiêu tổng mập mờ với cô gái nào cả, chỉ biết là có vị hôn thê thôi, vậy nên đây là?
Chỉ số hóng chuyện của ông ta đột nhiên sống lại, lúc thì nhìn người này, lúc thì nhìn người nọ, nhịn xuống xúc động muốn che miệng lại. Dù ông không phải là người đầu tiên biết vị hôn thê của sếp, nhưng ông ta tuyệt đối là người đầu tiên biết rằng vị mỹ nữ ảnh hậu này là tình yêu chân chính của sếp!!!
Tin tức này mà nói cho những người khác biết, ông còn không nổi tiếng sao!!!
Chỉ có Thẩm Đào đã đi theo Tiêu Sầm lâu rồi nên thấy nhiều thì không nói, trong lòng không khỏi có cảm giác chán nản với ông giám đốc này, nghĩ thầm người này sắp bị đuổi việc, vậy mà còn cười cho được.
Giả Đình Đình mở ví tiền của anh ta ra, một xấp tiền đỏ, còn có nhiều tấm card khác. Cô tiện tay lấy một cái ra, dù sao thẻ cũng không phải trống không, khẽ nâng cằm, ý chỉ vào những bộ quần áo đã được nhân viên phục vụ sửa sang lại, không vui lắm nói: “Tiệm này là của em, còn quần áo thì anh mua.”
Nghĩa là, bộ quần áo này em nhìn trúng nên đương nhiên em lấy, nhưng bây giờ tiệm này của em nên việc mua quần áo cho em thì phải để anh tiêu tiền, còn tiền thì đến túi của em.
Nói xong nhét tấm card và túi tiền vào tay Tiêu Sầm, sau đó cũng không thèm nhìn hai người đứng bên cạnh, vỗ tay lưu loát xoay người: “Hết hứng rồi, đưa em về đi.”
Thẩm Đào lập tức tiến lên, đưa cho cô ấy một cái kính râm, tận chức tận trách: “Ở bên ngoài đã xử lý tốt, có thể trực tiếp đi ra được rồi ạ.”
Quần chúng ăn dưa hoàn toàn tỉnh mộng, trong lòng không chỉ có sự khiếp sợ khi đột nhiên nhìn thấy một mặt tính cách này của minh tinh, mà cô ta bị nhéo một cái thì đổ mồ hôi lạnh. Người ta tặng cửa tiệm cho bạn, còn dám để người ta bỏ tiền ra mua quần áo, đúng là muốn tiền không muốn mạng mà!
Rồi sau đó, những bảo vệ ở bên ngoài cộng thêm mọi người trong tiệm, mấy chục đôi mắt nhất trí nhìn chằm chằm người đàn ông với sắc mặt lạnh lùng đi đến quầy, giọng nói cũng lạnh nốt: “Quẹt thẻ.”
Tiêu Viện đứng ở một bên siết chặt ngón tay, Tiêu Sầm đúng là rất yêu Giả Đình Đình.
Cô gái bên cạnh đi cùng cô ta không biết thiên kim chân chính mà Tiêu gia tìm về lại là ảnh hậu hiện tại của giới giải trí. Dù mọi người ở đây không biết mối quan hệ giữa cô ta và Giả Đình Đình, nhưng cô ta lại chưa đánh đã khai, hôm nay cô ta khó khăn thật.
Khi Giả Đình Đình đi đến cửa bỗng nhiên dừng lại, mũi chân nhón lên, quay đầu lại nhìn về hướng nào đó, đôi môi ửng đỏ dưới ánh đèn sáng của trung tâm thương mại càng thêm hồng hào: “Xem ra là do kiến thức của mình hạn hẹp, cũng không biết người nhà Tiêu gia đang đợi đổi chủ.”
Giọng nói lanh lảnh đó hệt như khóe miệng đang nhướng lên của cô vậy, cười như không cười, khiến người khác suy nghĩ sâu xa.
Sau đó thong dong xoay người bỏ đi.
Sau khi Tiêu Sầm trả tiền xong, Linh Lung mới hỏi trộm Trình Tư Hạo: “Vì sao anh ấy nhất định phải trả tiền thế?”
Nhân viên thu ngân nào dám thu tiền của anh ta thật, giám đốc tỏ vẻ trực tiếp bỏ qua đi, nhưng Tiêu Sầm đen mặt lại, nói: “Quẹt thẻ.”
Giọng nói của Giả Đình Đình không lớn, nhưng Tiêu Sầm rất thích nên nghe được, vì vậy từ từ xoay người, đầu tiên là liếc mắt nhìn Trình Tư Hạo vẫn luôn xem kịch không nói lời nào, sau đó thả lỏng vẻ mặt ra, giải thích: “Nếu không tiêu tiền mua, cô ấy sẽ không vui.”
Mọi người: “……”
Dù anh đẹp trai thật, nhưng mà đừng “làm bậy” thế chớ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!